Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Văn Bân với Lưu Ba đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hứa Diêu lấy ra biểu tiến độ chỉnh sửa tốt và tường tình phân công để in, mỗi người một phần, làm xác nhận cuối cùng, Từ Phong nhìn lướt nhanh qua, đề xuất vài ý kiến chỉnh sửa.
Hứa Diêu và Từ Phong nghiêm túc thảo luận vấn đề, Lưu Ba ngoan ngoãn cúi thấp đầu như đang nghiêm túc nghe.
Văn Bân thì ngồi đấy miên man suy nghĩ.
Trong lòng vẫn không thoải mái.
Ngày hôm qua từ khi nói với hắn “Hạ Phong cũng rất thích hợp, không bằng suy nghĩ cùng y phát triển”, chính mình không hiểu sao lại trở nên vô cùng kỳ quái.
Vốn tưởng rằng chỉ oán hận con người bá đạo ngang ngược trước mặt này, mà nếu quả thực chỉ là oán hận…… Vì sao lại dễ dàng tha thứ hắn như vậy, chỉ vì hắn nói tiếng thực xin lỗi?
Văn Bân càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không tiền đồ, gặp Từ Phong kia vẻ mặt như không có việc gì, lại tức giận đến ngứa răng.
Dựa vào cái gì, hắn mắc cái gì đi hôn lão tử, hôm khác bỏ chạy theo người khác thân mật? Đem tôi làm thùng rác ven đường chắc? Đổ đầy thì thay cái khác, mẹ kiếp, đây rất không đem lão tử để vào mắt ! Tôi Văn Bân cũng chả phải là quả hồng mặc người niết, cho dù bề ngoài dễ khi dễ, nội lực chính là đĩa sắt hàng thật giá thật!
Trong lòng mắng xong, giương mắt ngó, Từ Phong như trước vẻ mặt vân đạm phong thanh, Văn Bân không khỏi có chút ủ rũ.
Thật sự là phát bệnh, hòa hảo không phải mình chủ động nói sao, còn rộng rãi nói không thèm để ý, như thế nào hiện tại vừa nhắc lại chuyện cũ, so đo từng tí vậy.
Làm cái gì làm, đầu óc toàn bộ lộn xộn.
“Văn Bân.”
Hứa Diêu đột nhiên lạnh lùng kêu một tiếng.
Văn Bân nháy mắt thẳng người: “Dạ, đàn chị có gì phân phó!”
“Lời mới vừa nói, cậu nghe rồi chứ?”
“Nghe…… Nghe rồi, ha ha, em khắc sâu trong tâm.”
“Vậy thuật lại một lần.”
“Á?……”
Hứa Diêu giận tái mặt: “Vấn đề thảo luận phải nghiêm túc, đây là lễ phép cơ bản nhất, hiểu chưa? Đàn anh đàn chị ở đây nghiên cứu vấn đề, ba hồn bảy vía của cậu đều chạy đi đâu a? Hai mắt đăm đăm cứ như động kinh phát tác, dù thế nào, rất không kiên nhẫn được sao?”
Văn Bân trán mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng cúi đầu ra vẻ đáng thương: “Ngượng ngùng rồi, đàn chị, em mới vừa thất thần.”
Dư quang nhìn đến Từ Phong bên cạnh, hắn như trước nhàn nhã lật tư liệu trong tay.
Văn Bân trong lòng một trận buồn bực, còn tưởng rằng hắn sẽ nói hỗ trợ chứ, hắn biết rất rõ mình tối hôm qua ba giờ mới lên giường ngủ, hôm nay năm giờ đã thức dậy……
Chính là bởi vì hắn, mình mới tâm thần không yên.
Văn Bân oán hận mắng hắn một câu, âm thầm nắm chặt nắm tay.
Hứa Diêu thấy cậu một bộ biểu tình phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng: “Không phục?”
“A? Không phải……”
“Văn Bân, cậu tối hôm qua có phải ôm gấu trúc ngủ hay không, hôm nay sao lại ra bộ dạng như nó. Cậu đây từ loại khỉ lông vàng động vật bảo hộ cấp một, trực tiếp bay vọt đến cấp quốc bảo đúng không?”
Chị hai đây khí tràng thực khủng bố, có lẽ chính là bị giáo sư áp bách lâu ngày làm cho tâm lý vặn vẹo trong truyền thuyết?
Văn Bân cảm thấy chính mình vẫn không cần đắc tội chị ta thì tốt hơn, vội vàng gục đầu xuống, ngoan ngoãn giải thích: “Đàn chị thực xin lỗi, em là ngủ không ngon, tinh thần không tốt.”
“Đàn chị giáo huấn cậu, cậu không tiếp thu sai, còn vẻ mặt đằng đằng sát khí, như thế nào, rất không phục?” Hứa Diêu đứng lên.
Văn Bân còn tưởng rằng cô muốn đánh người, cổ co rụt lại: “Đàn chị ngài hiểu lầm, em không phải không phục, mặt của em vốn như vậy, trời sinh mang theo sát khí, hắc hắc.”
Sát khí đó cũng không phải nhằm vào chị nha, rõ ràng là hướng về phía sinh vật họ Từ “vẻ mặt nhàn nhã chuyện không liên quan mình ” bên cạnh , đáng tiếc sát khí quá cường đại, làm ngài ngộ thương rồi.
Văn Bân cợt nhả nói: “Hắc hắc, đàn chị ngài cũng đừng tức giận, đại nhân không so đo tiểu nhân mà.”
Hứa Diêu khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Cậu nghĩ rằng tôi thích quản cậu! Nhìn cậu bộ dáng kém, tựa như bị người ta giết cha đoạt vợ vậy. Tôi cho cậu biết, may mắn hôm nay chỉ là mấy người chúng ta họp, nếu có giáo sư ở đây, cậu như vậy đã sớm bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu rồi, về sau chuyên tâm chút cho tôi!” Nói xong, dùng bút máy gõ bàn: “Nghe thấy chưa? Phản ứng coi!”
“Dạ…… Đã biết, về sau nhất định chuyên tâm!” Văn Bân lập tức phản ứng, gật đầu như đập tỏi.
Hứa Diêu mắt trợn trắng, “Cứ như vậy đi, tất cả làm, hôm nào liên hệ sau.”
Nói xong, lại quay đầu hướng Từ Phong nói: “Còn cậu! Cậu là đàn anh tôi không cần nói cậu, ba hồn bảy vía của cậu cũng mau mau tìm về đi.”
Từ Phong mỉm cười: “Đàn em giáo huấn thực đúng, biết sai rồi.”
“Hừ, đi thôi.” Hứa Diêu tức giận đến hít vào một hơi thật dài: “Lưu Ba! Cậu lại phát ngốc cái gì! Còn không mau lên?”
Lưu Ba vội vàng từ trên ghế ngồi bắn lên, thân thể như súng bắn đạn nháy mắt thẳng: “Đàn chị, ha ha, em mời chị ăn cơm trưa ạ, đi thôi đi thôi.” Nói xong liền ngoan ngoãn đi theo sau Hứa Diêu, tựa như tiểu thái giám đi theo Từ Hi thái hậu, cúi thấp đầu ra cửa.
Còn lại hai người, xấu hổ trầm mặc.
Từ Phong tự cố tự lật tư liệu trong tay, thật lâu sau, mới thản nhiên nói: “Cậu tối hôm qua không ngủ?”
“Uhm.”
“Vậy cậu đi về trước đi, ngủ ngon một giấc.”
“Vậy…… Anh sao?”
“Tôi với Hạ Phong hẹn rồi, ra ngoài dạo một lát.”
“Đàn anh thật đúng là có tinh lực, ha ha……” Văn Bân cười gượng hai tiếng, tiếp nhận kẹp văn kiện Từ Phong đưa qua, “Sẽ không lại muốn đi crazy chứ?”
“Ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu đẩy nhanh tốc độ làm đầu đề, đến lúc đó có thể phải thức đêm.” Từ Phong dừng một lát, liếc mắt nhìn Văn Bân một cái, thản nhiên nói: “Đêm nay là một đêm cuối cùng, tôi lại đi thả lỏng một chút.”
Văn Bân trừng lớn ánh mắt: “Thả…… Thả lỏng? !”
“Ờ, cậu đi chứ?”
“Tui……”
“Tôi đây đi trước.”
Từ Phong nói xong, liền xoay người đi xuống lầu.
Chờ sau khi Từ Phong thật sự biến mất từ trước mắt, Văn Bân mới ủ rũ ngồi lại trên ghế, ngồi một hồi lại đứng lên, chạy đến trước cửa sổ sát sàn thật to, trông bóng dáng Từ Phong xuất hiện ở dưới lầu, đi đến bãi đỗ xe bên cạnh, sau đó chiếc xe thể thao quen thuộc kia được mở ra.
Hỗn đản, ngày hôm qua mới vừa chơi một đêm, hôm nay lại đi, cũng không sợ chết ở trên giường? ! Thật sự là biến thái, sinh viên trong trường lái cái xe loại này, cư nhiên không ai quản!
Âm thầm nguyền rủa hắn, kẹp văn kiện cũng bị nắm đến vặn vẹo thay đổi hình, vừa nhìn chiếc xe ấy dần dần biến mất ở trong tầm mắt, Văn Bân trong lòng vẫn là một trận khoảng không lạc lõng, như là bị cứng rắn đào khoét một phần.
Một mình cúi đầu trở lại ký túc xá, nấu mì ăn liền trong nồi, nhớ tới người nọ từng nửa đêm thức dậy nấu cơm cho mình, vẻ mặt lạnh lùng nói”Ăn mì ăn liền đối thân thể” không tốt, Văn Bân trong lòng lại một trận buồn bực.
Lang thôn hổ yết nuốt bát mì ăn liền đó, một mình nhàm chán ở trong phòng ngẩn người, thật lâu sau mới như trút giận mở máy tính, đổ bộ game.
Nguyên bản cảm thấy thăng cấp rất có ý tứ, hiện tại, bản thân đánh hoa cỏ này, đúng như theo lời của Chu Châu —— phi thường ngây thơ, hơn nữa không thú vị.
Trong diện hảo hữu mọi người không chơi, một mình mình lẻ loi ở đầm lầy tử vong bồi cá sấu, ngồi sau một lúc lâu, xem cá sấu đây bộ dạng ghê tởm như vậy, Văn Bân càng cảm thấy phiền lòng.
Đóng game lại mở trang web nơi nơi đi bừa, đi đến diễn đàn Tiên giới, tay run lên, điểm nút đăng kí.
Dùng nick Hào Hoa Phong Nhã đăng kí hội viên Tiên giới công hội , ở các khối gian tự do xuyên qua, ở Thanh Phong Các thấy có người đồn đoán chuyện, nói Hạ Phong lại ở trong game tìm người vợ, cả ngày tra tấn người ta, bà vợ y Khiếu Liệt hỏa liệu nguyên. (liệu nguyên: lửa cháy lan đồng cỏ)
Văn Bân cảm thấy trong lòng mình hoả, cũng muốn lửa cháy mạnh lan đồng cỏ.
Lấy nước đá đổ vài ngụm, co rút khóe miệng, tắt đi trang web, đối tên Hạ Phong kia theo khinh bỉ thái độ cấp thấp nhất, trực tiếp kéo lên đến chán ghét cấp cao nhất
Dù không biết sao lại thế này, đối Hạ Phong người nọ một chút hảo cảm đều chẳng có, chẳng sợ y là thầy giáo, Văn Bân như trước cảm thấy cái loại người này làm thầy —— quả thực là vũ nhục từ thầy này! Còn cùng Từ Phong liên hợp lừa gạt mình, thật sự là nên xuống địa ngục một trăm lần.
Từ Phong sao lại cùng y quan hệ tốt như vậy, cái loại người cặn bã này…… Có lẽ hai người bọn họ cũng không phải thứ tốt, cho nên mới vật họp theo loài.
Càng nghĩ càng giận, từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên, đóng máy tính, cầm di động và ví rồi phóng ra bên ngoài ——
Tuy là chạng vạng, ngày hè thời tiết như trước thập phần nóng bức, Văn Bân chạy hơn nửa giờ, trên người ra một tầng mồ hôi.
Đi đến nửa đường mới đột nhiên kinh giác, đây là đường đi crazy.
Văn Bân gãi gãi đầu, dừng bước lại, vì sao muốn đi chứ, chẳng lẽ muốn hiện trường quan sát hắn cùng người khác thân thiết?
Cắn chặt răng, dù sao cũng đi một nửa rồi, quay đầu lại cũng rất không tiền đồ, vậy tiếp tục đi tiếp thôi.
Rất nhanh đi tới mục đích, xa xa thấy một bảng hiệu lớn viết crazy, kỳ quái chính là, kia cũng không phải một quán bar, bên trong ngược lại ngồi rất nhiều người, nhàn nhã ăn đồ ngọt.
Văn Bân hơi nghi hoặc, đi vào, trên menu bên trong viết chính là đại lí đồ ngọt Grazy, cửa nguyên bản chữ G biến thành C, chỉ vì bảng hiệu ấy năm tháng đã lâu, nguyên cớ một nét dựng thẳng bóc ra.
Nguyên lai là đi nhầm chỗ à……
Văn Bân vừa định quay đầu rời cửa, lại bị một thanh âm quen thuộc gọi lại.
“Văn Bân?”
Xoay đầu, thấy Nhạc Điềm Điềm ngồi ở góc phòng ngoắc mình, bên cạnh còn bạn trai mới của nhỏ đang ngồi.
Văn Bân kiên trì đi tới, rộng rãi cười cười: “Nguyên lai là mấy người a, ra đây ăn đồ ngọt?”
Nhạc Điềm Điềm gật gật đầu, sau đó tiến đến bên tai nam sinh kia nhẹ giọng nói mấy câu, nam sinh kia mỉm cười, đứng dậy đi ra.
Văn Bân chỉ cảm thấy da đầu một trận run lên, con nhỏ đó, đem bạn trai hiện tại né đi, quang minh chính đại trước mặt bạn trai tán dóc, cũng quá lì mà, không sợ người ta ghen?
Nhạc Điềm Điềm lại vẻ mặt không sao cả: “Chọn đồ, tui mời khách.”
“Ờ, tây mễ lộ (*).” Thấy nam sinh kia đi xa, Văn Bân cũng không khách khí, chọn đồ uống bình thường thích nhất, sau đó cười hì hì hướng Nhạc Điềm Điềm hỏi: “Làm sao vậy, con nhóc bà không phải rốt cuộc phát hiện tui mới là bạn trai hoàn mỹ, muốn đem người nọ đá, hai ta nối lại tình xưa à?”
Nhạc Điềm Điềm mỉm cười: “Đúng vậy đúng vậy, ông hoàn mỹ, ông rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức tui muốn nắm nát cái mặt thối của ông.”
Văn Bân sờ sờ cằm: “Phải không, tui đã nói, tui kỳ thật rất tốt.” Mặt dày trêu chọc, gặp Nhạc Điềm Điềm rất nghiêm túc, Văn Bân mới thay đổi ngữ khí, đứng đắn nói: “Bất quá thì, tui cũng lòng dạ trống trải vậy, đàn ông thực rộng rãi , bà đã tìm được người thích hợp hơn, tui đây nhất định là phải chúc phúc bà.” Gặp Nhạc Điềm Điềm không phản ứng, Văn Bân cười khan nói: “Bà có chuyện mau mau nói a, không sợ cậu ta ghen?”
Nhạc Điềm Điềm không nói lời nào, cúi đầu im lặng uống chè đậu xanh.
Văn Bân nhức đầu: “Kỳ thật tui cũng nên tìm bà tâm sự, hai ta với nhau ba năm, chờ bây giờ chia tay, tui mới đột nhiên cảm thấy được, trước kia đối với bà vẫn chưa tốt, ha ha, thật khó cho bà, nhịn tui lâu như vậy, cho nên hiện tại tui vẫn thực hy vọng bà có thể hạnh phúc, tương lai khi kết hôn sinh con, đừng quên thông báo tui một tiếng.”
Nhạc Điềm Điềm ngẩng đầu lên, chuyển đề tài: “Ông làm bạn trai tui ba năm, chưa bao giờ biết tui có người anh trai, đúng không?”
Văn Bân sửng sốt, “A?”
“A cái rắm! Ảnh là anh của tui. Tui với ông chia tay cũng do tui phải xuất ngoại, ngày mai cất cánh.” Nhạc Điềm Điềm trở mình xem thường.
Văn Bân nhức đầu: “Ách, Vậy lần trước ở trên đường trường đụng phải, bà cố ý nói như vậy……”
“Đây không phải là…… Từ Phong ở bên cạnh ông sao.” Nhạc Điềm Điềm nụ cười có chút chua xót.
Nghe thấy tên Từ Phong, Văn Bân chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ nháy mắt đứng dậy, trong lòng lại như kim đâm khó chịu.
Có chút không yên hỏi: “Liên quan gì anh ta?”
“Tui đã muốn quyết định phải rời khỏi, cũng không cần phải nói những điều ông khó chịu, vui vẻ ở chung với đàn anh ông đi.” Nhạc Điềm Điềm đứng lên, đi ra ngoài.
Văn Bân khụ một tiếng, đuổi theo: “Con bé này, nói một nửa không phúc hậu nhất, bà đây không phải cố ý cào ngứa sao?”
Sắc trời đã tối, đèn đường đều sáng, thành thị cảnh đêm xinh đẹp như trước, từng dắt tay đi qua quãng đoạn này, hiện tại tâm tình cũng khác .
Nhạc Điềm Điềm vẫn trầm mặc không nói, Văn Bân trực giác có một số việc cùng Từ Phong có liên quan, Nhạc Điềm Điềm biết, nhưng nhỏ không nói, chính mình cũng không có biện pháp, đành phải dùng sức vò đầu.
Thật lâu sau, Nhạc Điềm Điềm mới đột nhiên nói: “Tui từng tại quán đồ ngọt này, đợi ông một buổi tối. Ông lợn chết này.”
“A? Làm sao có thể, bà nói giỡn hả? !”
Nhạc Điềm Điềm bất đắc dĩ cười: “Ông a, luôn vô tâm vô phế.”
“Ha ha, đó cũng chung quy so với lòng lang dạ sói tốt hơn thôi.” Văn Bân có chút xấu hổ nói.
Nhạc Điềm Điềm dừng một lát, tiếp tục nói: “Trước kia, ở khu vui chơi, tui rống lớn tiếng một tí, ông liền điên cuồng mắt trợn trắng mắng tui chưa thấy qua việc đời; ở cửa hàng đi dạo lâu một tí, ông đã nói phụ nữ thực phiền toái, mua quần áo lại không mặc lãng phí tiền……”
“Chẳng lẽ thời điểm bà ở trên tàu lượn kêu to như giết heo, tui phải nói ‘ em rống kêu to thật đáng yêu ’ sao? Thứ giả dối buồn nôn này, tui mới không thể làm được.” Văn Bân nhún nhún vai.
Nhạc Điềm Điềm dừng bước lại, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Văn Bân, ông kỳ thật là một người rất ngu, ông căn bản không hiểu cái gì là yêu, không hiểu đi quan tâm người khác.”
Văn Bân bị nhỏ nhìn có chút chột dạ: “Đừng đi theo tui nói Quỳnh Dao, ai nói tui không hiểu ?”
“Ông từng có cảm giác tâm động sao, thời điểm không thấy một người sẽ nhớ người ấy, nhìn thấy lúc sau sẽ cảm thấy tim đập mãnh liệt, cùng người ấy lưu lại một chỗ, sẽ cảm thấy rất vui vẻ, không tự chủ được muốn quan tâm người ấy.” ( người ấy ở đây chỉ phái nam =))~)
Văn Bân sửng sốt, chính mình hiện tại có phải đang nhớ tới hỗn đãn nào đó theo người khác lêu lổng không? Có phải nhìn thấy hắn sau đó tim sẽ đập mãnh liệt không?
“Kháo, đó kêu kích thích! Thời điểm sợ hãi hoặc chán ghét một người, tim cũng sẽ đập mãnh liệt! Bình thường, tui ngồi tàu lượn siêu tốc tim cũng đập nhanh, chẳng lẽ tui thích ăn nằm với tàu lượn hay sao.” Cố ý rống lớn tiếng, như đang che dấu nội tâm bối rối, “Bà đừng theo tui kiểu buồn nôn này, bà cũng không phải không biết, lão tử ghét nhất bị miệng đầy tình yêu a, có phiền hay không.”
Nhạc Điềm Điềm lẳng lặng nhìn cậu, nhìn đến Văn Bân rốt cuộc an tĩnh lại, lúc này mới chăm chú hỏi: “Vậy ông từng thích tui chưa?”
Văn Bân thấy môi nhỏ càng ngày càng gần, giống như muốn hôn lên đây, da đầu một trận run lên, cứng ngắc nghiêng đầu đi.
Nhạc Điềm Điềm cười cười, kéo ra khoảng cách.
Văn Bân cười khan nói: “Bà…… Màu son môi rất đẹp, ha ha.”
“Ông nhìn nhầm, tui không son.”
“A……” Văn Bân có chút xấu hổ gãi đầu: “Hai ta nếu đã muốn chia tay, còn rối rắm như vậy kỳ thật rất kỳ quái, hay rõ ràng chút đi, về sau vẫn là bạn bè.” Vê vê ngón tay, chỉ cảm thấy trán xuất một tầng mồ hôi lạnh, vươn tay ra, nghĩ muốn bạn tốt đến cái nghi thức tạm biệt.
Nhạc Điềm Điềm hai tay vẫn ôm trước ngực, lạnh lùng nói: “Hôn tạm biệt cũng không thể sao? Tui ngày mai sẽ lên máy bay, về sau nói không chừng không thể gặp lại.”
Văn Bân cười chê nói: “Tui chưa đánh răng.”
Nhạc Điềm Điềm bị tức rồi, trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc bùng nổ: “Cư nhiên với ông nói chuyện yêu đương ba năm, tui là người phụ nữ thất bại nhất trên thế giới a! Ông tên hỗn đản thằng nhóc thúi này, khi quen với ông ông cả ngày ôm máy tính chơi game, mỗi lần hẹn ông đi ra ông đều vẻ mặt siêu cấp không kiên nhẫn! Quả thực lãng phí năm tháng của tui! Người đi thích ông, đều là người không có việc gì thiếu đánh, tìm tự ngược!”
Phát tiết xong rồi, thần sắc ảm đạm, khe khẽ thở dài: “Tui rời đi, hy vọng ông có thể hạnh phúc, tui cũng đi tìm người tốt hơn!”
Văn Bân mắt trắng: “Tạm biệt.”
Văn Bân lăng lăng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Nhạc Điềm Điềm, chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
Mái tóc nhỏ cột trên đầu, đã dài tới phần eo —— mình đã bao lâu không quan tâm đến nhỏ, ngay cả tóc nhỏ dài ra sao đều chưa chú ý tới.
Trong lòng cũng không biết làm sao vậy, ê ẩm chát chát, có lẽ, con nhóc đó tuy rằng tác phong hơi cọp mẹ, cẩn thận nghĩ đến, kỳ thật rất đáng yêu.
Chính mình không có hảo hảo quý trọng nhỏ, là sơ suất, hay —— thật sự, không thích nhỏ?
Chính là vừa rồi khi nhắc tới Từ Phong loại tâm tình không được tự nhiên này, sao lại thế này?
Xoay người muốn chạy, lại phát hiện địa phương mình đứng, chính là cửa quán bar crazy nguyên bản muốn đi.
Trên bảng hiệu thật to, kiểu chữ kiêu ngạo, đèn nê ông chớp tắt chói mắt, vừa thấy liền phi thường thích hợp hưởng lạc.
Văn Bân cắn chặt răng, kiên trì đi vào.
Trong quán bar ngọn đèn lóe chói mắt, màu sắc rực rỡ, làm cho người ta hoa cả mắt.
Người nhiều lắm căn bản phân không rõ phương hướng, càng không thể tìm tới bóng dáng Từ Phong.
Văn Bân rón ra rón rén đi vào, tìm được chỗ ngồi trong góc phòng, trái phải ngóng một lượt, không khỏi bị cảnh nơi này làm sốc ——
Cách vách hai người đàn ông ôm hôn môi nhau, trong đó một người còn nắm tay càn quấy đặt ở trên mông người kia cọ xát; bên kia, một người đàn ông yêu trong yêu quái ngồi ở trên đùi một người khác, ngón tay ở trên người gã sờ tới sờ lui, hai người miệng hàm chứa rượu, anh uy em em uy anh cũng không chán.
Văn Bân lui ở trong góc, chỉ cảm thấy toàn thân như bị ném vào hầm băng lạnh xuyên thấu.
“Tao kháo, nơi này là chốn yêu quái tụ tập sao? Mấy người này sao lại đều biến thái như vậy a! Tên hỗn đản ấy cư nhiên tới chỗ thế này thả lỏng, hắn đầu óc có bệnh sao.”
Văn Bân vốn thanh âm rất nhỏ, chỉ lén trộm nguyền rủa mà thôi, trong quán rượu lúc này lại bật nhạc, ắt hẳn sẽ không bị nghe được mới đúng.
Đáng tiếc, Văn Bân xui xẻo cũng không có chú ý tới, sau lưng sô pha chỗ mình ngồi cư nhiên có người.
“Thằng nhóc kia, nếu vào được nơi yêu quái tụ tập, còn muốn sống sót đi ra ngoài sao?”
Thanh âm khiến người ta sởn tóc gáy đột nhiên vang lên sau tai, làm cho Văn Bân sợ tới mức nháy mắt cứng đờ.
Trừng lớn mắt, chỉ thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẹp trai, khóe miệng nhếch lên, cười phi thường tà ác.
” Đưa cậu ta vào phòng tôi.”
“Vâng, ông chủ.”
Chóp mũi ngửi được một cỗ mùi kỳ quái, Văn Bân cảm thấy toàn thân vô lực, chỉ có thể trừng lớn mắt, mặc cho mình bị người ta như túm gà con bắt lại, đi sâu vào trong quán bar…..
…………………………………
(*) Tây mễ lộ: 西米露
(Tây mễ: gạo Tây (??) – lộ: nước (có qua chưng cất))
西米 trong tiếng anh là tapioca *còn tiếng Việt yêm hok biết, ăn chứ có bao giờ để ý XD~*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT