Bối Hiểu Ninh ngã xuống, cùng lúc tiếng súng vang lên. Sau đó là tiếng bước chân dồn dập lẫn lộn với tiếng chửi mắng, còn có cả tiếng kêu gào thảm thiết. Bối Hiểu Ninh biết mình bị Lăng Tiếu đẩy ngã, trong một khoảnh khắc khi ngã xuống hắn cảm giác được thân thể Lăng Tiếu chấn động hai cái. Hắn liều mạng giãy giụa muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng sợi dây trói trên tay gỡ thế nào cũng không ra.
Ngay lúc Bối Hiểu Ninh hoảng loạn nhất, hắn cảm thấy sức nặng trên người thoáng cái dời đi, sau đó rốt cục có người cởi trói cho hắn. Bối Hiểu Ninh đứng bật dây xé miếng vải đen bịt mắt cùng băng dính miệng, “Tiếu?! Tiếu?! Tiếu đâu?!”
Bối Hiểu Ninh túm được người đầu tiên bên cạnh liền hỏi dồn dập. Hỏi một tràng, hắn đột nhiên dừng lại, “Anh là…”
“Tôi họ Đinh.”
“Đinh ca!” Bối Hiểu Ninh nghĩ ra, hắn buông tay bắt đầu nhìn ngang ngó dọc, không thấy Lăng Tiếu, nhưng lại thấy trên mặt đất một vũng máu, “Tiếu đâu?!” Hắn lại túm Đinh ca hỏi.
Đinh ca nâng tay chỉ về hướng cầu thang, “Bị nâng ra ngoài. Y…”
“Cái gì?!” Bối Hiểu Ninh bật lên như lò xo rồi chạy ào về phía câu thang kêu gào, “Tiếu! Tiếu! …”
Đinh ca bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Bối Hiểu Ninh lắc đầu, “Thật đúng là… Cũng chẳng để tôi nói hết câu.”
Bối Hiểu Ninh chạy vọt xuống dưới lầu, đuổi theo hai người đang nâng cáng cứu thương đi về phía xe cứu hộ, “Tiếu! Tiếu!”
Hai người nâng cáng dừng lại. Bối Hiểu Ninh thấy Lăng Tiếu hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên cáng, hắn lao tới, “Tiếu! Tiếu! Anh tỉnh! Tiếu!”
Bối Hiểu Ninh khóc, cha mẹ hắn cũng bắt đầu chạy đến.
“Hiểu Ninh! Hiểu Ninh! Có làm sao không?” Mẹ Bối Hiểu Ninh ôm cổ hắn, khóc so với hắn còn dữ dội hơn.
“Mẹ? Cha? Sao hai người ở đây?” Bối Hiểu Ninh lau hai hàng nước mắt, nghĩ lại thấy không đúng lắm, xoay người lại nhào đến trên người Lăng Tiếu, “Tiếu! Tiếu!…”
“Hiểu… Ninh…” Lăng Tiếu mở ra hai tròng mắt, giọng nói có chút yếu ớt.
“Tiếu! Anh không chết?!” Bối Hiểu Ninh nín khóc mỉm cười.
“Ừ thì… Lưng áo chống đạn bị bắn trúng… Không ngờ đau thế a.” Lăng Tiếu nâng tay lau lau mặt Bối Hiểu Ninh, “Em không sao chứ?”
“Tôi không sao, anh bị ngốc à? Việc gì phải vì tôi đỡ… Sao trên tay anh nhiều máu thế?!” Bối Hiểu Ninh phát hiện tay Lăng Tiếu dính dính, kéo tay y ra, hoảng sợ nhìn.
“Chàng trai này.” Một người nâng cáng nói: “Vai y bị bắn xuyên qua, cậu nếu không để chúng tôi lên xe cứu thương y sẽ bị mất máu quá nhiều đó.”
Bối Hiểu Ninh vội vàng đứng ngay ngắn, để họ tiếp tục nâng cáng đi. Hắn vừa muốn nhấc chân đuổi theo, mẹ hắn đã kéo lại, “Con đi làm gì?”
“Mẹ. Con không sao, mẹ và cha về trước đi. Con phải đến bệnh viện xem thế nào.” Nói xong Bối Hiểu Ninh vội vàng chạy theo lên xe cứu thương.
Xe cứu thương bật đèn hiệu chạy đi. Cha Bối Hiểu Ninh thở dài một hơi, “Đời trước ta làm gì nên tội?!”
Lúc này Đinh ca cũng mang người đi ra, hướng phía điện đàm hô một tiếng: “Thu đội!”
Cha Bối Hiểu Ninh nghênh đón. Đinh ca nói: “Mã lão nhị bị giết chết, tất cả những người còn lại đều bắt sống.”
Cha Bối Hiểu Ninh cầm tay hắn, “Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào các vị, cám ơn, cám ơn.”
Đến nửa đêm, nhà Mã lão nhị bị lục soát, trong nhà vệ sinh phát hiện ma túy, băng phiến, thuốc phiện các loại tổng cộng 150 khắc (1). Mã Hoành Binh do tham gia tàng trữ, buôn lậu thuốc phiện chờ định tội.
2 ngày sau.
Cha Bối Hiểu Ninh lén la lén lút ngoài phòng bệnh nửa giờ, rốt cục đợi được Bối Hiểu Ninh đi ra, ông vội vàng trốn vào góc khuất hành lang.
Một lát sau ông quay ra ngó một chút, xác định Bối Hiểu Ninh đã rời đi, mới đi về hướng phòng bệnh. Sau đó ông do dự một chút ngoài cửa, cuối cùng mới gõ cửa.
“Mời vào!” Lăng Tiếu hô một tiếng.
Cửa mở. Vừa nhìn thấy là cha Bối Hiểu Ninh, Lăng Tiếu vội vàng dùng một tay chống xuống giường ngồi dậy, “Bác Bối.”
“Ngươi cứ nằm đi.” Cha Bối Hiểu Ninh đi tới bên giường, “Ta… đến xem ngươi thế nào.”
“Dạ, cháu không sao rồi.” Lăng Tiếu co chân ngồi dậy.
“Ngươi… Ta nghe nói cậu bị trúng hai viên đạn.” Cha Bối Hiểu Ninh nhìn chằm chằm bình hoa đầy hoa hồng đỏ ở đầu giường.
“Vâng. Trước ngực một viên, trên vai một viên. Cũng may lúc ấy cháu mặc áo chống đạn.”
“Ừm.” Cha Hiểu Ninh sờ qua bình hoa, “Hiểu Ninh từ nhỏ đã thích chơi mấy cái hoa cỏ này a.”
“Vâng, em ấy trồng rất giỏi.” Lăng Tiếu cũng nhìn hoa.
“Ta… mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều.” Cha Hiểu Ninh thu tay, đút vào túi quần, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, “Mặc dù chuyện lần này cũng bởi vì ngươi. Nhưng nói sao đi nữa cậu cũng vì Hiểu Ninh mà thiếu chút nữa mất mạng. Cho nên… Ta sẽ không nói thêm với Hiểu Ninh nữa. Ngươi nhớ kỹ những lời đã nói tại nhà ta hôm đó là được.”
Lăng Tiếu gật đầu, “Cháu nói được thì làm được.”
Cha Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn Lăng Tiếu, đột nhiên mỉm cười, đây là lần đầu tiên Lăng Tiếu thấy ông cười.
“Ta đến thăm ngươi cũng không mua cái gì, muốn ăn gì thì cứ bảo Hiểu Ninh mua cho đi.”
Lăng Tiếu nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng trắng, rồi lấy một bao thuốc giấu dưới gối đưa qua, “Bác hút một điếu đi.”
Cha Hiểu Ninh chớp chớp mắt, “Trong bệnh viện không cho hút thuốc mà?”
“Đây là phòng bệnh đơn, không sao cả, bác cứ hút đi.”
Cha Hiểu Ninh do dự một chút, cũng nhận một điếu. Lăng Tiếu cũng lấy ra một điếu, sau đó hắn châm cả hai điếu, cảm thấy mỹ mãn hút một hơi.
“Cha?!”
Lăng Tiếu cùng cha Hiểu Ninh cùng nhìn ra cửa. Bối Hiểu Ninh đang cầm cơm hộp đứng bên kia.
“Hiểu Ninh.” Cha Bối Hiểu Ninh đứng lên, xấu hổ đỏ mặt, “Ta… ta đến xem Tiểu Lăng.”
Trong lòng Bối Hiểu Ninh rất cao hứng, nhưng hắn biết cha cũng không muốn nói rõ ràng mọi chuyện, nên hắn mặt không đổi sắc tiến vào phòng, đặt cơm hộp xuống, “Bệnh viện không cho hút thuốc hai người không biết à?”
“Có sao đâu? Phòng này cũng chả còn ai khác.” Lăng Tiếu không thèm để ý lại hút một hơi, “Hiểu Ninh, đi, em ra cửa trông chừng, thấy y tá thì kêu một tiếng.”
Cha Hiểu Ninh nhìn Lăng Tiếu, lại nhìn Bối Hiểu Ninh, cũng không có ý dập thuốc.
Bối Hiểu Ninh trừng mắt liếc xéo Lăng Tiếu. Xoay người ra cửa hô một tiếng, “Cô y tá ơi! Trong phòng này có người hút thuốc!”
Hai người bị y tá cho một bài, cha Bối Hiểu Ninh nói mẹ hắn có hội họp gì đó nên không tới. Bối Hiểu Ninh hỏi Lăng Tiếu cha nói gì với y, Lăng Tiếu nói không có gì, chỉ là đến thăm.
Ăn xong cơm trưa, Bối Hiểu Ninh gọt cho Lăng Tiếu một quả táo.
Lăng Tiếu nhìn Bối Hiểu Ninh giơ quả táo trước mặt mình, cũng không nhận.
“Em giúp anh đi, anh là người bệnh, không nâng tay lên được.”
“Vẫn còn một tay đấy còn gì?”
“Mấy ngày nay nó phải một mình làm việc, nó cũng mệt mà.”
“Anh thật lắm chuyện!” Bối Hiểu Ninh liếc xéo Lăng Tiếu, cầm nắp hộp cơm lên, bổ nhỏ quả táo để vào trong. Sau đó hắn lại dùng dĩa nhựa xiên một miếng đưa lên miệng Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đắc ý há miệng, “Lần này bị thương đúng là có giá trị.”
“Đừng nói nhảm!”
Cốc cốc! có người gõ cửa.
“Mời vào!” Bối Hiểu Ninh hô một tiếng.
Lâm Uy mang theo mấy người đến.
“Đại ca, Hiểu Ninh.”
“Lâm ca.” Bối Hiểu Ninh đứng lên, nhận lấy mấy vật trong tay hắn.
Lâm Uy tới bên giường, cau mày gãi gãi cằm, “Vừa nãy lúc mới ào, tôi thấy có người rất giống ông ngoại đang cãi nhau với một ông lão khác. Tôi không nhìn rõ lắm, có phải ông ngoại anh đến không?”
“Hửm? Không có. Chắc ông còn chưa biết chuyện của anh đâu.” Lăng Tiếu quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Ách… Hôm qua ông gọi đến quán bar tôi nói cho ông mất rồi.”
“Hả?!”
“Ông nói gọi di động cho anh không được, Hiểu Ninh cũng đi mất, trong nhà anh không có ai.”
Lăng Tiếu lấy điện thoại dưới gối ra, “Kháo! Lại hết pin.”
“Tôi đi xem sao.” Lâm Uy vừa nói vừa chạy ra ngoài.
“Tôi cũng đi.” Bối Hiểu Ninh đi theo.
Dưới một tán cây, hai ông già đang vô cùng sôi nổi.
“Ông? Ông ngoại?” Bối Hiểu Ninh giật mình hô hai tiếng.
Hai người cùng quay đầu, “Hiểu Ninh?”
Bối Hiểu Ninh cùng ông mình, Lâm Uy cùng ông ngoại của Lăng Tiếu phân biệt tách sang hai bên.
“Ông, sao lại…”
“Ta vừa đến, liền thấy cái lão già này định đến cùng một phòng bệnh với ta. Ta vừa nghe, phòng hắn hỏi chính là phòng bệnh cha ngươi nói với ta, ta liền hỏi hắn tìm ai. Hắn nói hắn tìm cháu ngoại, ta hỏi cháu ngoại hắn có phải Lăng Tiếu hay không, hắn nói phải. Sau đó ta nói ta là ông ngươi. Hắn nói vừa lúc hắn cũng muốn tìm cơ hội gặp mặt ta, nói chuyện hai đứa, ta cũng vậy, nên cùng nói chuyện. Ta liền đệ nghị ra vườn hoa này ngồi một lát…”
Bên kia ông ngoại Lăng Tiếu đang nói với Lâm Uy: “… Vốn chúng ta nói chuyện rất tốt, sau đó hắn lại hỏi ta, rời khỏi Đài Loan rồi sau đó sao không trở về. Ta nói có nhiều nguyên nhân. Hắn còn nói nếu ta muốn làm ăn lớn, nên về nước phát triển. Ta nói ta quen ở nước ngoài rồi, một mình không thích ứng được với hoàn cảnh kinh tế chính trị trong nước. Hắn lại nói ta có thành kiến với đảng. Ta nói không phải ta có thành kiến, mà là có chút vấn đề ta không thể làm như không thấy. Sau đó hắn lại nói ta không yêu nước…”
Ông Bối Hiểu Ninh còn đang nói: “…Hả? Ngươi nói, hắn không phải là không yêu nước sao? Tại sao nhiều năm như vậy chúng ta không phát triển? Chính là vì những người như thế này! Bây giờ bên Đài Loan không phải Quốc dân đảng nắm quyền sao? Không phải kiểu như vậy! Ngươi xem, nhìn hắn như phản động! Hừ! Lần tới ta phải gọi lão Vương đến, xem hắn còn dám nói nữa không!”
Ông ngoại Lăng Tiếu tiếp tục: “… Ngươi xem, loại chuyện này, nói một hai câu có rõ ràng được không? Sao ta có thể không hy vọng thống nhất chứ? Hắn chính là không nói lý! Cũng may Hiểu Ninh không giống hắn!”
Bối Hiểu Ninh xem hai ông lão bắt đầu giận dỗi, hắn kéo ông, lại hướng về phía Lâm Uy làm dấu, bảo hắn đưa ông ngoại đến phòng bệnh. Sau đó hắn mang ông mình đi sâu vào vườn hoa, “Ông, ông bớt giận, cháu cùng ông đi bộ. Sao ông lại đến ạ?”
“Còn nói! Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không gọi cho ta một tiếng.”
“Là cháu sợ ông lo lắng. Hơn nữa cháu cũng không sao cả.”
“Ta thấy, thằng nhóc kia mà không ra trận, ta nhất định khỏi thấy ngươi nữa rồi. Nên ta muốn đến xem ngươi, thuận tiện thăm nó.”
Đi khoảng hai mươi phút, Bối Hiểu Ninh thấy ông cũng nguôi giận rồi, liền dẫn ông đến phòng bệnh. Sau đó Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh cùng hòa giải, cuối cùng hai ông lão cũng chịu nắm tay giảng hòa.
Hơn nửa tháng sau.
Lăng Tiếu đã có thể tùy ý đi lại xung quanh rồi, bác sĩ, ý tá, người bệnh phòng bên, bệnh nhân điều trị, người nhà, dì quét dọn trong bệnh viện đều quen thuộc y.
Hôm nay y khổ sở xin Bối Hiểu Ninh tìm bác sĩ cho hắn ra viện sớm, Bối Hiểu Ninh kiên quyết không đồng ý. Sau đó Lăng Tiếu nói không đề cập đến chuyện ra viện cũng được, nhưng mà phải cùng y đến một chỗ ngoài viện. Bối Hiểu Ninh hỏi là chỗ nào, y không chịu nói, chỉ nói đi sẽ biết.
Chú thích:
Khắc: khắc; ký ta (đơn vị dung lượng của dân tộc Tạng ở Trung Quốc, một khắc cỡ 25 ki-lô-gam ta
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT