Cô không dám hỏi Định Na, Lôi Ân có đến thăm cô hay không, cho dù cô vì Sơ Tình cản một phát đạn, hắn cũng không cảm kích cô sao?
Tình Không đến bây giờ cũng không biết vì sao một khắc kia cô lại thay Sơ Tình hứng một phát đạn, lúc đó chỉ nghĩ như vậy, cô muốn làm vậy.
Nhíu mày, đau đớn trên lưng ảnh hưởng đến cả tinh thần của cô, Tình Không ách cổ họng hỏi, “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày, doạ chết em mất! Hàn tiên sinh đến đây vài lần!” Trên khuôn mặt non nớt của Định Na đầy vẻ quan tâm, làm cho Tình Không cảm thấy thực uất ức, “Bất quá Tình Không tiểu thư, mặt của tiểu thư sao lại trắng vậy?”
Tình Không lại trở mình, mơ màng ngủ, cô vô lực nhắm hai mắt lại, vết thương khiến cô mất quá nhiều máu, cô nghĩ chắc hẳn một thời gian dài bản thân có lẽ không xuống nổi giường.
“Tôi ngủ tiếp một hồi, em đi ra ngoài đi, không cần ở cùng tôi đâu!”
Định Na đi ra ngoài rồi, Tình Không lại đột nhiên mở to mắt, nhìn phòng này, mùi vị quen thuộc, đây là…… phòng Lôi Ân!
Hàn Húc đến cũng là lúc Tình Không tỉnh hẳn lại, anh dùng tay đo nhiệt trên trán của cô, sau đó giúp cô thay băng phía sau lưng. Xử lí xong xuôi rồi mới nhìn thấy đôi mắt mở to sang lạn nhìn mình, Hàn Húc ngồi xuống đầu giường, ánh mắt phức tạp.
“Làm sao vậy? Làm sao nhìn tôi như vậy?” Tình Không liếm đôi môi khô nứt, Hàn Húc rót ly nước cho cô, giúp cô từ từ uống.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của Hàn Húc, làm cho Tình Không cho rằng Lôi Ân chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì.
“Hắn ta không có việc gì đúng không?”
“Người có chuyện là cô!” Hàn Húc đột nhiên ngồi gần sát bên cạnh Tình Không, ánh mắt chuyên chú nhìn cô.
“Tình Không, rời khỏi Lôi Ân đi!”
“Nếu hắn không thả tôi đi…..” Tình Không cười khổ một tiếng, bọn họ đều như vậy hy vọng cô rời khỏi Lôi Ân, đều vì Sơ Tình?
Hàn Húc hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cô, “Máu của cô cũng là máu hiếm, đúng không?”
Anh ta nhớ rõ, lần đó ở Trung Quốc, chân cô bị thương, anh ta tay cô bang bó, sắc mặt cô không tốt lắm, lúc này đây cô mất nhiều máu như vậy, anh xét nghiệm máu cho cô, hoá ra nhóm máu của cô dĩ nhiên lại là….
Máu O RH-, toàn thế giới người mang nhóm máu này chỉ có 30 người, so với máu gấu mèo còn trân quý hơn cho nên Lôi Ân luôn luôn đi tìm người có nhóm máu này, nhưng không ngờ, Tình Không cũng thuộc nhóm máu này!
“Làm sao vậy?” Tình Không bị hắn vẻ mặt nghiêm túc bộ dáng sợ hãi, Hàn Húc mặt sau một câu làm cho Tình Không trở tay không kịp.
“Sơ Tình có bệnh thiếu máu, máu của em và cô ấy giống nhau!”
“Cái gì?” Cô giật mình thất thần nhìn chằm chằm Hàn Húc, môi hé ra rồi hợp lại, lời này của anh ta khiến cô khiếp sợ không thôi.
Làm sao có thể khéo như vậy?
“Tôi không muốn nhìn em chết, cho nên, Tình Không, em rời khỏi nơi này đi!” Hàn Húc vẻ mặt khó xử nói xong, Tình Không không khỏi nắm chặt dưới thân sàng đan.
Khuôn mặt vốn đã trắng không còn chút máu nào giờ lại càng trở nên trong suốt, hàm răng gắt gao cắn lại, nếu Sơ Tình bị thương hoặc thiếu máu, hắn ta không phải sẽ lấy máu của mình sao?
Cô thật sự rất muốn biết, ngược lại nếu đến khi cô gặp nguy hiểm như vậy, hắn sẽ làm gì với cô?
Hàn Húc khẽ thở dài một hơi, sau đó đi rồi đi ra ngoài, đứng ở lập trường của anh mà nói, anh chỉ có thể nhắc nhở cô như vậy.
Nhưng, nếu Lôi Ân không để cô ấy đi thì cô ấy làm sao thoát khỏi nơi này?
……..
Sơ Tình tỉnh lại thời điểm, Lôi Ân liền nằm ở bên người nàng, nhìn đến hắn bình yên vô sự, tựa hồ tiều tụy rất nhiều.
“Không có việc gì, đừng sợ, đứa nhỏ vẫn còn……” Hắn hôn lên mắt cô chấn an, tròng mắt che kín bởi tia máu.
“Tình Không thế nào?” Sơ Tình nghĩ đến Tình Không bị thương, lại trở nên lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT