***
Tối hôm đó, bệnh ho khan của Tưởng Tiệp bộc phát, ho đến mức không thể thở nổi, toàn bộ khoang ngực đau tức dữ dội giống như bị rút cạn không khí, hít thở càng lúc càng khó khăn. Tưởng Tiệp không mang thuốc theo, ba cậu phải chạy tới căn nhà cậu thuê để đem thuốc về cho cậu uống, nói thế nào ông cũng không yên tâm để cậu ở một mình, cứ nhất nhất giữ cậu ở lại. Lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm, mỗi lần ho là ngực lại đau đớn như thể muốn bóp vỡ mạch máu. Sao lại như vậy? Tai sao trái tim lại đau đớn đến mức này? Tưởng Tiệp trằn trọc nằm trên giường, trở mình hết lần này đến lần khác, người mệt mỏi rã rời, cậu rất buồn ngủ, mắt cũng nhắm chặt vào không thể mở ra, nhưng cơn ho quấy nhiễu dai dẳng kia lại ngăn không cho cậu say giấc. Cuối cùng cơ thể không chịu đựng nổi nữa, Tưởng Tiệp ôm ngực, cuộn mình lại rơi vào mê man, chỉ cảm thấy bàn tay của ba mẹ không ngừng xoa xoa vầng trán mình, giọng nói lo lắng của hai người vọng đến hư hư ảo ảo:
“Làm sao bây giờ? Thằng bé sốt rồi.”
“Có cần đi bệnh viện không?”
“Cho nó uống thuốc hạ sốt xem sao đã.”
Dần dần, ngay cả một chút tỉnh táo cuối cũng cũng tiêu tan hết, cả vũ trụ bỗng trở nên an tĩnh lạ kì, âm thanh gì cũng không còn nữa. Chỉ còn sót lại ánh mặt trời vĩ đại trên cao, giữa những vầng sáng rực chói lòa mà nó tỏa ra, từ từ hiện ra một bóng hình cao ngất,
“Anh đến để chào tạm biệt em.” Người đó nói.
“Vì sao lại phải chào tạm biệt?”
“Không thể ở cùng nhau nữa thì nên nói tạm biệt không phải sao?”
“Lần trước chúng ta vẫn chưa nói ư?”
“Phải.”
“Vậy được,” Tưởng Tiệp nói, “Em có thể yêu cầu anh một việc không?”
“Lại còn phiền phức thế? Em nói đi!” Tuy rằng không thấy rõ gương mặt người ấy, nhưng Tưởng Tiệp chắc chắn đôi lông mày dày rậm kia đang nhăn vào.
“Anh trả chiếc nhẫn kia lại cho em đi! Anh đeo không hợp, anh không thấy nó thít chặt vào tay sao?”
“Em đúng là tên nhóc hám tiền! Không phải anh cho em rồi sao?”
“Đâu có! Em thấy anh vẫn đeo trên ngón út mà.”
“Rõ ràng anh đưa cho em rồi! Em tìm kĩ lại chút đi!” Nói xong bóng dáng ấy bắt đầu tan biến trong luồng ánh sáng, mỗi lúc một nhạt dần.
“Này! Anh đừng đi! Này! Anh để nó ở chỗ nào? Sao em không tìm thấy? Này! Này!!!
Lúc Tưởng Tiệp tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau. Ba mẹ chị gái đều ngồi bên, thấy cậu tỉnh lại, mẹ cậu suýt nữa thì khóc òa lên:
“Ơn trời, cuối cùng nó cũng tỉnh lại rồi.”
“Ba mẹ mời bác sĩ đến khám, bác sĩ nói nếu không tỉnh lại thì phải đưa đi bệnh viện. Con ho dữ dội suốt cả đêm, gần sáng lại còn phát sốt mê sảng, dọa cho mọi người một phen sợ mất mật.”
“Sáng nay chị nhận được điện thoại của mẹ liền cuống cuồng chạy tới ngay. Tiểu Tiệp, em ốm nặng như vậy, hay là cùng ba về quê ở mấy ngày, nơi đấy không khí trong lành, rất thích hợp để dưỡng bệnh, em xem em gầy đến mức nào rồi? Để ba chăm sóc em một thời gian, bao giờ khỏe mạnh thì hãy về đây.”
Tưởng Mẫn nói, “Chị cũng đã gọi điện thoại tới ngân hàng xin cho em nghỉ một tuần rồi.”
“Quê nào cơ?”
“Nhà họ Lâm có một trang trại ở miền Nam, lái xe tới đó mất ba tiếng đồng hồ. Nơi ấy rất yên tĩnh, môi trường cũng tốt, cơ thể này của em cũng đến lúc phải tĩnh dưỡng cho cẩn thận.”
“Không đi có được không?” Tưởng Tiệp cảm thấy thân thể bắt đầu lấy lại được chút sức lực, ngoại trừ thấy uể oải ra thì những cảm giác khó chịu khác không còn nữa. “Em đã đỡ rồi mà.”
“Chỉ về quê một thời gian ngắn thôi!” Ông Tưởng nói, “Ba con mình cùng đi, mấy năm nay ba cũng luôn tay luôn chân lo buôn bán ở cửa hàng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, lần này coi như con và ba đi nghỉ đi! Chỉ hai ba con mình thôi, không có ai khác, được không?”
Ba cậu rất ít khi yêu cầu việc gì, Tưởng Tiệp cũng mệt đến mức không nghĩ nổi gì nữa, đành nghe lời mọi người đồng ý về quê.
Ở trên xe, Tưởng Tiệp vừa định mở radio lên, ông Tưởng đã thò tay ấn nút tắt ngay lập tức.
“Có CD không, nghe nhạc đi! Radio phát toàn tiếng anh, ba nghe không hiểu lắm.”
Tưởng Tiệp nghĩ dù sao cũng không phải mình lái xe, bèn lọ mọ tìm, nhưng trong con xe Toyota của ba cậu chẳng có đĩa nhạc nào cả.
“Vậy để con dò đài tiếng Trung xem có được hay không nhé!” Tưởng Tiệp đành phải gợi ý.
“Không cần,” Ông Tưởng lập tức ngắt lời,” Không nghe cũng được! Con nói chuyện với ba đi.”
“Dạ,” Tưởng Tiệp cảm thấy biểu hiện của mọi người trong nhà mình đều rất kì quái, “Nhưng mà con hơi mệt.”
“Vậy con ngủ một giấc đi, tỉnh lại là sẽ đến nơi.”
Đúng như lời ba cậu nói, khi Tưởng Tiệp ngủ dậy thì bọn họ đã đến khu trang trại nhỏ. Ai mà nghĩ chỉ sau ba giờ đồng hồ đi xe, từ Chicago sầm uất náo nhiệt đã biến thành nơi nông trại vắng vẻ không có lấy một bóng người này.
“Nơi này không phải yên tĩnh hiu quạnh quá sao?” Tưởng Tiệp nghĩ thầm.
Bởi vì đêm qua ốm nặng, cậu không tránh được cảm giác mệt mỏi, đi ngủ rất sớm, cả đêm không mộng mị, ngủ thật ngon. Sáng hôm sau khi vừa tỉnh giấc, Tưởng Tiệp thấy ba mình đang nói chuyện điện thoại ở ngoài sân.
“Ngoài đó lạnh lắm!” Cậu nói với ông Tưởng vừa đi vào trong nhà, “Ai gọi vậy ba? Sao ba không nghe luôn ở trong này?”
“Mẹ con gọi hỏi xem tình hình con sao rồi. Ba thấy hiếm lắm con mới được ngủ được một bữa ngon như thế nên sợ đánh thức con dậy. Ba chuẩn bị bữa sáng rồi, con đợi chút để ba bưng ra.”
“Để con giúp ba! Ba đến đây là để nghỉ ngơi mà, đừng làm nhiều việc thế.” Tưởng Tiệp hỏi, “Ở đây không có TV sao?”
“Người nhà họ Lâm không ai ở ngôi nhà này cả, tuy lắp truyền hình cáp nhưng không đóng tiền nên không thu được kênh nào hết.”
Cháo và dưa muối được bày lên bàn, ông Tưởng biết con mình rất thích bữa sáng kiểu Trung Quốc.
“Ăn xong con đi mua tờ báo, ba có muốn mua thứ gì không?”
“Không cần. Mua báo để làm gì? Toàn viết đi viết lại mấy thứ gì gì đó. Đọc chán lắm!”
Tưởng Tiệp chợt khựng lại, cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như muốn nhảy bật ra, cậu đặt bát đũa trong tay xuống, nghiêm mặt nhìn ba mình:
“Ba nói đi! Đã xảy ra chuyện gì rồi? Việc gì mà cả nhà phải cách ly con ở một nơi xa xôi hẻo lánh thế này? Tại sao phải cách ly triệt để như vậy? Ba, có phải đã có chuyện gì xảy ra với Chu Chính không?”