Tình Không oán hận từ dưới đất đứng lên, một đôi giày da đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

“ Băng Sơn?” Tình Không nhìn khuôn mặt lạnh như băng lộ ra trước mắt, thậm chí còn cười ra tiếng.

“ Mộ tiểu thư, mời cô chú ý một chút đến thân phận của mình.” Dịch Hàn tuy là thuộc hạ, nhưng bất cứ chuyện gì hoặc người nào gây bất lợi cho chủ của mình, hắn nhất định phải ra tay ngăn cản trước.

“ An nguy của điện hạ liên quan đến toàn bộ Mafia, cậu ấy không thể xảy ra bất cứ chuyện gì không hay, cô có biết không?”

Bên ngoài, có biết bao nhiêu người muốn lấy mạng của Lôi Ân, thân phận kim tôn như hắn tuyệt đối không thể có một chút sai lầm.

Những chuyện đó Tình Không đương nhiên không biết, và cô cũng không biết, lúc Lôi Ân kéo cô cùng đi thì cũng có nghĩa hắn đem tính mạng của mình rơi vào nguy hiểm.

Không hiểu sao bản thân lại bị trách cứ, Tình Không thất thần đứng im nghe Dịch Hàn quát lớn, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Lúc đi ra khỏi nhà thờ, bên ngoài đã có hơn bốn năm chiếc xe màu đen đỗ ở đó. Lôi Ân đứng tựa người trên chiếc xe chính giữa, nhìn Dịch Hàn và Tình Không tiêu sái bước ra. Cô nhận thấy sắc mặt của hắn ta không tốt lắm.

“ Điện hạ!” Dịch Hàn cúi đầu.

Lôi Ân dùng ánh mắt vô cùng u lãnh nhìn người đứng trước mặt hắn: “ Dịch Hàn, cậu phạm luật!”

“ Ra tay đi!” Hắn không nhẹ không nặng mà ra lệnh. Tình Không nghe thấy những tiếng bạt tai, Dịch Hàn đang dùng tay của mình tự đánh lên mặt.

“ Lôi Ân, anh làm gì vậy?” Tình Không khập khiễng chân đi đến trước mặt hắn, hắn quét mắt nhìn cô một cái ngay tức khắc: “ Không được cầu tình, lên xe!”

Tra Lý mở cửa xe, trực tiếp đẩy Tình Không vào.

Mỗi một cái tát đều giống như dùng hết toàn lực, hai bên mặt Dịch Hàn đã trở nên sưng đỏ. Không biết qua bao nhiêu lâu, Lôi Ân mới kêu hắn dừng lại.

“ Dịch Hàn, cậu theo tôi mười năm, biết cái gì nên nói, người nào mới phải nói.” Lôi Ân từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt tràn ngập sự ngoan lệ.

“ Dạ! Điện hạ!” Hai tay Dịch Hàn đã có chút phát run, trong mắt ngay cả một chút oán hận cũng không có.

Tra Lý mở cửa xe bên kia ra, Lôi Ân khom người tiến vào. Mấy chiếc xe nhanh chóng chuyển động.

Tình Không luôn biết hắn tàn nhẫn, nhưng lại không ngờ hắn cũng có thể tàn nhẫn với chính thuộc hạ của mình như vậy.

*****

Miệng vết thương ở bàn chân nhanh chóng được Hàn Húc xử lý và băng bó một lần nữa. Bởi vì chảy một chút máu, khuôn mặt cô đã tái nhợt đến mức đáng sợ.

Hàn Húc chú ý đến sự dị thường của cô, động tác cũng nhẹ hơn rất nhiều.

“ Cô nhìn thấy máu là choáng phải không?”

“ Vâng!” Tình Không không giải thích nhiều. Bởi vì nhóm máu của cô đặc thù, cô rất ít khi bị thương, Hắc Ngân Thánh lại bảo vệ cô quá cẩn thận, nhưng từ lúc cô rời khỏi hắn mới bắt đầu đụng phải những vết thương như thế này.

Dưới lầu.

Lôi Ân đã thay xong quần áo, Tra Lý đem khay có một viên mật rắn đưa đến trước mặt hắn. Hắn ăn mà mặt không biến sắc. Mỗi ngày hắn đều dùng một viên mật rắn nhưng một đêm kia hắn tự mình lấy mật rắn để ăn, làm Tình Không sợ chết khiếp.

“ Điện hạ! Vili thị trưởng đến đây, ông ta muốn gặp cậu!” Tra Lý nhận được thông báo của thủ hạ vội vàng nói lại với Lôi Ân. Hắn tự hỏi một hồi lâu mới cho người thông truyển.

Vili, Việt Trương thị trưởng, ông ta xuất hiện ở đây chắc chăn không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Không bao lâu sau, bốn gã bảo tiêu hộ tống một người đàn ông trung niên đến trước mặt Lôi Ân.

“ Nổi tiếng không bằng gặp mặt, rất hân hạnh khi được gặp cậu, điện hạ của tôi!” Vili là một người đàn ông rất có khí chất, sắc bén không giống như những quan chức chính phủ bình thường, trên khuôn mặt đã trải qua bao năm tháng của ông ta hiện lên nụ cười rất tươi.

Lôi Ân giật mình vươn tay, nắm lấy tay ông ta, nói: “ Tôi cũng rất vinh hạnh, Vili Thị trưởng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play