Lôi Ân lại trở lại phòng hắn. Hắn phát hiện cửa phòng đã bị khoá trái bên trong.
Hắn tay nắm thành quyền, dùng sức gõ cửa, “Mộ Tình Không, mở cửa! Mở cửa cho tôi!”
Sau một hồi im lặng, khuôn mặt của hắn đen dần, đúng lúc hắn chuẩn bị đá cửa thì cửa đột nhiên được mở ra, Tình Không sắc mặt tiều tụy đứng ở đó, cười hỏi hắn, “Thế nào? Là tới hỏi tội tôi sao?”
“Lôi Ân, anh hẳn có đặt thiết bị theo dõi trong toàn bộ ngôi biệt thự này, nhìn kĩ lại xem có đúng là có người muốn hại con anh với người người phụ nữ của anh không!” Tình Không tươi cười giễu cợt, nhìn Lôi Ân mà trong lòng khó chịu vô cùng.
Hắn mỗi lần đều rat ay với cô, hình như lần nào cũng khiến cô bị thương, vết thương trên trán cô, còn có vài lần trước, hắn may mắn, không gây sẹo lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng những hành động đó đều lưu lại vết sẹo trong lòng cô.
Hắn bị cô nhìn như vậy có chút kinh hãi, lại chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt nhìn lại, trực tiếp đi vào trong phòng.
“Đây là phòng của tôi, tôi muốn đến thì đến! Còn có, cô, cũng là người của tôi!”
Tình Không nghe xong, nhấc chân đi ra ngoài, lại bị Lôi Ân túm trở về, rất nhanh hắn đã áp đảo cả thân người cô lên tấm cửa.
“Mộ Tình Không, đủ rồi! Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!”
Ngày đó, bởi vì cô bị thương, hắn rất ít khi đến thăm cô, nhưng nhịn không được vẫn đến xem cô một vài lần.
Nhìn đến cô lúc đó, lại không đành lòng, trong lòng đau như cắt, vừa rồi, hắn nghĩ đến cô thương tổn Sơ Tình, dưới tình thế cấp bách mới đẩy cô ra.
Sơ Tình là nhược điểm trí mạng của hắn, ai cũng không thể đụng vào!
Thật dài lông mi kích động, Tình Không nhìn hắn, đã không còn lời nào để nói.
“Tình Không, đừng động tới Sơ Tình! Cô ấy có gì, tôi cũng sẽ cho cô như vậy, trừ bỏ danh phận vào đứa nhỏ!”
Ngón tay thon dài của hắn xuyên qua mái tóc cô, ở trước mũi cô nhẹ nhàng dụi xuống, nói như vậy, từ trong miệng hắn nghe ra thật dễ dàng, nhưng lại khiến Tình Không nở nụ cười.
Cô làm sao có thể so với Sơ Tình, không, phải nói, bất luận kẻ nào đều kém so với Sơ Tình, cô bất quá cũng chỉ khác những người phụ nữ trước của hắn một chút, chẳng qua, bởi vì khuôn mặt này thôi!
“Lôi Ân, tôi thật muốn biết, nếu khuôn mặt này của tôi bị huỷ, liệu anh còn nói với tôi những lời đó không!”
Đáy mắt cô mang theo tia tuyệt vọng, giống như mũi tên đâm thẳng vào lòng Lôi Ân, hắn cứ như vậy nhìn cô, thậm chí quên cả hô hấp.
“Còn có, những thứ kia, tôi không hiếm của lạ!”
“Anh thả tôi đi!” Đây không phải lần đầu tiên cô yêu cầu hắn thả cô đi, nhưng cứ mỗi lần nói là một lần khiến hắn thêm phẫn nộ.
“Cô mơ tưởng!”Con ngươi của hắn đỏ ngầu, ngón tay kháp lên cổ cô, sau đó thật mạnh đóng cửa lại, nội tâm một lần nữa lại tức giận.
Mỗi lần, cô luôn dễ dàng khơi mào tức giận của hắn như vậy!
“Điện hạ, đi nơi nào?” Tra Lý nhìn Lôi Ân lên xe, phía sau còn có một chiếc xe con đuổi theo.
“Ừ, chỗ cũ!” Lôi Ân nhắm mắt lại, đem khuôn mặt Sơ Tình và Tình Không giống nhau một lần nữa hiện ra trong đầu.
Hắn muốn phụ nữ nào mà chả có, dịu dàng hơn so với Sơ Tình, nghe lời hơn so với Tình Không, nhưng hai người phụ nữ này chung quy luôn khiến hắn đau lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT