***
Chu Chính tắm xong đi ra, thấy Tưởng Tiệp đang nằm ở trên giường, hai tay co trước ngực, người cuộn tròn, tư thế ngủ giống như trẻ con. Anh ngồi bên mép giường lau tóc, phát hiện mấy viên thuốc vẫn còn nguyên trên mặt bàn nhỏ đầu giường. Chu Chính vươn tay sờ sờ lên trán Tưởng Tiệp, hơi rịn mồ hôi, cơn sốt đã lui đi tương đối.
“Dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp, Tưởng Tiệp, dậy mau!” Một cánh tay nâng lưng Tưởng Tiệp lên, chỉ cần dùng chút sức đã ẩn được cậu ngồi dậy.
“Không phải em uống rồi sao?” Tưởng Tiệp trưng ra bộ mặt bất hợp tác.
“Đấy không phải là phần của buổi trưa hả?” Chu Chính bóp miệng cậu, nhét thuốc vào, cầm một cốc nước kề sát miệng cậu.
Tưởng Tiệp đầu hàng, đành phải uống nước nuốt thuốc xuống, lại thấy vẫn khát, tu một hơi hết sạch cốc nước. Chu Chính đặt cốc sang một bên.
“Còn ho nhiều không?”
“Đỡ hơn rồi.” Tưởng Tiệp nằm nghiêng người quay mặt về phía Chu Chính, mặc cho cái tên này bọc lấy mình kín mít như gói sủi cảo.
“Anh đã dặn em rồi, chuyện của anh anh có thể tự mình giải quyết, không cần em bận tâm, ai bảo em cứ lo lắng vô ích làm gì, mệt mỏi rồi lăn ra ốm thế này? Suốt ngày chỉ có tiêm với uống thuốc, em bị nghiện rồi sao?”
“Cả ngày em không ăn thì ngủ, có lo nghĩ gì đâu? Ho khan là bệnh cũ mà. Anh cứ càm ràm em mãi, phiền chết đi được!”
“Ghét phiền phức thì phải nghe lời anh! Em tưởng anh không biết em đi điều tra những chuyện kia sao? Em tra ra được Phó Văn Du, lại còn lén lút hẹn gặp cô ta ở ngoài nữa.”
“Ha ha,” Tưởng Tiệp cười ngượng ngùng, “Anh đang ghen đấy hả? Bữa đó là họp lớp, có cả một đống người cùng tới tham dự mà! Anh ăn phải giấm gì đấy? Chua loen loét.”
“Em đừng có đánh trống lảng! Anh đang cực kì nghiêm túc, em càng ngày càng ngang bướng, không biết sau này còn ở sau lưng anh làm loạn tới mức nào nữa đây.”
“Anh đừng giống như bố dạy dỗ con trai thế chứ? Lần này người của Giang Sơn ở Liên bang cũng không giúp được gì. Phó Văn Du là người mới, vẫn chưa có lập trường đối với mấy phe phái trong nội bộ Liên bang, vừa hay chị ấy có quen biết với em, cho nên em mới hỏi giùm Giang Sơn một câu. Sao anh quản lý em khắt khe vậy?”
“Cái thằng Giang Sơn ngu ngốc này, đã không tự lo liệu được lại còn lôi cả em vào. Em không có kinh nghiệm, nhỡ đâu không cẩn thận để lại manh mối, bị tóm được bằng chứng hối lộ thì sao?”
“Giữa em và Phó Văn Du không có quan hệ tiền bạc, không có quan hệ tình ái, không có bất cứ quan hệ gì hết, dựa vào đâu dám tố cáo em hối lộ?” Tưởng Tiệp đang nói thì ho khù khụ, bàn tay to lớn của Chu Chính vội duỗi ra sau lưng cậu nhẹ nhàng xoa xoa, vỗ vỗ:
“Người ngợm đã không ra gì mà còn không chịu nghỉ ngơi cho tử tế, thôi được rồi, từ giờ về sau em không cần phải suy nghĩ về vấn đề này nữa, không có sự đồng ý của anh, cấm em được giở trò, nếu không có gì làm thật thì chuẩn bị sang năm nhập học đi. Dù gì em cũng là sinh viên ưu tú, kể cả báo danh muộn, nếu thật sự muốn đi học thì cũng không phải không có cách.”
“Em không muốn đi học, ở nhà rảnh rang thế này không tốt à? Không cần thức khuya dậy sớm. Sao, anh không nuôi nổi em ư?
“Chỉ mình em thôi hả? Tám đứa mười đứa như em anh cũng nuôi tốt.”
“Thế còn bắt em đi học làm gì? Em cứ thích để cho anh nuôi đấy.”
Chu Chính luồn ngón tay vào mái tóc Tưởng Tiệp, tiện đà vò vò tóc cậu, nhìn những sợi tóc rối tung lòa xòa trên vầng trán lấm tấm mồ hôi.
“Tâm tư đó của em sao anh lại không hiểu? Nhưng anh không muốn sau này em cũng giống như anh, sống không được thảnh thơi dễ chịu.”
Tưởng Tiệp cũng tự hiểu rõ trong lòng, nhưng cậu không muốn điều này khiến cho Chu Chính không vui, cậu mở to mắt nhìn Chu Chính,
“Hì hì, thích anh nhất.”
“Hừm! Anh đây ai gặp cũng thích, còn cần em phải nói sao!” Chu Chính thấy cặp mắt đen láy của Tưởng Tiệp cứ nhìn mình chằm chằm, “Em…em nhìn cái gì đấy hả?”
“Ngắm anh đấy, ngắm anh kĩ chút thì, đúng là ai gặp cũng thích nha!”
Nói xong Tưởng Tiệp đột ngột xoay mình rúc tọt vào trong chăn, Chu Chính cảm thấy cậu nằm sấp xuống giữa hai chân mình, vội vã kéo chăn ra ngăn lại:
“Em còn đang ốm đó! Này! Đừng có lộn xộn! Tưởng…”
Câu nói của Chu Chính bị một trận kích thích khoái cảm đột ngột trào tới chặn cứng ở cổ họng, mười ngón tay cứng ngắc từ từ nới lỏng ra, đè chặt trên giường, hai tai dường như mất đi toàn bộ thính giác, chỉ có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của chính mình. Thật lòng mà nói, kĩ thuật của Tưởng Tiệp chỉ ở mức bình thường, không hiểu là vì cậu bị sốt, hay vì đang bị ho, mấy ngày vừa qua bọn họ cũng không gần gũi nhau, mà Chu Chính cảm thấy khoang miệng đang ngậm lấy dục vọng của mình vô cùng ấm áp, khi đầu lưỡi Tưởng Tiệp bắt đầu dây dưa mơn trớn, toàn bộ cơ thể anh đều không thể khống chế nổi run lên, cảm giác này giống như đang cưỡi trên đầu một ngọn sóng, được nó nâng vút lên cao rồi sau đó hất tung vào không trung bất tận.
***
Italian Village là nhà hàng Ý có chất lượng tốt nhất trong thành phố. Tưởng Tiệp đang ngồi tại chiếc bàn nhỏ trong góc, đối diện sau ánh sáng ảm đạm tỏa ra từ giá cắm nến bằng bạc là Phó Văn Du với gương mặt điềm tĩnh:
“Lúc vừa nhận được tài liệu chị sợ đứng cả tim, cảm giác như có một xô nước lạnh giội xuống, nện thẳng vào đầu mình.”
Khóe miệng Tưởng Tiệp hơi hơi nhếch, trông giống như đang mỉm cười: “Đáng sợ vậy cơ à?”
“Ừ, đương nhiên, chị và cậu vậy là hết hi vọng. Trước kia chị vẫn luôn nuôi ảo tưởng, biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ để ý tới chị.”
Tưởng Tiệp không ngờ Phó Văn Du lại thẳng thắn như thế, cậu hơi do dự nhưng rồi vẫn quyết định mở miệng:
“Vấn đề không phải là ở phía chị.”
“Chị biết,” Văn Du ngắt lời Tưởng Tiệp, “Chị nghĩ, cũng không phải là chị không vừa mắt cậu, mà là người phụ nữ nào cũng không vừa mắt cậu. Thật ra, bại bởi một người đàn ông vẫn tốt hơn nhiều so với việc bại bởi phụ nữ, tâm lý cũng dễ dàng ổn định lại hơn.”
Hai người không nói gì thêm, mỗi người đều tự dùng bữa với tâm sự riêng trong lòng. Những người đàn ông và phụ nữ ẩn mình trong thứ ánh sáng mờ ảo thì thầm chuyện trò với nhau, những lời rì rầm xôn xao trôi đi lững lờ giữa không gian tẻ ngắt, chỉ có tiếng violin tao nhã vang lên réo rắt, giống như luồng không khí tươi mát xua tan đi sự tịch mịch.
“Quan hệ giữa em và anh ấy, chị biết được bao nhiêu?”
“Chắc là nhiều hơn cậu nghĩ.” Văn Du lau miệng, “Tính cả lần trước cậu nhập viện, nguyên nhân không phải tai nạn giao thông như bọn Tiểu Chung nghĩ, mà là vì Chu Chính gặp phải vụ bắt cóc nghiêm trọng. Chị còn biết, vì cứu hắn, cậu suýt nữa đã mất đi mạng sống của mình. Rốt cuộc Chu Chính là người như thế nào? Vì hắn ta mà cậu bỏ bê học hành, tương lai cậu chẳng thiết, ngay cả tính mạng cũng không cần, Chu Chính thật sự tốt đến vậy sao? Đến mức cậu sẵn lòng vứt bỏ mọi thứ? Cậu làm nhiều chuyện như vậy, có đáng không?
Khi nói tới những lời cuối cùng, giọng nói của Phó Văn Du nhỏ hẳn đi, chỉ lẩm nhẩm trong miệng, giống như đang tự hỏi chính bản thân mình.
“Có đáng hay không, chỉ lòng em biết rõ. Em không hối hận.”
“Cậu thậm chí còn mù quáng hơn cả chị nữa! Cậu…không cứu nổi nữa rồi.”
“Em đang sống rất tốt, không cần ai phải cứu.” Trên gương mặt Tưởng Tiệp ánh lên vẻ tự tin.
“Cậu thật tự phụ, cậu đúng là quá tự phụ.”
Phó Văn Du cầm cốc nước đá trên bàn, áp lên mặt, có vẻ như đang cực lực kìm nén.
“Cậu biết không? Trong cơ sở dữ liệu của Liên bang, cậu mang thân phận tình nhân của Chu Chính. Ngoài ba thành phần đứng đầu tổ chức được xếp đầu danh sách ra, vị trí thứ tư chính là cậu, tuy vẫn còn đang trong quá trình theo dõi, nhưng bọn họ đều nói một khi cậu quyết định ở lại bên Chu Chính, cậu sẽ là một trong những mục tiêu hàng đầu cần nhắm vào. Tất cả các nhân viên Liên bang đều được nhắc nhở phải chú ý sát sao mọi hành động của cậu, vì cậu tư duy nhạy bén, lại rất giỏi nắm bắt điểm yếu của người khác. Cuối cùng chị cũng lĩnh hội được sự lợi hại của cậu, Tưởng Tiệp, cậu quả thực rất lợi hại.”
Tưởng Tiệp duỗi người ngồi thẳng về phía sau, vẫn im lặng không nói gì, bình tĩnh xem mọi sự tiếp diễn, ánh mắt đón lấy cái nhìn rối rắm của Phó Văn Du.
“Cậu hẹn chị ra đây, nhưng lại không nói bất cứ điều gì, bởi vì cậu quá rõ tình cảm của chị dành cho cậu đủ nhiều để cậu có thể lợi dụng. Ngay cả chủ động mở miệng hỏi cậu cũng không làm, rốt cuộc cậu dựa vào đâu mà tự tin như vậy? Cậu muốn chơi trò Khương Thái Công câu cá* với chị ư?” (Khương Thái Công câu cá: ý chỉ không làm gì cả, chờ người ta tự nguyện mắc bẫy, điển tích dài quá nên xin phép để ở cuối ^^”)
“Văn Du, chị nghĩ nhiều quá, tối nay, chị không cần phải nói thêm gì nữa.”
“Tối nay không nói, thì sẽ có lần sau. Cậu nghĩ cậu nắm được chị trong tay rồi, chị chắc chắn sẽ không từ chối gặp cậu, phải vậy không? Từ lúc cậu biết chị là thành viên của tổ điều tra, chị đã là con mồi trong tay cậu, nếu không lấy được đáp án từ phía chị, hẳn là cậu sẽ không để yên?” Giọng Phó Văn Du đã bình tĩnh trở lại, không còn kích động mất kiểm soát như khi nãy, “Nhưng chị nói cậu nghe điều này, cậu có thể vì người mình yêu mà từ bỏ hết thảy mọi thứ, nhưng chị sẽ không bao giờ làm vậy. Để có thể ở lại nước Mỹ, chị vẫn luôn nỗ lực học hành, tiến vào trường đại học bậc nhất, phấn đấu trở thành sinh viên xuất sắc, sự nghiệp ngày hôm nay chị đạt được không phải dễ dàng gì, chị sẽ không vứt bỏ nó vì bất cứ ai, kể – cả – người – đó – có – là – cậu.”
Phó Văn Du nhấn giọng từng chữ từng chữ, rồi lấy chiếc bóp trong túi xách ra, rút tờ 100 đô đặt dưới cốc nước, xong xuôi mới nhìn chằm chằm Tưởng Tiệp:
“Việc duy nhất chị có thể làm cho cậu chỉ là mời cậu bữa tối này. Cậu gắng lo liệu mọi việc cho tốt, bảo trọng.”
Nhìn Phó Văn Du xách áo khoác đứng lên, Tưởng Tiệp liền nói:
“Chị mặc áo vào đi! Trời ngoài kia đang nổi gió, đừng để nhiễm lạnh.”
Cậu ngẩng đầu, Văn Du nhìn xuống cậu không chớp mắt, không biết có phải vì ánh nến đang lay động không, mà cậu trông thấy trong đôi mắt cô thoáng ngân ngấn nước. Dõi nhìn bóng dáng thanh mảnh của Phó Văn Du khuất sau cánh cửa rực rỡ ánh đèn, Tưởng Tiệp cúi nhìn tờ đô la trên mặt bàn, cậu nhấc cốc nước lên, cầm lấy tờ tiền, dưới góc bên trái có ghi một cái tên phiên âm ra bằng tiếng Trung: “An Đông Ni Phổ Lạp Đức Tư.”(Anthony Prades)