Sườn mặt của Lôi Ân thoắt ẩn thoắt hiện, loang lổ dưới ánh đèn điện khiến cho người ta mất đi sự tỉnh táo. Hắn đi đến bên cạnh cô. Con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen.

“ Nếu cô không nghe lời, tôi sẽ để mình cô lại đây.”

Tình Không lần này còn giật mình hơn gấp bội…..nếu thực bị hắn bỏ mặc ở trong này, cô thà chết đi còn hơn.

Cô thức thời không tranh cãi với hắn nữa. Bên ngoài hình như vang lên tiếng súng, Lôi Ân lập tức đem Tình Không ấn xuống, sau đó đóng cửa phòng lại: “ Im lặng ở trong nơi này, đừng có nhúc nhích, nếu không muốn chết!”

Trong giọng nói của hắn hình như ẩn chứa tức giận, bởi vì ở trong bóng tối cho nên không nhìn thấy mặt của cô, khi Tình Không gật đầu, hắn mới buông cô ra, sau đó tiêu sái đi ra ngoài rất nhanh.

“ Điện hạ, vừa rồi người của Sigmund Freud đến thông báo, hắn muốn ngày mai gặp ngài!” Dịch Hàn đi đến bên cạnh Lôi Ân, đưa chìa khóa trong tay ra, “ Đây là chìa khóa của kho thuốc phiện.”

Lôi Ân tiếp nhận, lạnh lùng xuy một tiếng: “ Cái già mà hắn đưa ra càng lúc càng lớn.”

“ Đêm nay, hắn ở Bách Dạ Thành có chuẩn bị một tiết mục cho ngài…..”

“ Bỏ đi! Có thấy người của Hắc Ưng không?” Ánh mắt Lôi Ân gắt gao nhìn về một phía đến mức xuất thần. Nếu người kia đã muốn như vậy, hắn cũng nên chi ra chút sức lao động. Người tâm phúc của hắn không có ở Tam Giác Vàng, so với thuốc phiện thì hắn thích thuốc súng hơn.

“ Chúng tôi sẽ lưu ý.” Dịch Hàn hơi liếc mắt một chút, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Lôi Ân lạnh lùng phun ra một chữ: “Nói!”

“ Mộ tiểu thư ở chỗ này hình như có chút không thỏa đáng.” Kỳ thật, hắn cũng muốn biết vì sao Lôi Ân lại muốn đem cô gái kia đến đây.

Cho dù là trước kia, tiểu thư Sơ Tình cũng chưa bao giờ dính dáng đến đến công việc của Lôi Ân.

“ Không đem cô ta đi nhanh một chút, cô ta sẽ thuộc về kẻ khác.” Lôi Ân cảm thấy lạ, liếc mắt nhìn Dịch Hàn một cái: “ Cậu có vẻ hơi chú ý đến cô ta thì phải!?”

“ Thuộc hạ chỉ cảm thấy, cô ấy và tiểu thư Sơ Tình….”

“ Ừ, đừng nói nữa.” Lôi Ân cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng phân phó: “ Đi chuẩn bị một chút đồ ăn đi! Lát nữa sau khi gặp Sigmud Freud, chúng ta sẽ trở về Rôma ngay lập tức!”

Tình Không dán chặt tai vào cánh cửa gỗ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, Dịch Hàn nói cô cùng với tiểu thư Sơ Tình kia là như thế nào?

Bọn họ phải trở về Rôma, vậy còn cô?

Chỉ trong chốc lát, Lôi Ân đã đẩy cửa vào, trong tay còn có thêm một chiếc khay, mở cửa phòng nhìn Tình Không nói: “ Có đói bụng không? Lại đây ăn chút gì đi!”

Tình Không phòng bị tiêu sái đi qua, nhìn thứ đồ màu đen trên khay đĩa. Dù không biết đó là thứ gì, nhưng vì đói quá, cô cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp cầm lấy đũa gắp ăn luôn.

“ Tình Không, cô biết mình đang ăn thứ gì không?” Lôi Ân thích thú nhìn tướng ăn của cô. Tình Không nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn tựa hồ hơi khó xử một chút, sau đó mới mở miệng nói: “Cô có biết chỗ này thứ có nhiều nhất chính gì mà! Thuốc phiện!”

“ Khụ khụ…..”Tình Không vốn đang cố gắng tiêu hóa đống đồ ăn trong miệng, nghe hắn nói như vậy, vội vàng nhổ hết chúng ra, sợ hãi nhìn hắn: “ Anh….cho..tôi…ăn thuốc phiện sao?”

Cái thứ này một khi đã dính vào thì khó có thể từ bỏ- Điều này, Tình Không đương nhiên biết.

“Cô nói xem?” Hắn nhướn mày kiếm, lại đem vấn đề quăng trả lại cho cô, Sau đó hắn cũng cầm lấy đũa, gắp đồ lên ăn.

Tình Không tức giận không nói nổi một câu. Tên này hình như rất thích thú khi thấy cô ăn nghẹn. Đáng giận!

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, ngay cả toilet cũng không có, chỉ có một cái thùng hình trụ bằng gỗ, phương tiện dùng là…

Hoàn cảnh đơn sơ như thế này, đúng là không phải để cho người ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play