Ngược lại Ôn Gia Minh không hề coi
nhẹ phép tắc, lễ phép chào hỏi Phó Đông Bình, “Chào anh, cám ơn anh đã
đưa Thiên Chân về.” Phó Đông Bình thấy anh ta chủ động đưa tay ra, bèn
bắt tay lại một cái.
”Đừng khách sáo, tôi bị thương, dọc đường đi đều do Thiên Chân lái xe
cả, tôi nên cám ơn em ấy mới đúng.” Phó Đông Bình cố ý đưa mắt nhìn Nhậm Thiên Chân. Ôn Gia Minh cũng nhìn Nhậm Thiên Chân, nụ cười treo trên
gương mặt.
Nhậm Thiên Chân liếc xéo Phó Đông Bình, còn chưa giới thiệu hai người họ với nhau đã cố ý nói: “Anh về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi
trước.” Đương lúc nói chuyện đã kéo tay Ôn Gia Minh cùng rời đi.
Đồ ăn cháo đá bát! Phó Đông Bình phẫn nộ mà không có chỗ nào phát tiết,
đứng tại chỗ không cam lòng nhìn theo bóng lưng hai người họ, không thể
không nói, chỉ nhìn từ bên ngoài thì hai người họ khá là xứng đôi, phía
nam chín chắn hấp dẫn, đằng nữ thanh khiết đáng yêu.
Quan trọng hơn là, mặc dù thái độ của Ôn Gia Minh có phần lạnh nhạt,
không nắm tay Nhậm Thiên Chân, nhưng ánh mắt mang theo vẻ sủng nịch đó
lại không lừa ai được.
Ngồi trong xe, từ đầu đến cuối Ôn Gia Minh không hề hỏi thân phận của
Phó Đông Bình, Nhậm Thiên Chân lại không kiên nhẫn được vậy, chủ động
hỏi anh ta: “Sao anh không hỏi gì vậy, hỏi người vừa nãy là ai chẳng
hạn?”
”Anh ta đã quan trọng đến mức tôi phải biết thân phận của anh ta rồi ư?” Ôn Gia Minh nghiêng đầu nhìn cô. Một câu nói nhẹ nhàng lại làm Nhậm
Thiên Chân cứng họng, không giải thích thì sợ anh hiểu lầm; mà giải
thích thì có nghĩa là thừa nhận Phó Đông Bình rất quan trọng.
”Không phải thế... Nhưng lúc ở núi Vân Mộng em gặp nguy hiểm, là anh ấy đã cứu em.”
”Anh ta vì cứu em mà bị thương, nên em mới kết bạn với anh ta, lại còn lái xe giúp anh ta nữa?”
”Đại khái là thế.” Nhậm Thiên Chân thoáng nghĩ rồi chèn thêm một câu,“Bố anh ấy là bạn học cũ của bố mẹ em, em biết thân phận của anh ấy, nên em mới yên tâm ngồi xe anh ấy.”
Ôn Gia Minh khẽ mỉm cười, sau đó nói một câu làm Nhậm Thiên Chân vô cùng cụt hứng.
Ôn Gia Minh thấy cô tức giận, từ tốn nói: “Em nên tìm một chàng trai
tuổi tác xấp xỉ em mà yêu đương, chứ không phải là người đã ly hôn như
tôi.”
Nhậm Thiên Chân tưởng nhầm rằng anh ta ăn giấm chua của Phó Đông Bình,
cố ý muốn thăm dò mình, vội nói mỉa: “Em biết, anh là sợ trong trường
nói bóng nói gió, nói anh dụ dỗ nữ sinh, nhưng em phải nói cho anh biết, em không quan tâm, bọn họ nói em cái gì em cũng không quan tâm, em chỉ
thích anh.”
Ôn Gia Minh không lên tiếng, nụ cười khổ sở dắt bên mép.
Buổi tối, đợi người nhà lần lượt kéo đến đến thăm mình xong, Phó Đông
Bình nằm trên giường trằn trọc trở mình, cuối cùng không chịu nổi mà gọi điện cho Nhậm Thiên Chân.
”Em về tới trường chưa?” Anh tìm chuyện để nói.
”Về lâu rồi, tôi đã bắt đầu giờ tự học buổi tối rồi.” Nhậm Thiên Chân ngồi trong thư viện, cố gắng giảm giọng đến mức thấp nhất.
”Vậy em tìm một chỗ có thể nói chuyện đi, anh có chút việc cần hỏi em.”
Phó Đông Bình đều chỉnh góc độ giường bệnh lại để gọi điện được thoải
mái hơn.
Nhậm Thiên Chân dọn dẹp sách vở rồi ra bên ngoài thư viện, lúc này mới
gọi lại cho anh, “Chuyện gì, anh nói đi.” Phó Đông Bình hỏi: “Người vừa
nãy chính là Ôn Gia Minh? Nhìn tuổi tác không giống bạn học của em lắm,
là thầy giáo à?”
”Anh ấy là giáo sư khoa lịch sử, chuyên ngành hai của tôi là lịch sử.”
Nhậm Thiên Chân đoán chắc anh lại tò mò cả đêm, liền thỏa mãn lòng hiếu
kỳ của anh.
Quả nhiên là vậy, Phó Đông Bình vừa nghe thế đã vội vã bật dậy, “Nhìn
cái dáng đó của anh ta chắc cũng phải bốn mươi mấy rồi, đàn ông đã kết
hôn lại còn có con, chẳng lẽ em muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào cuộc
hôn nhân của anh ta ư? Nhậm Thiên Chân này, anh nói cho em biết, em như
vậy là rất vô đạo đức.”
Nhậm Thiên Chân cười lạnh một tiếng, “Làm sao anh biết tôi vô đạo đức
hả? Anh ấy ly hôn từ lâu rồi, vợ trước định cư ở nước ngoài, hai người
không có con, hơn nữa, anh ấy cũng có già đâu, mới bốn mươi thôi.”
”Bốn mươi mà còn không già à, em mới hai mươi ba tuổi, anh ta còn lớn
hơn em cả một con giáp, hơn nữa anh ta còn là thầy giáo của em, tình yêu thầy trò sẽ ảnh hưởng không tốt đến em đâu, em định để bạn học toàn
trường nhìn thế nào, để các giáo viên khác nhìn thế nào hả?” Phó Đông
Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Nhậm Thiên Chân đợi anh quở trách xong rồi mới nói; “Xem ra anh cũng chỉ là một người tầm thường.”
Phó Đông Bình oán hận nói: “Không sai, anh chính là người tầm thường
đấy, không phải từ lâu em đã định nghĩa anh thế rồi còn gì, nói anh kiêu căng lại dung tục, nhưng anh vẫn phải nói với em, em với anh ta quá
chênh lệch, hai người sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Nhậm Thiên Chân phớt lờ lời khuyên của anh, “Tình yêu của tôi tại sao cứ phải có kết quả? Tình yêu quan trọng nhất chính là quá trình.”
”Shit, tất cả những kẻ yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích đều là đồ lưu manh cả!” Phó Đông Bình nổi cáu.
”Vậy bạn gái cũ của anh nhiều như thế, sao không kết hôn đi? Hay anh vẫn luôn lưu manh đùa giỡn?” Nhậm Thiên Chân trả đòn châm biếm.
”Anh là lựa chọn cẩn thận, thà thiếu không ẩu.” Phó Đông Bình cười.
”Nhưng tôi thích anh ấy.”
”Anh khuyên em nên bỏ đi, dựa vào chừng ấy năm trải nghiệm của anh ta,
chắc chắn sẽ không lấy với em đâu, thậm chí anh ta sẽ không kết hôn lần
nữa, cùng lắm là chơi đùa với em một lúc, rổ tre đựng nước cũng bằng
không, chẳng bằng rời khỏi anh ta sớm rồi tính toán xem.” Phó Đông Bình
tận tình khuyên bảo.
”Tính cái gì?”
”Tìm một người bạn trai khác tốt hơn.”
”Tôi không muốn ai tốt hơn cả, tôi chỉ thích một mình anh ấy.”
Phó Đông Bình sắp bị cô làm cho tức chết rồi, xem ra cô nhóc này đã
trúng độc đàn ông già rồi, anh dằn cơn giận lại mà khuyên cô, “Nhưng anh ta không hợp với em, Thiên Chân à... không bằng em cân nhắc anh chút
xem sao. Điều kiện anh không hề kém so với anh ta, quan trọng là anh còn trẻ hơn anh ta và đẹp trai hơn anh ta nữa.”
Nhậm Thiên Chân cười phì một tiếng, “Anh? Không phải anh cứ bảo tôi gọi
anh là anh trai sao, anh trai và em gái thì yêu đương cái gì chứ?”
”Cũng đâu phải anh trai ruột, sợ cái gì.”
”Anh bị thương, tôi sẽ coi như là anh đang nói nhảm, đừng làm phiền tôi
nữa, cúp máy đây.” Nhậm Thiên Chân nói cúp liền cúp, dứt khoát tắt điện
thoại. Phó Đông Bình gọi lại mấy lần nhưng đều là nhắc nhở tắt máy, cũng không gọi tiếp nữa.
Hai hôm sau, vừa tờ mờ sớm thì Nhậm Thiên Chân đã nhận được điện thoại của Phó Đông Bình.
”Anh chờ em dưới lầu, em xuống đi.” Phó Đông Bình nhìn lên cửa sổ ký túc xá nữ sinh. Quả nhiên, Nhậm Thiên Chân nhanh chóng chạy đến cửa sổ nhìn xuống, vừa nhìn thấy anh liền cúp điện thoại.
Anh đứng chờ chưa đến năm phút, Nhậm Thiên Chân đã chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
”Không phải anh nằm viện à, sao lại chạy ra đây?” Thấy Phó Đông Bình đeo một chiếc mũ kỳ quái, Nhậm Thiên Chân liền chạy đến bên người anh nhìn
một cái.
Phó Đông Bình chỉ vào đầu, “Hôm nay anh mới rút chỉ, ở bệnh viện đợi
cũng chán quá nên tới thăm em, nhân tiện nói với em phát hiện trong hai
ngày qua của anh.”
”Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đối diện trường học có một quán trà.”
Nhậm Thiên Chân cũng không muốn để người quen thấy có con trai đến tìm
cô.
”Đi ra ngoài, sân trường đẹp như thế này, chúng ta tìm một chỗ trong sân nói chuyện đi, đằng trước cũng không tệ.” Phó Đông Bình không muốn đi
ra ngoài, chỉ vào chỗ bên hồ đá cách đó không xa, ý là đến đó là được.
Sân trường đại học Đảo Cò được khen là sân trường đại học đẹp nhất trong nước, vào lúc này sắc xuân đang nồng, cỏ vươn mình oanh yến chao liệng, gió thổi một hồi, cánh hoa rụng rơi đầy mặt đất như tuyết rơi, đẹp
không bút nào tả xiết. Chỗ Phó Đông Bình chọn vừa khéo ở dưới một gốc
hoa anh đào, nơi nơi đều là hoa rơi.
Hai người ngồi xuống, thấy Phó Đông Bình mở sổ ghi chép bìa da đen luôn
mang theo bên mình ra đặt trên đùi, Nhậm Thiên Chân không nhịn được chế
giễu: “Anh muốn tôi theo phe học hành đấy à, còn mang theo cả sổ.”
Đôi mắt cô lóng lánh sáng trong, trên dưới khắp người toát lên vẻ nhàn
nhạt, mang theo nét xuân sang, Phó Đông Bình nhìn cô, gần như quên mất ý định của mình.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Phó Đông Bình hắng giọng như thầy giáo chuẩn bị
lên lớp, “Chuyện bình thường mà, đầu anh vẫn chưa bình phục, nếu không
ghi chép lại kỹ thì sẽ quên mất.”
Nhìn một lượt bản ghi chép trong sổ, anh nói với Nhậm Thiên Chân, “Anh
đã xem kỹ bản photo của địa phương chí huyện Dung em photo cho anh rồi,
có ghi chép liên quan đến núi Vân Mộng, vào thời điểm năm đầu triều
Thanh, có ghi lại một đoạn thế này về thôn Song Dong.”
Anh gập dấu lại đưa cho Nhậm Thiên Chân xem, Nhậm Thiên Chân đọc mấy lần rồi hỏi anh, “Có ý gì? Không lẽ nói, quả thật thôn Song Dong đã bị gột
rửa?”
”Đúng thế, nói gột rửa còn nhẹ đấy, nói cho chính xác thì là tắm máu,
bọn chúng lợi dụng lời đồn đãi của ôn dịch mà đuổi cùng giết tận thôn
dân, cuối cùng chỉ để lại mấy gia tộc để trấn thủ, mà một trong những
gia tộc đó chính là họ Phùng.”
Phó Đông Bình chỉ vào một đoạn đánh dấu trong đó, “Em xem chỗ này đi,
nói là năm Khang Hi thứ mười hai, huyện Dung xảy ra nạn lụt, dân trong
huyện rối rít kéo đến núi Vân Mộng tránh nước, thôn Song Dong cũng từng
thu nhận một số dân tị nạn, nhưng kỳ lạ chính là, đợi khi nước rút đi,
dân huyện tị nạn ở thôn Song Dong cũng dính vào ôn dịch kỳ quái, vì
phòng ngừa ôn dịch lan tràn, nha huyện đã hạ lệnh biến thôn Song Dong
thành khu bệnh dịch, nửa năm sau mới cho phép thôn dân ra ngoài, mà
trong lúc đó, có một danh y họ Nhậm được huyện lệnh cắt cử đến thôn Song Dong chữa trị bệnh dịch.”
”Họ Nhậm ư?” Nhậm Thiên Chân ngẩn người, “Anh nói là, có thể nhà tôi chính là hậu duệ của danh y đó?”
”Thông minh! Điều anh muốn nói chính là cái này.” Phó Đông Bình nói,“Chúng ta cứ đoán thử xem, nếu tổ tiên nhà em chính là đời sau của danh y họ Nhậm đó, như vậy khi danh y đó qua lại với người dân thôn Song Dong
thì rất có khả năng đã biết một số bí mật, cũng chính là bí mật kho báu
và nơi chôn cất của Vĩnh Lịch hoàng đế.”
”Ý của anh là, có thể bố tôi biết được bí mật này từ tổ tiên, nên ông
mới có thể hứng thú đến thế về phong tục dân tộc của huyện Dung núi Vân
Mộng ư?”
”Đúng thế, cuốn sổ ông ấy để lại anh cũng đã xem qua rồi, có rất nhiều
chỗ cũng có thể chứng thực suy đoán của anh, theo manh mối tổ tiên để
lại ông ấy mới phát hiện được bí mật thôn Song Dong, nên năm đó ông ấy
đề nghị đi núi Vân Mộng thám hiểm cũng không phải là tình cờ.”
Đối với đoạn thoại này của Phó Đông Bình, Nhậm Thiên Chân có cảm giác kỳ lạ, cô nghe ra được ám chỉ trong lời của anh, cả buổi chỉ im lặng không nói gì.
”Thiên Chân, sự kiện năm đó rất có thể chỉ là bất trắc, em không cần đi
sâu vào đó đâu.” Phó Đông Bình khuyên nhủ. Nhậm Thiên Chân không nhúc
nhích, đôi mắt xa xăm, “Rất có thể là ngoài ý muốn, nhưng nói cách khác, cũng có thể không phải là điều bất trắc.”
Phó Đông Bình không muốn tranh chấp với cô, đành phải đổi đề tài, “Được
rồi, chúng ta nói tiếp thôn Song Dong đi, gã Phong Tam bị giết đó tên
thật là Phùng Sơn, em còn nhớ không? Hắn ta chính là đời sau của người
gác mộ nhà họ Phùng.”
Thật ra thì Nhậm Thiên Chân cũng đã nghĩ đến điểm này trước đó, giờ phút này càng thêm chắc chắn, “Hắn ta cũng biết bí mật của thôn Song Dong?”
”Có lẽ ít nhiều biết được chút, lần trước cảnh sát nói hắn là tên du côn nổi tiếng ở thôn Song Dong, mấy năm qua dựa vào nghề vận chuyển mà
sống, tức là trình độ văn hóa của hắn không cao, kẻ thực sự nắm được bí
mật của thôn Song Dong không phải là hắn, mà là gã đã tấn công anh đó,
điều chúng ta muốn tra rõ phải là thân phận của kẻ kia.”
Lời phân tích của Phó Đông Bình có lý có cớ, Nhậm Thiên Chân gật đầu không ngừng.
”Có một số việc, em tự mình nghi ngờ thì thà về nhà nói chuyện rõ ràng
với bố mẹ, hẳn bọn họ cũng biết.” Phó Đông Bình khuyên Nhậm Thiên Chân.
Đúng lúc Nhậm Thiên Chân ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, hai người
không nói gì. Giữa hai người họ cái gì cũng có thể nói được, chỉ riêng
đề tài này là khu vực cấm, mỗi lần nhắc đến, đều kết thúc bằng sự im
lặng của Nhậm Thiên Chân.
Qua một lúc lâu, chỉ nghe thấy Phó Đông Bình khẽ hỏi: “Chuyện hai ngày trước anh nói với em, em cân nhắc đến đâu rồi?”
Phó Đông Bình sờ tóc cô như bậc trưởng bối, nét mặt cũng đổi khác, “Còn
chưa già đã mau quên rồi, là bảo em cân nhắc anh đấy.” Nhậm Thiên Chân
hừ lạnh, “Anh uống nhầm thuốc rồi đấy.”
”Anh nghiêm túc đấy, nếu em không ngại thì suy nghĩ kỹ vào.” Phó Đông
Bình dịu dàng nhìn cô, “Thích một người, trong lòng như cây muốn ra hoa, dù cành có bị bẻ đi thì vẫn muốn mọc mầm mới từ nhánh đã gãy, Thiên
Chân à, anh gặp phải em, liền muốn nở hoa.”
”Anh muốn nở hoa thì cứ nở đi, ở đây lớn như thế, cho anh nở hoa đủ luôn đấy, tôi không làm chậm trễ việc tốt của anh nữa*.” Nhậm Thiên Chân
đứng lên, cười một tiếng xoay người toan đi.
(*Cây ra hoa còn để chỉ tỏ tình thành công.)
Khó có lúc mình trữ tình một lần, vậy mà lại là đàn gảy tai trâu, Phó
Đông Bình vừa tức vừa hối hận, nén cảm xúc lại, cố không để mình nói mấy lời mất phong độ.
”Cô nhóc, liệu em có nghĩ tới, lúc này em say mê anh ta như thế, có khi
nào chỉ là phức cảm Electra* đang quấy phá thôi không, từ nhỏ em đã
thiếu sự yêu thương của bố, nên rất dễ nảy sinh tâm tư quyến luyến với
đàn ông lớn tuổi, thứ tình cảm này không phải là tình yêu chân chính, mà là phức cảm Oedipus**.”
(*Hội chứng chỉ ham muốn tình dục của con gái với cha mình.)
(**Theo Freud, phức cảm Oedipus giải thích các cảm xúc và ý tưởng mà tâm trí giữ trong vô thức thông qua ức chế, về ham muốn tình dục của một
đứa trẻ muốn có quan hệ tình dục với cha mẹ khác giới mình.)
Đối với màn giảng đạo lí lẽ lần này của anh, Nhậm Thiên Chân không phản
bác, chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái rồi ngẩng đầu rời đi.
Lại còn khinh người vậy nữa! Phó Đông Bình dõi mắt trông theo bóng dáng
thướt tha kia của cô, eo thon ôm không đầy một vòng tay, đôi chân dài
thẳng tắp, mình hạc xương mai như que đũa, dáng người như thế này, mặc
quần áo gì cũng đẹp mắt cả.
Đi trong sân trường chưa được bao xa, Phó Đông Bình liền thấy Đồng Hi và Hề Dao Dao ở phía đối diện lại gần, vừa định trốn đi thì lại bị hai cô
gái kia ngăn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT