Phó Đông Bình nhanh chóng đặt tài liệu trong tay xuống, sải bước dài lao ra khỏi phòng, trước phòng anh cũng có du khách lần lượt kéo nhau ra hóng chuyện, thậm chí Đồng Hi và Hề Dao Dao còn mặc nguyên áo ngủ chạy đến.

”Chuyện gì vậy, hình như có người la hét đúng không?”

”Tôi cũng có nghe thấy, có vẻ là giọng nữ.”

”Chắc có người ở tầng dưới hét.”

Mọi người sôi nổi bàn tán. Đồng Hi sợ hãi chạy đến bên người Hạ Đình Vũ, “Anh Hạ, anh có nghe thấy âm thanh đó không? Có phải có người nào đó xông vào không?”

Hạ Đình Vũ thừa cơ trấn an cô ấy, “Em đi theo anh, để Đồng Hi xuống lầu xem sao.”

Tất cả mọi người đều có mặt ở đó, chỉ riêng cửa phòng Nhậm Thiên Chân khép chặt, Phó Đông Bình lo lắng đi đến gõ cửa, nhưng gõ một hồi lại không có ai trả lời. Hề Dao Dao đứng bên cạnh nói: “Chị Nhậm sẽ không sao đấy chứ, không thể nào ngủ say như chết được.”

Đúng lúc này, Bạch Tố đi lên nói với mọi người: “Xin lỗi vì đã khiến mọi người hoảng sợ, vừa rồi nhân viên A Lan rửa chén sau nhà bếp, lúc rót nước thấy một con mèo hoang lủi qua, sợ quá nên mới hét to tiếng như vậy, mọi người cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi, không có việc gì cả.”

Nghe cô ấy giải thích xong, tuy mọi người vẫn mang lòng nghi ngờ nhưng cũng tự tản đi, Phó Đông Bình nói lại tình hình của Nhậm Thiên Chân với Bạch Tố, Bạch Tố cũng có chút bận tâm, toan đi xuống lấy chìa khóa dự bị lên mở cửa.

”Mọi người đang làm gì đấy?” Một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ sau cầu thang.

Cả đám xoay người lại, Nhậm Thiên Chân dầm mưa ướt sũng, quần áo mặc trên người dính đầy bùn, giống như vừa mới lăn từ trong vũng bùn ra, đứng ở đằng kia, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Đồng Hi nhanh chóng đi đến, “Chị Nhậm, bọn em còn tưởng chị ở trong phòng chứ, sợ chị gặp chuyện nên tìm chị Bạch Tố mở cửa.”

Nhậm Thiên Chân lắc đầu, “Tôi không sao, cám ơn mọi người đã quan tâm.”

”Vậy sao chị mặc áo ngủ ra ngoài làm gì, lại còn bẩn như vậy, bộ đánh nhau với ai à?” Hề Dao Dao thấy góc áo của cô liên tục có nước nhỏ xuống, truy hỏi không tha.

Nét mặt Nhậm Thiên Chân vẫn yên lặng nhưng lại lạnh lùng như trước, “Có kẻ trộm nhân lúc trời tối trèo vào phòng tôi, tôi đuổi theo ra ngoài, không cẩn thận bị ngã, được rồi, tôi thật sự không sao, mọi người đi ngủ cả đi.”

Rõ ràng là cố ý che giấu, Phó Đông Bình đứng bên thờ ơ đưa mắt nhìn, Nhậm Thiên Chân phát hiện ánh mắt nghi ngờ kia thì im lặng rũ mắt, quay về phòng mình, nhanh chóng đóng cửa lại.

Mọi người bị nhốt ở ngoài, trong lòng đều nghẹn đầy một bụng khí.

”Người gì vậy chứ, người ta có lòng tốt mới quan tâm chị ấy.” Đồng Hi thầm nhủ.

”Đúng thế, đã hơn nửa đêm rồi còn chạy lung tung, lén lén lút lút, không biết làm gì nữa.” Hề Dao Dao cũng phàn nàn, rồi cùng Đồng Hi quay về phòng.

Hạ Đình Vũ vừa về phòng đã thấy Phó Đông Bình lục tìm gì đó trong balo với hành lý, buồn bực nói: “Tìm gì đấy?”

”Băng cuộn với Vân Nam Bạch Dược.” Phó Đông Bình lật tung một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy thuốc.

”Tìm mấy thứ này làm gì?” Lòng hiếu kỳ của Hạ Đình Vũ bỗng nổi lên.

”Nhậm Thiên Chân bị thương.” Phó Đông Bình bình tĩnh nói.

”Sao anh biết, anh thấy à?”

Phó Đông Bình không giải thích gì, cầm thuốc rời khỏi phòng. Hạ Đình Vũ vốn định đi theo xem sao, nhưng rồi lại nghĩ, làm bóng đèn làm gì chứ, phá chuyện tốt của người khác là không được.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nhậm Thiên Chân gắng sức đứng dậy ra mở cửa phòng, thấy Phó Đông Bình đứng ở cửa thì khẽ nhíu mày, “Anh có việc gì à?”

”Tôi thấy cô bị thương rồi, chỗ của tôi có thuốc.”

Thấy anh giơ thuốc lên cho mình xem, Nhậm Thiên Chân không nói gì nữa, để anh vào phòng. Phó Đông Bình vừa bước chân vào đã ngửi thấy mùi cồn nồng đậm, biết cô đã khử trùng vết thương.

Phó Đông Bình đánh giá vết thương trên người cô, “Vết xước trên đùi và trên cánh tay đều là vết thương ngoài da, cô bị thương nặng nhất hẳn là ở phía dưới xương sườn bên phải, vừa nãy tôi thấy cô cứ để tay lên đó.” Nhậm Thiên Chân ngồi xuống, tay phải xoa nhẹ phần dưới xương sườn, nén đau nói: “Không động đến xương cốt, không sao đâu.”

”Đây là bình xịt Vân Nam Bạch Dược, cô xịt lên đi.” Phó Đông Bình thuận tay đưa chai thuốc cho cô.

”Cám ơn.” Nhậm Thiên Chân đưa tay nhận lấy, xoay người vào bên trong, vén áo lên xịt thuốc.

Mắt thấy Phó Đông Bình không có ý định rời đi, Nhậm Thiên Chân nhìn anh một cái liền đoán được tâm tư anh, “Anh muốn biết gì thì cứ nói thẳng.”

Thấy cô sảng khoái như vậy, Phó Đông Bình khá bất ngờ, nhưng không bắt đầu hỏi mà dừng mắt trên đầu gối cô, “Trên tay phải của cô cũng bị thương, để tôi giúp cô khử trùng băng bó.” Rồi chẳng đợi Nhậm Thiên Chân mở miệng, anh đã chủ động cầm lấy bông y tế tẩm cồn vào khử trùng, giúp cô rửa sạch vết máu chảy trên cánh tay.

Nhậm Thiên Chân khẽ hít một hơi lạnh, tuy Phó Đông Bình đã rất nhẹ tay, nhưng chung quy vẫn khá đau.

Sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Phó Đông Bình bắt đầu hỏi: “Cô đến núi Vân Mộng thật sự là vì du lịch ư? Cô không giống du khách bình thường.”

Nhậm Thiên Chân hỏi lại: “Vậy anh cảm thấy tôi đến đây làm gì?”

Phó Đông Bình giương mắt nhìn cô, ngữ khí nghiêm túc, “Cô đã để tôi hỏi thì phải trả lời câu hỏi, chứ không phải hỏi ngược lại tôi.”

Nhậm Thiên Chân thấy nghiêm túc trong mắt anh thì lúc này mới nghiêm chỉnh nói, “Tôi nghĩ hẳn anh đã nghe nói qua Vĩnh Lịch hoàng đế của nhà Nam Minh, chính là Chu Do Lang cháu trai của Minh Thần Tông*, vốn đã được phong làm Quế Vương, nhưng về sau lại được vài cựu thần còn sót lại của nhà Minh ủng hộ lên làm Vĩnh Lịch hoàng đế.”

(*Ở đây tác giả viết là Minh Anh Tông nhưng điều đó không hề đúng với lịch sử, nên mình mạn phép sửa lại.)

Phó Đông Bình cũng không lấy làm xa lạ gì với mốc lịch sử này, hồ nghi hỏi: “Tôi biết, nhưng điều đó với việc cô đến núi Vân Mộng có liên quan gì sao?”

Nhậm Thiên Chân hít một hơi, không biết là vì vết thương đau hay là do cảm thấy Phó Đông Bình không có kiên nhẫn, dừng một lúc mới nói tiếp:“Vĩnh Lịch hoàng đế kế thừa gia sản và vương vị của phụ thân, sau đó lại lấy danh nghĩa tôn thất Đại Minh mà gom góp rất nhiều vàng bạc châu báu từ trong dân gian, dùng làm quỹ quân đội để phản Thanh phục Minh, thậm chí còn mượn sức của những mục sư tin lành người Bồ Đào Nha, dấy binh từ Macau rồi dùng hồng y đại pháo giúp ông ta đối chiến với quân Thanh. Sau khi tiểu triều đình Nam Minh bị Ngô Tam Quế lật đổ, Vĩnh Lịch hoàng đế bị Ngô Tam Quế dùng dây cung ghìm chặt đến chết, nhưng mộ phần của ông ta đến nay vẫn chưa được tìm thấy.”

”Ý của cô là, mộ địa của ông ta rất có thể ở núi Vân Mộng, còn có cả những kho báu kia nữa?” Phó Đông Bình nghi ngờ nhìn Nhậm Thiên Chân, cô không giống tên trộm mộ ngấp nghé kho báu.

Sau khi khử trùng xong, Phó Đông Bình lại bôi thuốc lên vết thương, tay con gái trắng nón thon dài, nhưng vài vết máu nhìn mà ghê người này lại không khỏi phá cảnh.

Đợi thuốc nước ngấm rồi anh dùng băng gạc và băng cuộn để băng bó vết thương. Sợ làm cô đau, mỗi động tác của anh đều rất cẩn thận, tuy không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng động tác của anh tuyệt đối không phải là người ngoài nghề.

Ánh mắt anh chuyên tâm mà kín đáo, lông mi dày trên đôi mắt khẽ chớp, Nhậm Thiên Chân sợ anh phân tâm, kiên nhẫn đợi anh băng bó xong mới từ tốn để tay xuống.

”Núi Vân Mộng không nhất địch là nơi chôn cất Vĩnh Lịch hoàng đế, nhưng tiểu triều đình Nam Minh đã từng lấy nơi này làm cứ điểm tiến hành phản Thanh, vì để che giấu tai mắt thiên hạ mà ngụy tạo nơi này thành thôn dân bản xứ, vào giai đoạn trước và giữa của nhà Minh, thôn Song Dong cực kỳ thịnh vượng, đến cuối nhà Minh bỗng suy tàn đi, trong đó có rất nhiều điểm kỳ quặc.”

Phó Đông Bình đồng ý với phân tích của cô, gật đầu đáp: “Cô vừa nói thế, mọi chi tiết đều thông suốt, Quế Vương, Quỷ Vương*, có lẽ về sau có người nghe nhầm nên đồn bậy, tung tin thất thiệt biến nơi đây thành thôn Quỷ Vương.”

(*Hai từ này phát âm gần giống nhau, một bên là guìwáng, một bên là guǐwáng.)

Trong lúc nói, anh nhìn Nhậm Thiên Chân thật kỹ, trên gương mặt tái nhợt là ngũ quan xinh xắn động lòng người, mái tóc đen dài hơi xoăn, nhìn từ bất kỳ gốc độ nào, quả thật cô ấy không giống với người bình thường, chẳng lẽ cô ấy thật sự là tinh hồn trong núi?

Nhậm Thiên Chân không để ý đến ánh mắt anh, nhàn nhạt giải thích tiếp:“Bố tôi là học giả nghiên cứu dân tộc lịch sử, có để lại một bản ghi chép, ghi lại tình hình khảo sát ở núi Vân Mộng, tôi đến đây chính là muốn thay ông ấy tiếp tục điều tra. Lúc chiều tôi đến thôn Quỷ Vương, muốn tìm xem liệu có ai biết chuyện hay không, ai ngờ lại bị theo dõi, người đó nhân lúc tôi ngủ mà lén vào phòng tôi, đợi lúc tôi nghe thấy tiếng động đuổi theo ra ngoài thì kẻ đó đã nhảy cửa sổ trốn thoát.”

”Nên cô mới nhảy cửa sổ theo? Công phu của cô không tệ đâu nhỉ.” Phó Đông Bình mang theo ý trêu đùa nhìn cô.

”Cửa sổ tầng hai không cao lắm.” Nhậm Thiên Chân không quan tâm người khác trêu chọc thế nào, vẻ mặt trước sau vẫn lạnh lùng.

”Quả nhiên là cao thủ tại nhân gian.”

Nhậm Thiên Chân lấy tay đặt lên vùng dưới xương sườn, nhịn đau hít một ngụm khí vào. Nhớ lại những việc đã trải qua khi lần theo dấu của người nọ, trái tim cô lúc nay vẫn đập thình thịch, màn đêm cùng với mưa gió như tấm lưới kín không kẽ hở, vô thanh vô thức ngăn cản cô hành động, chỉ là, càng gặp phải trở ngại, quyết tâm của cô lại càng kiên định.

Phó Đông Bình thấy vậy bèn vội nói: “Cô chớ cử động, tôi xuống bếp lấy đá chườm cho cô.”

Trong bếp, cô nhân viên A Lan đang dọn dẹp, thấy Phó Đông Bình đi vào liền dừng tay lại, tươi cười hỏi: “Anh trai à, anh tìm gì thế?”

”Có đá không? Cho tôi xin mấy viên, dùng băng gạc bọc lại, có người bị thương phải chườm đá.” Phó Đông Bình chỉ nói sơ mục đích đến. A Lan lấy khay đá từ trong tủ lạnh ra, “Chúng tôi không có băng gạc, chỉ có vải bố dùng để lót chưng bánh, nếu được thì anh lấy dùng đi.”

Điều kiện có hạn nên chỉ có thể dùng tạm, Phó Đông Bình lấy vải bố cuộn mấy viên đá lại, rồi chợt nhớ tới điều gì đó, giả vờ hỏi vu vơ, “Nghe bà chủ nói, lúc nãy cô rửa bát trong bếp, thấy mèo hoang nhảy qua nên sợ quá hét lên, ở đây thường xuyên có mèo hoang đến lắm à?”

”Có chứ có chứ.” A Lan nhớ lại mà hoảng hốt, nói: “Mùa đông mèo hoang không kiếm được đồ ăn trong núi, nên hay thường xuống núi tìm ăn, bà chủ luôn bảo chúng tôi đổ cơm thừa vào sau khe suối, mèo hoang sẽ đến đó ăn.”

”Nhưng lúc này đâu phải mùa đông, xuân cũng đã qua rồi.” Phó Đông Bình lẩm bẩm.

A Lan không nghe rõ anh đang nói gì, chỉ nhìn anh không chớp mắt. Anh chàng đẹp mắt này vừa vào là cô nàng đã để ý đến. Giọng nói của anh ta cũng vô cùng dễ nghe, mang theo ngữ điệu chỉ có ở người phương Nam.

”Buổi tối có ai đến hỏi số phòng của khách ở đây không?”

A Lan lắc đầu, “Tôi không biết, tiếp tân không phải là việc của tôi mà là của A Xuyên.” Phó Đông Bình nhìn vẻ mặt mờ mịt đó, trong lòng biết sẽ chẳng hỏi được gì từ chỗ cô ấy nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Quay về phòng, thấy Nhậm Thiên Chân đặt bao đá vào dưới xương sườn, Phó Đông Bình phân tích: “Có thể còn có người không muốn để cô thăm dò bí mật ở thôn Quỷ Vương nên mới phải đến đây tìm cô, muốn để cô biết khó mà lui.”

Nhậm Thiên Chân gật đầu. Ánh mắt anh thoạt nhìn rất ấm áp, nhưng lại có tia nhìn thấu lòng người, chỉ là, tuy cô rất cảm kích sự quan tâm của anh ta khi cô bị thương, nhưng lại không muốn làm thỏa mãn dục vọng thăm hỏi này của anh ta, nên quay mặt sang chỗ khác.

Hai người rơi vào im lặng.

Vì để che đi sự xấu hổ, Phó Đông Bình đi đóng cửa sổ, theo bản năng nhìn ra ngoài, mưa đã tạnh hẳn, bên ngoài tối đen hư hũ nút, chỉ có thể mơ hồ nhận thấy triền núi phía sau, dây mây dày đặc bò tràn lan, gió thổi qua rừng cây, rung động xào xạc. Một đem gió mưa hoảng loạn như vậy, có cất chứa bí mật thì cũng không có gì lạ.

Chợt suy nghĩ của Phó Đông Bình lóe lên một cái, nhớ đến một thắc mắc,“Lúc chiều chúng tôi lái xe đến đó, còn cô thì đi bộ, nhưng có vẻ không chậm hơn chúng tôi là bao, cô đi đường tắt ư?”

Nhậm Thiên Chân khẽ mím môi như đang tự hỏi, một lúc lâu sau mới trả lời, “Có một con đường, người bình thường không biết, xe không lái vào được, chỉ có thể đi bộ.”

”Là đường núi à?”

”Ừ, phải băng qua một khoảng rừng lớn và một khu mộ tập thể nữa.”

Phó Đông Bình tấm tắc lấy làm hiếu kỳ, “Làm sao cô biết con đường đó? Một cô gái đi lại một mình, lá gan cũng lớn thật.”

”Tôi thường xuyên đi dã ngoại thám hiểm một mình.”

Cô cũng không nói vì sao mình biết con đường tắt ấy, Phó Đông Bình cũng không truy hỏi, ngược lại lại hỏi chuyện cá nhân: “Cô làm nghề gì?”

Nhậm Thiên Chân đang nhìn vào chỗ khác, nghe anh hỏi vậy thì trong lòng thầm nói, anh là cảnh sát à? Sao giống điều tra hộ khẩu vậy, ánh mắt nghênh đón anh, một lúc lâu sau mới từ tốn trả lời: “Tôi không đi làm.”

”Chẳng trách cô có thời gian đến thế, còn đi học à?”

Nhậm Thiên Chân liếc anh một cái, nghĩ thầm, cho dù anh ta có tỏ vẻ quan tâm vì cô bị thương đi chăng nữa thì cô cũng không có nghĩa vụ phải trả lời mấy câu hỏi này của anh, thế là thái độ lại lạnh đi, “Anh hỏi đủ nhiều rồi đấy.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt như thế, lúc Phó Đông Bình rời đi còn có chút phẫn nộ, ôm mối hận phục thù mà nghĩ, dáng vẻ thì khá đẹp đấy, nhưng ngực hơi nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play