*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Robin: chương này ngọt hơn chương trước nhìu  và các a đã quay lại, bựa hơn trc rớt nhiều ~ (k phải nói xấu a đâu Tiếu ca! >D<)]   Bối Hiểu Ninh gửi sơ yếu lý lịch hết không đến mấy ngày thì được gọi đi làm. Đó vốn là một công ty nhỏ mới thành lập, công việc rất nhiều, nhân lực lại không đủ. Mỗi ngày bối Hiểu Ninh đều đi sớm về muộn, bận rộn đến rối tinh rối mù, liên tục trong nửa tháng. một ngày cũng không nghỉ ngơi. Cứ như vậy, hắn và Lăng Tiếu hai người khó có thể nhìn thấy đối phương khi thức dậy. Lăng Tiếu nghẹn đầy một bụng hỏa, nhưng mà không tìm đâu ra cơ hội để phát tiết với hắn. [R: =v=|||]   Hôm nay cuối cùng Bối Hiểu Ninh cũng được nghỉ ngơi, hắn  đánh một giấc một mạch đến giữa trưa, rồi mới lưu luyến từ trên giường ngồi dậy. Hắn dụi dui hai mắt đi ra phòng khách, nhìn thấy Lăng Tiếu mặt đang đần thối ra ngồi trên salon hút thuốc lá, bên chân có hai quả bóng lông đang dụi a dụi y cũng không thèm để ý. Bối Hiểu Ninh đi qua ôm hai con cún vào lòng, “Sao anh không ôm chúng nó lên, đáng thương quá!”   “Tôi thương chúng nó thì ai thương tôi a?!” Lăng Tiếu nói cực kỳ chua xót đau lòng.   “Anh lại trúng gió ở đâu nữa thế?”   Lăng Tiếu quay ngoắt mặt sang phía Bối Hiểu Ninh, “Em nhìn tôi đi đây này.”   Bối Hiểu Ninh ngồi vào bên cạnh y, ngó lên ngó xuống mấy lần, “Anh… làm sao?”   “Tôi gầy!” Lăng Tiếu nói cực kỳ nghiêm túc.   “Gầy?” Bối Hiểu Ninh thả Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi lên đùi, vươn tay sờ sờ trên bụng y, “Anh gầy chỗ nào? Rõ ràng vừa béo vừa khỏe, mấy ngày nữa mang đi thịt được rồi ý.”   “Mắt em bị làm sao thế? Tôi gầy cực kỳ, em xem chỗ này này, chỗ này đây này.” Lăng Tiếu vừa nói vừa vén quần áo biếu diễn cơ bụng, cơ ngực cùng cơ tay, “Mặt tôi cũng tóp lại hết cả rồi đây này!”   “Này này! Mặt anh là nhỏ từ đầu rồi đấy chứ?”   “Dù sao đi nữa tôi vẫn gầy!”   “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì?”   “Em không thấy áy náy à?”   “Tôi? Áy náy? Tại sao?”   “Chẳng có ai nấu cơm cho nên tôi mới đói đến gầy xọm thế này đây này!”   “Đừng có mà vớ vẩn, chứ lúc tôi chưa đến anh ăn cơm thế nào?”   “Làm sao mà giống nhau được?! Lúc em chưa tới là hết cách, đành phải ra ngoài ăn. Nhưng bây giờ thì sao? Tôi mỗi ngày mở mắt đều không thấy em đâu, không được ăn cơm em nấu còn chưa tính, ngay cả súng cũng không thông ngủ không được. Làm cho tôi cực kỳ sốt ruột, trong bụng lửa cháy bừng bừng, đi ra ngoài cũng ăn không vô.” [R: súng: ...=///= dạ nó là cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy đấy ạ ~ xin đừng bắt ta phải nói toẹt ra >”< :))]   Bối HIểu Ninh nghiêng đầu nhìn Lăng Tiếu, “Thế anh muốn thế nào?”   “Em từ chức.”   “Anh nói cái gì cơ?!”   “Em đừng đi làm nữa.” Lăng Tiếu dán mặt trước mặt Bối hiểu Ninh, bày ra một cái mặt cầu xin nũng nịu, “Hiểu Ninh…”   “Không được.”   “Tại sao chứ?!”   “Tôi bây giờ ở nhà anh đây đã mất mặt lắm rồi, anh còn muốn tôi biến luôn thành Tiếu bạch kiểm được người ta nuôi nữa à?” [R: Tiểu bạch kiểm : hèm, chắc ai cũng bít ràu đấy, là chỉ các bạn nhỏ nhỏ xinh xinh yếu yếu ngơ ngơ như kiểu mấy bé động vật nhỏ cần người iêu thương chăm sóc ế  còn gọi là trai bao, n mà ta cứ thích hiểu theo nghĩa kia cơ >”<]   “Kiểu gì cũng phải đi làm mới được à?”   “Kiểu gì cũng phải thế.”   “Tốt lắm.” Lăng Tiếu dời mặt ra, nghiêm túc nhìn Bối Hiểu Ninh, “Tôi thuê em.”   “Gì? Anh thuê tôi?”   “Đúng vậy.”   Bối Hiểu Ninh lập tức vui vẻ, “Anh thuê tôi làm gì? Tiếp rượu hay là nhảy múa? Tôi cũng không có khả năng làm mấy cái ấy, nhiều lắm cũng chỉ làm được nhân viên phục vụ thôi, mà còn không nhận được tên rượu nữa cơ.”   Lăng Tiếu lắc đầu, “Tôi thuê em làm giám đốc.”   “Làm gì cơ? Anh muốn nghỉ hưu rồi à?” Bối Hiểu Ninh cho rằng y đang nói đùa, thuận miệng chế nhạo một câu.   “Không phải. Gần đây tôi thấy một chỗ coi rất được, muốn mở một tiệm cơm, em đi làm giám đốc chỗ ấy đi.”   “Tiệm cơm? Không phải khách sạn à?”   “Ờ thì… cũng như nhau, coi như thế đi.”   Bối Hiểu Ninh cảm thấy y không giống như đang nói đùa, “Anh nghiêm túc đấy à?”   “Ừ.”   “Thật muốn tôi đến đấy làm giám đốc à?”   “Ừ. Em nấu cơm ăn ngon lắm.”   “Cũng có phải đến làm đầu bếp đâu! Nấu cơm ăn ngon thì cũng có được việc gì? Tôi không làm được.”   “Có cái gì mà làm không được? Tôi dạy cho em.”   “Lỗ vốn đấy!”   “Lỗ cũng được, chỉ cần em không đi làm cái kiểu như bây giờ nữa là được!”   “Không được!”   “Không được cũng phải làm!”   “Anh… Anh ngang ngược không nói lý!”   “Giờ em mới biết? Muộn rồi.”   “Tôi…”   “Thôi nào, chỗ đó vừa mới quyết định, còn có nhiều việc cần xử lý lắm. Em không nỡ bỏ đến cái công ty kia làm chân sai vặt thì thôi. Nhưng em phải đến nói chuyện với ông chủ chứ, bình thường nhân viên làm việc một tuần cũng phải được nghỉ một ngày. Nếu hắn không đồng ý, tôi có thể đích thân đến nói chuyện với hắn. Em mau đi rửa mặt đi, tôi sắp chết đói rồi, chũng ta ra ngoài ăn.”   Bối Hiểu Ninh trừng mắt nhìn Lăng Tiếu một lúc, biết có nhiều lời với y cũng không ích gì, ‘Hừ’ một tiếng, đứng dậy vào phòng vệ sinh.   Cơm nước xong xuôi, Bối Hiểu Ninh nói muốn mau vài quyển sách. Hai người lại đến hiệu sách.   Lúc xếp hàng chờ trả tiền, Lăng Tiếu nhìn quyển ‘Phối hợp màu sắc mới nhất’ với mấy quyển tạp chí thời trang nói: “Em xem mấy loại sách báo mà chỉ có con gái mới thích xem làm gì?”   “Cái gì mà sách báo chỉ có con gái thích xem, đây là chuyên môn của tôi nha. Hơn nữa chỗ này cũng có tạp chí thời trang của nam mà.”   Lăng Tiếu bĩu môi, “Thời trang của nữ còn có con gái mà xem, thời trang của nam thì có cái gì đẹp mắt chứ. Tôi không cần xem, quần áo tôi mặc cũng đẹp đủ rồi.”   Bối Hiểu Ninh nhìn lướt qua cái ví da của Lăng Tiếu đang oánh nhau choang choác với cái quần jean, “Nếu anh có thể vứt cái xích anh đang đeo trên cổ kia xuống thì tốt rồi. Còn có, anh có thể thôi không đeo kính râm ở chỗ chẳng có tia nắng nào chiếu tới nữa được không?”   Lăng Tiếu sờ sờ cổ mình, dùng ngữ khí rất hoài nghi nói, “Vòng này là cố ý đeo chung với quần áo này đấy, không hợp à?”   “Hợp, nếu anh không móc thêm vào mấy cái răng với lại súng thì càng hợp hơn nữa.”   Đến lượt Bối Hiểu Ninh, hắn để sách báo lên bàn thu ngân. Lăng Tiếu cũng thả quyển sách mình chọn lên trên bàn. Là sách quản lý xí nghiệp, quản lý quán bar với lại sách hướng dẫn nấu ăn món ăn Trung Quốc và Phương Tây.   “Anh bắt đầu muốn nghiên cứu mấy cái này rồi?” Bối Hiểu Ninh lấy ví ra chuẩn bị trả tiền.   “Là mua cho em.”   “Hả?”   Lăng Tiếu móc năm trăm nguyên ra vỗ lên bàn thu ngân một cái, rồi xoay người bước ra ngoài cửa.   Bối Hiểu Ninh lên xe, Lăng Tiếu đột nhiên đưa thẻ ngân hàng tới trước mặt hắn.   “Đây là…”   “Thẻ ngân hàng.” [R: QT nó là ‘Ngân Hàng tạp (银行卡)]   “Tôi biết là thẻ ngân hàng rồi, nhưng mà anh đưa để làm gì?”   “Dùng a.”   “Tự tôi có rồi.”   Lăng Tiếu để thẻ lên đùi Bối hiểu Ninh, “Biết em có. Bây giờ em cũng đi siêu thị cho tôi, sau này mấy chuyện trong nhà cũng là em lo, em cứ cầm cái thẻ này đi.”   “Tôi không cầm.” Bối hiểu Ninh nhặt thẻ lên trả trở về.   “Tại sao, cũng có phải thẻ tín dụng đâu, chẳng qua là cho em trông nom nhà cửa dùng thôi.”   Bối Hiểu Ninh suy nghĩ một chút, vẫn nghĩ muốn cự tuyệt. Không đợi hắn mở miệng, Lăng Tiếu trực tiếp nhét thẻ vào ví hắn, “Em cứ cầm đi, dùng hay không tùy em. Mật mã lấy tiền hay chuyển tiền đểu ghi trong cái bao da đen ở dưới ngăn tủ máy tính trong thư phòng, sau này tiền điện thoại, tiền nước, tiền điện, tiền ga tôi sẽ không quản nữa.”   “Trong này là tiền gì?”   “Lợi nhuận hàng tháng của quán bar, nửa năm chuyển một lần.”   “HIện tại trong này có bao nhiêu tiền?”   “Em tự mình đi xem là biết ngay không phải sao.”   Không đợi Bối hiểu Ninh nói thêm câu nào, Lăng Tiếu lập tức khởi động xe.   Lăng Tiếu đưa Bối hiểu Ninh đi quán bar, chưa tới giờ, khách vẫn còn rất ít. Bối hiểu Ninh đi theo lăng Tiếu tới cửa phòng làm việc.   Lăng Tiếu giữ cửa mở, cho Bối Hiểu Ninh đi vào trước, y ở phía sau sau đó liền khóa cửa lại.   Bối hiểu Ninh quay lại, “Anh khóa cửa làm gì?”   “Em nói thử xem?” Lăng Tiếu ném chìa khóa xe lên bàn làm việc, “Em quên là chính mình còn làm dở cái gì ở phòng này rồi à?”   Bối Hiểu Ninh bản năng lùi về sau từng bước, “Anh muốn làm gì?”   “Em nói tôi muốn làm gì? Đến đây, cởi ra. Muốn tự mình làm, hay là để tôi giúp em?”   “Bên ngoài sẽ nghe thấy đấy.”   “Em không phát ra tiếng là được mà. Hay là em cứ phải hét lên mới thích?”   Lăng Tiếu đĩnh đạc vắt chân ngồi xuống ghế salon, nghiêng đầu nheo hai mắt lại nhìn về phía Bối hiểu Ninh, chờ hắn tự cởi quần áo.   Bối hiểu Ninh nhìn thoáng qua cửa, trong lòng cân nhắc một chút: nếu bây giờ hắn mở cửa chuồn được đi nữa, thì sau này lúc về nhà rồi, không chừng còn chết thảm hơn. Cuối cùng hắn ra một lựa chọn sáng suốt: lập tức bắt đầu cởi quần áo.     [R: ‘CỞI RA’ 2 chữ này thiệt là thâm thúy =)) chắc không cần phải cảnh báo nữa hén? =))))))) chương sau TOÀN THỊT ~ phư phư phư  cả SBB cũng đang đến đoạn H, thế là ta bị(được) edit 1 lúc H của cả 2 truyện =)) dạo này thời tiết nóng bỏng quá *nham nhở*]    ……………………….. Tiêu: hị hị, đi nghỉ dưỡng mấy hôm k up truyện cho các nàng, hị hị, thất lễ thất lễ =A=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play