Hắn từ trên cao nhìn xuống gương mặt tiều tụy của Tình Không, đôi mắt vẫn lạnh lùng không chút xao động.“Tôi muốn đến ngày nào thì chính là ngày đó! Hoặc giả, đó chính là ngày chết của cô!” Hắn gằn từng chữ, không chút cảm tình, giống như lưỡi dao đâm từ từ vào lòng cô.
Ngực cô đau không chịu nổi, ngón tay rất đau, nhưng cô vẫn thẳng thắn đáp trả,“Lôi Ân, anh còn nhớ khi chúng ta cùng lạc trong rừng. Anh đã từng hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi……”
“Trừ bỏ việc thả cô đi, cô có yêu cầu gì tôi cũng sẽ đáp ứng!” Hắn dường như liếc mắt cũng đọc thấu tâm can cô, tia hi vọng cuối cùng của
Tình Không cũng bị hắn phá vỡ. Cô vô lực cúi đầu, Lôi Ân khinh miệt nhìn cô một cái, xoay người đi lên lầu.
Không thể không nói, trong
biệt thự xinh đẹp thì ngay cả phòng ngủ của người hầu cũng rất sạch sẽ
thoang mát, Tình Không một chút khí lực cũng chẳng còn, nằm vào giường
liền ngủ. Ở cùng với Tình Không cũng là một cô gái phương Đông, cô gái
đó khá tốt, mang đồ ăn đến cho Tình Không, nhưng hiện tại cô cũng chẳng
muốn ăn gì.
“Tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy chị! Sao điện hạ lại đưa chị về đaya? Khuôn mặt của chị với Tình tiểu thư thật là..” Định Na nhìn khuôn mặt Tình Không, cảm giác được cô gái trước mắt toát
ra khí chất cao quý, nhìn thế nào cũng không giống người hầu.
“Đừng so sánh tôi với cô ta! Tôi là tôi, cô ta là cô ta.!” Tình Không nghe mà phiền chán, ôm lỗ tai, có phần tức giận mà lên tiếng quát lớn với cô gái.
Hình như bị bộ dạng của cô dọa đến, Định Na không nói nữa, tắt đèn rồi nằm ngủ trên chiếc giường còn lại.
*********
Sơ Tình đã ngủ. Lúc Cốc Vân từ trong phòng Sơ Tình đi ra, Dịch Hàn đột nhiên đứng trước mặt bà chặn lại.
Bởi vì Lôi Ân kính trọng người đàn bà này, cho nên ở đây ai nấy cũng kiêng nể bà ta vài phần.
“Mộ tiểu thư là người của điện hạ, Vân di, dì tốt nhất đừng động đến cô ấy!”
Dịch Hàn lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo, đổi lại là Lôi Ân, hắn cũng sẽ không cho phép có người làm khó dễ Tình Không.
“Điện hạ giao cô ta cho tôi, tôi có quyền giao huấn cô ta! Sao? Chẳng lẽ tôi không thể quản một người hầu được ư?” Cốc Vân phản đối nói.
“Cô ấy không phải người hầu!” Dịch Hàn khẳng định, sau đó lại thâm sâu thâm nhìn thoáng qua Cốc Vân, nhấc chân rời đi.
_______
Mặc cho ai đều nhìn ra được, Lôi Ân không thích Tình Không, Vân di cũng
không thích Tình Không, cho nên không ai dám thân cận với cô.
Tay
Tình Không bị nước ăn vẫn còn đau, hễ chạm vào vật gì là lại thấy đau.
Nhưng hiện tại cô không thể không hái hoa lài pha trà, bởi vì Sơ Tình
sáng sớm mỗi ngày đều phải uống một ly, nghe nói thân thể của cô ta
không tốt……
Đóa hoa màu trắng được cô cẩn thận hái từ trên canh
xuống, từng cấnh được ngắt rời ra, sau đó ngâm trong nước, đợi hãm với
nước trà.
Nghe nói, Lôi Ân vì cô gái kia mà tìm kiếm loài cây này, nó được trồng sau núi giả, mỗi ngày đều ra hoa để cho người ta pha trà
uống.
Tình Không tới nơi này nhiều ngày như vậy, nghe nhiều nhất chính là Lôi Ân yêu chiều Sơ Tỉnh như thế nào.
Trăm yêu ngàn sủng, cũng bất quá cũng là như thế……
Tình Không cảm thấy đôi bàn tay kia không còn là của cô nữa, chen nước sôi
nóng bỏng giống như bàn là ủi trên tay cô, khi cô đến phòng Sơ Tình, Lôi Ân đã không còn ở đó nữa.
Nhìn Tình Không, Sơ Tình cũng có chút
giật mình. Khi nhìn thấy chén trà nong trong tay Tình Không, cô vội vàng tiếp nhận, Tình Không theo đó cũng nhẹ buông tay, Sơ Tình không tiếp
được. Những canh hoa rơi tung tóe, nước sôi bắn lên người cả hai cô gái.
“Thực xin lỗi!” Tình Không không ngừng xin lỗi, cô đang muốn ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ của cái chén, Sơ Tình đã vội vàng kéo tay cô kinh hô,“Tay cô bị thương?”
Nhìn thấy Tình Không bị thương, Sơ Tình cảm thấy ngón tay mình cũng đau đớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT