Từ Phong mở cửa xe, ôm Văn Bân đến chỗ ngồi, cúi người giúp cậu thắt dây an toàn, nhẹ giọng hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Văn Bân không trả lời.
“Cậu sao lại tới nơi này?”
Văn Bân như trước trầm mặc không nói lời nào.
Từ Phong liền không hỏi nữa, nắm chặt tay lái, khởi động xe.
Dọc theo đường đi, Văn Bân nãy giờ không nói gì, lui vào trong áo khoác, nhắm mắt lại giả chết.
Từ Phong thì gắt gao nắm tay lái, mặt không chút thay đổi.
Trong lòng lại dư vị nụ hôn của cậu, tuy rằng chính cậu vì mau chóng thoát khỏi từ nơi ấy mới miễn cưỡng làm ra động tác…… Còn làm cho chính mình nội tâm phi thường chấn động.
Đôi môi hơi lạnh dán lên khoé môi mình, vừa chạm vào tức tách, nhưng xúc cảm mềm mại này lại dừng ở bên môi hồi lâu.
Còn có trái tim đình chỉ đập, hô hấp tạm dừng, toàn thân đều cảm giác cứng đờ …… Mối tình đầu ngây ngô tốt đẹp.
Cùng với khi chính mình đè cậu bá đạo hôn môi cảm giác hoàn toàn bất đồng, cậu chỉ một lần chủ động nho nhỏ, liền kích động bản thân thành như vậy, thật sự là hết thuốc chữa mà.
Trách không được Diệp Kính Huy cười thành như vậy.
Nhưng mà……
Tuy biết không thể, vẫn lại hy vọng xa vời tên ngốc Văn Bân này có thể lại chủ động một chút, đến một lần chân chính hôn môi……
Từ Phong ở bên kia tâm viên ý mã, Văn Bân lại tức giận đến nắm chặt nắm tay. (tâm viên ý mã: “cái tâm lăng xăng”, chợt vui chợt buồn chợt phấn khởi chợt chán đời)
Tới trường học dừng xe lại, Từ Phong muốn cõng Văn Bân lên lầu, lại bị Văn Bân mặt lãnh nghiêm đẩy ra.
Văn Bân chỉ quấn áo khoác lớn, khập khiễng vào thang máy, Từ Phong theo qua, nghĩ muốn giúp cậu kéo quần áo một chút, tay vừa đụng tới, cậu lại như điện giật lui từng bước.
“Bỏ tay ra.”
“Văn Bân……”
“Tôi không muốn nói với anh.” Vừa rồi do mắng quá nhiều, yết hầu rất đau, thanh âm Văn Bân khàn khàn dọa người, hướng Từ Phong trở mình xem thường.
Thang máy ngừng, Văn Bân liền không quay đầu lại đi tới ký túc xá.
Từ Phong bước nhanh qua Văn Bân, lấy ra chìa khóa mở cửa, Văn Bân vào cửa, sau thẳng đến phòng ngủ, tiến vào trong chăn quấn chặt mình.
“Hú vía, làm tui sợ muốn chết, Văn Bân cậu mắc gì!” Trong ổ chăn truyền đến thanh âm Lưu Ba .
Từ Phong quay sang đối Lưu Ba nói: “Không có việc gì, cậu ngủ tiếp đi.”
Sau đó tóm lấy Văn Bân, quơ qua phòng ngủ mình.
Do động tác vừa rồi, áo khoác đã sớm lột xuống, Văn Bân lúc này trên thân trần trụi, trên cổ tay còn có dấu vết hồng nhạt, cùng điểm đỏ trước ngực tôn lên nhau, lại có loại tư thái mị hoặc khác.
Hơn nữa gương mặt cậu nhuốm hồng, còn có bởi mồ hôi mà tóc dán tại trán……
Không đợi Từ Phong thưởng thức đủ, Văn Bân một giường, quần cũng không cởi, trực tiếp tiến vào trong ổ chăn, đem mình bao thành bánh chưng.
“Cút ngay, tôi không muốn thấy anh.”
Văn Bân nhắm mắt lại.
Từ Phong trầm mặc thật lâu sau, mới qua nhẹ nhàng sờ sờ tóc Văn Bân: “Cổ tay bị thương còn đau không?”
“Hừ, không cần anh giả từ bi mèo khóc chuột!” Văn Bân quay đầu, không biết có phải do phẫn nộ hay không, sắc mặt dị thường hồng nhuận, hai mắt đo đỏ, tựa như tiểu mèo hoang bị thương.
“Từ Phong, trêu cợt tôi có phải chơi vui lắm không a? Nếu anh đủ rồi hãy thu tay đi, tôi không thể trêu vào các anh, tôi trốn còn chưa được sao?”
Từ Phong nao nao, dường như cậu nghĩ với mình nghĩ, hoàn toàn đi ngược lại ?
Ngón tay cương ở tại chỗ, nói: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”
“Khi anh cường hôn tôi, nhìn tôi dáng vẻ phẫn nộ rất có hứng thú đúng không? Anh tới nơi đó tìm người lung tung lên giường, thấy tôi tò mò cùng qua, bị người bắt lại vũ nhục…… Cũng rất hứng thú, chơi được lắm, liền cùng như xem xiếc thú, đúng không?”
Từ Phong trầm mặc không nói.
Văn Bân khàn giọng quát: “Anh có thể thu tay lại ! Tôi tuy đối với đám thông minh anh, cũng không phải mặc cho các anh gây sức ép đùa bỡn!”
“Tôi là người! Tôi cũng có tôn nghiêm, cho dù tôi trong mắt các anh điểm tôn nghiêm chó má này không đáng một đồng! Ở trong mắt các anh đùa bỡn khi dễ tôi cho các anh nhiều cảm giác thành tựu! Nhưng tôi là người, không phải món đồ chơi! Mẹ nó khi chơi tôi có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không! Tôi cũng sẽ khó chịu a……”
Thanh âm lại có chút nghẹn lời, nắm nắm tay, tiếp tục đỏ mắt, làm bộ hung ác gào thét.
“Tôi biết, các anh căn bản không đem tôi để vào mắt, thậm chí không xem tôi là người, cứ như thợ săn chơi đùa con chó con mèo…… Tôi thực tức giận, chính là, tôi tức giận các anh không phải càng vui vẻ sao, có phải cảm thấy bộ dạng tôi tức đỏ mắt rất thú vị hay không.”
“Bị các anh trở thành đồ chơi đùa giỡn, như quả hồng mặc cho niết khi dễ, cường hôn lại lột quần áo……”
“Lão tử sẽ khó chịu !”
Văn Bân ngẩng đầu lên, thân thể dưới tấm chăn nhẹ run rẩy, thanh âm cũng run rẩy, trên mặt tràn đầy thần sắc phẫn nộ bi thương.
Cậu bị tổn thương thật sâu rồi.
Từ Phong biết, ngọn nguồn thương tổn cậu, cũng không phải Diệp Kính Huy hôm nay nhất thời nổi hứng vui đùa, mà là chính hắn đầu sỏ gây nên.
Bởi vì quá mức tưởng niệm nụ hôn năm đó, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cậu không thèm để ý cảm nhận của cậu, cường hôn cậu……
Nhưng cậu không phải đồng tính luyến ái, thậm chí căn bản không nhớ rõ mình, bị một tên đồng tính xa lạ giữ chặt cường hôn, quả thật là một chuyện tổn thương tự tôn.
Hiện tại mới ý thức tới, chính mình lúc trước xúc phạm cậu có bao nhiêu nặng nề —— thương tổn cũng vì lấy danh nghĩa yêu
Tuy rằng Văn Bân người này luôn nói đâu có, thực rộng rãi, giải thích sau này sẽ không để ý, cũng sẽ không tính toán chi li.
Chính là…… đáy lòng cậu kỳ thật rất khó chịu sao?
Ở sâu trong nội tâm vẫn đối “Vũ nhục” lần đó phi thường để ý sao?
Cho nên, hôm nay lại phát sinh sự tình kiểu này, cậu tự nhiên sẽ liên tưởng đến tên Từ Phong đây.
Cũng sẽ thực tự nhiên liên tưởng đến, hôn môi khi đấy cũng giống hôm nay, không để ý cảm nhận của cậu —— đùa bỡn.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Không nói đến Diệp Kính Huy hôm nay chỉ đùa cậu, căn bản không có ác ý —— muốn đổi thành người khác, chính mình khẳng định sẽ đem tên đó chặt tám khối!
Chính mình lúc ấy đối cậu hôn môi, càng không có khả năng là trêu cợt.
Mà bởi nụ hôn trong trí nhớ quá mức tốt đẹp, chính mình đối Văn Bân quá mức tưởng niệm, quá mức thích, nhất thời cầm giữ không được mới……
Từ Phong rốt cuộc nếm được tư vị tự làm tự chịu rồi, bất đắc dĩ cười khổ.
Văn Bân hiện tại vẻ mặt phẫn nộ cùng thụ thương, không biết có thể tin tưởng lời giải thích của mình hay không? Giải thích nhiều nữa cũng không đủ, hoặc là nói, ngược lại dư thừa.
Kỳ thật, chỉ đơn giản thích mà thôi ——
“Văn Bân, tôi cũng không phải trêu cợt cậu, mà là…… Thích…… Cậu hiểu?” Gặp Văn Bân lăng lăng không phản ứng, Từ Phong ngồi xổm bên giường, tiến gần, nghiêm túc nhìn về phía cậu, “Chuyện trước kia, thật sự rất xin lỗi, cũng không có ý đùa bỡn cậu.”
Ánh mắt vô cùng thâm trầm, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc.
Bị vẻ mặt của hắn làm hoảng sợ, Văn Bân khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, thật lâu sau, mới há to mồm ——
“A…… Kia, Nếu anh thành khẩn giải thích như vậy, tui liền tha thứ anh nhỉ, tui cũng không phải người tính toán chi li.” Dừng một chút, mới ngượng ngùng sờ sờ đầu, nhẹ giọng nói: “Tui nghĩ đến tên họ Diệp kia…… Là bạn của anh…… Các anh liên hợp lại, trêu cợt chơi đùa tui……”
“Không phải.”
“Nga, vậy tốt rồi……” Văn Bân trong lòng lúc này mới thư thái rất nhiều.
Từ Phong mấy ngày hôm trước đã nói tạ tội, Văn Bân hôm nay bị sinh vật họ Diệp kia làm tức điên lên, mới có thể nghĩ đến Từ Phong và gã, lấy đùa bỡn mình làm vui……
Kỳ thật, Từ Phong đối mình trái lại chưa bao giờ lại quá phận như vậy.
Hiện tại chuyện xưa nhắc lại, chính mình thật sự có vẻ hơi keo kiệt.
Văn Bân có chút ngượng ngùng, gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Vậy anh đi ngủ đi.”
Đã sớm quên bản thân quang minh chính đại nằm ở trên giường người ta, còn cho phép chủ giường đi ngủ.
“…… ừ, hảo hảo nghỉ ngơi.” Từ Phong thay Văn Bân kéo kéo chăn, cầm lên một cái gối đi ra ngoài, tính đêm nay ngủ trên sô pha dài——
Đột nhiên, cánh tay bị người bắt lấy.
Từ Phong quay đầu lại, gặp Văn Bân mặt trướng đỏ bừng.
“Làm sao vậy?”
Văn Bân cúi thấp đầu, ngón tay nhẹ run rẩy : “Tui, đột nhiên nhớ lại, vương bát đản họ Diệp đó, gã hạ dược tui……”
Từ Phong phía sau lưng cứng đờ, “Dược gì?”
“Tui làm sao biết!” Văn Bân hồng mắt rống lên một tiếng, lại xấu hổ gục đầu xuống, “Hình như là…… Xuân dược…… Đi.”
Xấu hổ trầm mặc giằng co thật lâu sau, Từ Phong lúc này mới thở dài, đi qua ngồi ở bên giường.
Gặp Văn Bân ngoan ngoãn cúi thấp đầu, ngón tay nắm chặt ra giường, giống như rất mắc cỡ.
Văn Bân như vậy …… Thật sự là…… Làm động lòng người.
Từ Phong âm thầm cắn răng…… Xem ra đêm nay, chính mình cần phải có đủ nghị lực, mới có thể giữ vững không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Bằng không sáng mai thức dậy, Văn Bân phỏng chừng sẽ lấy dao phay chặt đầu mình.
Vị Diệp Nhị Thiểu kia, anh ta tuy rằng thích gây sức ép người khác, trước kia thật ra có điểm đúng mực, nhưng này lần thật sự là chơi đùa quá mức, cư nhiên hạ thuốc Văn Bân? !
Trong lòng đối Diệp Kính Huy tức giận, nhìn thấy Văn Bân đây bộ dáng khẩn trương thẹn thùng, sau biến mất hầu như không còn, ngược lại nhu tình tràn đầy ——
Từ Phong ngữ khí cũng ôn nhu xuống, nhẹ giọng nói: “Không sợ, tôi giúp cậu.”
Văn Bân cứng đờ thân thể: “Phải giúp thế nào?”
Nhớ tới hình ảnh quỷ dị trong NP văn từng chứng kiến, phía sau lưng không khỏi dựng thẳng lên một mảnh lông tơ…… Không phải là muốn cỡi hết sau đó ôm nhau lăn qua lăn lại, làm cái chuyện kiểu này đi? Hai người đàn ông, như vậy không phải thực ghê tởm sao?
Gặp Từ Phong thân thể nhích lại gần, Văn Bân vội vàng kích động nói: “Hẳn có biện pháp khác chứ, ví dụ…… Nước lạnh gì gì đó.”
Từ Phong cười cười, tay đặt ở trước ngực, giải khai cúc áo sơmi ——
Đương nhiên có thể nước lạnh, bất quá này tiện nghi không chiếm quá uổng rồi.
“Dược anh ta là sản phẩm công nghệ cao mới nhất nhập khẩu Hoa Kì, nước lạnh không có ích gì.”
Văn Bân khiếp sợ há to mồm: “Kia…… Kia phải, không phải là thật sự phải…… Làm chứ?”
Từ Phong ngón tay linh hoạt cởi cúc áo, lộ ra mảng lớn ngực màu mật ong, bờ ngực to lớn nhìn như rất có cảm giác an toàn, vân da rõ ràng, dưới ánh đèn chiếu xuống, mồ hôi tinh mịn nhưng lại hiện lên sáng bóng nhàn nhạt.
Hắn cúi đầu cởi cúc, nhìn qua cực kỳ gợi cảm, mà ngay cả Văn Bân thân là cùng giới cũng bị loại mị lực này của hắn làm rung động đến.
Hoặc còn có xúc cảm khác hỗn loạn tại trong “Rung động” đấy, Văn Bân tạm thời quy kết đó là —— ghen tị!
Nuốt nuốt nước miếng, thấy hắn đem quần áo đều cởi, chỉ mặc quần lót màu đen gợi cảm rồi tiến vào trong chăn.
Bàn tay sang qua muốn ôm Văn Bân, Văn Bân sợ tới mức quát to một tiếng: “Không cần giúp đến trình độ kiểu này, Anh…… Anh bưng cho tui một chậu nước lạnh đến xối xối…… Thử xem xem……”
Từ Phong nhẹ giọng nói: “Không quan hệ, như vậy nhanh hơn chút, cậu nhắm mắt lại.”
Từ Phong ngữ khí đặc biệt ôn nhu, Văn Bân ánh mắt ngược lại mở lớn hơn nữa, toàn thân cứng ngắc nhìn tay hắn chuyển qua mép quần, kéo khóa kéo, thời điểm nhìn thấy hoa văn hình đầu mèo trên quần lót, ánh mắt lộ ra chút ý cười……
Cái loại quần lót phim hoạt hình này là bởi lần trước cửa hàng giảm giá, vì thế liền một lần năm cái, so với hắn cái loại thành thục khêu gợi này đây, chính riêng cậu, thật sự là có vẻ hơi…… Mất mặt.
Văn Bân đỏ mặt.
Bất đồng với gã đàn ông vừa rồi làm mình chán ghét đến sởn gai ốc, phẫn nộ cùng thống hận……
Lúc này, người trước mắt đổi thành Từ Phong, trái lại đã không còn cảm giác chán ghét, chỉ khẩn trương hô hấp đều mau chóng đình chỉ.
Biết hắn muốn làm cái gì, Văn Bân vội vàng nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên, ngón tay thon dài của Từ Phong khều quần lót ra, nhẹ nhàng thăm dò tiến vào.
Cầm lấy khí quan ngượng ngùng, như thăm dò, ma xát qua lại.
“Đừng lo lắng, phóng xuất ra thì tốt rồi, anh ta hạ dược cậu ắt hẳn không nhiều lắm.”
Nhẹ giọng an ủi sự khẩn trương của Văn Bân, ngón tay Từ Phong , động tác như trước ôn nhu.
Kỳ quái chính là, Diệp Kính Huy rốt cuộc cho Văn Bân dược gì? Nếu thật là thuốc giục tình, không có đạo lý Văn Bân một chút phản ứng cũng không có chứ?
Từ Phong tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng hiện tại, đương nhiên là không cần phải… Đi nghiên cứu vấn đề Diệp Kính Huy có cố ý hù dọa Văn Bân hay không.
Trước mắt đậu hủ non non, nhìn qua thơm nhẵn ngon miệng, ai còn trông nom người làm đậu hủ có thật sự thêm thuốc gia vị hay không .
Ăn trước nói sau.
Gặp Văn Bân nhẹ nhàng run rẩy, lại dị thường thuận theo, Từ Phong trong lòng không khỏi một trận ấm áp, một bàn tay không nhịn luồn đến sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ôm vào trong lòng.
Văn Bân không xù lông, không phản kháng, không chửi bậy, thật sự là quá hiếm có —— quá hiếm có nha!
Nhắm mắt lại ngoan ngoãn tựa vào trong ngực mình, như một con mèo dịu ngoan…… khiến người ta không nhịn, nghĩ muốn hảo hảo vuốt lông.
Từ Phong không hề do dự, đem phân thân ngượng ngùng của Văn Bân nắm vào trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài bắt đầu kỹ xảo lên xuống vỗ về chơi đùa, cảm thụ được hô hấp Văn Bân dần dần dồn dập, cùng run rẩy càng lúc càng rõ ràng .
“Tui……” Văn Bân nói thầm một tiếng, sau đó lại xấu hổ câm miệng.
Khí quan đã muốn sưng lên, độ ấm nóng rực cùng ngón tay lành lạnh của hắn hình thành sự đối lập rõ nét, loại kích thích cùng khoái cảm mãnh liệt này, làm cho Văn Bân mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ đè tay Từ Phong lại.
Thanh âm cũng có chút phát run: “Tui vẫn là…… Tự mình tới đi.”
Bị Từ Phong cường thế cự tuyệt: “Tôi giúp cậu.”
Ngón tay đột nhiên dùng chút lực, thành công khiến người cho trong lòng kêu một tiếng sợ hãi: “A……”
Chợt phát ra rên rỉ —— ngắn ngủi, lại cũng đủ mê người!
Bị loại thoáng khàn khàn, lại mang theo thanh âm mị hoặc này dọa đến, Văn Bân khiếp sợ trừng lớn mắt, che miệng lại.
Mình tại sao bị hắn chạm vào lại có phản ứng lớn như vậy, còn kêu vui sướng như thế?
Mẹ kiếp, có phải thần kinh trong đầu đột nhiên véo chín mươi độ hay không , hay óc bị đốt thành keo rồi?
Thấy vẻ mặt ôn nhu của Từ Phong gần trong gang tấc —— trái tim Văn Bân lại một trận kịch liệt nhảy lên, ngón tay cũng gắt gao nắm lấy ra giường.
“Tui…… Tự mình có thể, tui cũng sẽ……”
“Không quan hệ, dược hiệu rất nhanh liền qua.” Nói xong lời để Văn Bân an tâm, Từ Phong tâm tình phi thường sung sướng, trên mặt còn giả bộ nghiêm túc, tựa như thật sự chỉ đơn thuần giúp cậu giải quyết vấn đề dược vật phát ra.
Động tác dưới tay chính là nhanh hơn chút.
Cũng cố ý dụng ra một ít kỹ xảo, làm cho Văn Bân trúc trắc run rẩy càng thêm kịch liệt.
Văn Bân nhắm mắt lại, liều mạng hít sâu, đến điều chỉnh tim đập dị thường kịch liệt của bản thân.
Chính mình vẫn là xử nam gà tơ không sai, nhưng nam sinh tới tuổi này rồi, bắn súng gì gì đó đã sớm học xong, lấy tay giải quyết càng cơm bữa.
Nhưng hiện tại, đổi thành tay hắn, vì sao lại khẩn trương và kích động thế này? !
Thời điểm bị Từ Phong cầm bộ vị mấu chốt, cao thấp chơi đùa……
Khoái cảm mãnh liệt gấp trăm lần, bộ vị theo cùng ngón tay hắn tiếp xúc, như dòng điện lưu lủi toàn thân, dẫn phát hiệu ứng dây chuyền, làm cho toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều khoái trá thét chói tai !
Trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc cho mình bị chốn bể dục xa lạ bao phủ……
“Ah…… ư……” rên rỉ vỡ vụn tràn ra bên môi, tuy rằng Văn Bân liều mạng cắn chặt răng, nhưng người trước mặt thật sự là kỹ xảo cao siêu, ngón tay lăn qua lộn lại vuốt ve địa phương mẫn cảm kia, làm cho Văn Bân trúc trắc trầm mê tại giữa khoái cảm xa lạ ấy, không khỏi tự mình……
Thẳng đến Văn Bân toàn thân một trận run rẩy, rốt cuộc phóng xuất ra đến, lúc sau Từ Phong mới bất động thanh sắc đem tay thu về, rút ra khăn tay đầu giường, nghiêm trang lau chất lỏng màu trắng ngà trong lòng bàn tay.
Sớm phát giác không thích hợp.
Nếu thật sự bị Diệp Kính Huy hạ thuốc giục tình, phản ứng của Văn Bân không có khả năng trúc trắc như vậy, cũng không thể trêu chọc hồi lâu mới cứng rắn đứng lên.
Kia tuyệt đối không liên quan dược vật, mà là…… Chính mình kiên cường chơi đùa làm người này “Cao trào”.
Từ Phong tâm tình càng thêm khoái trá, thu hoạch tốt, thản nhiên nói: “Có thể, dược hiệu ắt hẳn đã qua, cậu ngủ đi.”
Văn Bân trở mình thân, cứng nhắc sau lưng, sau hồi lâu mới thốt ra một câu: “Cái đó…… Cám ơn.”
Từ Phong trầm mặc một lát, trong lòng tuy rằng khoái trá muốn cười, trên mặt lại như trước bảo trì biểu tình nghiêm túc, thản nhiên nói: “Đừng khách sáo.”
Văn Bân cười khan một tiếng: “Nếu dược hiệu qua, ha hả, vậy anh…… Cũng đi ngủ đi.”
Nói xong, sẽ đem đầu lui vào trong chăn, giả chết.
Từ Phong thấy đầu cậu dí toàn bộ ở trong chăn, giúp cậu kéo xuống chút chăn: “Đừng ngủ như vậy, hít thở không thuận……”
Thanh âm đột nhiên dừng lại, bởi sau khi kéo chăn, nhìn thấy Văn Bân đỏ cả mặt.
Đỏ bừng dường như muốn xuất huyết, cả gương mặt đều thành trái táo lớn, ánh mắt nhắm chặt như chết, lông mi cũng run rẩy không ngừng.
Ngay cả cổ cũng đỏ.
A, nguyên lai là một con cua chưng chín, trách không được không thể giương nanh múa vuốt dọa người như thông thường.
Từ Phong hiểu được người này là xấu hổ buồn bực còn chưa thành trạng thái tức giận, tâm tình tốt nhếch nhếch khóe miệng, ôn nhu nói: “Vậy cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Nói xong rồi cầm cái gối, đi ra ngoài ngủ sô pha.
Chờ Từ Phong đi rồi, Văn Bân mới mở mắt, một quyền đập giường ——
“Thao! vương bát đản Họ Diệp, mày hạ dược tao, khiến tao dọa người như vậy, bố đây hôm nào nhất định giết cả nhà mày! Tụi mày!” Rống xong rồi, phát hiện yết hầu mình đau đến lợi hại, lúc này mới ngậm miệng, bực mình tiến vào trong chăn.
“Thực…… Dọa người a…… Cư nhiên…… Ở trong tay anh ta liền……”
Một bên mắng, một bên tức giận hung hăng véo đùi mình một phên, “Ngao……”
Đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Lại thò tay xoa xoa đùi bị véo đau, một bên còn thấp giọng than thở : “Hừm, này có cái gì, đàn ông thôi, bị chạm một chút có phản ứng mới nói rõ công năng bình thường! Không phản ứng không phải thái giám thì là bệnh liêt dương! Hơn nữa, lão tử bị vương bát đản tiêm vào một ống xuân dược! Chút phản ứng ấy…… Miễn bàn có bao nhiêu bình thường.”
“Thực bình thường, thật sự.”
Một bên tự mình an ủi mình, tim đập kịch liệt lại như trước không có cách nào bình phục……
Văn Bân ở trong phòng ngủ lăn qua lộn lại ngủ không được, Từ Phong thì cứng nhắc sau lưng vào nhà tắm xối nước lạnh.
Đêm hôm đó, hai người đồng thời mất ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT