Bắt đầu vào đông, kể cả Giang Dạ cũng lười ra cửa! Mọi chuyện cần thiết toàn bộ giao cho Bạch Vũ làm, còn mình nằm trong nhà đương đại thiếu gia. Đối với việc này, Hạ Thu rất là khinh bỉ.
Những thứ cần dùng đều chất đủ trong kho rồi, mọi người cũng bắt đầu không muốn làm. Nhưng Hạ Thu không muốn ăn đồ khô, cho nên bảo Thương Viễn một tiếng, nói là ra hồ đánh cá liền đi. Thương Viễn tùy hắn, y không quá tin rằng Hạ Thu có thể bắt được cá. Hiện tại, Thương Viễn đảm nhiệm tất cả việc cho gà và ngỗng ăn, Lưu Văn Hạ đọc sách, đôi khi nhờ Hạ Thu giúp vẽ ra những gì trong sách miêu tả, sau đó chậm rãi ghép lại thành bản đồ. Hạ Thu biết rõ tầm quan trọng của địa đồ đối với một quốc gia, nếu có thể, hắn thật sự không muốn vẽ, bởi địa đồ hắn vẽ, có thể chính xách đến như thật.
Tiết trời khô ráo, có gió lạnh. Con hồ ly kia không biết lại trốn đi đâu, lấy được ba quả trứng gà trong ổ, Thương Viễn trở về phòng.
Hạ Thu cùng Lưu Sinh ra hồ, Hạ Thu ôm lấy cục cưng Tiểu Sinh mặc áo bông tròn như bánh bao, dặn nó ở bên chờ còn mình cầm sọt cho vào hồ, hắn muốn lùa cá vào trong sọt. Lúc này nước hồ rất lạnh, Hạ Thu cầu mong vận may của mình hôm nay sẽ đến.
“Các ngươi là ai? Ở đây làm gì?”
Người nói là một nữ hài ước chừng bằng tuổi Hạ Thu. Nhìn cách ăn mặc của nàng có thể thấy là con nhà phú quý. Lưu Sinh tiếp lời nói:
“Ta cùng Tiểu Hạ thúc thúc đang bắt cá!” Lưu Sinh thấy nữ hài xinh đẹp liền cười thật tươi.
Phía sau nữ hài là bốn hạ nhân, hai nam hai nữ, thấy bộ dáng nữ hài kiêu ngạo, ngang ngược, Hạ Thu đã không muốn đáp chuyện.
“Câu cá? Chẳng lẽ ngươi không biết nơi này là đất của hoàng gia hay sao? Dám tới đây câu cá, thật to gan!”
Hạ Thu liếc cũng không thèm liếc một cái, một tay cầm sọt một tay cầm tay Lưu Sinh muốn đi về. Nhưng mà, người a, chính là như vậy, ngươi càng không để ý đến nàng, nàng lại càng muốn chọc giận ngươi!
“Lời ta nói ngươi không nghe được sao? Thật quá to gan! Ngươi tin hay không ta bắt ngươi ném vào trong lao!” Nữ hài ngăn Hạ Thu cùng Lưu Sinh lại, lớn tiếng nói.
“Đây là hoàng thổ, nếu tùy ý bắt người vô tội vào đại lao, vậy luật pháp Tiêu quốc sẽ chỉ để trưng bày mà thôi.”
“Ngươi nói vậy là hoài nghi luật lệ của Tiêu quốc ta? To gan!”
Hạ Thu không buồn để ý tới nàng, Hạ Thu ghét nhất chính là loại nữ nhân điêu ngoa dưỡng tại khuê phòng này, nữ nhân như vậy luôn luôn ngu xuẩn tự cho là đúng. Đưa tay đẩy nàng ra, dẫn Lưu Sinh bước hướng về nhà. Lưu Sinh le lưỡi làm mặt quỷ đối nữ hài, vốn tưởng tỷ tỷ xinh đẹp này sẽ trở thành bằng hữu của mình, không ngờ mình nghĩ sai rồi.
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta!” Nữ hài bốc hỏa! Cơn tức của Hạ Thu cũng dấy lên, bảo vệ Lưu Sinh cùng bốn người kia giằng co.
“Nữ nhân xấu! Buông Tiểu Hạ thúc thúc ra! Nữ nhân xấu!”
Lưu Sinh bắt lấy tay nữ hài hung hăng cắn một cái. Nữ hài “Ôi!” một tiếng tát hai cái vào mặt Lưu Sinh. Khuôn mặt non nớt của Lưu Sinh tức thì hiện lên dấu tay đỏ ửng. Lưu Sinh “oa” khóc lớn. Hạ Thu tức giận đến trán nổi gân xanh, giãy dụa, nhưng sức hắn không địch nổi bốn người, vì thế đối Lưu Sinh hô:
“Tiểu Sinh! Quay về tìm Thương Viễn thúc thúc!” Nghe lời Hạ Thu, Lưu Sinh vừa khóc vừa chạy về đi.
“Ném hắn xuống hồ cho ta!” Trong mắt nữ hài hiện lên một tia sát khí, nàng hận nhất là người khác không phục theo nàng.
Hai nam bộc do dự, nữ hài cười lạnh:
“Nếu không ném hắn xuống, chính các ngươi nhảy xuống đi!”
Nghe vậy, hai nam bộc kia cũng không dám chần chừ, lập tức ném Hạ Thu xuống.
Nước hồ lạnh buốt như thấm tận xương tủy, Hạ Thu run rẩy bơi về phía bờ.
“Ha ha! Xem như ngươi may mắn! Cứ từ từ mà bơi đi! Lần sau, ngàn vạn lần đừng để ta nhìn thấy ngươi! Bằng không ta nhất định sẽ không để ngươi sống tới ngày hôm sau!” nữ hài mang theo bốn hạ nhân của mình rời đi.
Hạ Thu gian nan bơi tới bờ liền hôn mê…..
.
“Oa oa…..phụ thân…..”
“Oa oa…….Thương Viễn thúc thúc……”
“Oa oa……”
Rất xa nghe thấy tiếng khóc của Lưu Sinh truyền đến, Lưu Văn Hạ sợ hãi chạy vội ra ngoài, Giang Dạ cùng Bạch Vũ cũng ra cửa. Thương Viễn là người đầu tiên chạy đến ôm lấy Lưu Sinh, nhìn thấy dấu đỏ trên mặt nó, sắc mặt khó coi hỏi:
“Tiểu Sinh! Chuyện gì xảy ra? Ai đánh ngươi? Tiểu Hạ thúc thúc đâu?”
“Oa oa…..” Ôm chặt lấy cổ Thương Viễn, oa oa khóc lớn đứt quãng nói:
“Tiểu Hạ thúc thúc bị nữ nhân xấu đánh….Oa oa….” Tâm Thương Viễn tức thì trầm xuống, đem Lưu Sinh giao cho Lưu Văn Hạ, Lưu Văn Hạ đau lòng vỗ về, dấu tay sưng đỏ rõ ràng như vậy, chói mắt như vậy.
Thương Viễn sử dụng khinh công phi đến bên hồ, Giang Dạ cùng Bạch Vũ đuổi theo sau, tới hồ, nhìn thấy Hạ Thu hôn mê nằm đó, trái tim y co rút đau đớn. Thương Viễn ôm lấy Hạ Thu, cả người hắn lạnh như băng, một thân sát khí tức khắc bùng lên bức lui Giang Dạ cùng Bạch Vũ vừa chạy tới. Thương Viễn ôm Hạ Thu phi nhanh về phía Bình An thành.
“Xem ra có người sắp gặp xui xẻo! Chọc ai không chọc lại đi chọc tới y!” Giang Dạ xoa xoa cằm, rất chờ mong chuyện kế tiếp.
“Y là ai?”
“Thương Viễn!”
Cái chính là, Thương Viễn là ai a_____
.
Bên này, Lưu Văn Hạ chờ đến tối chỉ chờ được Giang Dạ một câu:
“Hạ Thu bị lạnh, Thương Viễn đưa Hạ Thu tới Bình An thành tìm đại phu, đừng lo.” Lưu Văn Hạ oán giận, đến tột cùng là ai nhẫn tâm đánh con hắn như vậy, còn hại Hạ Thu bị lạnh nữa.
Nhưng mà, trước mắt, chỉ có thể chờ đợi.
.
Hoàng cung.
Thập tam vương gia một thân lệ khí, ngự y chữa bệnh cho Hạ Thu cả đám đều nơm nớp lo sợ. Ngự y trong lòng thầm kêu khổ, thiếu niên này thân thể vốn gầy yếu, còn rơi xuống hồ, không bị phong hàn linh tinh mới là lạ! Còn có, ngươi là ai a? Vì cái gì ngươi còn đáng sợ hơn cả Hoàng thượng a……
Thập tam vương gia mặc cung trang, dáng vẻ anh tuấn, nhưng xung quanh y lại đầy ngập sát khí, ai cũng không dám tới gần nửa bước, ngay cả Hoàng thượng cũng bị y từ chối không tiếp.
“Nguyệt Ảnh, ngay đêm nay ta muốn biết đáp án! Ngươi nếu không tra ra được, vậy đem đầu tới gặp ta! Còn có, liên lạc với Thức Ảnh, bảo hắn trong vòng hai ngày phải trở về! Truyền Lãnh Hồn tới chỗ ta một chuyến!” Thương Viễn không quay đầu lại nói.
Nam nhân vận cẩm y màu đen quỳ trên mặt đất, “Vâng.” một tiếng liền biến mất.
Tiêu Viễn nhìn thiếu niên thập phần im lặng nằm trên giường, thật sự sợ hãi hắn cứ như vậy ngủ mất, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Tiểu Hạ….” thanh âm của Thương Viễn thực ôn nhu.
Vốn tưởng rằng thế gian này không gì có thể khiến lòng mình rối loạn. Thế nhưng sống cùng nhau lâu như vậy, mới nhận ra cũng không phải như mình nghĩ, đã quen với sự tồn tại của hắn, quen với việc tối tối ôm hắn đi vào giấc ngủ…
“Hoàng thúc…..” Tiếng Tiêu Dực Tĩnh vang lên ngoài cửa.
“Vào đi.” Thương Viễn nói.
Cửa mở, là hoàng đế – cháu của y.
“Hoàng thúc đừng quá lo lắng, chỉ là phong hàn, ngự y cũng nói, hai ba ngày sẽ khỏe lại.”
“Thân thể Tiểu Hạ gầy yếu hơn người thường, nếu Tiểu Hạ có bất kỳ sơ xuất gì, không cần biết là ai, ta đều muốn kẻ đó chôn cùng!”
Tiêu Dực Tĩnh kinh hãi, Thập tam hoàng thúc lần này là thật sự kiên quyết. Tuy cùng Thập tam hoàng thúc gần tuổi, nhưng hắn vẫn luôn cực kỳ kính trọng. Hàng năm, Thập tam vương gia chỉ trở về hai lần, nhưng lần này lại ở lại thật lâu, còn một tay âm thầm tiêu diệt những kẻ dám ám sát y. Khi đó, Thương Viễn từ Bắc Lam trở về lọt vào phục kích, là Bắc Băng bảo của Bắc Lam chủ mưu. Trùng hợp khi ấy được Hạ Thu cứu chữa, bất tri bất giác lại ở cùng thiếu niên không muốn rời đi. Xem thiếu niên bộ dáng thâm trầm, lúc tắm rửa bị y nhìn thấy mà thẹn thùng, rồi còn bán được nhiều bạc mà hưng phấn…..đều hấp dẫn y không ngừng. Lúc ấy, Bắc Băng bảo bị y mượn tay hoàng tộc Bắc Lam tiêu diệt sạch sẽ, làm cho bọn chúng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này như chưa từng xuất hiện.
Mà hiện tại, động vào nghịch lân của y. Kẻ đó, chết chắc rồi!
.
Ngày hôm sau, Lý quý phi khóc quỳ vì muội muội mình cầu xin. Lý gia là trăm năm thế gia vọng tộc. Tiêu quốc có năm đại thế gia, phân biệt là: Tô gia, Lãnh gia, Thương gia, Lý gia, Sở gia. Mà hậu thuẫn sau lưng Sở thừa tướng chính là Sở gia, Sở gia có quan hệ thông gia với bàng chi của hai thế gia khác, một là Tô gia, hai là Lý gia! [bàng chi: chi bên, chi thứ (trong một dòng họ)]
Còn lúc này, Lý gia tiểu thư – muội muội của Lý quý phi dẫm lên chông sắt.
“Hoàng thượng! Thần thiếp cầu ngài! Tiểu Hà còn nhỏ, nếu không có hai chân, đời nàng làm sao bây giờ a?” Lý quý phi một hồi khóc lóc kể lể. Nàng sáng sớm thu được tin tức từ Lý gia nói muội muội của mình không biết chọc phải họa gì, bị Thập tam vương gia ban thưởng một thanh đao, lệnh tiểu muội nàng tự mình dùng đao chặt bỏ hai chân.
Chuyện này khiến cả kinh thành chấn kinh, hỏi Lý Hà, làm sao lại đắc tội Thập tam vương gia, kết quả hỏi cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc rồi khóc. Vì Lý Hà, Lý quý phi chạy tới quỳ gối trước mặt Tiêu Dực Tĩnh cầu xin. Tẩm cung của Thập tam vương gia là cấm địa, chỉ có Hoàng đế mới có thể ra vào, hoặc là người được truyền gọi, bằng không ngươi một bước bước vào đầu của ngươi sẽ rơi ngay tại cửa.
“Chính ngươi tự đi cầu hoàng thúc đi!” Tiêu Dực Tĩnh lạnh lùng nói. Có đại gia tộc hậu thuẫn, nàng vẫn muốn ngồi vào ngai hoàng hậu, nhưng Tiêu Dực Tĩnh sao có thể cho nàng như nguyện?
Hiện giờ, Thập tam vương gia trở về chính là vì tiêu diệt Sở thừa tướng cùng tam đại thế gia sau lưng. Hắn cũng vui vẻ ngồi xem kịch. Chỉ riêng việc Sở thừa tướng lôi kéo các quan viên khác trong triều buộc tội Lưu Văn Hạ, hắn đã hận không thể tự tay bóp nát Sở thừa tướng, nhưng đồng thời cũng giúp hắn biết thời biết thế, đưa Lưu Văn Hạ hoàn toàn tránh xa khỏi vòng tranh đấu.
Thập tam vương gia là thập tam đệ đệ của Thái thượng hoàng. Danh gọi Tiêu Viễn. Thái thượng hoàng năm năm trước nhường ngôi sau liền đi vân du tứ hải. Còn Tiêu Viễn thì từ nhỏ đã rời cung, hàng năm chỉ trở về hai lần xử lý cục diện rối rắm của triều đình, thủ đoạn như sấm vang chớp giật, nhanh chóng mà tàn nhẫn, tổ tiên ngươi mười tám đời trước làm những chuyện xấu xa gì cũng có thể đào ra cho người trong thiên hạ đều biết, khiến cho người người chế giễu, điểm này so với chết còn khó chịu. Cho nên, đương một ngày ngươi động vào nghịch lân của y, vậy ngươi cứ đợi y đến chỉnh ngươi a. Dù cho ngươi không có gì làm cho người ta quan ngưỡng chê cười, cũng đừng lo lắng, mấy cái đó có thể chế tạo.
Bởi vì lời đồn là đáng sợ nhất, lời đồn có thể giết người.
Cho nên, đại thần trong triều đối Thập tam vương gia vừa kính vừa hận.
Điểm đáng sợ nhất của Thập tam vương gia chính là đối một gia tộc hủy diệt không chút lưu tình. Dù là tám mươi tuổi lão nhân, hay hài tử mới ra đời cũng sẽ không buông tha. Y theo lời Lãnh gia gia chủ – Lãnh Hồn là: Sẽ không lưu lại bất kỳ điều gì, hay bất kỳ ai có khả năng trở thành mầm tai họa!
Hai đại thế gia Lãnh gia cùng Thương gia chỉ nghe lệnh Thập tam vương gia, nhưng trong triều cũng có thế lực riêng của mình. Thế lực này âm thầm ẩn vào, một nhà thu thập tình báo các nước, một nhà giám sát triều đại rung chuyển cùng tình hình ở các nơi, mà bọn họ, chỉ thuần phục một người – Ám hoàng – Thập tam vương gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT