Trong căn phòng “Nói Vớ Nói Vẩn” của IS “khu game Trong Mộng Giang Hồ” Tiên Giới công hội, người ID Túy Thanh Phong đang nói chuyện.
Không giống ngày đó ra vẻ thâm trầm trước toàn thể hội nghị, không biết do tâm tình không tồi hay không, hôm nay, giọng Túy Thanh Phong dịu dàng hiếm có, thậm chí thỉnh thoảng sẽ mang theo ý cười —— tuy hắn cười, nhưng lông tơ sau lưng mọi người khiêu vũ tập thể.
“Nhà game Trong Mộng Giang Hồ đã cho chúng tôi biết, sau khi 10 acc thăng cấp đến 4:0 bản cũ, sẽ mở ra công thành chiến mọi người chờ mong đã lâu, bởi vì Tiên Giới chúng ta và Long Tộc quan hệ tốt đẹp, cho nên nhà game cho chúng ta dẫn đầu làm mẫu, tiến hành chiến dịch thân thiện một lần, tôi vừa nói chuyện với Long Hành Thiên Hạ, ngày đó 10 acc sẽ nhận được chiến thư của bọn họ, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng.” Mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thành chiến không phải lần đầu, lần này vẫn là tôi chỉ huy chính, Túi Tiền sẽ trợ chiến, Lão Nguyệt phụ trách tiền phương, Tảng Sáng phụ trách hậu phương, thao tác thế nào chắc mọi người đều đã quen thuộc?”
“Ai, quen muốn chết rồi.”
“Đang lúc chán, có thành chiến chơi thật đã, hồi trước chơi Thiên Hạ giết nghiện luôn.”
“Em đang muốn nghỉ game này, cấp cao hết chuyện làm, Túy huynh, em muốn xin chơi Thiên Long, có ai lưu luyến em không?”
……
Đủ loại thanh âm vang trong phòng IS, đột nhiên chen vào một giọng nữ thanh thúy, nam liền lịch sự im lặng.
Người nói chuyện chính là Lão Nguyệt: “Túy lão đại, nghĩa của công thành chiến thân thiện chính là giết bọn họ trong thành, đánh ngất toàn bộ, sau đó mỉm cười, cầm cán cờ, nói: ngại quá, lá cờ này tôi cầm, đúng không.”
Tảng Sáng một cô gái khác hỏi: “Vậy đâu thân thiện?”
Lão Nguyệt cười thành tiếng, trả lời: “Không thân thiện mới giết bọn họ trong thành, giết sạch sành sanh, sau đó dẫm nát lên thi thể bọn họ, nói: thiên hạ này đều của ta, bọn bây cút hết. Giống như Hạ Phong ấy.”
Tất cả mọi người im lặng, Tảng Sáng nói tiếp: “Lão Nguyệt nếu bà rảnh sang giúp mình hoàn thành nhiệm vụ được không? Ông chồng tui không biết chết đi đâu rồi.”
“Tui không rảnh, đang luyện cấp cho lão đại.”
“Lão đại cấp cao còn cần bà giúp?”
“Ờ, kỳ thật tôi đang giúp chồng lão đại luyện cấp, thuận tiện kéo acc nhỏ lão đại.”
Sau một hồi im lặng, đột nhiên phát ra một tràng cười khủng bố: “Ha ha ha ha, Túy lão đại từ khi nào tìm chồng?”
Cười sằng sặc xong, nhiều người tâm đầu ý hợp cùng nhảy ra ngoài, Túy Thanh Phong thì nhảy vào “Phòng Tiếp Khách Quý ” nói chuyện với Long Hành Thiên Hạ.
Trong nháy mắt, phòng Nói Vớ Nói Vẩn chỉ còn hai cô nữ sinh Lão Nguyệt và Tảng Sáng.
Lão Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Chị hai à, lúc chị cười âm lượng nhỏ tí được không, giọng chị cứ như giống thiếu nữ u hồn. May mà chồng chị không ở đây, hình tượng thục nữ a!”
“Í, tạm dừng kích động cái nha. Mà nói này, sao ảnh tìm được chồng?”
“Chả biết, ảnh nói muốn tìm kích thích. Nhưng mà tui vừa nghe ảnh bàn vụ công thành chiến trên IS bằng giọng nói đứng đắn, vừa nhìn ảnh dùng acc nhỏ làm nũng với chồng ảnh trong game, tui sắp tâm thần phân liệt rồi nè.”
“Làm nũng? Ói mất, Túy lão đại quá âm hiểm, giả nhân yêu còn giả giống hệt.”
“Thì đó, công hội chúng ta nổi tiếng nhất một đại nhân yêu —— Hỏa Diễm đại ca làm tấm gương, hiện tại đàn ông của công hội chúng ta, học nhân yêu, học một người giống một người.”
“Tui vào công hội muộn, chưa tiếp xúc qua Hỏa Diễm lão đại, nhưng nghe nói vụ ảnh với Hạ Phong rất dữ?”
“Đúng vậy, hồi đó ảnh lấy tên Hỏa Thần, là bà vợ số một của Hạ Phong, lúc hai người chơi chung Tam quốc với nhau, hình như Hạ Phong rất thích ảnh, cả ngày thăng cấp làm nhiệm vụ chung, sau đó không biết là ai, ở trên diễn đàn tuôn tin, nói ảnh ảnh gửi cho Hạ Phong là giả, giọng nói chuyện trên IS cũng dùng máy biến giọng.”
“Máy biến giọng?”
“Ừa, máy biến giọng có thể điều chỉnh âm sắc bản thân, muốn biến giọng nữ rất dễ.”
“Ế, thế quá trớn quá……”
“Đúng vậy, cho nên lúc vạch trần, Hạ Phong nổi giận, ngay trước mặt mọi người mắng ảnh không tự trọng, có thể Hạ Phong quá tức giận, nói năng quá tuyệt tình. Còn Hỏa Thần luôn im lặng, chẳng nói một câu, đau lòng rút khỏi công hội, sau này hội trưởng đích thân mời ảnh về, đổi ID thành Hỏa Diễm, Hạ Phong không để ý đến ảnh, rồi về sau, quan hệ của Hạ Phong và Túy Thanh Phong phát triển, chuyện này những ai nguyên lão công hội đều biết.” Lão Nguyệt nói hết một hơi, dừng lại thở gấp, thở dài một tiếng: “Ai, nghiệt duyên a.”
“Thôi thôi, bà từng thấy ảnh trong game lừa người giết người sẽ chẳng thấy đau lòng, hồi trước do ảnh mà công hội gà bay chó sủa, cũng bởi ảnh kết thù lắm, một đám người tìm tới cửa quấy rối, diễn đàn mới bắt đầu tiến hành quy định đăng kí chứng thực.”
Hai cô gái tám chuyện hăng say, trong căn phòng khác có người đang chán đến buồn ngủ.
Túy Thanh Phong cùng Long Hành Thiên Hạ đóng chiếm phòng tiếp đãi khách quí để nói việc nhà.
“Sao hôm nay chưa tới năm giờ cậu đã về, lửa dí mông hả?”
“Có người chờ tôi ở nhà, đương nhiên tôi phải mau mau trở về.” Trong giọng nói Long Hành Thiên mang theo ý cười nhẹ, dáng vẻ đắc ý.
“Ai nha, đừng nói Chu luật sư đi.”
“Không liên quan tới cậu.”
Túy Thanh Phong khinh miệt hừ một tiếng, “Vậy cậu đi nhanh nhanh, tôi chọc Hào Hoa Phong Nhã tiếp đây.”
“Sao tôi cảm thấy, cậu chọc cậu ta đến nghiện rồi, như đang —— chơi dế?”
Túy Thanh Phong câm nín thật lâu, rồi mới thản nhiên nói: “Không liên quan tới cậu.”
Long Hành Thiên nở nụ cười, anh chàng tính tình bá đạo xấu xa này, chỉ khiến người ta muốn đạp một phát. Tại sao mình có thể thành tri kỉ thâm giao với cậu ta, thiệt chẳng nghĩ ra.
Lắc đầu, kêu thư kí cắt bớt vài hội nghị vụn vặt, Long Hành Thiên nhậm chức tới nay, hiếm có dịp tan tầm sớm, lái xe chạy bon bon về nhà.
Nơi đó có người chờ đợi mình, còn nấu cơm sẵn.
Nghĩ đến đây, đã cảm thấy hạnh phúc dâng tràn trong lòng, tuy biết rõ, Chu Châu chỉ “Nhàm chán” mới chơi với tiểu Diễn chơi, “Thuận tiện” làm bữa cơm cho mình mà thôi, nhưng bản thân không thể kiềm chế sự hưng phấn.
Bởi vì về sớm, bỏ qua lúc cao điểm, con đường hằng ngày như táo bón nay thông suốt hiếm thấy, xe Long Hành Thiên vút một đường về nhà, lúc tới cửa, chỉnh sửa tóc tai, để mình trông có vẻ bình tình đẹp trai, mỉm cười gõ nhẹ cửa.
Người ra mở cửa là Long Diễn, ló cái đầu từ trong khe cửa, “Ba, về sớm thế ạ?”
Long Hành Thiên thu lại ý cười, ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm túc: “Ừa, làm xong việc thì về.”
Sờ đầu Long Diễn, đẩy cửa vào.
Lúc này Chu Châu đang ngồi ở thư phòng giúp Long Diễn coi chừng dùm “Long Hành Thiên Hạ” trong game, thấy Long Hành Thiên đã về, nở nụ cười: “Anh đã trở về.”
Long Hành Thiên hô hấp cứng lại —— khó được dịp trông thấy nụ cười bình thản đó a, cái người hay xuất hiện trong giấc mơ mình, ở ngay trước mắt, đáng tiếc, xem được, sờ không tới.
Ai, nếu không phải mình chậm rì rì chẳng dám thổ lộ với con người ta đến nay chỉ dừng ở quan hệ bạn bè, thì đã sớm bay qua ôm hôn rồi.
Long Hành Thiên trong lòng bất đắc dĩ, ngoài mặt vẫn cười ôn hòa, “Cậu cả ngày chơi game với tiểu Diễn, chắc mệt mỏi rồi.” Vừa nói, vừa đi đến bên cạnh cậu, cảm giác hơi thở nhẹ nhàng trên người cậu, không khỏi xích lại gần, bàn tay khoát lên lưng ghế tựa, quay đầu nhìn về phía màn hình vi tính, dư quang lướt lên người Chu Châu.
Mái tóc đen tuyền, sườn mặt trắng nõn, lúc này đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn kim sắc, rõ mê người——
Long Hành Thiên ho khan một tiếng thu lại tâm tư, dịu dàng nói: “Nếu mệt cậu nghỉ ngơi trước?”
Chu Châu vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, cười với Long Hành Thiên, nói với Tiểu Long Diễn đang đứng ngoan ngoan ở đằng sau ba nhóc: “Tiểu Diễn con lại chơi đi, chú phải làm bữa tối.”
Chu Châu đứng dậy nhường chỗ cho Long Diễn, sau đó đi ra ngoài, Long Hành Thiên cũng theo ra, hỏi: “Cậu biết nấu cơm?”
“Đương nhiên, từ lúc tôi lên đại học, đã tự mình nấu cơm, trường học bọn tôi không ngon lắm, thỉnh thoảng sẽ dính phải vài sinh vật – kinh khủng khiếp.” Nói đến hai chữ sinh vật, Chu Châu bật cười.
Long Hành Thiên lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, nhớ thời đại học yêu thầm cậu, cứ chạy đến trường cậu ăn cơm, kết quả ăn phải con sâu trong rau, cũng không kìm nổi cảm khái: “Chúng ta giống nhau thật đó, hồi ấy tôi sống ở ngoài, tự nấu nướng, căn tin trường thiệt chẳng được nhiều bữa ngon.” Miệng nói chuyện, mắt lại nhìn chằm chằm nụ cười Chu Châu.
Chu Châu ngẩng đầu nhìn Long Hành Thiên, một lúc lâu sau, mới gục đầu xuống, phải cười, “Thiệt không?”
Long Hành Thiên khó hiểu, “hả?”
“Không có gì, tôi ra ngoài mua đồ, trở về làm bữa cơm cho mấy anh.”
“Đi chung.”
Hai người cùng nhau tới siêu thị trong tiểu khu, Long Hành Thiên giúp đẩy xe, Chu Châu lựa đồ, một trước một sau đi trong siêu thị.
Tuy vẻ mặt Chu Châu như không có việc gì, nhét vào xe đẩy đủ loại rau dưa tươi rói, thỉnh thoảng quay đầu lại, cùng Long Hành Thiên nhìn nhau cười.
Long Hành Thiên lại cảm thấy, hình ảnh này vô cùng ấm áp.
Kỳ thật thầm mến cũng rất thú vị, ở nơi đối phương không thấy âm thầm vui mừng, giống như tên ngốc —— Long Hành Thiên bất đắc dĩ nói với chính mình.
Hai người thu hoạch khá phong phú, xách vài túi ni lông mau mau về nhà, sóng vai suốt dọc đường, bước trên con đường đá xanh, đắm mình trong ánh mặt trời vàng rực.
Long Hành Thiên đang hưởng thụ bầu không khí tràn đầy hương vị hạnh phúc hiếm có này, đột nhiên bị một câu chọi vào đầu.
“Phải quấn đến chóng mặt rồi mới xuống tay, là có ý gì.” Chu Châu hỏi.
Long Hành Thiên thầm mắng cái miệng bô bô của thằng quỷ, ngoài mặt vẫn thản nhiên, quay đầu cười nói: “Chính là thời điểm PK trong game, cậu phải chú ý chỗ đứng của cậu, dùng những kĩ năng thích hợp như ẩn thân, chạy tới chạy lui quấn đối thủ đến chóng mặt, cậu mới có thể nắm giữ quyền chủ động, giết chết hắn.”
Chu Châu nghiêng đầu nhìn Long Hành Thiên một lúc lâu, rồi nhẹ nở nụ cười, “Tuy tôi không rành game lắm, nhưng anh nói rất có lý.”
Long Hành Thiên thở phào, chợt nghe cậu thêm câu: “Kỳ thật giống ngoài đời.”
Chu Châu bước lên trước một bước, kéo chút khoảng cách.
Long Hành Thiên thấy thiếu tự nhiên, có lẽ mình lỗi giác rồi chăng, một khắc đó, bỗng dưng cảm thấy Chu Châu không hề đơn giản, thậm chí, hôm nay cậu tự ý tới nhà chơi game chung với thằng bé, có phải nói khách sáo không?
Ngẩng đầu, thấy Chu Châu vẫn cười bình thản, rất khó nhìn ra tâm tình của cậu.
Hai người một trước một sau trở về nhà, Chu Châu vào nhà bếp nấu cơm, Long Hành Thiên vốn định qua phụ, lại được cậu cho một câu: “Tôi không quen có người ở bên cạnh, sẽ thấy gò bó.”
Tuy căn bếp ấy rất lớn, năm người chẳng thấy chật, nhưng Long Hành Thiên cũng không mặt dày ở lại, chỉ đành qua thư phòng tìm Long Diễn.
Long Diễn đang điều khiển acc Long Hành Thiên Hạ đánh quái dưới đất hoàng cung, trên màn hình là những lời nói sến súa phát kinh của Phong Phiêu Phiêu, “Ông xã, hồi nãy anh chết đẹp quá.” “Ông xã, anh có thể đến bên cạnh em, không có quái dám thương tổn anh đâu.”
Có lẽ Hào Hoa Phong Nhã có thể chất thu hút quái, đi đến đâu quái theo tới đó, cậu cấp bậc lại thấp, trong đội ngũ đặc biệt thêm dược sư tăng máu riêng cho cậu, Hào Hoa Phong Nhã đáng thương chạy vòng vòng, còn phải thường xuyên nhận cổ vũ của Phong Phiêu Phiêu, rốt cuộc bùng nổ: “Quái không đuổi cô vì cô vừa già vừa xấu! Cô không thể câm mồm cho tôi được à!”
Dường như tiểu Diễn nhận thấy có người ở sau lưng mình, hưng phấn nói: “Chú Chu, chú có biết Phong Phiêu Phiêu là acc nhỏ của Túy Thanh Phong không?”
Quay đầu lại, thấy Long Hành Thiên cười cười nhìn mình.
Long Diễn rụt cổ theo phản xạ, “Hóa ra là ba ạ.”
Long Hành Thiên nói: “Con thất vọng lắm?”
“Nào có, con siêu hy vọng ba đến sau lưng con nhẹ nhàng như quỷ.”
Cách nói này là sao trời?
Long Hành Thiên bất đắc dĩ, tuổi thằng bé tuy nhỏ, nhưng rất xứng với từ thằng quỷ con, hễ họp phụ huynh là có cả đống ông bố bà mẹ khiếu nại tiểu Diễn, khi đó Long Hành Thiên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Tuy vậy, anh thật sự thích đứabé này.
“Tiểu Diễn này, ba có lời muốn nói với con.”
Long Diễn nghiêm túc nói: “Ba nói đi ạ, con rửa lỗ tai lắng nghe.”
“Rửa tai lắng nghe” Long Hành Thiên chau mày, sờ đầu tiểu Diễn: “Tiểu Diễn này, về sau có lời gì ấy, không nên nói hết cho chú Chu.”
(tiểu Diễn nói “Tẩy nhĩ đóa thính” nhưng câu đúng là “tẩy nhĩ cung thính”)
“Thế sao được, lúc chú ấy hỏi con con phải trả lời a, ba nói làm người phải trung thực.”
“Tiền đề của trung thực là nghe lời.” Long Hành Thiên nghiêm túc nói tiếp: “Nghe lời ba, đừng nghe chú ấy.”
Long Diễn mếu máo nói: “Ba chưa bao giờ chơi game với con……chú Chu tốt hơn, khi cười hiền từ, chẳng giống ba, hở tí bắt con —— chùi, nhà, xí.”
“Con nói cái gì?”
“Hổng có gì, con thích ba con nhứt.”
“Lúc này mới ngoan.” Long Hành Thiên mỉm cười sờ sờ đầu Long Diễn, “Con đi bật máy tính khác, chơi acc của con, ba có việc bàn với Túy Thanh Phong.”
Long Diễn ngoan ngoãn sang một bên, Long Hành Thiên gửi tin nhắn riêng cho Phong Phiêu Phiêu còn đang chọc ghẹo Văn Bân để thảo luận vấn đề công thành chiến .
“Ờ, thời gian là đúng tám giờ tối, Tiên Giới bên này đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ chiến thư mấy cậu.” Phong Phiêu Phiêu nói.
“Được, bọn Bồ Câu bên tôi đã chuẩn bị kĩ, đến lúc đó nhất định rất tuyệt.” Long Hành Thiên Hạ không cẩn thận ấn nhầm phím, gửi tin đến kênh đội ngũ.
Phong Phiêu Phiêu lạnh lùng nói ở kênh mật: “Cậu ta nấu cho cậu món gì? Cậu ngọt ngào đến lú đầu rồi à, đừng có gửi bậy gửi bạ!”
Hào Hoa Phong Nhã mắt tinh, thấy tin nhắn của Long Hành Thiên Hạ thì hỏi ngay: “Long lão đại, chuẩn bị cái gì?”
Long Hành Thiên Hạ bất đắc dĩ, đành phải nói rõ: “Qua vài ngày nữa sẽ mở công thành chiến.”
Hào Hoa Phong Nhã hai mắt tỏa sáng: “Công thành chiến? Em chơi nhiều game mà chưa từng gặp công thành, chơi vui lắm……”
“Ừ, cậu muốn tham gia sao?”
“Hề hề, em đã rút khỏi công hội ban đầu rồi.” Dường như Hào Hoa Phong Nhã có chút ngượng ngùng, Long Hành Thiên Hạ mỉm cười: “Vậy vào công hội bọn anh nhé, hoan nghênh vợ chồng cậu.”
Hào Hoa Phong Nhã cảm thấy mình từng giết ảnh còn cướp trang bị ảnh, ảnh cư nhiên rộng lượng đáp ứng mình vào công hội, Long lão đại quả nhiên danh bất hư truyền, lão đại dễ gần không làm cao, chẳng như tên khốn Túy Thanh Phong.
“Được, em cám ơn!”
Phong Phiêu Phiêu gửi câu: “Vào công hội cậu, cậu muốn tôi tự mình đánh mình? !”
“Ha ha, tay trái bôm bốp với tay phải, vì công hội hay vì ‘Chồng’ cậu , tự cậu lựa chọn đi.”
“Tôi sẽ sắp xếp, cậu muốn chơi tôi không dễ thế đâu.”
Long Hành Thiên Hạ mỉm cười, nghe Chu Châu ở bên ngoài nhẹ giọng gọi: “Cả hai ăn cơm thôi.”
Gửi sang một câu: “Tôi đi ăn cơm, giải tán chứ?”
Phong Phiêu Phiêu nói: “Tán thôi, Phong Nhã yêu dấu, em dẫn anh đi chỗ khác tốt hơn.”
Long Hành Thiên đóng máy tính, dắt Long Diễn tới nhà ăn, trên bàn bày đủ món ngon, hương thơm ngào ngạt.
Tuy vừa rồi đi siêu thị chỉ mua những rau củ đơn giản, Long Hành Thiên lại cảm thấy, với tay nghề Chu Châu làm ra, cải trắng thơm lạ, khoai tây đẹp lạ, đậu hủ à, mềm lạ.
Thêm nữa, giữa bàn còn đặt một bát cháo, bên trong cho thêm trứng muối, thịt nạt, còn có rau thơm xanh mượt—— tốt hơn trăm lần Long Hành Thiên chỉ nấu mỗi gạo và nước.
Chu Châu mỉm cười: “Khong phải tiểu Diễn thích ăn cháo sao, tôi thuận tay nấu thêm.”
Long Diễn vẻ mặt sùng bái, chảy nước miếng với bát cháo.
Chu Châu quay đầu nói với Long Hành Thiên: “Tôi về trước đây, em họ còn chờ tôi về ăn chung.”
Long Hành Thiên mỉm cười: “Giờ em họ cậu…… hẳn không rảnh ăn cơm.”
“Hả?”
“Đêm nay ở lại đi.” Long Hành Thiên nói
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT