Đại công cáo thành bắt trọn ổ mưu phản của Lục thừa tướng, xét công lao to lớn nhất chính là mỹ cẩu cẩu – tiểu Hoa nhà vương gia. Sau khi Thẩm Nhiên đi, Hiệp Phong xử lí Đại cẩu là nội gián để tránh bại lộ chuyện đem chi viện đến.

Còn tiểu Hoa lần theo mùi của chủ nhân nhanh chóng đưa cả bọn đến nhà kho tại bến thuyền bỏ hoang đó. Thu Yên nghe kể lại rất vui ôm ngay con chó.

“Tiểu Hoa giỏi quá!”

“Mộc thư thật vương gia cũng giấu trong chuồng của nó hỏi ai ngờ nổi. Không ngờ đại cẩu lại phản vương gia, mà còn tệ hơn vương gia cũng không nói gì hết giấu mọi người!”

Chuyện đại cẩu thân lâu nay như huynh đệ lại thế cũng khiến cả đám rất buồn. Thu Yên nhớ lúc ba hắc y nhân vào phòng lấy mộc thư, chính đại cẩu giúp nàng không bị hai người còn lại xâm hại, huynh ấy chỉ nhất thời làm phản chứ cũng không hẳn xấu xa. Nhưng xử lí ra sao tuỳ Thẩm Nhiên lo sau nữa.

“Gần đây vương gia bận lắm hả các huynh?” – Thật sự từ hôm đó đến nay không thấy hắn trong phủ, nàng có chút nhung nhớ người ta.

“Phải, truy án rồi có nhiều thứ để vương gia giải quyết. Chưa kể hoàng hậu là tiểu nữ của thừa tướng cũng có liên quan chuyện mưu phản thành ra trong cung gần đây loạn cả lên. Chúng ta ở trong vương gia phủ yên tĩnh chờ cha muội được giải oan thôi!”

Nay chỉ còn cửu đại cẩu cẩu xem ra buồn bã hẳn. Thu Yên lại ôm tiểu Hoa, xét xử xong cha được giải oan nàng mừng lắm. Chỉ là muốn gặp hắn, sau khi bị sợ hãi quá độ nàng bệnh mấy ngày, cũng là lúc hắn bận như thế khiến nàng ngày nhớ đêm mong.

Nhưng khổ nỗi không biết người ta có còn nhớ nàng tồn tại hay là không nữa.

Chờ ở sân đến khi sương đêm giăng phủ lạnh cả người song vẫn không thấy hắn về, hẳn là ở lại cung rồi. Thu Yên chán nản đi về phòng thì trên hành lang dài thấy bóng hắn. Thẩm Nhiên cũng nhìn thấy nàng tỏ ra ngạc nhiên.

“Khuya rồi không ngủ, còn đi lung tung vậy hồ ly!?”

Thu Yên gặp hắn mừng lắm nhưng không dám tỏ ra niềm vui trong lòng, môi cũng mỉm nhẹ không dám cười quá lộ liễu.

“Tui ra vườn ngắm cảnh đêm thôi!”

“Trời tối thui có gì để ngắm chứ? Đi ngủ sớm đi ngày mai cha cô sẽ được thả ra rồi!”

“Thật sao? Hay quá!”

Nàng cười vui hạnh phúc không tả nổi, cuối cùng cha cũng bình an không bị vu tội oan. Hắn nhìn gương mặt đáng yêu của người ta mà run khẽ. Đã hơn 12 ngày hắn chưa được gặp nàng, hắn cũng không rõ tại sao mình lại nhớ rõ chính xác từng ngày như thế.

Nhìn nụ cười rõ hồ ly dụ dỗ nam nhân vẫn thấy lòng vui vui… hình như bớt cảm giác muốn gặp. Chết tiệt! Không lẽ vương gia đây nghiện mấy trò xấu xa của hồ ly tinh sao?

Thu Yên ngẩn lên, hai mắt nhìn nhau mang chút thẹn thùng. Thẩm Nhiên không kiềm chế nổi nhanh chóng thu hai tay lại khoanh vòng trước ngực làm nàng tròn mắt.

“Huynh lạnh hả?”

“Chắc là vậy… ta về ngủ trước đây!”

Hắn ta chạy chứ không phải đi làm nàng nhíu mi ủ rũ. Nàng đâu biết Thẩm Nhiên chỉ là sợ bị nàng dụ dỗ không quản được tay lại muốn ôm nàng vào lòng thì tiêu đời. Thật sự hắn biết mình đã bị dụ rồi nên trốn là cách tốt nhất, không gặp thì nhất định không làm ra những việc thiếu suy nghĩ.

————–

Buổi xét xử truy án mưu phản có cả Hoàng thượng và Thái hậu đến xem. Đại thần, bá quan văn võ cũng tề tựu đủ tại sân lớn Hình Bộ. Lính áp giải chủ mưu và các người có liên quan lên bục xét vấn.

Trên đó có cả cha nàng nhưng Thu Yên không lo lắng mấy vì Thẩm Nhiên đã nói cha nàng vô tội xét tội thừa tướng xong sẽ thả ra.

Mọi người ai cũng nhìn Lục Hoà Khánh đi lại vẫn còn khó khăn cần có lính đỡ đi vừa sợ vừa tức giận nhìn lên Thẩm Nhiên ngồi trên cao. Thẩm Nhiên là người đảm nhận vụ án ngồi chổ cao nhất, bộ dạng thân thiện , chóng tay kê má vui vẻ nhìn xuống hỏi thật ân cần.

“Còn đau nhiều lắm không Lục công tử?”

Lục Hoà Khánh có hận có tức cũng vô ích. Thu Yên thật chẳng nói nổi hết độ xấu xa của hắn ta. Không giết thì thôi, ác dã man khiến người ta “thân tàn ma dại” rồi vẫn tỉnh mặt hỏi thăm rõ ngụy quân tử.

Nhưng lúc cần nghiêm túc, hắn rất nghiêm túc tác phong đúng mực của một vương gia quyền uy…

“Đem mộc thư ra đây!”

Thừa tướng bơ phờ nhìn người ta mang ra đủ cả ba mãnh mộc thư cổ, giờ chúng đã được ghép lại cẩn thận ra một bức hoà thư còn khắc cả dấu ấn của ba vương quốc. Hoàng thượng và thái hậu cũng được xem khi nghe Thẩm Nhiên giải thích rõ hơn.

“Thái thất thượng hoàng sau khi trả lại bản đồ cho Tây Liêng, lập lại hoà ước với Liên Khiết phương bắc đã cho người lập ra hòa ước trên phiến mộc cổ phù vân với giao định không xâm phạm lẫn nhau trong 100 năm.

Thừa tướng lập mưu tạo phản dùng mộc thư làm cớ dụ binh lính hai nước ngoại bang làm loạn, nội bộ bất ổn sẽ dễ vùng dậy cướp ngôi. Lược đồ chiêu binh, và các khối vũ khí gôm lại tại Hình bộ là chứng cứ cho âm mưu của thừa tướng. Không biết lão còn gì để chối không Lục Hoà An?”

Thừa tướng quỳ không nói được lời nào vì chứng cứ đã rành rành trên tấm lược đồ da dê lẫn mộc thư kia. Thái hậu chợt chóng tay kê trán nói đau thương.

“Lục thừa tường là đại công thần vậy mà… xem như Ai da thương tình người có công lâu năm, ta không cho chém … ban rượu độc cho nhẹ nhàng hơn nha!”

Mọi người tưởng thái hậu sẽ tha không ngờ nói thương xót cuối cùng vẫn là cho tội chết a. Thẩm Nhiên chán nản chòm qua nói.

“Con chưa ban tội mà mẫu hậu!?”

“Ủa? Vậy con xử đi!” – Bà ấy lại cười phe phẩy quạt hết buồn hết sầu, quả là đáng sợ còn hơn cả thằng con.

Cứ theo dõi cùng mấy người hoàng tộc thật là hồi hộp. Hoàng thượng cũng chống tay kê má nhìn không cho ý kiến gì khi hoàng đệ tuyên án.

“Tội mưu phản lẽ ra phải tru di cửu tộc trảm nguyên nhà nhưng Thái hậu ban ân cho rượu độc ban cho thừa tướng Lục Hòa An, nhíp bộ thượng thư Tư Lãm, hình bộ thượng thư Viên Thanh Diên, quốc học Tôn Minh. Còn những người khác có liên quan bị đầy ra biên ải lao dịch cả đời không được trở về Kỳ Mạc.”

Lục Hòa Tịnh là hoàng hậu nghe tuyên án khóc lóc vùng lên thảm thiết với hoàng thượng .

“Hoàng thượng… thiếp chỉ bị cha ép thôi… người đừng đầy thiếp đi mà!”

Ông vua nhìn lòng đau như cắt, hoàng hậu mình trân sủng lại chính là con ong tay áo hỏi sao không buồn. Nhưng Thẩm Nhiên xoay qua nói với hoàng huynh đồng thời giơ than thuốc trên giấy.

“Ả ta mỗi đêm nấu canh tẩm bổ cho hoàng huynh đều có dùng một lượng độc nhỏ ngầm giết huynh từ từ đó!”

“Cái gì? Sao đệ không nói cho trẫm biết?”

“Thì giờ đệ đang nói nè còn gì?” – Hai huynh đệ hoàng vương tộc này làm trò trên đó. Hoàng thượng nhanh chóng xoay lại nhìn hoàng hậu xấu xa nói dứt khoát.

“Đầy hoàng hậu đi, trẫm không muốn nhìn nữa!?”

Hoàng hậu rên khóc thê thảm, người người kêu gào làm cảnh xét xử vừa loạn vừa đau lòng. Lục Hòa Khánh không khóc như đại tỉ chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Nhiên. Hắn biết mình bị nhìn còn cười vẩy tay vui vẻ nữa.

Thu Yên đang đứng cạnh Hiệp Phong và các huynh thấy Hoà Khánh chuyển sang nhìn mình nên khiếp sợ níu áo nép vào Hiệp Phong. Lục Hoà Khánh bị trừng phạt rồi vẫn khiến người ta còn lo lắng chưa dám yên lòng.

Kẻ có tội đã bị trị tội, xử lí êm đẹp hết rồi đến phần Thu Yên mong chờ nhất. Cha nàng quỳ nhận ý chỉ.

“Liễu Tam Văn bị vu oan ta cho xoá tội. Sau còn có công giúp vạch trần tội trạng của của Lục Hoà An nên được ban thưởng 100 vạn lượng và chức vụ Lễ bộ thị lang nhất phẩm.”

Thẩm Nhiên nói, ánh mắt quan sát Thu Yên là chính. Nàng thật sự là mừng đến cười rạng rỡ. Mọi cố gắng của nàng đã được đáp trả, cha nàng không những được giải oan còn được lên chức nữa.

Lễ bộ thị lang là chức cao tầm cỡ đại thần chủ chốt trong triều thật rất tốt. Cả hoàng thượng thấy hoàng đệ tin tưởng cũng vui vẻ gật gù. Cha nàng nhanh chóng khấu đầu…

“Tiểu nhân đa tạ hồng ân… Chỉ là tiểu nhân xin vẫn giữ vị trí tri phủ Đốc Châu, mong hoàng thượng, vương gia ân chuẩn!”

Hoàng thượng có chút kinh ngạc nhưng chỉ nhìn qua xem ý Thẩm Nhiên vì vụ này đã toàn quyền giao cho hoàng đệ rồi.

Nàng thoáng nhìn hắn. Hắn cũng nhìn nàng.

Nếu cha nàng làm Lễ bộ thượng thư sẽ ở lại Kinh thành… còn có cơ hội gặp, nhưng Đốc Châu xa xôi…

“Ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Đây là một hồng ân lớn đó!” – Thẩm Nhiên hỏi lại cha nàng lần nữa.

“Tiểu nhân biết. Tri huyện Đốc Châu đã thân thiết, vả lại mộ phần của gia đình đều ở đấy nên …”

Thu Yên hiểu cha, mẹ nàng nằm tại nơi đó tất nhiên cha không muốn rời đi. Thu Yên dù có chuyện gì cũng theo cha. Thẩm Nhiên nhìn thấy ánh mắt nàng không mang chút xao động nào khi cha nàng quyết trở về nơi đó.

Tại sao hắn không muốn hạ lệnh cuối đưa nàng đi xa?

“Được! Ta ưng thuận!”

“Đa tạ vương gia!”

Cha nàng rất vui lập tức đón tiểu nữ vào lòng. Thu Yên ôm cha cười hạnh phúc có chút nhõng nhẽo khóc làm hắn nhìn không vui vẻ gì. Bỗng dưng hoàng thượng tuyên bố cắt ngang suy nghĩ mông lung của hắn.

“Mai trẫm phong hậu mới, tất cả phải cùng đến chung vui với trẫm!”

Hoàng thượng vui, mấy kẻ nịnh bợ cũng hân hoan vỗ tay ầm lên. Chỉ có Thẩm Nhiên sửng sốt hỏi ngay thái hậu.

“Mới truất hậu mà sao hoàng huynh chọn nhanh thế hả mẫu hậu?”

“Không ai lề mề như con đâu, vị trí đó để trống càng lâu càng loạn. Mai tiện thể ta sắp xếp việc ban hôn cho con luôn Nhiên nhi!”

“HẢ??? Ban hôn với ai chứ sao mẫu hậu có thể quyết định khơi khơi như vậy cho con?”

Thu Yên đang cười vui với cha thấy hắn hét ầm chạy theo mẫu hậu của hắn. Giữa nàng và hắn thật sự quá xa vời, chút cơ hội cho nàng mơ mộng cũng không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play