***
Xe dừng lại trước khoảnh đất trống của căn nhà nhỏ, bốn bề tĩnh lặng như mang theo hơi thở của sự chết chóc, gió thốc qua khe hở giữa những cành cây, nghe rõ mồn một âm thanh xào xà xào xạc. Không còn gì là Tưởng Tiệp chưa hiểu hết nữa, cậu mỉm cười dưới ánh trăng âm u. Bước tới trước cửa, cậu mượn vầng trăng tỏ nhìn xuống xuống chiếc chìa kim loại tầm thường trong lòng bàn tay. Giờ phút này, nó nắm giữ hạnh phúc và mạng sống của biết bao người. Cậu hít một hơi sâu, nhanh chóng cắm chìa vào ổ khóa, xoay tròn, một tiếng “cạch” nhẹ bẫng vang lên, nhưng nó lại khiến cậu căng thẳng suýt nữa giật bắn mình. Tưởng Tiệp cúi đầu, đẩy mạnh cửa, đi thẳng tới giá sách nọ, đẩy về bên phải như Chu Chính đã làm lần trước. Lối đi bí mật lộ ra, trái tim Tưởng Tiệp lại đập dồn dập, ở dưới kia biết đâu chính là cơ thể bê bết máu của Lâm Nguyên, và cả gương mặt không còn ra hình thù gì của người đã từng cùng cậu lớn lên, thậm chí đã từng chở che bao bọc cậu. Nhưng hẳn là Lâm Nguyên vẫn còn sống, đây cũng là lí do Chu Chính nhử cậu tới phải không? Nhất định Lâm Nguyên vẫn còn sống. Ý chí Tưởng Tiệp lập tức kiên định: Mặc dù Lâm Nguyên từng lợi dụng mình, lừa gạt mình, giết hại người anh em thân nhất của Chu Chính, mặc dù tội ác đó là không thể tha thứ được, nhưng anh ta dẫu sao cũng đã cùng cậu trưởng thành, lại là tất cả cuộc sống của chị gái cậu, cậu không thể dửng dưng nhìn Lâm Nguyên bị hành hạ dã man, càng không thể để anh ta thối rữa ở chỗ này. Lòng đã quyết, Tưởng Tiệp bước xuống cầu thang.
Trong không khí xộc lên một thứ mùi hôi hám, nhưng Tưởng Tiệp lại đờ đẫn cả người. Khác hẳn với tưởng tượng, Lâm Nguyên bị trói chặt tay chân vào ghế kim loại, đang ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong đôi mắt lấp đầy bởi vẻ quá mức kinh ngạc. Trên người anh ta không hề có vết thương nào, tuy rằng tóc tai rối bù, râu ria lởm chởm mọc ra thành mảng đen xì trên mặt, nhưng có thể nhận thấy cơ thể không phải hứng chịu thương tích. Chỉ có điều bên dưới là vũng chất thải bừa bãi, chiếc quần Lâm Nguyên mặc cũng đã ướt sũng nước. Chu Chính không tra tấn Lâm Nguyên, mà đem tự tôn của anh ta ra triệt để giẫm nát giày vò, Lâm Nguyên ngông cuồng kiêu ngạo không coi ai ra gì kia, có lẽ dưới bao ánh nhìn chòng chọc, đã không kiềm chế nổi mà phải nhục nhã đại tiểu tiện tại chỗ. Tưởng Tiệp bước tới, lấy con dao găm nhỏ mình mang theo, cắt đứt sợi dây thừng bằng da trâu xiết chặt lấy Lâm Nguyên. Bởi vì bị trói đã lâu, hai tay của Lâm Nguyên không cục cựa ngay được, Tưởng Tiệp bèn cởi quần của Lâm Nguyên ra, tiện tay tháo tấm ga trải giường, lau đi những chất xú uế giữa hai chân anh ta.
“Anh tự lau được không?” Tưởng Tiệp hỏi, “Em đi tìm cho anh cái quần.”
Lâm Nguyên gật đầu, tự dùng tay cầm ga giường lau qua lau lại.
Lần trước ở chỗ này, Tưởng Tiệp nhớ trong tủ âm tường có mấy chiếc quần yếm dành cho công nhân, quả nhiên là vẫn còn ở đây thật.
“Có cần em giúp anh mặc không?”
Lâm Nguyên lại lắc đầu. Tưởng Tiệp xoay người đi, nghe chuỗi tiếng động loạt soạt phía sau mình chấm dứt mới quay lại bảo:
“Đi thôi.”
“Ưm ư ư ư!” Lâm Nguyên chỉ phát ra được những âm thanh vô nghĩa giống như người câm, nhất định không chịu đi theo Tưởng Tiệp.
“Bọn họ chuốc thuốc anh?” Tưởng Tiệp kéo lấy cánh tay Lâm Nguyên: “Đi thôi! Em dẫn anh đi.”
“Ừm ư ư a a!” Lâm Nguyên khua tay khua chân loạn xạ tỏ ý muốn Tưởng Tiệp mau mau rời đi.
“Chị em đã sinh cho anh một bé gái, anh không muốn về gặp con mình sao? Chu Chính cho phép em thả anh đi, nếu không sao em lại có chìa khóa? Mau đi theo em, những gì đã xảy ra trong quá khứ thì cũng đã thành quá khứ rồi! Em không trách anh nữa.”
Nước mắt Lâm Nguyên đột ngột tuôn rơi, trào ra lã chã hết giọt này đến giọt khác. Tay hắn run rẩy quệt đi nước mắt, rồi lại dùng đầu ngón tay ướt nhẹp viết hai chữ lên trên tường, tuy rằng không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra được, “Cướp cò.”
“Anh muốn nói là Thẩm Binh chết là vì súng bị cướp cò?”
Lâm Nguyên gật đầu, hai tay chỉ chỉ vào chữ viết trên tường, rồi đấm thùm thụp vào ngực mình, khóc đến mức suýt nghẹt thở. Tưởng Tiệp đỡ lấy Lâm Nguyên:
“Ra ngoài kia rồi hãy nói!”
Bên ngoài căn nhà vẫn không có ai, chiếc xe Tưởng Tiệp lái tới đỗ nguyên tại vị trí cũ. Lâm Nguyên lảo đảo bước, Tưởng Tiệp phải dìu tay hắn, tiến nhanh tới phía xe, chẳng ngờ vừa mới mở cửa xe ra, xung quanh lập tức bừng lên cả một rừng đèn pha chói lóa. Những người phục kích ở trên cây cùng chĩa đèn tập trung vào một chỗ, mà Tưởng Tiệp và Lâm Nguyên lại đang đứng ở ngay chính trung tâm của vùng sáng ấy. Từ bóng tối có vài bóng người bước ra, Giang Sơn đứng giữa bọn họ, phía sau anh ta từ từ hiện ra gương mặt lạnh lẽo như núi băng của Chu Chính, giọng Chu Chính cất lên càng giống cơn gió sắc lạnh tựa mũi dao, tái tê buốt giá thẩm thấu vào tận xương tuỷ:
“Tưởng Tiệp, em thật sự khiến anh quá thất vọng.”