Italia, Roma

Sơ Tình dựa vào cửa sổ nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tâm tình kém đến cực điểm.

Lôi Ân vốn dĩ đồng ý sẽ về đây cùng với cô, nhưng cô trở về nửa tháng rồi nhưng không thấy hắn đâu, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô.

Cô nghĩ hay giận nên cố chấp cũng không gọi cho hắn.

Tra Lý nói, hắn đi Trung Quốc, cô lại cảm thấy thực bất an, hắn vì sao lại đưa Tình Không đi cùng?

Cốc Vân từ xa cũng nghe thấy tiếng thở dài của cô, cầm di động đưa cho, nói, “Sơ Tình, nếu con nhớ thiếu chủ, Vân di thay con gọi điện cho cậu ấy nhé?”

Không muốn, không muốn, Vân di!” Sơ Tình đứng dậy ngăn cản Cốc Vân, không biết có phải động tác nhanh quá hay không, đầu cô đột nhiên choáng váng, cô bám chặt lấy tay vịn, sau đó nghe thấy tiếng gào lo lắng của Cốc Vân, thân thể mềm nhũn, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Hàn Húc buông tay Sơ Tình ra, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cô gái ngủ say trên giường, Cốc Vân gấp gáp dậm chân qua lại, “Thế nào thế nào? Đang yên đang lành tại sao con bé tự nhiên ngất xỉu?”

Sơ Tình thân thể yếu đuối, trải qua mấy năm nay cẩn thận điều trị, đã tốt lên nhiều, chỉ cần cố gắng không để bị thương, thân thể cơ bản cũng bình thường như bao người khác.

Cô ấy mang thai !”

Một câu của Hàn Húc khiến cho Cốc Vân cũng giật mình, nhưng vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc của Hàn Húc nói cho bà biết chuyện này không phải chuyện đáng vui mừng.

“Đã được sáu tuần!” Hàn Húc nói xong, Cốc Vân càng căng thẳng. Sáu tuần? Chính là lúc Sơ Tình bị Hắc Ngân Thánh bắt đi!

Như vậy, đứa bé này……

Không, không!” Cốc Vân kích động lắc lắc đầu, cô gái trên giường nhắm chặt mắt, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của bà với Hàn Húc.

Sau vài giây, Cốc Vân đột nhiên bắt lấy tay Hàn Húc, bình tĩnh nói,“Hãy nói Sơ Tình mang thai được bốn tuần, đứa bé này là của điện hạ!”

Vân di!” Hàn Húc lập tức lắc đầu phủ nhận, “Không được! Nhân lúc điện hạ không có ở đây hãy phá cái thai này đi!”

Nói vậy chả khác nào cậu muốn lấy mạng Sơ Tình sao?” Cốc Vân thở hổn hền, nói, “Hàn Húc, chuyện này cứ như vậy đi, coi như Vân di nợ cậu!”

Nếu điện hạ biết, cậu ấy sẽ giết cháu!” Hàn Húc khó xử nhíu mày, Lôi Ân rất tín nhiệm anh, nếu anh mà phản bội, hắn nhất định sẽ lấy mạng anh.

Hơn nữa, đứa bé này là của Hắc Ngân Thánh, hắn ta là kẻ thù của Lôi Ân!

“Cậu đừng quên cậu vốn là người của ai!” Cốc Vân chuyển khỏi chỗ Tả Sâm, Hàn Húc từ nhỏ do Cốc Vân nuôi dạy, cha Hàn Húc là bác sĩ riêng của Tả Sâm, cho nên sau khi Lôi Ân kế thừa thế giới ngầm, Hàn Húc cũng được Tả Sâm phái đến cho Lôi Ân.

“Vân di!!!” Hàn Húc càng nhíu mày, Cốc Vân tiếp tục thuyết phục anh ta,“Việc này chỉ có tôi và cậu biết, Sơ Tình không biết, điện hạ càng không biết!”

Nhìn Hàn Húc trầm mặc, Cốc Vân hiểu ý nở nụ cười, vốn một Mộ Tình Không đã khiến tâm trí Lôi Ân mất đi một nửa, nếu giờ Sơ Tình mang thai của Hắc Ngân Thánh bại lộ, Lôi Ân chỉ có thể càng thêm yêu quý cô gái kia hơn.

Sơ Tình tỉnh lại thì trời cũng đã tối, Cốc Vân quan tâm nhìn cô, Sơ Tình vội vàng ngồi dậy,“Vân di?”

Cốc Vân ôn hòa cười, một bàn tay xoa xoa bụng cô gái, “Nha đầu ngốc, con sắp làm mẹ rồi!”

Cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang mờ mịt lập tức chuyển biến thành kinh ngạc, Sơ Tình không tin nhìn bà, sau đó nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt khẩn trương nhìn Cốc Vân, “Vân di, đứa nhỏ…… Đã bao lâu?”

“Bốn tuần! Là con của điện hạ……”Nhìn Cốc Vân nói xong, Sơ Tình khấp khởi mừng rỡ, “Là con của anh ấy, Vân di, là con của Kinh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play