“Anh nhi, nương tử, đừng thế nữa có được không!” Da Luật Chân Hy vừa nghiêng người tránh mấy chiêu của nàng vừa nói “Nàng cùng ta giải thích với Nỗ Nhĩ Trát, hắn nhất định đã chạy đi tìm cứu viện, đêm qua vốn dĩ mọi người đều ở lại trong phủ, nếu như bọn họ tới đảm bảo sẽ phá cửa xông vào, ta thì không sao nhưng còn nàng?”

“Được, cứ để bọn họ tới, nhưng trước tiên ta phải giết chết ngươi!” Triệu Duẫn Anh lúc này thật sự là rất tức giận – chính là nàng vì thẹn quá mà hoá giận, nhưng ai bảo hắn nói năng lung tung, khiến nàng mắc cỡ muốn chết!

Điều làm nàng giận nhất chính là, vì sao nàng một cái cũng không đánh trúng hắn? Không những hắn đã nhìn thấy hết thân thể nàng, lại bày trò trêu ghẹo như vậy thực khiến nàng không cam tâm…

Đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên nàng kêu lên một tiếng, chân mềm nhũn quỳ gập trên mặt đất.

“Anh nhi?” Da Luật Chân Hy cả kinh, lập tức xông tới ngồi xuống trước mặt nàng “Nàng có sao không? Bị thương ở đâu?”

“Ta…” Nàng rên rỉ, chậm rãi ngẩng đầu, ngay sau đó hung hăng tung một cú đấm trực tiếp nhằm thẳng mắt hắn. (~~> Chơi ác quá T____T)

“A!” Hắn kêu lên một tiếng, ngã ra phía sau, tay che lại bên mắt bị nàng đánh, bên còn lại nhìn trừng trừng vào khuôn mặt hả hê của nàng.

“Hắc hắc, ta không tin không trị được ngươi.” Triệu Duẫn Anh nhảy dựng lên, đứng trước mặt hắn đắc ý nói.

Da Luật Chân Hy thấy nàng sảng khoái như vậy chỉ biết lắc đầu than nhẹ.

“Được rồi, ta cho nàng đánh, nhưng nàng có thể mặc y phục vào không? Tuy rằng ta thích ngắm nhìn thân thể nàng, bất quá ta không muốn những người khác cũng được như ta.” Nói xong, hắn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt lướt hết một lượt qua những đường cong mê hồn.

“A ———” Nàng hét lên một tiếng thất thanh,kích động nhảy lùi hai bước, nhìn xuống người mình, một lần nữa khuôn mặt nàng lại đỏ bừng.

“Không được nhìn!” Nàng vọt tới bên giường cầm lên chiếc chăn quấn mấy vòng quanh mình, sau đó lấy một bộ xiêm y đi ra sau tấm bình phong.

“Có cần gọi tỳ nữ đến hầu hạ nàng hay không?” Hắn cười hỏi.

“Không cần!” Tự tay nàng sẽ mặc xiêm y, bất quá chỉ có một chút luống cuống mà thôi.

Da Luật Chân Hy nhún nhún vai, cũng bắt đầu mặc y phục vào.

Triệu Duẫn Anh nhìn chằm chằm vào xiêm y trên tay, khổ sở nhíu nhíu mày, nếu là Hán nhân y phục nàng hoàn toàn có thể tự mình xoay sở được, nhưng đây lại là Liêu trang, sợ rằng…

“Ai!” Bất đắc dĩ nàng không còn cách nào khác ngoài xin sự giúp đỡ của ‘phu quân thân yêu’.

“Nương tử, nàng có việc gì sao?” Da Luật Chân trực tiếp đi ra phía sau tấm bình phong, lập tức kinh ngạc trợn to mắt, đáy mắt loé lên tia tiếu ý cùng dục vọng “Anh nhi, tuy rằng nàng không mặc xiêm y cũng rất đẹp, nhưng khí trời có chút lạnh, ta chỉ sợ nàng sẽ bị nhiễm phong hàn.”

Nàng cầm xiêm y che kín người, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn “Ta không biết mặc.”

“Muốn ta giúp nàng?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.

“Hỏi thừa!” Nàng tức giận trợn mắt.

“Thế nhưng ta hình như còn chưa có nghe nàng nói lời nào nhờ vả ta.” Hắn thích ngắm khuôn mặt nàng lúc này, vừa thẹn vừa giận, thật sự là rất đẹp.

“Da Luật Chân Hy, ngươi rốt cục có giúp ta hay không?” Ti bỉ tiểu nhân, dám lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà giở trò.

Hắn tiến sát nói nhỏ vào tai nàng “Nương tử, nàng có gì muốn nói với ta không?”

Triệu Duẫn Anh cắn răng phẫn nộ, nàng nhất định sẽ không nhờ vả cầu xin hắn!

“Ngươi tránh ra! Ta sẽ không nhờ ngươi, cùng lắm là ta mặc Hán phục!”

“Hán phục của nàng đang ở Đại Tống.” Hắn mỉm cười, là hắn đã nhờ anh cả của nàng mang y phục nàng về, dù sao ở đây nàng cũng sẽ không cần đến Hán phục “Ta hình như nghe thấy tiếng bước chân, nên nhanh chóng một chút thì hơn.”

“Ngươi…là tên bại hoại, đồ gian xảo…tiếng bước chân hỗn loạn như vậy hẳn là rất nhiều người…A…hắt xì!” Mũi nàng ngứa ngáy phát ra một tiếng hắt xì.

Da Luật Chân Hy vội vàng cầm lấy xiêm y mặc vào cho nàng.

“Nàng thực quá ương ngạnh, để mình bị cảm lạnh vẫn còn muốn cứng đầu.” Hắn cằn nhằn một câu rồi nhanh chóng giúp nàng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lôi nàng ra khỏi tấm bình phong “Ngồi xuống đi.” Hắn phân phó, xoay người lấy chiếc áo lông cừu quàng lên người nàng.

Nàng nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, im lặng để hắn mặc chiếc áo vào cho nàng, trong lòng cư nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp.

“Cảm ơn.” Nàng thấp giọng nói, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Da Luật Chân Hy kinh ngạc nhìn nàng, ôn nhu mỉm cười rồi ngồi xuống, rót một chén nước nóng đưa cho nàng.

“Uống đi, cẩn thận bị nhiễm phong hàn.”

Hắn vì sao đối nàng tốt như vậy?

Triệu Duẫn Anh không giải thích được chỉ biết ngẩn người nhìn hắn, rõ ràng biểu hiện của nàng từ tối hôm qua đến bây giờ, nếu là ở Đại Tống nhất định đã bị cho hưu từ lâu, nhưng hắn đối với nàng chỉ là một biểu hiện dễ dàng tha thứ, không một chút tức giận.

“Làm sao vậy?” Hắn quan tâm hỏi, cúi đầu xuống sát mặt nàng, nhíu mày chăm chú xem xét kỹ rốt cục là nàng có cái loại biểu tình gì.

Nàng hồi phục lại tinh thần, lắc đầu, nhận chiếc chén từ trong tay hắn rồi chậm rãi nhấp một ngụm nước nóng. Cứ tình hình này, phản ứng của nàng có lẽ không hiệu quả rồi, mảy may không tác động được đến hắn, tạm thời nàng cố gắng chờ vậy, đợi đến lúc nào đó nhất định phải khiến hắn bỏ nàng.

Nhưng… xử sự bốc đồng này của nàng cũng quá là mới mẻ rồi, nếu không có vấn đề gì thì nàng sẽ sử dụng lâu lâu một chút.

“A…” Da Luật Chân Hy liếc mắt nhìn cánh cửa, lấy ra một tấm sa màn đưa cho nàng “Có khách.”

Triệu Duẫn Anh nhìn ra, gật đầu rồi lấy sa màn che kín khuôn mặt.

Sau một khắc ( tương đương 15 phút), cửa phòng đột ngột bị phá tan.

“Haha” Nàng thấy thế không nhịn được cười, thanh âm ngoài kia ầm ĩ như vậy, tiếng cười của nàng cũng chỉ có Da Luật Chân Hy mới có thể nghe thấy.

Hắn cười nhìn nàng, hắn quả thực rất thích ngắm nàng cười, đáng tiếc chiếc sa màn đã che đi mất lúm đồng tiền trên khuôn mặt nàng, thứ còn lại chỉ là hai đôi mắt ngập nước mê hồn, đẹp đến động lòng người, khiến hắn một phen ngây dại…

Người thứ nhất xông vào chính là Da Luật Thạch, theo sau lần lượt có Lý Tích Nã, Đỗ Liệt Cổ cùng Nô Nhĩ Trát.

Bốn người kinh ngạc nhìn cảnh tượng “ân ân ái ái” trong phòng, lòng tự hỏi không phải vương gia đang bị ám sát hay sao?

Da Luật Thạch khẽ hừ mũi, trừng mắt nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Nô Nhĩ Trát.

“Nô Nhĩ Trát, ngươi giải thích thế nào đây?”

“Chuyện đó….” Nô Nhĩ Trát chỉ nói được có bấy nhiêu liền á khẩu.

“Còn dám bảo là thích khách, Nô Nhĩ Trát, ta băn khoăn không biết vương phi của chúng ta lấy cái gì để ám sát vương gia đây? Chẳng lẽ là chén nước ‘đáng sợ’ trên tay nàng kia sao?” Đỗ Liệt Cổ cố nín cười trêu chọc hắn.

Đối với chuyện có thích khách, rất nhanh đã bị mọi người quên đi một cách không thương tiếc, người đầu tiên chính là Lý Tích Nã, dần dần những người còn lại đều phát hiện ra tân lang hình như đều coi bọn họ là người vô hình, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn về một phía.

“Chân Hy, ngươi không phiền giới thiệu nương tử với chúng ta một chút chứ?” Da Luật Thạch tiến lên, đặt mông ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang được che kín của Triệu Duẫn Anh.

Da Luật Chân Hy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn ta đang chăm chú quan sát Anh nhi, trong lòng bất chợt bùng phát một cơn giận dữ.

“Anh nhi, người này là Da Luật Thạch, tề Vương gia, là đệ đệ của ta, nàng cứ xem như hắn không tồn tại.”

“Này uy uy, ta nói huynh, cái gì mà…Di, mắt huynh …” Da Luật Thạch bây giờ mới thấy một quầng máu bên dưới mắt hắn.

“Mắt ngươi làm sao vậy?” Lý Tích Nã cùng Đỗ Liệt Cổ nghe thấy Da Luật Thạch nói cũng vội vã đi tới, nhìn chằm chằm vào mắt Da Luật Chân Hy một lúc lâu rồi bất chợt nở nụ cười nhạo báng “Cái kia…cái kia không phải là…kiệt tác của vương phi chứ?”

Da Luật Chân Hy tối sầm mặt, trừng mắt nhìn bọn họ, thấy ai nấy trong chốc lát đều thay đổi sắc mặt, hắn một lúc sau mới dời mắt đi, ai bảo dám cười nhạo hắn, thật đáng đời!

“Anh nhi, đứng bên cạnh Da Luật Thạch chính là tam công tử đại nội mật thám Lý Tích Nã và nhị công tử Đỗ gia Đỗ Liệt Cổ. Như ta đã nói lúc nãy, nàng cứ xem bọn hắn không tồn tại.”

“Chân Hy, ngươi thật quá đáng a, vì cái gì chúng ta lại không tồn tại?”

“Ta chỉ nói vậy thôi, các ngươi cho là thật sao?” Như muốn đuổi khách đi, hắn tiếp tục lên tiếng “Được rồi, giới thiệu cũng đã giới thiệu xong, các ngươi có thể đi.”

“Không được, chúng ta còn chưa ‘chiêm ngưỡng dung nhan’ của tẩu tẩu a!” Da Luật Thạch lắc đầu, hắn đã tốn bao nhiêu công sức cho việc hòa thân này rồi, nếu chưa được thấy rõ dung mạo vương phi thì hắn không thể cam tâm a!

“Các ngươi muốn ‘xem mặt’ ta?” Triệu Duẫn Anh cuối cùng cũng chịu mở miệng, kiều mị nói.

“Đúng vậy đúng vậy, bây giờ đều đã là người một nhà cả, không biết dung mạo của tẩu tẩu là như thế nào?” Da Luật Thạch cười cười.

“Anh nhi, nàng không cần để ý đến bọn họ.” Da Luật Chân Hy vội vàng ôm nàng vào trong lòng, biểu hiện như đang khư khư giữ lấy của riêng.

“Có muốn hay không là chuyện của ta, không đến lượt ngươi nhiều chuyện.” Nàng gỡ tay hắn ra, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng ôm của hắn.

Hắn thấy vậy lại tiếp tục nhướn lên ôm lấy nàng “Không phải ta muốn xen vào việc của nàng, chính là nàng không cần phải để ý đến bọn họ.”

Ba người kinh ngạc giương mắt nhìn nhau, giữa hai người kia rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ qua một đêm mà đã thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy sao?

“Để ý hay không cũng là chuyện của ta, ngươi đừng quản!” Triệu Duẫn Anh không khách khí tiếp tục cãi cọ với hắn, bất quá lúc này nàng không tìm cách thoát khỏi vòng ôm của hắn nữa, có lẽ…nếu cứ để cho hắn ôm như thế này, hắn sẽ không tiếp tục lảm nhảm bên tai nàng “Các ngươi muốn thấy mặt ta? Được, vậy trước tiên phải nạp phí ‘xem mặt’ !”

“Ách? Phí ‘xem mặt’ ?”

“Không sai, chỉ cần mười vạn lượng vàng là được.”

“Mười vạn lượng vàng??” Ba người lập tức kinh ngạc muốn té ngửa, công chúa Đại Tống vốn được đồn đại là thiện lương, tại sao bây giờ lại…. Không, không phải là không giống mà là cách biệt một trời một vực.

“Thế nào? Chỉ mười vạn lượng thôi, đừng nói với ta là các ngươi không đáp ứng được?” Đôi mắt tà mị của nàng ngạo nghễ liếc nhìn bọn họ.

“Mười vạn lượng vàng! Ta nói tẩu tẩu, Đại Tống mỗi năm cũng chỉ cống nạp đến đây mười vạn lượng bạc, ngươi không phải quá tham lam rồi đó chứ?”

Triệu Duẫn Anh nhún nhún vai “Thôi được, nếu không có mười vạn lượng thì chỉ cần đưa cho ta toàn bộ số tiền các ngươi có là được, ta sẽ cho các ngươi xem mặt, thế nào?”

Da Luật Chân Hy cười khẽ, Anh nhi của hắn quả thực là quá “khả ái” rồi.

“Chân Hy, ngươi nói xem, Vương phi của ngươi có phải là đang đánh đố bọn ta hay không hả?” Ba người quay sang thống khổ hỏi.

Hắn không kịp trả lời, nàng đã hừ một tiếng “Nói cho các ngươi biết, tại thời điểm lúc bái đường thành thân, những lời chê bai của các ngươi ta đều đã nghe thấy hết.”

“Ách, ngươi biết tiếng Khiết Đan sao?”

“Ân” Nàng khẽ gật đầu.

Ba người đồng loạt xấu hổ cười cười, chết tiệt, vốn dĩ là không ai biết nàng có thể nói tiếng Khiết Đan mà!

“Các ngươi cứ từ từ mà lo lắng, ta không vội.” Nàng phẩy phẩy tay, chuyển hướng sang Da Luật Chân Hy “Da Luật Chân Hy, ta đói bụng rồi, ngươi không định để ta đói chết đấy chứ?”

“Chờ một chút.” Hắn lập tức quay đầu “Nỗ Nhĩ Trát, phân phó người hầu mang đồ ăn sáng đến phòng khách cho ta.”

“Vâng, vương gia.” Nỗ Nhĩ Trát vội vã rời đi.

“Các ngươi cũng đi được rồi.” Da Luật Chân Hy lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Ba người sờ sờ mũi, thoáng liếc qua viền mắt hắn liền cười toáng lên, vừa ha ha vừa rời khỏi tân phòng.

Ra đến bên ngoài, Da Luật Thạch sợ hãi than “Ta thực không nghĩ tới chuyện mẫu hậu nói lại là thật.”

“Thái hậu nói gì?” Lý Tích Nã cùng Đỗ Liệt Cổ đồng loạt hỏi.

“Các ngươi có còn nhớ chuyện mất tích động trời mười bốn năm trước của đại tướng quân Da Luật Long Tĩnh?”

“Đương nhiên nhớ rõ, nhưng ta nghe nói hắn đã chết, không phải mất tích.” Lý Tích Nã buột miệng.

“Không, hắn còn sống, chỉ có một người biết hắn đang ở đâu.” Không sai, người đó chính là Da Luật Chân Hy.

“Nhưng vì sao lại đột nhiên nhắc tới hắn? Thái hậu có nói gì sao?”

“Trước lúc quyết định chọn người hòa thân một thời gian, mẫu hậu có triệu Chân Hy đến, mẫu hậu nói tính cách của hắn rất giống sư phụ.”

“Thạch, ngươi càng nói ta càng thấy khó hiểu.” Đỗ Liệt Cổ nhíu nhíu mày.

“Ta biết sư phụ của Chân Hy chính là vị đại tướng quân đã mất tích, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến việc hòa thân này?” Lý Tích Nã cũng lắc đầu không hiểu.

“Đó là bởi vì….” Da Luật Thạch lấp lửng “Thôi quên đi, đây là mật sự của triều đình, các ngươi cứ coi như ta chưa từng nhắc đến.”

“Da Luật Thạch, ngươi muốn bị đánh sao?” Hai người trừng mắt nhìn hắn, tên này đúng là cần được dạy dỗ lại mà!

“Được rồi, kỳ thực vị đại tướng quân đó đã bỏ trốn cùng một công chúa Đại Tống, chính vì thế mà đã gây ra chiến tranh cho lưỡng quốc! Các ngươi nhớ kỹ, đây là bí mật triều đình, nếu hé ra nửa lời thì ta đảm bảo không lường trước được hậu quả!”

Cái gì??? Hai người hết sức kinh ngạc, đại tướng quân cùng Đại Tống công chúa bỏ trốn??

“Nghe nói công chúa Đại Tống dung mạo khuynh quốc khuynh thành, bề ngoài nhu nhược nhưng cá tính lại hết sức cường hãn, tuy rằng chúng ta chưa nhìn thấy chân diện mục Vương phi của Chân Hy, nhưng qua lần tiếp xúc vừa rồi, ta tin tưởng tính cách tẩu tẩu cùng vị công chúa kia cũng không khác nhau là mấy.”

“Sở dĩ lúc nãy ngươi nói tính Chân Hy giống hệt sư phụ hắn, chính là ngươi cho rằng hắn cũng như sư phụ, cùng yêu một kiểu nữ nhân sao?” Lý Tích Nã trầm ngâm nói.

“Ân, mẫu hậu cũng đã nói qua, từ trước đến nay hắn không hề để ý đến nữ nhân, nhưng đến khi hắn đã động tâm thì sẽ không thể tự kiềm chế được nữa.”

“Ý của ngươi là…Chân Hy yêu Nhược Tâm công chúa sao?” Đỗ Liệt Cổ nhíu mày, hắn rốt cục cũng đã hiểu.

“Bằng không ngươi nghĩ thái độ vô cùng sủng nịnh lúc nãy của hắn đối với Vương phi là cái gì?” Da Luật Thạch hừ nhẹ “Hắn thậm chí còn bị đánh cho một quyền thế kia.”

“Vốn dĩ là không biết được tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra mà.” Lý Tích Nã bồi thêm.

“Thế nhưng cũng mới chỉ một đêm….” Đỗ Liệt Cổ vô cùng nghi ngờ, Da Luật Chân Hy vốn rất khắt khe trong chuyện tình cảm, tại sao bây giờ lại….

“Chưa từng nghe qua nhất kiến chung tình sao?” Da Luật Thạch lườm hắn một cái.

“Nhất kiến chung tình? Nói như vậy, dung nhan của Nhược Tâm công chúa chắc hẳn là chim sa cá lặn rồi!” Đỗ Liệt Cổ suy đoán.

“Điều đó thì chưa chắc, Nhược Tâm công chúa khẳng định phải có cá tính đặc biệt gì đó mới hấp dẫn được Chân Hy!” Lý Tích Nã trầm ngâm.

“Ta cũng nghĩ như vậy, dù sao mỹ nhân hắn cũng từng thấy qua rất nhiều, ta biết hắn không phải cái loại nam nhân nông cạn chỉ chú trọng bề ngoài.”

“Thế nhưng ta cảm thấy tính tình của Nhược Tâm công chúa có vẻ không được tốt cho lắm.” Đỗ Liệt Cổ vẫn tiếp tục bảo thủ gân cổ lên cãi.

“Ha ha, ta phi thường nghi ngờ Chân Hy chính là coi trọng cái điểm ấy.”

Trong phòng ——–

“Được rồi, bọn hắn đều đã đi hết, hảo nương tử, nàng có thể gỡ sa màn xuống.” Da Luật Chân Hy hắn muốn được ngắm nhìn dung nhan của nàng, biểu tình kiều mị thường xuyên thay đổi ấy quả thực là rất sống động.

Triệu Duẫn Anh liếc liếc mắt “Muốn ta tháo sa màn ra cũng không thành vấn đề, nể ngươi là phu quân của ta, ta giảm giá cho ngươi, một vạn lượng vàng là được rồi.”

Vì vậy, sau khi thành thân, Triệu Duẫn Anh “buôn bán” thu lời được một vạn lượng vàng, sau đó Da Luật Chân Hy liền cho đuổi hết tất cả khách nhân đi, ai về nhà nấy.

Ngày thứ hai, Chân Hy tiến cung gặp hoàng thượng cùng thái hậu, vốn dĩ ý của thái hậu là muốn hắn dẫn cả Triệu Duẫn Anh vào cung, nhưng nàng giả cáo bệnh, Da Luật Chân Hy không còn cách nào khác đành phải phân phó hạ nhân chăm sóc nàng, một mình tiến cung.

A…Tạm thời được tự do!

Triệu Duẫn Anh mỉm cười, mặc thêm áo khoác, nhằm phía cửa sổ mà nhảy ra ngoài, thoát khỏi sự canh giữ của mấy thị nữ trước cửa, nàng thoải mái đi tham quan một vòng.

Đi dạo được một hồi lâu, nàng nhận ra kiến trúc ở đây tuy không hoa lệ như mấy phủ đệ ở Đại Tống, nhưng cũng đặc sắc vô cùng. Nàng nhìn quanh bốn phía, phòng khách được bày biện tinh xảo bắt mắt, nàng lướt qua một lượt, thấy trên tường treo một số bức tranh, nàng cười híp mắt đi về phía trước, có vài bức khiến nàng mải mê ngắm đến mê muội, một lúc sau thì quên luôn cả khái niệm thời gian, cho đến khi tiếng rơi vỡ vụn của đồ sứ vang lên nàng mới choàng tỉnh.

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không muốn sống nữa có phải không? Cư nhiên dám cả gan đánh vỡ chiếc bình hoa mà Vương gia yêu thích!” Một tiếng gầm giận dữ truyền đến, sau đó còn nghe thấy được cả thanh âm khóc lóc van xin của một nữ nhân.

“Xin lỗi, xin lỗi, đại quản gia đại nhân, nô tỳ không phải là cố ý, xin lỗi…”

“Xin lỗi thì có ích gì, đó là chiếc bình hoa vô giá mà hoàng thượng ban cho vương gia, ngươi có làm cả đời chưa chắc đã đền nổi!” Đại quản gia Đại La Cơ lại tiếp tục rống giận “Người đâu, mau dẫn ả nha đầu này đi, chờ vương gia về xét xử!”

“Không được a! Đại quản gia đại nhân, van cầu ngươi, mẫu thân ta thân thể ốm yếu, nếu biết chuyện nhất định sẽ rất lo lắng a!”

“Lôi nàng ta đi!” Đại La Cơ không nhịn được hét lên một tiếng.

“Ở đây có chuyện gì? Phá hỏng cả tâm tình ngắm tranh của ta.” Triệu Duẫn Anh từ từ đi ra, khẩu khí có phần không kiên nhẫn, liếc qua một lượt hai tên thủ vệ đang sắp sửa lôi nàng nha hoàn ra ngoài.

Ách, là một cô nương người Hán khoảng chừng mười bốn tuổi, nhìn thân thể bé nhỏ kia thật sự là rất đáng thương, nàng chợt nhớ đến Tiểu Thiên đang ở nhà.

Nàng quay sang nhìn Đại La Cơ, ở tại cái nơi này chỉ có hắn biết nàng là ai.

“Bái kiến vương phi, vương phi vạn an.” Hắn lập tức chắp tay hành lễ, nhờ đó mấy người khác mới biết nữ nhân đeo sa màn này chính là tân vương phi.

Xem ra danh tiếng của nàng trong hai ngày ngắn ngủi đã truyền đi khắp phủ rồi, tiểu cô nương kia sau khi biết được nàng là vương phi, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, nếu có thể thì nàng ta cũng đã lăn ra chết giấc ở đây rồi.

“Có chuyện gì?” Triệu Duẫn Anh vờ hỏi.

“Bẩm vương phi, nha đầu kia đánh vỡ chiếc bình hoa mà vương gia yêu thích nhất, thuộc hạ đang định xử phạt nàng.”

“Buông nàng ta ra, hai nam nhân lực lưỡng mà túm lấy một tiểu cô nương thì còn ra cái thể thống gì nữa? Các ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Nàng vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống ghế.

Hai tên thủ vệ chưa vội buông ra, chỉ quay sang nhìn Đại La Cơ, đến khi thấy hắn gật đầu mới vội vã lui ra sau.

Mọi nhất cử nhất động của bọn hắn Triệu Duẫn Anh đều trông thấy hết, nàng lạnh lùng cười “Nguyên lai lời nói của ta chẳng đáng một phân lượng nào, chỉ là một mệnh lệnh nho nhỏ cũng phải thông qua sự đồng ý của đại quản gia ngươi.”

Đại La Cơ cứng người lại, kinh sợ trả lời “Thuộc hạ không dám, vương phi thứ tội.”

“Thôi quên đi, bản cung cũng không phải là giống như vương gia các ngươi, chuyện nhỏ nhặt như vậy ta không muốn so đo tính toán làm gì.” Ý nàng chính là, nếu như để cho vương gia biết việc lời nói của nàng không được coi trọng này, đảm bảo hắn sẽ không bỏ qua. “Đại quản gia nói chiếc bình hoa này vương gia rất thích sao?”

“Đúng vậy.”

Nàng gật đầu, quay sang nhìn tiểu cô nương đang quỳ mọp trên đất.

“Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

“Nô tỳ….tên Xuân Hỉ….năm nay mười lăm.”

Đã mười lăm tuổi rồi sao? Vậy mà nàng cứ tưởng chỉ mới mười bốn! (~~> 14 với 15 cách nhau xa vậy hả tỷ??? =____=) Có lẽ là do ở đây người Đại Liêu đều to lớn, cho nên tiểu cô nương kia mới có vẻ nhỏ bé như vậy.

“Xuân Hỉ, ân, ta thích cái tên này.” Nàng thanh đạm cười, giọng điệu vô cùng thản nhiên khiến tất cả mọi người đồng loạt thấy kinh ngạc, vương phi không phải là….rất tàn bạo sao?

“Vương phi, vương phi tha mạng, nô tỳ không phải là cố ý, thỉnh vương phi tha mạng a!” Xuân Hỉ bắt đầu khóc lóc van xin.

“Xuân Hỉ, bình tĩnh.” Nàng ôn nhu an ủi.

Xuân Hỉ trong phút chốc không còn khóc lóc nữa, nàng cắn môi để cho tiếng nức nở không bị truyền ra.

Triệu Duẫn Anh thấy thể chỉ lắc đầu, đứng dậy đi tới ngồi xổm trước mặt Xuân Hỉ.

“Xuân Hỉ, đừng sợ, chỉ là một bình hoa thôi, vương gia sẽ không trừng phạt ngươi đâu.” Nàng tiếp tục an ủi.

Xuân Hỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, vương phi chẳng lẽ vừa ôn nhu an ủi nàng sao?

“Vương phi, người….không tức giận?” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Không có gì phải tức giận cả, ta nói rồi, cũng chỉ là một bình hoa thôi mà.” Triệu Duẫn Anh cười khẽ, nha đầu ngốc này thật sự rất giống Tiểu Thiên mà! Ai, nàng bắt đầu cảm thấy nhớ nhà rồi “Đứng lên đi, đừng quỳ thế mãi.”

“Tạ ơn vương phi, tạ ơn vương phi!” Xuân Hỉ cảm động đến rơi nước mắt, bắt đầu dập đầu tạ ơn.

“Vương phi, nha hoàn làm sai thì phải bị phạt, người xét xử như thế quả thật là…không thích hợp.” Đại La Cơ đột ngột lên tiếng.

“Ngươi tên gì?” Triệu Duẫn Anh chợt phát hiện ra nàng còn chưa biết tên của vị đại quản gia này.

“Thuộc hạ là Đại La Cơ.”

“Đại La Cơ, chuyện này là do ta phụ trách, ngươi cho rằng ta thiếu tư cách sao? Cũng giống như chuyện vừa nãy, chỉ cần nhìn qua thái độ của 2 tên thủ vệ là biết mệnh lệnh của ta cần phải thông qua sự đồng ý của ngươi.”

“Thuộc hạ không dám, chỉ là nếu vương gia trách tội xuống….”

Nàng bất chợt nhìn ra ngoài, Da Luật Chân Hy đã trở về.

“Vương gia nếu trách tội xuống, cứ nói là do ta làm.” Nói xong, Da Luật Chân Hy cũng vừa vặn bước vào phòng khách.

“Làm cái gì?” Da Luật Chân Hy nghi hoặc hỏi, mang theo nụ cười sủng nịnh tiến đến ngồi xuống bên cạnh nàng, không thèm liếc nhìn đến chiếc bình hoa đã – từng – được – hắn – thích – nhất đang vỡ tan trên mặt đất.

Nàng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào một nữ nhân vừa mới bước vào theo Da Luật Chân Hy.

Đó là một mỹ nữ phương bắc, dáng người cao gầy, một thân hồng bào, trên tay quấn nhuyễn tiên (tiên: roi), đôi mắt mở to không chút khách khí trừng mắt nhìn nàng, tràn ngập khiêu khích.

Triệu Duẫn Anh chậm rãi cụp mắt lại, che giấu biểu tình hờn giận của mình, mới thành thân được mấy ngày đã đem mỹ nhân về phủ, thật sự là quá tốt, không phải sao?

“Anh nhi?” Da Luật Chân Hy kinh ngạc nhìn nàng.

“Chân Hy ca ca!” Tử Oa tiến lên, sau khi liếc mắt khiêu khích nhìn Triệu Duẫn Anh mới nói “Chân Hy ca ca, những mảnh nhỏ trên mặt đất là cái gì vậy? Nhìn màu của nó…không phải là chiếc bình hoa hoàng thượng đã ban cho huynh đấy chứ?”

Hắn nhướng mày, nhìn xuống mấy mảnh nhỏ trên mặt đất, màu sắc đặc biệt này quả thực chỉ có ở chiếc bình hoa đó.

“Đại La Cơ, đã có chuyện gì?”

“Bẩm….vương gia, là…”

“Là ta làm vỡ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play