"Đi thôi!" Thần gật đầu nói xong, quay đầu liếc mắt nhìn Tử Nghiên đứng ở ngoài cửa một cái, vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh bàn, cũng không có ý rời đi.
Con chim nhỏ vốn dĩ được Tử Tình ôm vào trong ngực từ từ tỉnh lại, vỗ vỗ cánh, liền bay ra từ trong lòng nàng, dừng lại trên bả vai nàng, đôi mắt màu đỏ chuyển động nhanh như chớp. Tử Tình khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn nó một cái, liền cất bước đi ra ngoài, coi Tử Nghiên như không tồn tại lướt qua bên người hắn.
Thấy nàng đi về phía phòng của sư phụ, Tử Nghiên xoay người liếc mắt nhìn Thần vẫn còn ngồi ở trong phòng nàng một cái, rồi cũng xoay người rời đi.
Thần ngồi ở trong phòng Tử Tình thần sắc thảnh thơi uống trà, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, đôi mắt bán liễm làm cho người ta không thể nhìn thấu lúc này hắn rốt cuộc là đang nghĩ đến cái gì?
"Sư phụ, ngài tìm con?" Nàng đi vào ngoài phòng Lăng Thành, thấy cửa đang mở ra liền đi vào, gọi nhẹ một tiếng.
Nghe vậy, nàng lẳng lặng tiêu sái đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh bàn. Mà con chim nhỏ màu trắng đậu trên bả vai nàng lại nghiêng đầu, tròng mắt màu đỏ ngơ ngác nhìn chung quanh, giống như là đang đánh giá gian phòng của Lăng Thành.
Liếc mắt nhìn con chim nhỏ cả người tuyết trắng đang đứng trên vai nàng, trong ánh mắt uy nghiêm hiện lên một đạo u quang làm cho người ta xem không hiểu, hắn trầm giọng hỏi: "Đây là huyễn thú do con triệu hồi ra sao?"
"Ân. Sư phụ có biết, con huyễn thú này của con là thuộc loại chim nào hay không?" Nàng tự nhiên biết sư phụ kêu nàng đến là vì chuyện của Tử Nguyên. Nếu hắn không mở miệng nói, vậy thì nàng cũng sẽ không cố ý nhắc đến, còn nữa, nàng cũng quả thật không biết con huyễn thú của mình rốt cuộc là loại huyễn thú gì?
Từ khi trở về tới bây giờ còn chưa quan sát hai con huyễn thú của nàng cho thật kĩ, con thú quấn trên cổ tay nàng cũng không biết là thuộc loại gì, lát nữa trở về có lẽ nên tìm gia gia hỏi thử xem sao.
Nhìn thấy nàng vẻ mặt trấn định cùng bình tĩnh như thế, Lăng Thành không khỏi hít một hơi, thật sự là một tiểu cô nương không đơn giản. Bất quá bây giờ cũng chỉ mới có mười tuổi nhưng gặp chuyện lại có thể bình tĩnh được như vậy thì ngày sau không cần phải nhiều lời.
Ánh mắt lại dời về phía con chim nhỏ kia, đánh giá một phen, thấy nó một thân lông chim tuyết trắng đẹp đến tận cùng, một đôi mắt màu đỏ ở trên một thân tuyết trắng kia lại làm cho người ta có cảm giác yêu diễm, đỉnh đầu của nó còn hơi hơi hở ra, có lẽ là vì còn nhỏ nên trước mắt nhìn không ra là cái gì. Ở dưới đuôi có mấy cọng lông vũ màu trắng dài, làm cho toàn thân nó nhìn rất là xinh đẹp, chỉ cần với vẻ bề ngoài này thì cũng không phải là những loài chim bình thường khác có thể so sánh với. Về phần nó là loại huyễn thú gì thì quả thật là hắn cũng không thể nói rõ được.
"Vi sư cũng không thể nhìn ra huyễn thú của con rốt cuộc là loại gì." Lăng Thành nói, thanh âm trầm thấp dừng một chút, ánh mắt uy nghiêm dừng lại trên người nàng, khẳng định: "Nhưng mà ta biết, trận chấn động hôm nay không thoát được quan hệ với con."
Nghe nói vậy, nàng cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, bên môi giơ lên một ý cười nhợt nhạt, nhẹ giọng nói: "Cái gì cũng không thể gạt được sư phụ, vụ chấn động ở nghi thức triệu hồi ngày hôm nay quả thật có liên quan đến Tử Tình. Chính là Tử Tình cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy."
"Tuy rằng không biết con huyễn thú này của con thuộc loại huyễn thú gì, nhưng vi sư biết nó nhất định không phải là loại huyễn thú bình thường. Hôm nay Sơn chủ triệu tập các vị Môn chủ cùng Phong chủ để thảo luận chuyện này, tất cả mọi người đều không biết được đã có chuyện gì xảy ra nhưng mà theo ta quan sát thấy thì chắc là Sơn chủ cũng có biết được một hai."
Thanh âm của hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Thực ra, lấy thực lực của con hiện nay đã đủ để tự bảo vệ mình, sao lại còn không muốn cho người khác biết thực lực của con vậy?" Trong số các đệ tử, người ít tuổi nhất là nàng, người hắn không hiểu rõ nhất cũng là nàng.
Tử Tình nhợt nhạt cười, đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Sư phụ, con không thèm để ý người khác đánh giá con thế nào, con chỉ muốn làm những việc mà con cần làm." Nàng chỉ là đang đi trên con đường của chính mình, không ngại người khác đối xử thế nào với nàng, càng không ngại người khác nói nàng là phế vật võ học. Nàng biết nàng không phải như thế, vậy là đủ rồi.
Nghe nói như vậy, Lăng Thành nhìn nàng một cái thật sâu, dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta còn có việc muốn hỏi con một chút, việc Tử Nguyên không nói được có phải là do con động thủ hay không?"
Ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài một cái, đồng thời lên tiếng: "Dạ." Nàng cũng không hề phủ nhận mà là trực tiếp thừa nhận. Sư phó biết nàng thường xuyên qua chỗ dược cốc, trải qua việc hôm nay, có lẽ cũng đã biết nàng có chút hiểu biết với y thuật.
Vốn dĩ cũng đã đoán được một hai, nhưng nay nghe nàng nói như vậy, hắn không khỏi khẽ thở dài một tiếng, quả nhiên a! Nàng tập võ muộn hơn bọn hắn nhưng thực lực hiện nay lại vượt trội hơn bọn hắn rất nhiều, lâu nay giúp đỡ dược sư hái thảo dược thế nhưng cũng học được một thân bản lĩnh, sợ là dược sư cũng cảm thấy không bằng. Nghĩ tới Tử Nguyên lúc này đang nằm trên giường vẻ mặt thống khổ, hắn nhìn nàng hỏi: "Tử Nguyên bị hắn gây thương đến khí khổng, ngay cả dược sư đều không thể trị liệu, liệu con có biện pháp nào không?"
"Sư phụ muốn con giúp hắn trị liệu?" Nàng khẽ giương cao mày, hỏi.
"Con cho hắn cái loại dược kia, dược sư cũng đã nói qua không dễ dàng phối chế giải dược ra được, trừ con ra thì còn ai có thể giải dược cho hắn và chữa khỏi thương tích của hắn đây?" Lăng Thành hỏi lại, ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Nghe vậy, Tử Tình liễm hạ đôi mắt, thản nhiên nói: "Sư phụ, kể từ khi con vào Lăng Phong Sơn, con liền không có hảo cảm với mấy người bọn họ. Vài năm trôi qua, nếu bọn họ không làm gì, con cũng chưa từng tìm bọn họ phiền toái nhưng lúc này đây là do hắn chọc con trước." Thanh âm thản nhiên dừng lại một chút: "Tuy rằng con không ngại người khác đối đãi với con như thế nào, cũng không so đo đến việc bọn họ mắng chửi con sau lưng nhưng một khi đã nghe thấy được thì con cũng sẽ không làm bộ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghe. Nếu hắn miệng chó không phun được ngà voi, làm bẩn tai mọi người thì chẳng thà làm cho hắn khép miệng lại."
"Con thật sự không tính trị hắn?"
Nàng nâng lên thanh mâu, trong mắt một mảnh lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói: "Vô duyên vô cớ cứu người, không phải là phong cách của con. Hơn nữa vẫn là cứu một kẻ mà con ghét lại càng không có khả năng."
Nghe nói như vậy, Tử Nghiên nãy giờ đứng ngoài của nghe một hồi nhịn không được nhanh chóng đi vào trong: "Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng cứu hắn?" Thì ra, Tử Nguyên không nói được quả thật là do nàng hạ thủ. Chính là bắt đầu từ khi nào thì nàng lại có thân thủ như vậy?
Lăng Thành liếc liếc mắt nhìn về phía hắn một cái, cũng không nói điều gì. Mà Tử Tình nhìn thoáng qua hắn một cái, lại thản nhiên rời đi, coi hắn như không tồn tại. Thấy thế, Tử Nghiên đi lên phía trước, đến trước mặt nàng tức giận quát khẽ: "Lại nói tiếp, Tử Nguyên không nói được cũng là do ngươi làm, chẳng lẽ ngươi không có chút trách nhiệm nào sao? Hắn bị Lãnh Tuyệt Thần thương đến khí khổng, dược sư đã nói qua, bị thương không nhẹ, nếu không trị liệu thì việc tu luyện của hắn cũng phải dừng lại tại đây, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hắn biến thành như vậy sao?"
"Hắn vì sao lại bị không nói được?" Tử Tình nâng mắt nhìn hắn hỏi, thần sắc bình tĩnh mà lạnh nhạt.
"Không phải là do ngươi cho hắn ăn cái loại ác dược kia sao, nếu không hắn làm sao có thể không nói được!" Tử Nghiên trầm giọng rống, trong thanh âm có một tia tức giận, giận nàng quá mực bình tĩnh, giận nàng quá hờ hững, lúc nào cũng là một bộ không liên quan đến chuyện của mình.
"Vậy tại sao ta lại phải làm cho hắn không nói được?" Nàng đạm mạc hỏi, thấy hắn nhất thời nghẹn lời, sắc mặt đỏ lên liền thản nhiên rời mắt đi: "Chuyện không liên quan đến mình cũng đừng có lớn tiếng ra mặt. Kết cục của hắn như vậy chính là do hắn tự rước lấy, cho dù ta làm cho hắn không nói được thì sao? Nếu một ngày ta còn không muốn trị thì hắn liền thêm một ngày không nói được!"
Tử Nghiên sắc mặt đỏ lên, cũng không biết là bị tức hay là bị những lời nàng nói là sự thật mà không thể phản bác, nghĩ đến việc lúc trước nàng nói sẽ không vô duyên vô cớ cứu người, dừng một chút rồi nói tiếp: "Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi vết thương cho hắn, làm cho hắn có thể mở miệng nói chuyện, ta sẽ lấy ngàn vàng tạ ơn!" Tiền tài đối với hắn mà nói là dùng không hết được, hắn hoàn toàn có năng lực trả thù lao cho nàng.
Nghe nói như thế, Lăng Thành kinh ngạc nhìn hắn một cái, âm thầm lắc đầu, bạc? Nàng là người có thể mua chuộc bằng tiền bạc sao.
Bên môi Tử Tình gợi lên một ý cười trào phúng, liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Thật sự là vật họp theo loài." Có lẽ ngàn vàng có thể mời được người khác, nhưng là đối với nàng chẳng có tác dụng gì. Huống chi nàng cũng không thiếu bạc.
Bị nàng trào phúng như vậy, sắc mặt Tử Nghiên có chút khó coi, nhíu nhíu mày, trầm giọng giận giữ hỏi: "Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?"
"Ta có nói là muốn giúp hắn chữa trị sao?" Tử Tình đạm mạc nói, vẻ mặt bất cận nhân tình (không gần với lòng người, ý nói viển vông, không thực tế, không hợp lí). Nếu là người khác nàng có thể ra tay cứu, chẳng qua tên Tử Nguyên này, nàng thực sự là rất chán ghét. Nếu chán ghét thì vì sao phải đi giúp hắn?
"Ngươi!" Tử Nghiên chán nản, nhưng cũng không làm gì được nàng, không khỏi nhìn về phía Lăng Thành: "Sư phụ, Tử Nguyên cũng là đệ tử của người, người cứ để mặc nàng làm xằng làm bậy như vậy sao?"
Lăng Thành hơi hơi nhíu mày, Tử Tình không chịu chữa trị, hắn cũng không thể buộc nàng, làm không tốt nàng lại hạ cho hắn mấy loại dược nữa thì sẽ chẳng phải là càng thêm phiền toái? Vốn tưởng khuyên nhủ nàng, nhưng mà nàng cương quyết như vậy, phỏng chừng là không chịu trị liệu cho Tử Nguyên.
Thấy hắn nói ra lời này, Tử Tình nhíu mày lại, mục quang (ánh mắt) mang theo vài phần không hờn giận, nói: "Uổng cho ngươi vẫn là đệ tử của sư phụ, đi theo bên người sư phụ cũng là lâu nhất, không nghĩ tới ngươi lại nói những lời như vậy. Sư phụ nếu đã không quan tâm xem ý kiến của ta thế nào thì cũng đã không bảo ta lại đây. Nếu ngươi đã hi vọng ta chữa khỏi vết thương cho hắn, tốt lắm, ta cho ngươi một cơ hội, thử xem ngươi có dám tiếp hay không!"
Bị nàng chỉ trích như vậy, hắn không khỏi áy náy nhìn về phía Lăng Thành: "Sư phụ thực xin lỗi, đồ nhi chính là lo lắng quá."
"Không sao." Lăng Thành nói, cũng không thèm để ý, thậm chí là có chút tò mò, Tử Tình muốn làm cái gì?
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Tử Nghiên mở miệng hỏi , trong mắt mang theo khó hiểu.
Tử Tình hơi hơi giơ lên một ý cười, nói: "Lúc trước ta cũng đã nói qua, ta sẽ không vô duyên vô cớ mà cứu người, huống chi kẻ đó lại là người mà ta ghét. Bất quá nể tình ngươi đã vì hắn mà suy nghĩ và lo lắng như vậy, ta cũng có thể cho ngươi một cơ hội. Bạc ta không thiếu nhưng thật ra bên người lại thiếu một gã hộ vệ."
"Ngươi muốn ta làm hộ vệ cho ngươi?" Tử Nghiên đề cao thanh âm, kinh ngạc nhìn nàng, thấy thần sắc nàng không giống như đang nói giỡn, không khỏi nhíu mày. Đừng nói là ở Lăng Phong Sơn này thân phận của hắn là Đại sư huynh, cho dù là ra khỏi Lăng Phong Sơn, hắn cũng có địa vị không tầm thường, làm hộ vệ cho nàng? Vậy mà nàng cũng nói được!
Lăng Thành nghe nói như thế, chính là hơi hơi nhíu mày, dường như không có phản đối với ý kiến này, tĩnh tọa ở một bên nhìn hai người bọn họ.
"Không phải là ngươi muốn ta cứu hắn sao? Đây là điều kiện, hay là ngươi luôn mồm nói muốn ta cứu hắn nhưng cũng chỉ nói vậy mà thôi?" Tử Tình liếc mắt nhìn hắn một cái, nếu hắn muốn làm người tốt vậy thì nàng sẽ thành toàn cho hắn.
Nghe vậy Tử Nghiên liếc mắt nhìn sư phụ hắn một cái, mục quang hiện lên suy nghĩ sâu xa, dừng một chút rồi hỏi: "Ngươi có nắm chắc sẽ làm cho hắn khôi phục như ban đầu chứ?"
"Ngoại trừ ta, cho dù ngươi tìm khắp tứ đại danh sơn cũng không tìm thấy một người có thể trị vết thương chỗ khí khổng cho hắn, càng không có một ai giải được dược của ta." Nàng thản nhiên nói, thanh mâu lộ ra một cỗ thần thái tự tin, cả người chói mắt khiến cho người khác phải giật mình.
Nhìn nàng như vậy, không có lí do cũng làm cho người ta cảm thấy tin phục, không chút nghi ngờ lời nàng nói ra, Tử Nghiên trầm giọng đáp: "Được! Chỉ cần ngươi có thể làm cho tử Nguyên khôi phục lại như ban đầu, hơn nữa cũng không lưu lại di chứng, ta coi như là hộ vệ của ngươi, mặc ngươi sai phái! Nhưng là cũng phải có một kì hạn!"
"Mười năm." Nàng nói xong, thanh mâu dừng lại trên người hắn: "Trong vòng mười năm này, ngươi không thể làm trái với mệnh lệnh của ta, nếu có người muốn giết ta, ngươi phải ở phía trước chắn kiếm." Nếu đưa lên cửa mà không dùng thì thật lãng phí.
Nghe nói như thế, cả khuôn mặt Tử Nghiên đều đen lại, chắn kiếm? Nàng coi hắn là cái gì? Cảm thấy lửa giận thiêu đốt nhưng vẫn cứng ngắc đáp: "Được!" Không phải chỉ là mười năm sao? Hắn cũng không tin điều này có thể làm khó hắn!
Tử Tình khẽ nhếch khóe môi, gợi lên một nụ cười thản nhiên, bỗng nhiên một đạo huyền khí từ trong lòng bàn tay trắng nõn bắn ra đánh trúng ngực Tử Nghiên, hắn hừ một tiếng, khẽ nhếch miệng. Cùng lúc đó, một viên thuốc cũng bị Tử Tình bắn vào trong miệng hắn, ngay lập tức tan ra, biến mất vô tung.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Tử Nghiên cau mày nhìn nàng, cảm thấy khiếp sợ khi nhìn thấy nàng ra tay, tốc độ nhanh như vậy, thủ pháp tinh chuẩn mà mau lẹ, làm cho hắn một cơ hội để phản ứng cũng không có. Ở Thanh Sơn năm năm nàng có thể che giấu sâu như vậy, khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn chẳng hay biết chút gì!
Thấy sư phụ vẻ mặt bình tĩnh, một bộ dạng thấy nhưng không thể trách, hắn mới biết thì ra sư phụ đã sớm biết được thực lực của nàng, cho nên mới nhắc nhở bọn họ không nên đối địch với nàng, sợ bọn họ đấu không lại.
"Vẫn nên đề phòng một chút, ai biết sau khi ta cứu Tử Nguyên xong ngươi có thể đổi ý hay không. Viên thuốc đó là do khi ta nhàn rỗi chế tạo ra, không chết được nhưng mà hàng tháng nếu không ăn giải dược một lần thì hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, vẫn là cái loại chết cực kì thảm." Tử Tình lạnh giọng nói xong, thần sắc nhàn nhã liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Tử Nghiên một cái.
Lăng Thành thầm thở dài một tiếng, đều cùng là đồ đệ của hắn, sao hai người lại kém nhau nhiều như vậy? Tử Nghiên mới vừa vào cửa đã bị nàng nắm mũi đi mà không biết, mới nói chuyện được bao lâu chứ? Vậy mà đã đem bản thân bán đi, mười năm? Mười năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, xem ra những ngày sau này cũng không dễ dàng trôi qua như vậy.
"Sư phụ, nếu không có chuyện gì khác, con xin phép về trước ." Tử Tình đứng lên, xin phép Lăng thành ngồi bên cạnh.
“Ừ, đi đi!” Lăng Thành gật đầu đáp một tiếng, ánh mắt dừng lại ở trên người nàng cùng Tử Nghiên, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.
Cất bước đi ra bên ngoài, không nhìn sắc mặt khó coi của Tử Nghiên, Tử Tình lúc này, khóe mội khẽ nhếch biểu hiện tâm tình rất tốt. Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy Tử Thanh đang đi từ đàng kia lại, nhìn thấy hắn, ý cười bên môi càng sâu sắc, liền cất bước đi về phía hắn: "Tử Thanh, sao ngươi lại tới đây?"
Trong phòng phía sau, Lăng Thành vỗ vai Tử Nghiên nặng nề nói: "Kỳ thật ngươi làm hộ vệ cho nàng không phải là chuyện xấu, cứ chậm rãi ở chung thì ngươi sẽ biết được nàng là một người khá tốt, ngươi cứ nhìn Tử Thanh đi, Tử Thanh thật tình đối xử với nàng, nàng cũng thật tâm đáp lại, chỉ cần ngươi đối xử với nàng thật lòng thì nàng sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, ngày sau cho dù ngươi có gặp phải cái phiền toái gì đi nữa thì nhất định nàng cũng sẽ giúp ngươi đấy."
Nghe vậy, ánh mắt Tử Nghiên phức tạp nhìn theo bóng dáng màu trắng đã đi xa, thấy nàng vừa đi vừa nói chuyện với Tử Thanh, gương mặt trong sáng mang theo ý cười hiền hòa, quả thật là mối quan hệ giữa nàng và Tử Thanh không hề hờ hững, xa cách như với bọn họ.
Quay lại gật đầu rồi trầm giọng: "Sư phụ, ta đã biết mình nên làm gì rồi." Nói xong hắn xoay người rời đi.
"Tử Tình, đây là huyễn thú của ngươi hả? Đẹp quá, đây là loài chim gì vậy? Sao ta chưa từng thấy qua?" Tử Thanh nhìn con chim nhỏ màu trắng trên vai nàng, đôi mắt lộ ra vẻ vui sướng. Biết nàng triệu hồi được huyễn thú, trong lòng hắn cứ cao hứng mãi, như vậy, dù thực lực của nàng không tốt thì vẫn có huyễn thú phẩm giai cao có thể bảo vệ nàng.
Là loài chim gì nhỉ? Lòng nàng cũng nghĩ đến, bỗng nhiên, một thanh âm truyền vào trong đầu nàng.
"Chủ nhân, ta không phải là chim, ta là phượng, là phượng!"
Thanh âm non nớt mang theo một ít yêu nghiệt mị hoặc, yêu tà hơn Bạch Dật nhiều làm Tử Tình giật mình, bước đi hơi chậm lại.
Nàng quay đầu, ánh mắt nhẹ lóe nhìn sang huyễn thú của mình. Là nó đang nói chuyện sao? Khóe mắt thoáng nhìn qua Tử Thanh, dường như hắn không nghe thấy thanh âm kia, vẫn đang nói thật hưng phấn.
"Chủ nhân, ta là Tuyết Phượng, là huyễn thú của ngươi, hiện tại ta đang dùng thần thức để trao đổi, người ngoài không biết đâu." Thanh âm yêu tà non nớt miễn cưỡng truyền đến, trong hơi thở tỏa ra một sự bừa bãi vô hình, thanh âm dừng lại một chút mới nói tiếp: "Chủ nhân, thứ quấn trên cổ tay ngươi là Hỏa Bạo Long, tên này rất hay thẹn thùng nhưng tính tình lại không tốt, động chút liền phun lửa, chủ nhân cần phải đề phòng nó nha."
Tử Tình giật mình, đưa mắt nhìn huyễn thú màu đỏ quấn trên cổ tay, thì ra đây là một con rồng? Ban đầu nàng cứ tưởng nó là con rắn!
"Tuyết Phượng chết tiệt, làm gì mà ngươi kêu chủ nhân đề phòng ta hả?"
Một tiếng rống giận dữ có chút non nớt bỗng nhiên nổ tung trong óc Tử Tình, như sấm sét oanh một tiếng chấn động màng nhĩ của nàng, nghe được tiếng rống giận dữ kia, khóe mắt Tử Tình không khỏi hơi hơi run rẩy, ngay cả bước đi cũng ngừng lại. Hai con huyễn thú này rốt cuộc là làm cái gì quỷ vậy? Lớn tiếng rống như vậy, lỗ tai màng não của nàng làm sao chịu nổi được?
"Tử Tình, ngươi làm sao vậy?" Tử Thanh bên cạnh thấy nàng dừng bước, sắc mặt hơi khó coi bèn quan tâm hỏi: "không thoải mái à? Sao sắc mặt có chút tái vậy? Trong nghi thức triệu hồi buổi sáng có bị cổ uy áp kia gây thương tổn không? Ta với ngươi đi tìm dược sư khám thử đi!"
Nàng hơi mất tự nhiên, cười nói: "Ta không sao." Nói xong, tựa hồ nghĩ tới điều gì: "Tử thanh, ta có chút chuyện muốn làm phiền ngươi."
"Giữa ngươi với ta không có chuyện gì là phiền toái hết, ngươi cứ nói đi, chỉ cần có thể, ta nhất định sẽ hỗ trợ ngay." Tử Thanh vỗ ngực nói, tuy rằng bộ dạng hắn không thu hút giống bọn Tử Nghiên nhưng đã trở nên thành thục, không còn gầy yếu như trước đây nữa.
Tử Tình cười nhẹ, ánh mắt trong suốt nhìn hắn nói: "Tốt thôi, vậy ngươi giúp ta tìm một ổ chuột sơ sinh đi, nhất định phải là chuột con mới sinh chưa mở mắt, chưa ra lông."
"Chuột con sơ sinh? Tử Tình, ngươi muốn làm chuyện gì vậy?" Hắn kinh ngạc hỏi, chuột con mới sinh chưa mở mắt, chưa ra lông, còn trắng trắng hồng hồng ấm nóng nhưng thế nào vẫn cảm thấy ghê tởm, nàng muốn làm gì với chúng? Chắc là không phải muốn nuôi rồi? Nghĩ lại, hắn cảm thấy buồn nôn, nổi hết da gà.
"Ha ha, đương nhiên có chuyện mới dùng tới rồi." Nàng cười khẽ, trong ánh mắt trong trẻo hiện lên một tia sáng tối tăm quỷ dị.
"Được rồi! Bây giờ ta cũng đang rảnh, đi bắt cho người mấy con luôn." Nói xong, hắn xoay người đi, được vài bước thì dừng, quay đầu nói: "Đúng rồi, nếu trong người không thoải mái thì phải tìm dược sư nha, đừng cố chịu đựng đấy."
"Ừh, ta biết rồi." Nàng gật đầu cười khẽ, nhìn hắn đi xa mới thu lại nụ cười, trầm mặt mở miệng: "Hai ngươi yên tĩnh cho ta!" Hai huyễn thú kia đang dùng thần thức ầm ỹ không ngừng trong đầu, nàng cảm thấy đầu óc vang rầm rầm, bị quấy nhiễu tới mức hơi đau.
Bỗng nhiên quát như vậy, hai huyễn thú đang nháo liền ngoan ngoãn im miệng, cuối cùng cũng khôi phục yên lặng.
Hỏa Bạo Long quấn trên cổ tay nàng chui ra khỏi ống tay áo, ngẩng đầu nhìn nàng một cách đáng thương, thanh âm non nớt mang theo vài phần ủy khuất cùng e lệ nói: "Chủ nhân, ngươi đừng nghe con Tuyết Phượng đáng giận kia nói lung tung, ta là huyễn thú của chủ nhân, tuyệt đối không hại chủ nhân đâu."
"Chậc chậc chậc, Bạo Long, gia thật là không thể vừa mắt ngươi được, ngươi nói mình đường đường một con rồng đực, làm sao mà cứ như rồng cái vậy? Đã thẹn thùng còn ra vẻ ủy khuất? Thôi đi, gia chịu không nổi nữa rồi, ngươi nói xem, trông ngươi như vậy mà còn dám tranh với gia? Ngoan ngoãn đứng trong cơ thể chủ nhân đừng có mà ló mặt ra mới tốt? Cố tình muốn tranh với gia, còn làm ra chấn động lớn như vậy ở nghi thức triệu hồi, mắc cỡ xấu hổ quá, tranh không lại gia bèn la hét giận dữ, ngươi sợ không ai biết Hỏa Bạo Long ngươi đã giáng xuống hả?"
Bị nói vậy, Hỏa Bạo Long giận dữ chuyển động thân rồng, ngẩng đầu đưa sừng trợn mắt trừng Tuyết Phượng đang thảnh thơi đứng trên vai Tử Tình, nó bị nói cho nổi nóng không khỏi rống giận: "Tuyết Phượng chết toi! Có tin là ta phun lửa đốt trụi ngươi không!"
Tuyết Phượng nhấc cằm khiêu khích liếc nó, một cánh giật nhẹ, tựa hồ như muốn nói là ngươi cứ tới đây đi? Xem ai lợi hại!
Tử Tình đen mặt nhìn Tuyết Phượng đứng trên vai mình, nó là con đực nên mới xưng là gia? Sao nàng cứ thấy là lạ ? Hai huyễn thú kỳ quái này thật sự là Thượng Cổ Thần Thú như lời Thần đã nói sao?
"Tốt thôi, trước hết hai ngươi im lặng ngay cho ta." Nàng khẽ thở dài một tiếng nhìn Hỏa Bạo Long trên tay nói: "Tuyết Phượng nói ngươi gọi là Hỏa Bạo Long? Về sau ta gọi các ngươi là Hỏa Long và Tuyết Phượng đi!"
Hai thú gật đầu đồng ý, nàng là chủ nhân, muốn gọi chúng là gì cũng được.
"Hai ngươi đều là Thượng Cổ Thần Thú sao? Thượng Cổ Thần Thú đều có thể biến ảo thành người, hiện tại các ngươi là cấp bậc gì rồi?" Nàng có chút tò mò hỏi, nếu vậy thì hai huyễn thú hóa thành hình người sẽ là hai người thế nào?
"Chủ nhân, chúng ta đều là Thượng Cổ Thần Thú cấp một, muốn biến ảo làm người phải chờ đến cấp ba mới có thể tùy ý biến ảo được." Tuyết Phượng nói, thanh âm yêu tà mang theo một phần lười biếng đem theo uy áp từ thượng cổ thần thú như có như không, có điều giọng nói non nớt như trẻ mới sinh vậy.
Nó và Hỏa Bạo Long đều là Huyền Khí trong cơ thể chủ nhân ngưng tụ mà thành huyễn thú, một núi không thể chứa hai hổ, một thân thể mà cất dấu hai cường đại Thượng Cổ Thần Thú thì tự nhiên chúng sẽ tranh đấu đến ngươi chết ta sống, vốn tưởng rằng chỉ có một trong hai được triệu hồi, ai ngờ hai chúng nó đồng loạt bị chủ nhân triệu hồi ra, đúng là ngoài ý liệu của chúng.
"Ta nói trước với các ngươi, nếu đều là huyễn thú của ta thì phải chung sống cho tốt, còn nữa, đừng có mà dùng thần thức rống trong đầu của ta, màng não cùng lỗ tai ta đều chịu không nổi."
"Vâng." Hai thú lên tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu, không tiếp tục đấu võ mồm nữa.
"Không phải các ngươi có thể tiến vào huyễn thú không gian trong cơ thể ta sao? Vào đi thôi! Tu luyện thật tốt trong đó đi, có chuyện gì ta sẽ gọi các ngươi." Tử Tình nhìn hai huyễn thú nói.
Theo lời nàng nói, hai đạo hào quang chợt lóe lên, vút một tiếng đi vào trong cơ thể nàng, biến mất vô tung. Bên tai rốt cục thanh tĩnh, nàng không khỏi thở nhẹ ra một hơi, lúc này mới nhìn về hướng chỗ ở của gia gia, không biết hôm nay gia gia có đến hang động hay không? Vốn định đến hỏi hỏi hắn này hai huyễn thú này là huyễn thú gì, xem ra thượng cổ thần thú không giống huyễn thú bình thường, mới triệu hồi là đã có thể tương thông thần thức với nàng, đây là chuyện huyễn thú bình thường không thể so sánh được.
Dời bước đi về phòng mình, xa xa đã thấy một bóng dáng thon dài màu trắng đứng ở cửa như đang chờ mình, nàng ngẩn ra, sao hắn còn chưa về? Ánh mắt nhẹ nhàng chợt lóe, dời bước đi về phía trước.
"Uhm." Nàng nhẹ giọng đáp lời, lại nói: "Không phải ngươi mệt mỏi sao? Sao không quay về phòng nghỉ ngơi đi? Bọn họ quét tước phòng của ngươi rất sạch."
"Sư phó ngươi gọi đi, ngươi có bị làm khó dễ không?" Hắn không trả lời nàng mà lại hỏi ngược, thanh âm trầm thấp mà khêu gợi đem theo một chút quan tâm.
"Không có gì, chỉ là ta đã đồng ý giúp hắn trị liệu thôi." Nàng nói xong liền vào trong phòng rót chén nước uống.
Nghe vậy, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ lóe lên sự kinh ngạc, nàng không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, sao mà đáp ứng trị liệu cho kẻ kia được? Nhưng không đợi hắn hỏi nàng đã hiểu ý nghĩ của hắn, không nhanh không chậm nói: "Có thể có lợi."
"Có thể có lợi?" Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng nhớ kỹ bốn chữ này.
Tử Tình cười nhẹ: "Ít ra cũng làm cho hắn đau nhức một thời gian đấy, tuy rằng nhận lời giúp hắn trị liệu nhưng cũng không nói là giúp hắn lập tức khôi phục ngay." Trừng phạt chính là vậy, chỉ là không biết lúc bọn họ nhận ra điều này thì Tử Nghiên đã phải đồng ý mười năm hộ vệ nàng sẽ có sắc mặt như thế nào? Mấy người kia tuy rằng không phải bạn bè tốt gì nhưng riêng Tử Nghiên nàng vẫn vẫn rất kính trọng, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, bằng không Tử Nghiên sẽ không vì Tử Nguyên mà quyết định như vậy.
Ha ha, trong lúc xúc động quyết định sai lầm, đến khi tỉnh táo lại, hắn sẽ hối hận lắm đây.
Nghe vậy, khóe môi Thần hơi nhếch, nói: "Một tháng sau đệ tử Thanh Sơn, Thiên Sơn sẽ tỷ thí với nhau, lúc đó rất náo nhiệt, ngươi có hứng thú tham gia không?"
"Không hứng thú." Nàng lắc đầu trả lời, lại nói tiếp: "Bất quá đến lúc đó sẽ đi xem, Thiên Sơn đứng đầu tứ đại danh sơn, ta có chút tò mò thực lực đệ tử sẽ như thế nào?"
"Nói tóm lại, so với đệ tử Thanh Sơn thì chỉ có hơn chứ không kém." Thanh âm trầm thấp mang theo ý cười nói. Thiên Sơn đứng đầu tứ đại danh sơn, môn hạ đệ tử thực lực đương nhiên là không tệ, mà nhân tài của Thanh Sơn lại không nhiều lắm, bất quá, nếu là nàng thì sợ là cả tứ đại danh môn cũng ít ai có thể sánh bằng, thiên phú của nàng có thể nói là trăm năm khó gặp.
Sâu sắc nhìn nàng một lần, thanh âm từ tính trầm giọng: "Ngươi đã về thì ta cũng nên về rồi, nếu có chuyện cứ đến tìm ta."
"Được." Nàng gật đầu lên tiếng, thấy hắn rời đi nàng liền đi đến chỗ gia gia.
Chỗ của gia gia là một sơn động ở chỗ hẻo lánh trên Thanh Sơn, chung quanh sơn động có cây cao rậm rạp bao quanh, không dễ bị người ta phát hiện, ước chừng phải đi khoảng nửa nén hương nữa mới tới gần sơn động thì đã ngửi được mùi món ăn dân dã trong không khí, nàng mỉm cười, đi theo mùi hương thì thấy dưới gốc cây có hai cái chân bắt chéo, tay đang cầm que ghim thịt nướng ăn. Cạnh bên có một đống lửa vừa tắt, bên trên còn có một ít thịt đã nướng chín.
"Gia gia." Nàng nhẹ giọng gọi, đi đến chỗ lão.
Nghe thấy tiếng gọi, lão quay đầu lại, nhìn nàng nhếch miệng cười ha ha nói: "Nha đầu Tử Tình tới rồi hả? Tới đúng lúc thật, đến đây đến đây, đây là đồ ăn dân dã gia gia vừa nướng xong, ngươi ăn đi." Nói xong, cắt một cái chân đưa cho nàng.
Nàng cầm lấy, cười hỏi: "Gia gia, hôm nay gia gia có đi xem nghi thức triệu hồi không?"
"Nghi thức triệu hồi của ngươi thì sao gia gia không đi được? Lúc ấy, mặc dù ta đứng khá xa nhưng vẫn thấy rõ ràng, nha đầu Tử Tình, vụ chấn động là do ngươi làm phải không?" Lão vừa ăn vừa hỏi.
Nghe vậy, nàng cười: "Gia gia, ta triệu hồi ra hai huyễn thú, trận chấn động kia là uy áp hai huyễn thú làm ra đó." Nói xong, trong khi lão giật mình thì đã khẽ gọi một tiếng: "Tuyết Phượng, Hỏa Long, ra đây." Nàng dứt lời, hai đạo hào quang trong cơ thể nàng vang một tiếng bay ra làm lão không khỏi giật mình tập trung nhìn, liên tục kinh hô.
"Oa! Nha đầu Tử Tình ? Đây là huyễn thú của ngươi thật à? Này, này, này một con là rồng phải không? Ngươi xem trên đầu nó có hai cái sừng giống san hô chưa này, chậc chậc chậc, thật là thú vị!" Lão ngạc nhiên nói, buông ghim thịt nướng ra để chộp lấy Hỏa Long màu đỏ nho nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.
"Lão già thối, ngươi đừng có mà chạm vào ta!" Hỏa Long giận dữ, đôi mắt rồng màu vàng trừng lên, ngọn lửa bốc lên từ thân rồng màu đỏ, xoẹt một tiếng né ra, nó cong thân, cứ như muốn làm lớn chuyện với lão.
Còn chưa đụng đến thân rồng đã bị mắng, lão giật mình, thổi râu trừng mắt trừng Hỏa Long, hai tay chống hông gào lên: "Con rồng thối nhà mi, đừng tưởng rằng mi là Thượng Cổ Thần Thú thì lão đây sợ mi, có tin lão đây đem mi nướng trui cho mi gặp quỷ không hả!" Lão sống hơn nửa đời người vậy mà lại bị con rồng này ghét à? Còn là thối nữa sao? Lão làm sao thối hử? Mỗi ngày lão đều tắm rửa ở suối, đám con cháu Thanh Sơn ngốc kia còn phải lấy nước tắm của lão làm nước uống đấy chứ!
Tử Tình cười, ánh mắt trong trẻo nhìn thoáng qua Hỏa Long nói: "Gia gia, Hỏa Long tính tình có chút quái, ngươi nhìn Tuyết Phượng đi, có trắng đẹp không?" Nàng nói xong, ý bảo Tuyết Phượng ngoan ngoãn tiến lên cho gia gia nàng sờ một cái.
Tiếp nhận ánh mắt kia, Tuyết Phượng vỗ cánh, đôi mắt đỏ đảo một vòng liếc sang Hỏa Long, giọng nói nịnh hót non nớt cất lên: "Gia gia, ngươi là gia gia của chủ nhân, tự nhiên cũng là gia gia của Tuyết Phượng, gia gia, đầu ngươi trắng sáng như tuyết, cũng xinh đẹp giống như lông của Tuyết Phượng vậy, gia gia, ngươi đừng để ý con Hỏa Long kia, nó là vậy đó, rõ ràng là đực mà lại mắc cỡ thẹn thùng như là cái vậy, thật là mất hết mặt mũi giống đực."
Nghe nó nói, khóe mắt Tử Tình run rẩy, nhìn thoáng qua Hỏa Long thì thấy cặp mắt rồng màu vàng của nó khi nghe Tuyết Phượng nói cơ hồ đã muốn phun ra lửa, nàng không khỏi thầm thở dài một tiếng, không phải long phượng đều xứng đôi sao? Sao mà hai con này thấy mặt nhau thì đấu đá không ngừng? Tuyết Phượng phúc hắc lần nào cũng nói thắng, khó trách Hỏa Long phải muốn phun lửa.
Mà lão nghe Tuyết Phượng nói, đôi mắt sáng ngời, nhìn Tuyết Phượng lại nhìn Hỏa Long đang giận dữ, tay sờ lên thân đầy lông phượng trắng như tuyết, nói với Tử Tình: "Nha đầu Tử Tình, hai huyễn thú của ngươi thật đúng là kỳ quái, một con nóng nảy mà hay thẹn thùng, con kia lại giả dối xảo trá như hồ ly vậy."
Nghe mình bị đánh đồng thành hồ ly, đôi mắt đỏ yêu tà của Tuyết Phượng lóe lên, vút một tiếng vỗ cánh bay đi: "Gì mà hồ ly hả? Gia tôn quý từ nhỏ, con hồ ly chỉ là tiểu huyễn thú sao có thể so với gia được chứ?"
Thấy nó không để ý gì cứ thế vỗ cánh bay đi, Tử Tình nhìn sang gia gia lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm Tuyết Phượng và Hỏa Long, bỗng nhiên lão xoay đảo tròng mắt như đã nghĩ ra chuyện gì, tiện đà cười hắc hắc rồi không thèm nhìn tới kia hai huyễn thú kia nữa, tay kéo Tử Tình: "Nha đầu Tử Tình, tới đây tới đây, chúng ta cứ kệ tụi nó, bây giờ gia gia nướng thịt, thơm quá là thơm, ngươi mau tới nếm thử đi." Nói xong, ánh mắt cơ trí lóe lên một sự tính toán lườm về phía hai tên kia, bọn nó nghe lão nói vậy, cổ cứ như muốn dài ra.
Tử Tình đem sắc mặt của lão thu vào đáy mắt nhưng vẫn thản nhiên cười: "Tốt thôi." Tay xé một miếng thịt nhỏ ăn, thịt nướng trong miệng hương thơm nồng, vị ngon tuyệt, nàng nâng mắt cười nói: "Gia gia, thịt nướng rất ngon nha."
"Ha ha ha, đương nhiên rồi, gia gia tự mình ra tay, sao mà không ngon được." Lão ngửa đầu cười lớn thật vui vẻ.
Bên kia Tuyết Phượng và Hỏa Long liếc nhau một cái rồi lại hừ lạnh trừng nhau, nuốt nước miếng nhìn thịt nướng trên vỉ, tuy chúng là huyễn thú nhưng cũng cần ăn, đặc biệt là bây giờ, vừa được chủ nhân triệu hồi, năng lượng thân thể đang trong giai đoạn phát triển, ngửi thấy mùi, lại nghe chủ nhân nói vậy không khỏi có chút thèm ăn.
Thoáng thấy cổ chúng ngày càng dài, mắt lão ánh lên một sự đắc ý, lão đi tới vỉ thịt nướng nói với Tử Tình: "Còn nhiều lắm, ta có gia vị có thể làm tăng thêm ít nhiều sự thơm ngon của thịt, hương vị nhất định sẽ rất tuyệt đấy." Lão nói xong, lấy trong ống tay áo ra một cái túi, đem gia vị trong đó rắc lên thịt nướng.
Thấy hắn làm vậy, Tử Tình liền bật cười, gia gia bỏ thuốc đúng là quá sức quang mình chính đại, bỏ thuốc ngay trước mặt Tuyết Phượng và Hỏa Long, trí tuệ huyễn thú mới sinh thì sợ là không thể đoán ra thứ bột này vốn không phải là hương liệu gì rồi! Bất quá, nếu gia gia muốn đùa thì mặc lão thôi, dù sao cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
Cầm chỗ thịt nướng còn lại, lão đưa lên mũi ngửi, làm bộ như đang ngửi mỹ vị nói: "Ừhm! Thực là thơm!" Nói xong lại giả như muốn cắn ăn, mà Tuyết Phượng cùng Hỏa Long bên kia thấy thế, nuốt nước miếng ừng ực cứ nghĩ lão sẽ cắn hai ba miếng ai ngờ lão lại khép miệng, quay đầu nói với chủ nhân của bọn chúng.
"Tử Tình, ngươi ăn đã chưa? Có muốn gia gia cho ngươi thêm một ít không?" Lão nói xong, tay đẩy nhẹ mấy miếng thịt sang một bên để tạo cơ hội cho chúng chúng nó.
Tuyết Phượng và Hỏa Long thấy vậy, mắt chợt lóe lên nhận biết cơ hội đã tới, cùng bay nhanh cứ như là sợ đối phương đoạt hết, lao thẳng tới chỗ khối thịt nướng kia, phượng trảo xé một cái, vuốt rồng cũng giật một miếng, khối thịt nướng trong tay lão bị chia làm hai nửa, cướp được thịt nướng, bọn chúng lùi lại thật nhanh, thật xa khỏi lão, ăn nuốt như hổ đói sói vồ.
"Hắc hắc hắc hắc, trúng chiêu rồi nhá, hai ngươi mà cũng muốn đấu trí với ta hả? Còn non lắm nhá." Hai tay lão chống nạnh, đắc ý nói, mắt lộ ra ý cười thật hưng phấn chờ mong nhìn kết cục của hai con thú kia sẽ như thế nào?
Tử Tình bất đắc dĩ lắc đầu, cười thật nhạt, tuy chúng nó là Thượng Cổ Thần Thú nhưng cũng chỉ là sơ sinh mà thôi, trí tuệ đúng là không được tốt lắm, Tuyết Phượng có phúc hắc đi nữa thì mới sinh cũng phải có chỗ ngây thơ, gia gia chỉ giở một vài kế nhỏ, chúng nó đã trúng chiêu rồi.
Bọn chúng cùng ôm thịt nướng nhưng phản ứng lại không đồng nhất, Hỏa Long giật mình, mắt rồng màu vàng lộ vẻ mịt mù, không hiểu nổi ý lão nói cái gì? Tuyết Phượng đảo đôi mắt đỏ, ném ngay miếng thịt nướng đi, nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý của lão rồi lại nhìn chủ nhân của chúng nó.
"Chủ nhân, lão già khọm kia tính kế chúng ta?"
Khóe miệng Tử Tình ngừng cười, con Tuyết Phượng này chuyển biến thật đúng là nhanh, một khắc trước còn dẻo miệng gia gia này nọ còn bây giờ đã thành lão già khọm rồi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT