“Tình Không, khí chất trên người con rất giống với một người bạn trước kia của cha!”
Ông thì thầm bên tai Tình Không, lời nói mang theo vài phần hoài niệm, loại ánh mắt này…giống như dành cho người yêu.
“Là người trong lòng ngài sao?” Tình Không không tự chủ được hỏi, Tả Sâm mỉm cười, bước chân hai người cùng nhau ngừng lại, ông ta nhìn biển hoa màu tím xung quanh, nhẹ nhàng nói, “Đúng vậy! Cô ấy cũng giống con, đều thích cỏ huân y!”
“Bà ấy……” Tình Không không khỏi hâm mộ người phụ nữ kia, người đàn ông này chắc chắn rất yêu bà ấy!
“Đã chết!” Tả Sâm cảm khái ngẩng đầu lên trời cao, thì thào,“Cha cả đời chỉ hối hận một việc, chính là năm đó đã buông cô ấy ra!”
Tình Không không nói nữa, mà lẳng lặng đứng, nhìn một người đàn ông đang tưởng nhớ đến người phụ nữ mình yêu.
…..
“Cái gì? Cô ta được cha nuôi đưa đi rồi sao?”
“Mấy ngày?”
“Được rồi, tôi đã biết!”
Lôi Ân ngắt điện thoại, thân hình cao lớn đứng hiên ngang giữa trời xanh biển xanh, ánh mắt hắn gắt gao nhìn cô gái đang nô đùa bên bờ cát.
Hắn phát hiện, bản thân tinh thần của hắn không tập trung hoàn toàn ở chỗ Sơ Tình, phiền chán xoay người, Tra Lý đi theo phía sau hắn.
“Cậu ở đây trông coi Sơ Tình vài ngày, tôi đi về trước!”
“Anh về sớm sao?” Sơ Tình lôi kéo cánh tay Lôi Ân, không tha hỏi, bọn họ tới nơi này hơn mười ngày, hắn thất thần rất nhiều lần.
“Ừ, đột nhiên có chút việc, em ở lại chơi vài ngày, đến lúc muốn chờ về anh sẽ đón em, được không?” Lôi Ân sờ sờ lên tóc cô, Tra Lý đã sai người đem du thuyền tới, Sơ Tình cũng không buông hắn ra,“Em về cùng anh!”
“Ngoan, Tra Lý ở chỗ này cùng em, nghe lời!” Lôi Ân hôn lên gương mặt cô, sau đó đẩy cô ra, nhảy lên du thuyền.
Sơ Tình bĩu môi, nhìn chiếc thuyền rẽ song rời đi, cô cũng lập tức mất hết tinh thần vui chơi.
Ba giờ sau, du thuyền cập bờ, một chiếc xe màu đen đã chờ sẵn nơi đó, Lôi Ân lên xe, lạnh giọng nói, “Đi Cổ Đức Bảo!”
“Điện hạ, ngài đã tới!” Vừa mới tiến đến tòa thành đã có ngay người hầu ra đón tiếp hắn. Hắn cởi bỏ caravat tiến sâu vào trong thì nhìn thấy Tả Sâm cùng Tình Không trò chuyện thật vui vẻ, một màn này khiến hắn hơi nhức mắt.
Hắn rất ít khi nhìn thấy cô tươi cười như vậy, thậm chí cô cũng còn chưa từng cười với hắn.
Hắn đến bây giờ mới phát hiện, hoá ra cô cười thật sang lạn và xinh đẹp.
“Cha nuôi, để lại cho con ba quân, được không? Được không nào?”
Tình Không làm nũng, cười tươi với Tả Sâm, thần sắc thẹn thùng dưới nắng, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đen tròn giảo hoạt, Tả Sâm dung túng nhìn cô, sau đó lui quân cờ về, nhường thêm cho cô một bước.
“A! Con thắng, con thắng rồi! Con rốt cục cũng thắng người một bàn rồi!”
Tình Không phấn khởi đứng bật dậy, tựa hồ thắng được một ván cờ như có cả thiên hạ, nhưng khi nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trong phòng khách kia, những quân cờ màu trắng trong tay từ từ rơi xuống sàn phát ra những âm thanh “ tách, tách, tách”.
Nụ cười sang lạn trong phút chốc thì vụt tắt.
Tả Sâm cũng nhìn lại, Lôi Ân đã đi đến bên người bọn họ, Tình Không lập túc mặt biến sắc.
“Đã trở lại rồi à? Đi chơi vui không?” Tả Sâm nhíu mày, sai người dọn lại bàn cờ, không nghe thấy Lôi Ân trả lời, ông ta nhìn Tình Không nói, “Nha đầu, con sang bên này, chúng ta đấu với King sẽ chơi với nhau một ván!”
“Cha nuôi?” Lôi Ân tựa hồ có chút tức giận, cô gái này từ lúc nào lại thân thiết với Tả Sâm như vậy?
Tình Không giống như được ân xá, vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi cho Lôi Ân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT