Mấy người có mặt ở đó sắc mặt đều trắng bệch trong giây lát.

Bảo Vật Gi­ang Hồ

Lãnh Vô Tình là người đầu tiên định thần lại được, kéo ống tay áo của Ngũ Thập Lang, chàng gượng cười nói: “Ngũ Thập tiểu tẩu tẩu, ngày đầu tiên đấu loại chẳng có gì thú vị đâu, chi bằng chúng ta rút sớm rồi đi dạo mát quanh núi Tử Kim đi!”

Đôi môi Ngũ Thập Lang khẽ mấp máy, chân tay lạnh như băng, cả người run rẩy, đờ đẫn rất lâu mà không nói năng gì, đôi mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào Đoạn Thủy Tiên mãi không thôi.

Khuôn mặt của Đoạn Thủy Tiên cũng biến sắc, đôi môi mím chặt, cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận.

“Phải chăng đó là lời đồn đại tầm phào?”

Lạc Cẩm Phong cau chặt đôi mày, tiến lại gần, nhìn thấy toàn thân Ngũ Thập Lang đang run lên, khuôn mặt nhợt nhạt như thể không còn giọt máu nào, ánh mắt chất chứa nỗi hoảng hốt, hãi hùng, trái tim chàng bỗng quặn thắt lại vì đau đớn.

“Đương nhiên là giả rồi!”. Lãnh Vô Tình bực dọc nói, trong nỗi tức giận kèm theo cả sự hốt hoảng khi chân tướng sự việc bị bại lộ. “Huynh ấy làm sao có thể dễ dàng ngã xuống vực thẳm như thế được?”

Ngũ Thập Lang lập tức quay sang nhìn chàng, kinh ngạc há hốc miệng, nước mắt đầm đìa, nức nở hét lớn: “Thì ra huynh cũng biết chuyện này!”

Lãnh Vô Tình im bặt, bây giờ, chàng chỉ còn biết câm lặng mà thôi.

Trời long đất lở chắc cũng chỉ đến mức này. Vừa nghe thấy tin dữ, trong đầu Ngũ Thập Lang là một khoảng trống vô tận, đầu óc trống không, trái tim cũng trống không.

“Ngũ Thập, cô không sao đấy chứ?”. Lạc Cẩm Phong quay đầu qua, lập tức đưa tay đỡ lấy Ngũ Thập Lang đang loạng choạng sắp ngã. “Chẳng qua chỉ là chuyện đồn thổi thôi, chúng ta đâu có tận mắt chứng kiến mà tin ngay được?”

Lần đầu tiên trong đời, chàng cất lời an ủi người khác, chưa bao giờ cảm thấy lực bất tòng tâm như lúc này.

“Không phải là lời đồn thổi đâu”. Lãnh Vô Tình đã suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cay đắng cất tiếng: “Vì chính thuộc hạ của ta ném đá lớn nên huynh ấy mới rơi xuống vực thẳm.”

Sắc mặt của chàng bỗng trở nên nhợt nhạt, trái tim đau đớn lạ thường, cảm thấy chút tình thân nhỏ nhoi, duy nhất của mình cũng sắp rời bỏ mình mà đi.

“Tại sao?”

Đôi mắt Ngũ Thập Lang long lanh đầy nước, đau khổ, cay đắng, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao huynh lại hãm hại huynh ấy? Huynh ấy và huynh chẳng phải là máu mủ ruột già sao? Tại sao chứ?”

Lãnh Vô Tình cúi đầu, im lặng, tĩnh mịch đến mức mấy người đứng đó hoàn toàn có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Đôi mắt của Ngũ Thập Lang dần trở nên vô hồn, sắc mặt tái nhợt, xanh xao, chẳng khác nào một pho tượng gỗ vô hồn.

Trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh đôi mắt của Vô Song, bên tai không ngừng nghe thấy câu nói sau cùng của chàng: “Ngũ Thập Lang, cô có tin ta không?”

Cô im lặng một hồi lâu, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

“Ngũ Thập Lang…”. Lạc Cẩm Phong khẽ gọi tên cô, nhìn thấy cô nước mắt đong đầy trên mi, dáng vẻ khổ sở, chàng chẳng thể nào kìm lòng được.

Ngũ Thập Lang chớp chớp mắt, cố gắng mở to đôi mắt để những giọt lệ không tuôn trào ra, vẻ mặt chẳng khác gì một đứa trẻ đang chịu uất ức, thều thào cất tiếng: “Ta… làm mất Vô Song rồi.”

Trái tim cô lúc này dường như đang bị sợi dây thắt chặt lại, máu tươi ngừng chảy, toàn thân băng giá, chỉ trong giây lát mà cô cảm giác như mình đang ở trong mùa đông lạnh buốt, tái tê.

Chẳng thể nào ngăn nổi sự hối tiếc đang ào ạt, cuồn cuộn tràn tới.

Nếu như trước đó đồng sinh cộng tử thì đã chẳng có sự biệt li sau này.

Nếu lúc đầu kiên quyết hơn đôi chút thì giờ đây đã không có kết cục như vậy.

Vô vàn giả thuyết đặt ra trong đầu càng tăng thêm nỗi đau đớn, thống khổ trong trái tim cô. Cứ đơn côi, lẻ loi thế này chi bằng chết đi cho xong… Càng nghĩ càng đau lòng, Ngũ Thập Lang bất giác gạt bỏ bàn tay của Lạc Cẩm Phong đang nắm lấy tay mình ra rồi quay đầu chạy đi như điên như dại.

“Ngũ Thập Lang…”. Lạc Cẩm Phong kinh ngạc, lập tức vận khí, dùng khinh công bay người đuổi theo.

Chàng lặng lẽ đi theo sau cô, không dám đuổi lên đi bên cạnh, cũng không dám để khoảng cách xa quá, lúc dừng, lúc chạy, cứ như thế suốt cả quãng đường. Nhìn thấy Ngũ Thập Lang ngã ra mặt đất mấy lần rồi lại vùng dậy chạy tiếp, hai bàn tay chàng nắm chặt tới mức móng tay cắm sâu vào thịt, máu tươi từ từ rỉ ra, đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm vào tim.

“Tại sao ta lại bỏ đi cùng Lạc Cẩm Phong chứ?”. Cô không ngừng tự trách mình, càng chạy lại càng hướng về phía heo hút. Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt nối nhau lăn dài trên má, tay chân đều bị mấy viên đá nhọn cứa đến bật máu. “Tại sao ta lại ngu xuẩn như vậy chứ? Hại huynh mất hết cả võ công…”

Ngũ Thập Lang bỗng đứng khựng lại, toàn thân run lẩy bẩy. “Tại sao, tại sao lại để cho ta gặp huynh?”. Nước mắt, nước mũi của cô đầm đìa trên mặt, cuối cùng, khi không thể chạy được nữa, cô sụp người quỳ trên mặt đất, khóc lớn: “Nếu không có ta thì huynh vẫn là công tử Vô Song đệ nhất thiên hạ…”

Đứng ở phía xa, Lạc Cẩm Phong lặng lẽ nhìn cô gào thét, khóc lóc, nỗi đau đớn lại cuộn lên từng hồi, chỉ hận không thể xông tới, ôm chặt cô vào lòng.

“Á!...”. Ngũ Thập Lang ôm chặt lấy đầu, ngẩng lên nhìn trời, hét lớn. Tiếng thét như xé trời xé đất, ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và sự hối hận khôn cùng.

“Vô Song!”

“Vô Song!”

Mỗi lần thét xong, cô lại thở dốc, dáng vẻ trông như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất lịm đi. “Vô Song!...”. Khi tiếng thét cuối cùng vẫn còn chưa dứt thì cô đã lập tức nấc nghẹn.

“Ta không muốn huynh đi mất…”. Giọng nói của cô nhỏ dần đi, gục mặt vào đầu gối, giống như một con mèo con, ôm mặt khóc lóc. “Ta không muốn mất huynh…”

Khi câu nói cuối cùng tắt đi, mọi thứ liền chìm vào tĩnh lặng.

“Ngũ Thập Lang!”. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Lạc Cẩm Phong liền bay tới thì nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang quỵ gối trên mặt đất, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, sắc mặt trắng nhợt, toàn thân lạnh giá như băng, đã chìm vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Kinh hãi đến mức mất hết phương hướng, đôi tay Lạc thiếu gia run run đưa lên đặt trước mũi cô.

May sao vẫn còn một luồng hơi ấm, yếu ớt truyền ra.

Chàng thở phào nhẹ nhõm rồi lau sạch những giọt nước mắt đang đầm đìa trên khuôn mặt cô, vừa lau vừa than thở: “Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì lúc đó, ta đã không chia cắt hai người.”

Quả thực lúc này, chàng cảm thấy vô cùng hối hận. Có điều, Lạc thiếu gia không hề biết rằng cho dù thời gi­an có quay trở lại được thì với bản tính của mình, chàng vẫn hành xử y như cũ mà thôi.

o0o

Ngũ Thập Lang hôn mê suốt ba ngày liền.

Bởi vì gặp phải cú sốc quá lớn nên chất kịch độc trong người cô đã theo đó mà bùng phát mãnh liệt. Nếu Lãnh Vô Tình không dùng các loại độc khác, lấy độc trị độc để khống chế độc tính của loại độc trên, kéo dài thêm đôi chút thời gi­an thì chắc chắn cô sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.

“Ta đói quá, muốn ăn cơm.” Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy.

Lạc Cẩm Phong đứng bên cạnh giường, lập tức hét lớn: “Kị Thất, mang thức ăn ra!”. Giọng chàng run run, sắc mặt tiều tụy, nhợt nhạt, ngay cả lúc gọi người mang đồ ăn lên, ánh mắt của chàng vẫn chưa hề rời khỏi Ngũ Thập Lang.

“Ta muốn ăn thịt”. Ngũ Thập Lang nhìn chàng, mỉm cười tươi tắn rồi nhảy bật ra khỏi giường, đưa tay vỗ mông. “Lãnh Vô Tình, huynh ấy đâu rồi?”

Dường như cô đã quay trở về một Ngũ Thập Lang không tim không phổi chỉ có dạ dày trước kia. Mắt Lạc Cẩm Phong tối lại, phản ứng này của cô không khỏi khiến cho chàng lo lắng, bất an.

“Lạc thiếu gia, huynh ấy đang ở đâu? Còn cả Đoạn Thủy Tiên nữa, ta muốn gặp hai người họ.”

Đứng ngoài cửa, vừa nghe thấy cô nói như vậy, cả Đoạn Thủy Tiên lẫn Lãnh Vô Tình không hẹn mà cũng thở dài một tiếng rồi cúi đầu, lần lượt đi vào trong phòng.

“Ta có chuyện muốn hỏi hai người.”

Trên khuôn mặt cô, nụ cười rạng rỡ vẫn ngự trị như thể chủ nhân của nó đã nhìn thấu mọi chuyện. Lãnh Vô Tình và Đoạn Thủy Tiên quay sang nhìn nhau, trong mắt chứa đầy nỗi nghi hoặc, khó hiểu.

“Sau khi Vô Song bị rơi xuống vực thẳm, hai người có xuống đó tìm không?”

Hai người cùng gật đầu. Làm gì có chuyện không tìm chứ?

Đôi mắt của Ngũ Thập Lang đột nhiên sáng rực lên, ngay lập tức như tìm lại được nguồn sống. “Vậy thì kết quả ra sao?”

“Không có, chẳng tìm thấy gì hết.”

“Thế thì tốt!”. Ngũ Thập Lang cười tít mắt, gật gật đầu. “Huynh ấy không mang theo ta thì không thể một mình đi trước được.”

“Vậy thì Vô Tình…”. Nụ cười vẫn nở trên môi Ngũ Thập Lang nhưng trong mắt, ánh lửa đã bốc lên phừng phừng, cô chậm rãi hỏi: “Tại sao huynh lại muốn dồn huynh ấy vào chỗ chết?”

Lãnh Vô Tình mỉm cười khổ sở rồi trả lời: “Nếu là lúc này, ta sẽ không ra lệnh giết người đó.”

Ánh mắt của Ngũ Thập Lang lại phát ra tia lửa mãnh liệt hơn trước đó, khiến Lãnh Vô Tình càng thêm kinh ngạc, liền nói tiếp: “Ta hoàn toàn không biết chính người huynh đệ ruột thịt đó lại mang tới cho ta một tiểu tẩu tẩu như cô. Nếu biết trước điều này, chắc chắn ta sẽ không hạ lệnh giết huynh ấy. Ta là như vậy…”. Chàng ngừng lại một lát rồi thở dài. “…là có nguyên nhân.”

Là nguyên nhân gì?

“Ngay từ lúc còn là một đứa trẻ được ẵm ngửa, ta đã bị nhốt ở nhà ngục dưới đất của Bảo Thiềm Cung”. Ánh mắt Lãnh Vô Tình toát lên vẻ lạnh lùng, chàng bình thản kể lại thời ấu thơ không hề êm đẹp của mình. “Từ khi còn nhỏ, ta đã sống ở nơi quanh năm không nhìn thấy mặt trời, tất cả những người phục dịch ta đều bị câm điếc, bốn phía xung quanh là những thanh sắt cứng lạnh.”

Ngũ Thập Lang cau mày, cảm thấy đau lòng vì khuôn mặt nhợt nhạt của chàng.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lại bắt một đứa trẻ bé bỏng, tội nghiệp phải chịu đựng những điều khủng khiếp như vậy?

“Ta không biết mọi người sinh sống thế nào, còn cuộc sống của ta lúc đó chỉ là một màu đen và sự im lặng đến vô tận”. Chàng lại thở dài một tiếng nữa, nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang nhíu chặt đôi mày, liền mỉm cười, nói tiếp: “Mỗi năm, khoảng thời gi­an ta cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc nhất chính là khi mẹ ta lén lút đến thăm, những thứ bà biết nấu không nhiều, chỉ có đúng một món, đó là canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc.”

Ngũ Thập Lang thở dài, nhớ lại món canh không thành công hôm đó của mình, cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận.

“Đầu tháng nào cũng có người mang thuốc đến, bắt ta phải uống hết”. Mặt chàng đanh lại, ánh mắt chứa đầy hận thù. “Đến cuối tháng, lại có người đến lấy một ít máu của ta đi. Chuyện đó diễn ra ngày này qua tháng khác, hết năm này đến năm kia.”

“Vào năm ta tròn mười tuổi, lần đầu tiên ta được bước ra khỏi căn phòng tối đó. Nghe nói là vì lão cung chủ Bảo Thiềm Cung cảm thấy tư chất của ta khá tốt nên quyết định nhận ta làm đệ tử.”

Chàng lạnh lùng bật cười, ánh mắt cũng băng giá không kém. “Những thứ ta học được đều ít hơn các huynh đệ khác, lúc kẻ khác đã vận khí đề công thì ta còn chưa luyện được nội lực; trong khi người ta đã học hết cả bộ kiếm pháp, ta vẫn còn đang chập chững bước đầu, ngay cả bao kiếm cũng chưa từng được động tới.”

“Tại sao lại như vậy?”. Ngũ Thập Lang tò mò hỏi.

“Chắc chắn có người không muốn huynh thực sự luyện được võ công”. Lạc Cẩm Phong thở dài.

Lãnh Vô Tình liếc nhìn Lạc Cẩm Phong, gật đầu rồi lạnh lùng nói tiếp: “Đích thực là như vậy, ta bái sư ba năm trời mà tất cả những gì học được chỉ là những thứ tầm phào. Có điều từ đó, ta không bao giờ còn phải uống thuốc, lấy máu nữa.”

“Lẽ nào đã có người khác thay huynh gánh chịu những việc này?”. Đoạn Thủy Tiên cũng không nhẫn nhịn được, nói chen vào.

“Ừm…”. Lãnh Vô Tình nghiến răng, nở nụ cười đầy căm hận. “Đúng vậy, đến tận sau này, ta mới biết được chuyện đó. Thì ra mẹ ta đã gánh chịu tất cả cho ta. Bà vốn là người Miêu Cương, lúc nhỏ còn uống nước của Bảo Thiềm10, bảo vật trấn tộc của người Miêu Cương nên dùng máu của mẹ ta luyện thuốc độc sẽ tốt hơn vạn lần của ta.”

[1] Con ếch đỏ.

Ngũ Thập Lang kinh hãi thét lên: “Thuốc độc?”

“Đúng vậy, là thuốc độc”. Lãnh Vô Tình khẽ mỉm cười rồi nói: “Chính là thuốc độc của người cha đáng kính của ta.”

“Là Lãnh lão trang chủ sao?”. Ngũ Thập Lang giật nảy mình, nhớ đến lão trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang mà người người ca tụng, bất giác cảm thấy vô cùng kinh hoàng.

“Đúng vậy, chính là Lãnh lão trang chủ trí nghĩa vẹn toàn mà gi­ang hồ vẫn tán tụng”. Lãnh Vô Tình ngẩng đầu lên, bật cười thành tiếng, ánh mắt chứa đầy căm hận.

“Không phải ông ấy đã qua đời rồi ư?”. Ngũ Thập Lang thận trọng hỏi.

“Ừm, đúng là Lãnh lão trang chủ đã qua đời…”. Lãnh Vô Tình khẽ “hừm” một tiếng rồi nói tiếp: “… nhưng lão cung chủ của Bảo Thiềm Cung thì vẫn còn sống.”

“Vậy thì có gì liên quan đến Lãnh Vô Song?”. Ngũ Thập Lang nghe mãi vẫn thấy mơ mơ hồ hồ. liền lên tiếng hỏi câu mình muốn biết đáp án nhất.

“Đương nhiên là có quan hệ rồi”. Lãnh Vô Tình thở dài. “Bởi vì người đó tu luyện loại võ công thần bí của người Miêu, đến tầng sau cùng, cần có một loại thuốc dẫn, nhất định phải là máu tươi của con ruột mình, không phải ruột thịt thì không có tác dụng.”

Lần này, ngay cả Lạc Cẩm Phong và Đoạn Thủy Tiên cũng thấy ơn lạnh cả sống lưng, đồng thanh hét lên: “Loại võ công này thật quá tà ác!”

“Trong huyết dịch của ta có pha lẫn độc tố do ta tự điều chế. Ông ta đã thử dùng một lần, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Lần đó, ta thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội đó nhốt luôn ông ta vào phòng gi­am dưới mặt đất”. Lãnh Vô Tình lạnh lùng bật cười rồi nói: “Ta cũng phải cho ông ta nếm trải cảm giác cô đơn, trống trải đến tận cùng đó.”

“Sau đó thì sao?”. Những chuyện kiểu này thể nào cũng có tình tiết tiếp tục, nếu không, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện thần bí khác nữa? Ngũ Thập Lang thở dài một tiếng. “Đảm bảo là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

Đôi mắt Lãnh Vô Tình bỗng trở nên u tối. “Ba ngày sau, đám thuộc hạ bẩm báo với ta rằng người đó bị tẩu hỏa nhập ma nên đã tự phát nổ, phá tung cả phòng gi­am dưới mặt đất đó.”

“Lại chết nữa sao?”. Ngũ Thập Lang kinh ngạc hỏi. “Lần này là thật hay giả?”

Cô xoa xoa cằm, vẻ mặt nghiêm nghị, tự mình trả lời: “Nếu ông ta thực sự đã chết thì sự việc sau đó đã không phức tạp như vậy. Máu tươi, máu tươi…”. Cô ngẩng đầu lên, như vừa bừng tỉnh.

Lãnh Vô Tình gật đầu rồi mỉm cười. “Đích thực là thế, người đã chết kia chắc chắn không phải là ông ta. Ở giữa mái tóc của ông ta có một nốt ruồi. Lúc trước, khi luyện võ, ta từng nhìn thấy một nốt ruồi thoáng ẩn hiện giữa mái tóc của ông ta. Có lẽ người cải trang đã không nghĩ tới đặc điểm đó.”

“Người chết không có sao?”. Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt.

Lãnh Vô Tình gật gật đầu. “Không có. Tuy ông ta đã trốn được ra ngoài nhưng thân mang trọng thương, nếu không có máu của Lãnh Vô Song thì chẳng thể nào hồi phục được công lực.”

Ngũ Thập Lang nghiến răng nghiến lợi, tức giận quát lớn; “Cho nên, huynh đã phái người đi ám toán Vô Song?”. Cô tiến đến gần Lãnh Vô Tình, giọng nói vô cùng gay gắt: “Lãnh Vô Tình, nếu huynh ấy gặp chuyện gì bất trắc thì cho dù phải chết, ta cũng kéo huynh theo bằng được.”

Lãnh Vô Tình im lặng một hồi rồi thở dài. “Lẽ nào đến tận bây giờ, cô cho rằng Lãnh Vô Song vẫn còn sống sót sao? Đó là vực sâu ngàn trượng, vứt hòn đá xuống cũng chẳng nghe thấy tiếng vọng lại.”

Ý của câu này chính là: Lãnh Vô Song hoàn toàn không có khả năng sống sót quay về nữa!

Ngũ Thập lang nghiến răng, ánh mắt tràn đầy niềm kiên định, vững chắc như núi. “Huynh ấy nhất định không dễ dàng chết vậy đâu, bởi vì ta với huynh ấy là hai con người được số phận buộc chặt vào nhau.”

Cô nói với thái độ vô cùng kiên quyết như đang thuyết phục bản thân và cũng muốn thuyết phục mọi người xung quanh nữa.

Lạc Cẩm Phong liền cau chặt đôi mày, trong lòng nặng trĩu.

“Ta phải đi tìm huynh ấy. Ta chỉ còn một năm…”. Ngũ Thập Lang thở dài rồi bật cười. “Nếu trong khoảng thời gi­an đó vẫn không thể tìm thấy huynh ấy thì…”. Ánh mắt cô sáng lấp lánh, ẩn chứa trong đó sự quyết tâm bền bỉ. “…ta sẽ xuống suối vàng tìm huynh ấy.”

Đừng nói là suối vàng, cho dù là chín tầng địa ngục thì cô cũng nhất định phải ở bên chàng.

“Ngũ Thập Lang! Cô…”. Lạc Cẩm Phong chẳng thể nào kiềm chế được nữa, trái tim chàng như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào. Nỗi đau đó cứ âm ỉ, dai dẳng nãy giờ, ngoại trừ việc thốt lên mấy tiếng đầy bất lực như vừa rồi, chàng thực sự chẳng tìm ra bất cứ cách nào khác để giải tỏa tâm trạng nữa.

Đôi mắt của Đoạn Thủy Tiên cũng sầm lại, trái tim quặn thắt vì đau đớn, trong đó ẩn chứa cả sự áy náy. Chàng lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Tình cảm giữa cô và Lãnh Vô Song đã sâu nặng đến mức không gì có thể chen ngang thì sao có chỗ cho người thứ ba chứ? Một người phụ nữ với trái tim đã in đậm bóng hình của người khác, cho dù đoạt về được thì cũng là một vụ làm ăn lỗ vốn.

Đoạn Thủy Tiên xưa nay không bao giờ làm những phi vụ lỗ vốn, vậy thì có phải chàng nên buông tay từ bỏ lúc này không?

Chàng tựa lưng vào bức tường của khách điếm, trái tim như bị ai đó đục thủng một lổ nhỏ, đau nhói từng cơn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng phát hiện ra rằng ngoại trừ dung mạo và tiền bạc, còn có thứ có thể khiến tâm trạng mình buồn bã đến thế.

Chính phát hiện này đã khiến chàng cảm thấy vô cùng hoang mang, hoảng loạn.

o0o

Đại hội võ lâm diễn ra đến ngày thứ năm mà vẫn chưa có kết quả rõ ràng.

Trên đài đấu, phái Không Động đang quyết đấu cùng bang Phi Hổ, đấu suốt từ sáng sớm đến tận xế chiều.

“Ây da…”. Diệt Điểu sư thái ngáp dài một cái, nước mắt long lanh nhìn lên đài, thấy hai vị trưởng môn vẫn không ngừng chạm binh khí vào nhau, bà liền phẫn nộ quát lớn: “Cứ tiếp tục thế này thì cho dù đánh thêm năm ngày nữa cũng không có kết quả gì.”

Trên thực tế, hai phái này đã quyết đấu với nhau ngày từ ngày đầu tiên diễn ra đại hội võ lâm.

Ngày thứ nhất, trưởng môn nhân hai phái vừa mài đao vừa nhìn nhau chằm chằm và chỉ có chằm chằm nhìn nhau…

Ngày thứ hai, trưởng môn nhân hai phái rút đao ra, nâng cao, nâng cao và lại nâng cao…

Ngày thứ ba, trưởng môn nhân hai phái rút đao, nâng cao và nhổ nước miếng. Lúc kết thúc trận tỉ thí ngày hôm đó, cả hai người mồm miệng khô cong, toàn thân trên dưới ướt nhẹp nước miếng của đối phương…

Ngày thứ tư, cuối cùng họ cũng vận công bay lượn. Trưởng môn nhân hai phái chỉ bay đi một chút mà đại hội võ lâm đã có bước tiến đáng kể. Sau đó, họ nhấc đao hướng về phía nhau. Nửa đầu trận đấu, trưởng môn nhân phái Không Động bay lượn quanh đài, nửa trận sau, trưởng môn nhân bang Phi Hổ quanh đài lượn bay.

Hôm nay đến ngày thứ năm, trưởng môn nhân hai phái đã chạm đao đánh nhau, từ đầu chí cuối chỉ là chạm vào mà thôi. Lòng nhẫn nại của tất cả anh hùng hào kiệt phía dưới cũng vì thế mà sắp cạn kiệt hết cả.

“Vậy thì chúng ta đấu lại từ đầu!”. Vô Điểu đại sư bình thản, nho nhã đề nghị rồi nhắm mắt lại với khuôn mặt hạnh phúc mĩ mãn. “Quả nhiên, hoa quả của nhà họ Đoạn vẫn là tươi ngon, thơm ngát nhất…”

Càng về cuối, giọng ông càng nhỏ đi.

Hai tay đang chắp sau lưng bỗng nắm chặt lại, cong người, nhăn mặt, ông đột nhiên hét lớn: “Đừng ăn hoa quả nữa! Có độc…”

Vừa đưa mắt nhìn sang, thấy những người có mặt đa số đều đã bị ám toán, nằm la liệt trên mặt đất, Diệt Điểu sư thái quá đỗi kinh hãi, đưa tay cầm một miếng dưa lên, một mùi hương ngọt lịm, thơm mát thoang thoảng truyền tới, ngay lập tức tay chân bà mềm nhũn rồi cũng ngã xuống mặt đất.

“Trong quả không có độc, nhưng mùi hương thơm ở phía trên chính là thuốc mê”. Dù đã ngã xuống nhưng giọng bà vẫn vô cùng tỉnh táo và tràn trề sinh lực, kèm theo thái độ đắc ý, khiến mọi người đều tức khắc quay lại nhìn.

Từ phái xa, một chiếc kiệu màu đen đang từ từ tiến tới. Toàn thân chiếc kiệu đều là màu đen, đỉnh kiệu vẽ hình một con ếch màu đỏ, con ngươi lồi to, miệng há hốc, để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn, đáng sợ.

Có khoảng hai trăm người đi theo kiệu, tất cả đều mặc quần áo màu đen của dân tộc Miêu Cương, phần thắt lưng buộc một tấm vải ngũ sắc.

“Võ lâm trung nguyên vẫn vô vị, nhạt nhẽo như trước kia”. Vừa nói, người trong kiệu vừa vén rèm nhìn ra. Người này cũng toàn thân vận y phục màu đen, tầm khoảng năm mươi tuổi, tóc trắng như tuyết, khuôn mặt phúc hậu, nhìn đám người đang nằm trên mặt đất bằng con mắt hiền hòa, bình thản nói: “Xưa nay, đại hội võ lâm chỉ một ngày là quyết định thắng thua, các ngươi mất những năm ngày cho một cuộc tỉ thí. Mấy người trẻ tuổi như các ngươi đúng là nhạt nhẽo, chỉ thích chơi bời, có khi còn phải đấu thêm dăm bữa nửa tháng nữa mới xong. Cho dù lão phu có nhàn nhã đến đâu cũng không có nhiều thời gi­an phí phạm cùng các ngươi được nữa, chi bằng mời mọi người đến Bảo Thiềm Cung du ngoạn một chuyến.”

Mấy vị trưởng môn nhân cao tuổi nhìn người vừa nói ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Trưởng môn phái Võ Đang hãi hùng lên tiếng: “Ông chính là Lãnh Vân, Lãnh lão trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang?”

Người ngồi kiệu bình thản gật đầu thừa nhận. “Đúng vậy, ngày xưa, ta là lão trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang, còn bây giờ, ta đã trở thành lão cung chủ của Bảo Thiềm Cung.”

Diệt Điểu sư thái trời sinh bản tính đã ngang ngạnh, không còn tâm trạng nào hàn thuyên, liền hét lớn: “Lãnh lão trang chủ, ngươi hạ độc chúng ta là vì lẽ gì?”

“Thuốc giải sẽ nhanh chóng được mang tới thôi, có điều…”. Lãnh Vân mỉm cười rồi giơ tay lên ra hiệu, ngay tức khắc, một tên thuộc hạ mặc áo đen hai tay bê thuốc giải lên phía trước. “Ta thấy năm nào các ngươi cũng tranh tới tranh lui để đoạt cái chức minh chủ võ lâm hữu danh vô thực đó, thật quá mệt mỏi, chi bằng hãy để lão phu chịu vất vả thay. Như vậy, toàn võ lâm đại đồng, các môn phái hợp nhất, có gì không ổn chứ?”

Nghe thế, tất cả mọi người đều tức giận. Diệt Điểu sư thái nhổ nước miếng lia lịa, tức giận hét: “Lãnh lão trang chủ, nằm mơ giữa ban ngày không tốt lắm đâu!”

Lãnh Vân không nói gì, chậm rãi cuộn tay áo lên, đeo găng tay vào, lấy một hộp nhỏ từ trong người ra rồi thận trọng mở nắp chiếc hộp.

“Ộp, ộp, ộp…”. Một con ếch màu đỏ nhảy từ trong hộp ra, hàm răng sắc nhọn, đôi mắt xanh lục, to lồi không ngừng liếc nhìn xung quanh, trông vô cùng kì quái, đáng sợ.

“Tiểu bảo bối A Châu, không phải mày thích ăn máu tươi của các cao thủ võ lâm lắm hay sao?”. Lãnh Vân mỉm cười, thủ thỉ nói với con ếch, thái độ như thể đang đối đãi với đứa con mà mình yêu quý nhất. “Hôm nay, ở đây có rất nhiều người, hai chúng ta cùng ăn thật no, có được hay không?”

Con ếch được gọi là A Châu đó lập tức tỏ ra vui mừng, kêu lên một tiếng, con ngươi màu xanh lục lại lồi ra ngoài hơn, liên tục quay trái quay phải. Mắt nó đảo đến ai, người bị liếc phải đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

“Nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”. Lãnh Vân cầm con ếch đỏ trong tay, ánh mắt lướt qua người Diệt Điểu sư thái, mỉm cười rồi nói: “Hay là bắt đầu từ chỗ sư thái đi!”

Khuôn mặt trắng bệch nhưng Diệt Điểu sư thái vẫn cứng đầu cứng cổ, ngang ngạnh nói: “Có thủ đoạn gì thì cứ việc đem ra mà dùng, nếu bần ni chớp mắt một cái thì coi như không phải hảo hán.”

“Muội vốn dĩ đâu phải hảo hán, nói đến hảo hán thì hãy để cho lão nạp làm mới phải!”. Vô Điểu đại sư lăn lộn mấy vòng, cố gắng vươn ra phía trước Diệt Điểu sư thái rồi nói: “Ta đã thiếu nợ muội bao nhiêu năm nay, bây giờ cũng đã đến lúc phải đền bù rồi.”

“Lão cút đi!”. Diệt Điểu sư thái không hề chấp nhận tấm chân tình của người xưa mà giận dữ hết lớn: “Ta quyết không chịu cái ơn này của lão. Lãnh Vân, ngươi hãy ra tay đi!”

Vô Điểu đại sư không nói gì nữa, gắng sức che chắn cho Diệt Điểu sư thái ở phía sau lưng, nhìn Lãnh Vân với ánh mắt vô cùng kiên quyết.

Diệt Điểu sư thái vốn ôm mộng tưởng hi sinh vì nghĩa, cả giọng nói lẫn tư thế đều mang dáng dấp của người sắp sửa xả thân cho chính phái, ai ngờ lại bị Vô Điểu đại sư chắn trước mặt, sư thái thực chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, ngẹn ngào nói trong phẫn nộ: “Thời trẻ, tính lão hiếu thắng, mỗi lần luyện kiếm pháp đều phải trên ta một bậc, xếp hạng võ lâm cũng phải trên ta một thứ, ngay cả ngoại tình cũng nhanh chân hơn ta. Đến lúc chết mà lão cũng đòi chết trước ta, ta hận lão.”

Vô Điểu đại sư im lặng, không biết nói gì, vô cùng áy náy, cúi đầu thầm niệm: “Thiện tai, thiện tai, a di đà Phật…”

Lãnh Vân mỉm cười rồi nói: “Nếu chàng hữu tình, thiếp hữu ý như vậy, chi bằng bổn cung chủ sẽ làm một việc thiện, tiễn cả hai người sang Tây Thiên.”

Con ếch đỏ rực trên tay Lãnh Vân đưa mắt lia khắp nơi, tỏ vẻ không còn chút nhẫn nại nào.

“A Châu, ngươi đi đi!”. Lãnh Vân vuốt ve con ếch đỏ rồi đưa tay ra, hướng về phía Diệt Điểu sư thái và Vô Điểu đại sư, hét lớn: “Xông tới đi!”

Nhận được mệnh lệnh, con ếch đỏ tỏ ra vô cùng phấn khích, giống như một mũi tên được kéo căng trên dây, bay tới chỗ mục tiêu bằng tốc độ ánh sáng. Diệt Điểu sư thái không thể quật cường thêm được nữa, bà nhắm tịt mắt lại, tay nắm chặt tay của Vô Điểu đại sư, đầu óc cảm thấy trống rỗng, chỉ còn biết chờ đợi giờ khắc cuối cùng đến…

Đột nhiên…

Một hòn đá to bằng bàn tay bay vèo vèo tới, đập “bộp” vào mình con ếch đỏ.

“Trúng phóc!”

Đúng là mèo mù vớ được cá rán, tuy sức ném không mạnh nhưng hòn đá trúng vào thân con ếch đỏ kia cũng đủ khiến nó hoa mày chóng mặt. Con ếch quái dị lập tức lăn từ trên đầu Vô Điểu đại sư xuống đất, nó chạm vào đâu thì chỗ đó liền đen ngòm lại.

“Lãnh lão trang chủ?”

Người vừa xuất hiện mặc một chiếc váy màu cam, dây thắt lưng cũng cùng một màu, chiếc trâm ngọc cài một cách tùy tiện vào búi tóc, hai bên tai một ít tóc xõa xuống.

Đôi mắt tít lại thành một vầng trăng khuyết, chiếc miệng nhỏ xinh, hồng thắm đang cười rất hân hoan, làm cái mũi thanh tú nhăn lại, trông rất đáng yêu.

Không ai khác ngoài Ngũ Thập Lang.

“Ông chính là Lãnh lão trang chủ sao?”. Cô hớn ha hớn hở nhảy tới, tiện tay vơ luôn một trái lê núi trên bàn rồi cắn một miếng. Vừa cắn lê, cô vừa đảo mắt đi khắp phía.

“Cô chính là Ngũ Thập Lang?”. Lãnh Vân không những không nổi giận mà còn bật cười, tỏ vẻ như đã biết mọi chuyện từ lâu. Gương mặt của ông vô cùng hiền từ, chẳng khác nào bậc trưởng bối gặp được người hậu bối mà mình thương yêu nên cảm thấy vô cùng hân hoan, vui vẻ. Nhìn thấy Ngũ Thập Lang vô tư ăn lê, ánh mắt ông hiện rõ vẻ hài lòng, mãn nguyện.

“Đúng vậy, đúng vậy!”. Ngũ Thập Lang cười tít mắt, cúi đầu, đưa hai tay ra phía trước để hành lễ.

Vô tình nhìn thấy con ếch đỏ đang bất tỉnh nhân sự ở dưới đất, cô lập tức nhảy dựng lên vì sợ hãi. “Á…á… Lãnh lão trang chủ, tại sao ngài lại nuôi một con vật thế này chứ? Khí chất kém cỏi, hình dạng xấu xí của nó làm sao có thể xứng với sự anh hùng, dũng mãnh, tráng kiện và trí tuệ của ngài được?”

Khóe miệng Lãnh Vân khẽ co giật, nhìn thấy Ngũ Thập Lang vẫn cắn lê như không có chuyện gì, trong lòng bất giác ớn lạnh.

“Hơn nữa, màu sắc lại quái dị thế này…”. Ngũ Thập Lang ngồi xổm xuống, cởi một chiếc giày ra rồi lật ngửa mình con ếch đỏ lên, hoan hỉ reo: “Không ngờ ngay cả da bụng của nó cũng có màu đỏ.”

Gân xanh trên trán thi nhau nổi, Lãnh Vân run rẩy đưa tay lên, một tên thuộc hạ lập tức bước lại gần. “Các ngươi mau thu Bảo Thiềm lại cho ta rồi đặt trong hộp ngọc!”

Ngũ Thập Lang vui vẻ bảo: “Cần gì phải khách khí như thế? Để vãn bối nhặt lên giúp ngài là được mà. Ngay từ lúc bé, vãn bối đã thường xuyên bắt ếch nhái để chơi nên rất am hiểu loài động vật này.”

Nói xong, cô nhanh chóng dùng tay nhấc một cẳng của con ếch đỏ lên.

Sắc mặt của Lãnh Vân tái nhợt đi, mắt mở trừng trừng nhìn Ngũ Thập Lang cầm ếch, bàn tay ẩn trong ống tay áo bất giác nắm chặt lại.

“Tiểu thí chủ, không thể!”. Vô Điểu đại sư gắng lấy hết sức lực còn lại để thốt lên: “Con ếch đỏ này có chất kịch độc đấy!”

Có kịch độc? Ngũ Thập Lang hoảng hốt ném mạnh con ếch đỏ trên tay vào khối đá to gần đó. Lúc con ếch đỏ rơi xuống đất, theo phản xạ tự nhiên, cô liền đưa chân ra dẫm mạnh lên người nó.

Con ếch đỏ tiêu tùng ngay tại chỗ.

Thân thủ của Lãnh Vân dù nhanh đến đâu cũng chẳng thể nào nhanh bằng tư duy khác người, quái lạ của Ngũ Thập Lang. Thiên hạ rộng lớn có rất nhiều thứ giống nhau, nhưng con ếch đỏ này thì lại là duy nhất. Vốn dĩ khi nhìn thấy Ngũ Thập Lang ăn phải quả lê có tẩm thuốc mê, ông đã cảm thấy an tâm, hoàn toàn không coi cô ra gì cả, nhưng ai dè, trăm tính ngàn tính cũng không thể ngờ rằng cô đột nhiên lại giở chiêu này.

Chỉ trong giây lát mà đầu óc của Lãnh Vân đã trở thành một khoảng trống vô tận, ông hoàn toàn sụp đổ…

Hỏa Bảo Thiềm bị giẫm chết, người muốn bắt thì không có ở đây, trong số những người không muốn bắt lại có thêm một Ngũ Thập Lang với khí thế mạnh mẽ, tư duy khác người.

Lãnh lão cung chủ không khỏi cảm thấy vô cùng chán chường, ảo não đưa tay lên ra lệnh: “Đưa tất cả về Bảo Thiềm Cung rồi phán xét sau!”

Còn vực tinh thần dậy làm sao được khi cái giẫm chân của Ngũ Thập Lang vô hình trung đã đạp đổ hết mọi mộng tưởng hiện lên trong đầu ông trên đường tới đại hội lần này.

“Con nha đầu chết tiệt, bắt cả nó theo, ta phải cho nó biết đắc tội với Bảo Thiềm Cung thì sẽ có kết cục thế nào”. Tâm trạng đang vô cùng ảo não nên Lãnh lão cung chủ chẳng thể tiếp tục vai diễn trưởng bối hiền từ được nữa. Ông nộ khí xung thiên, phất mạnh ống tay áo rồi bỏ đi.

Ngũ Thập Lang ngây thơ, vô tội lên tiếng: “Hay là ta tặng cho ngài con Tiểu Thanh mà ta nuôi nhé?”. Nói xong, cô liền lấy từ trong ống tay áo ra một con nhái bén màu xanh lục rồi lắc qua lắc lại, nhẹ nhàng an ủi Lãnh Vân: “Ngài xem, có phải trông Tiểu Thanh xinh đẹp y như con vật cưng của ngài không? Hàm răng sắc nhọn, đôi mắt to tròn…”

“Á… Ta phải dày vò ngươi đến chết!”. Lãnh Vân hét lên như sư tử rống, hất tay về phía Ngũ Thập Lang, Tiểu Thanh nhanh chóng bay ra phía sau, vinh quang trở thành một đống thịt bầy nhầy.

Ngũ Thập Lang lập tức ngậm miệng lại, đôi mắt vẫn hoạt bát lia đảo khắp nơi.

Lãnh Vân tức khí đùng đùng, mãi sau mới trấn tĩnh lại được, vui vẻ nói: “Có phải ngươi cũng cho rằng Lãnh Vô Song vẫn chưa chết? Từ trước đến nay, ta vẫn luôn nghĩ như vây.”

Ngũ Thập Lang hớn ha hớn hở, vui vẻ như thể đã gặp được tri âm, lẽo đẽo bước sau Lãnh lão cung chủ lên chiếc kiệu lớn, tìm luôn chỗ ngồi cho mình rồi cười hì hì. “Cho nên mới nói, ngài thực sự là tri kỉ của ta.”

Lãnh lão cung chủ hoàn toàn suy sụp, đưa tay điểm huyệt, biến Ngũ Thập Lang thành một khúc gỗ.

Sau đó, ông thốt lên bằng giọng nói thê lương: “Lão phu ngang dọc gi­ang hồ mấy chục năm trời, trước nay không bao giờ ngờ được rằng một đứa vô danh tiểu tốt, không biết chút võ công nào lại có thể khiến lão phu suy sụp đến mức này.”

Nghe thấy thế, Ngũ Thập Lang liền lia đôi mắt to tròn nhìn sang, tỏ vẻ thương xót người “tri kỉ già” vô cùng, hoàn toàn không hề nghĩ ra “đứa vô danh tiểu tốt, không biết chút võ công nào” mà Lãnh Vân nói chính là bản thân mình.

Lãnh lão cung chủ tức giận nói tiếp: “Ngay khi dụ được Lãnh Vô Song xuất hiện, ta nhất định sẽ hạ hàng trăm, hàng ngàn loại độc lên người ngươi, để cho ngươi muốn sống chẳng được, muốn chết cũng không xong, đau khổ vạn phần.”

Ngũ Thập Lang tiếp tục nhìn ông bằng ánh mắt thương xót đầy tiếc nuối…

Lãnh lão cung chủ chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm lần nữa, đưa tay ra điểm huyệt ngủ của cô rồi lẩm bẩm: “Tại sao lão phu nhìn thấy đôi mắt của ngươi cũng cảm thấy tức giận đến thế cơ chứ?”

Ông đề khí vận công, mất đúng nửa canh giờ mới có thể nén được cơn tức giận trong lòng xuống. Run run đưa tay ra rồi lại rút tay lại, cuối cùng ông cũng hạ được quyết tâm giải huyệt cho Ngũ Thập Lang, tỏ vẻ bình thản nói: “Ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Ngũ Thập Lang cười tít mắt, vươn vai ưỡn ngực, gật gật đầu nói: “Ngài cứ hỏi!”

“Tại sao cô lại không sợ con Hỏa Bảo Thiềm của bổn giáo?”. Ông để nghi hoặc này trong lòng từ nãy, nghĩ rất lâu mà vẫn chẳng thể nào lí giải nổi.

“Ngài đang nói đến con ếch đỏ đó hả?”. Ngũ Thập Lang gãi đầu, ngây ngô đáp: “Ta cũng chẳng biết nữa, có khi vì ta còn độc hơn cả nó.”

Nghe cô nói vậy, Lãnh Vân lại tưởng rằng cô đã ăn một loại linh đơn diệu dược nào đó, liền hỏi: “Lão phu đích thực là đang cần một người thử thuốc, ngươi đúng là một lựa chọn tuyệt vời.”

Ngũ Thập Lang kinh ngạc chỉ tay vào chiếc mũi xinh xắn của mình rồi khiêm tốn nói: “Đâu có, đâu có, ngài mà dùng được thì tốt quá”, thái độ vô cùng thản nhiên, khiến cho lão cung chủ mất hết cả cảm hứng chọc giận, dọa nạt cô trước đó.

Cô nghĩ một hồi rồi tốt bụng bổ sung thêm một câu: “Có thể bù đắp được tâm trạng lạc lõng, đau khổ của ngài, ta rất vui lòng.”

Nghe cô nhắc đến chuyện kia, nỗi tức giận trong lòng Lãnh lão cung chủ vừa được nén xuống lại bùng lên đùng đùng. Ông kéo rèm ra rồi thét lớn: “Mau lôi con nha đầu này xuống! Từ bây giờ trở đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Ngũ Thập Lang cười hớn hở, nhấc vạt váy lên, tự mình nhảy xuống dưới. Đám nhân sĩ võ lâm bị áp giải đi phía sau đều nhìn Ngũ Thập Lang bằng ánh mắt ngưỡng mộ vạn phần.

Im lặng một hồi lâu, Diệt Điểu sư thái đang níu lấy cánh ta của Vô Điểu đại sư, đi ở hàng trên cùng, nghiêm túc lên tiếng: “Tiểu thí chủ, lúc nãy, mọi người chúng ta vừa đi vừa bàn bạc với nhau rồi.”

“Hả?”. Ngũ Thập Lang sán lại gần, đưa tay đỡ lấy sư thái, cảm thấy bà lúc này vô cùng yếu ớt.

“Tất cả chúng ta đều nhất trí cho rằng tiểu thí chủ văn võ toàn tài, khả năng dùng ám khí vô cùng linh diệu, đúng là một người đáng để tin cậy.”

Ngũ Thập Lang tò mò hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Sau đó hẳn phải là lời khen ngợi dung mạo tuyệt sắc, hoa nhường nguyệt thẹn!

Diệt Điểu sư thái hổn hển một hồi mà chẳng thốt ra được câu nào. Vô Điểu đại sư liền tiếp lời, giọng nói nghiêm túc hơn trước đó mấy lần. “Cho nên, chúng ta muốn cử cô nương làm minh chủ võ lâm lần này.”

Ngũ Thập Lang ngạc nhiên đến mức há hốc miệng ra, mãi lâu sau mà vẫn chẳng thể ngậm lại được.

Huynh đệ tỉ muội, hương thân phụ lão… vào thời khắc quan trọng sẽ tìm một con quỷ thế thân, Gi­ang Hồ Chí kì nào cũng đăng tải những truyện kiểu này, quả nhiên là danh bất hư truyền.

“Ta nào có tài đức gì, e rằng chẳng thể đảm nhiệm nổi trách nhiệm đó đâu”. Ngũ Thập Lang cười gượng.

“Không!”. Tất cả mọi người đều đồng thanh thét lên, “Ngoài cô nương thì chẳng còn ai nữa.”

Ngũ Thập Lang im lặng quay đầu lại, nhìn người mặc áo màu tím nhạt đứng ở phía rất xa, rất xa sau đám đông, lực bất tòng tâm than thở một hồi. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, lẩm bẩm một mình: “Lạc thiếu gia, làm thế nào đây? Hình như ta chẳng thể nào thầm lặng được nữa rồi.”

“Tiểu thí chủ…”. Diệt Điểu sư thái rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy ngực mình, ho liên tục rồi nói: “Cầu xin cô nương hãy toại nguyện cho một người sắp chết như bần ni.”

Ngũ Thập Lang cau chặt đôi mày, chẳng buồn vạch trần sự thực bà đang giả bộ sắp chết, ai oán cất lời: “Được thôi, ta đồng ý với các người.”

Minh chủ võ lâm, chức danh này mới kêu làm sao! Ngũ Thập Lang thực sự chẳng thể kháng cự lại được sự mê hoặc của nó!

o0o

Lúc đầu, tất cả mọi người đều đi bộ, sau đó, ai nấy đều mỏi mệt, chẳng thể nào tiếp tục được nữa nên chịu nhốt trong một chiếc lồng lớn, hứng sương hứng gió, để người ta kéo đi.

“Huynh đệ, gót giày của huynh bị tuột rồi kìa!”

Trong số tất cả mọi người bị nhốt, chỉ có mỗi mình Ngũ Thập Lang là vẫn kiếm được niềm vui trong khổ sở, mỗi bữa đều ăn uống cật lực, miệng không ngớt nói.

Đám thuộc hạ trong Bảo Thiềm Cung đi phía trước chiếc lồng người nào người nấy đều chán nản quay đầu lại lườm Ngũ Thập Lang một cái.

Ngũ Thập Lang lập tức ngẩng lên nhìn trời, tỏ vẻ ngây thơ, vô tội.

“Huynh nhanh chân lên, lão cung chủ đang gọi huynh kìa!”. Ngũ Thập Lang lại hét lớn, tất cả các nhân sĩ bị nhốt trong lồng đều nhìn cô với ánh mắt sùng bái.

Sức lực của minh chủ đúng là dồi dào, vô cùng vô tận.

“Im miệng!”. Người thuộc hạ kia phẫn nộ cực điểm, đang định hạ độc thì chợt nhớ con Hỏa Bảo Thiềm độc là thế mà cô còn chẳng coi ra gì, ngay lập tức mất hết hứng thú, liền quay đầu đi chỗ khác, chẳng thèm để ý đến cô nữa.

Ngũ Thập Lang tựa người vào song sắt, im lặng một tuần trà rồi lại hét lớn: “Huynh đệ, ta nói thật đó, lão cung chủ đang kéo rèm gọi huynh kìa!”

Tên thuộc hạ chỉ còn biết nhét vạt áo vào lỗ tai để khỏi phải nghe thấy cái giọng ông ổng thô lỗ của kẻ bị nhốt trong lồng.

“Hãy tin ta đi, huynh bị cung chủ gọi rồi, huynh đệ!”. Ngũ Thập Lang vẫn không tha cho hắn, tiếp tục hò hét.

Tên thuộc hạ kia vẫn nhét vạt áo vào lỗ tai, khổ sở cúi đầu bước về phía trước.

Đột nhiên một viên đá bay tới, đập trúng người tên thuộc hạ, khiến hắn bắn đi một khoảng rất xa. Hắn vất vả lắm mời nhấc được đầu lên, thân người chìm trong đống bùn, khóe miệng từ từ tuôn ra một dòng máu.

“Ngươi dám phớt lờ lời nói của bổn cung chủ.”

Lãnh lão cung chủ vén rèm lên, đón lấy chiếc khăn tay được một tên thuộc hạ khác đưa tới, trợn mắt trừng trừng nhìn kẻ vừa bị “ăn” đá rồi buông rèm xuống.

Ngũ Thập Lang chán nản thở dài, nhìn tên thuộc hạ bị thương kia với ánh mắt thương hại, lên tiếng an ủi: “Ta đã nói từ trước là lão cung chủ đang gọi huynh mà.”

“…”

Gã bị thương im bặt, không biết nói gì nữa…

Cô đích thực đã nhắc nhở hắn!

Điều quan trọng là minh chủ võ lâm đại nhân đương nhiệm đang ngồi trên xe đó đã nói hơn năm mươi lần câu nói tương tự. Sau khi đã mắc lừa bốn mươi chín lần, sao hắn có thể tin cô được nữa.

Tên thuộc hạ nọ chẳng biết nói gì, chỉ nhìn Ngũ Thập Lang bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng, tay ôm lấy ngực, loạng chà loạng choạng đi theo đội ngũ phía trước.

Thật là đáng sợ, nhất định phải tránh xa người phụ nữ này ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play