Hắn trong thế giới cho tới bây giờ đều chỉ có đoạt lấy và hủy diệt, khi hắn muốn một người phụ nữ, không cần lên tiếng, thân thể các cô, bao gồm cả linh hồn, hắn cho tới bây giờ cũng không cần phí công suy nghĩ, nhưng không ngờ có một ngày, hắn cũng sẽ điên cuồng muốn một người phụ nữ, muốn dâng cho cô tất cả mọi thứ, muốn cùng cô xem mặt trời mọc đến mặt trời lặn.
Loại cảm giác này, hóa ra chính là…….ngọt ngào của tình yêu sao?
Trước kia, hắn không hiểu yêu, chỉ cướp lấy những gì mà hắn muốn, hiện tại hắn rốt cục yêu một người, hắn hy vọng từ nay trong thế giới của cô chỉ có hắn!
“Đúng, chúng ta đang yêu……” Trong lời nói của Lôi Ân có chút run rẩy, hắn bế ôm cô, môi chạm vào mái tóc của cô, trong lòng ngọt ngào như mật ong, nguyên lai, chỉ cần một câu của cô, hắn cũng có thể giống như là chiếm được toàn thế giới!
Tình Không dựa cằm lên vai hắn, mũi ngửi mùi hương trên người của hắn, cô vừa nhấc đầu, liền nhìn rõ ràng sườn mặt của hắn.
Hắn thật là đẹp mắt, cao lớn, anh tuấn quý tộc, lúc không nói lời nào khiến người ta cảm thấy lạnh lùng khó gần, giống như tảng băng, nhưng trước mặt cô, lại nhiệt tình giống như ngọn lửa.
“Nhắm mắt lại ngủ một giấc, một hồi thì tỉnh lại!” Ngón tay hắn vuốt ve hàng mi của cô, trên mặt Tình Không còn có chút ngứa, cô chịu đựng không được muốn vươn tay kháng cự, phải dựa trên vai hắn, thân thể loạng choạng, trong lòng đã không còn cảm giác sợ hãi kia.
Hai cái giờ sau, du thuyền cập bờ, Tình Không cũng tỉnh, khi xuống thuyền qua cây cầu nối thuyền và bờ, đầu cô vẫn còn choáng váng, Lôi Ân nhanh chóng đỡ cô, nhìn nước biển dưới chân chảy xiết, Tình Không trong đầu đột nhiên nảy ra ý muốn đùa dai.
Toàn bộ thân thể của cô đều tựa trên người Lôi Ân, sau đó thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, dùng sức thật mạnh đem hắn đẩy xuống.
Kỹ năng bơi của Lôi Ân rất tốt, bờ biển lại cách đó một khoảng, chờ hắn bơi tới, Tình Không sớm đã chạy biến mất, bên tai truyền đến, cũng là tiếng cười lanh lảnh của cô.
Như vậy thật tốt, có thể nghe được tiếng cười không kiêng kị gì của cô như vậy thật là tốt!
“Các cậu đều trở về đi! Bảo người trên đảo này nữa……” Lôi Ân cởi quần áo ướt sũng trên người quay đầu phân phó Tra Lý.
“Điện hạ……” Tra Lý có điều khó nói, đây có lẽ là lần đầu tiên Lôi Ân và một cô gái chân chính ở trong thế giới của hai người.
“Ừm, có tôi ở đây rồi! Hơn nữa trên đảo có hệ thống bảo an trăm mét, có việc gì tôi sẽ liên hệ ngay!”
Lôi Ân biết Tình Không không thích bị trói buộc, trước kia hắn giam cầm cô quá chặt, mới có thể làm cho cô buồn bực không vui như vậy.
“Dạ!” Tra Lý vuốt cằm, chỉ cần hệ thống bảo vệ nơi này bị phá, hắn cũng sẽ nhận được tín hiệu, không lo lắng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Tình Không giấu mình ở bên trong đồng hoa màu tím, Lôi Ân rất nhanh tìm đến đây, cả hòn đảo này bây giờ một người cũng không có.
“Anh làm sao mà biết tôi tại đây?” Tình Không nằm trên mặt đất, sườn nằm úp sấp, Lôi Ân chỉ nhìn thấy sườn mặt của cô, màu tím thần bí như vậy, dung nhập bên trong dải hoa, phảng phất giống như tiên tử, tóc dài màu tím đỏ theo gió nhẹ nhàng đong đưa, hắn theo sau ngay ở bên người cô nằm xuống, sau đó đem những sợi tóc theo gió tung bay trên mặt cô vuốt đi, cười nói,“Chúng ta có thần giao cách cảm!”
“Tôi thích nơi này……” Tình Không đột nhiên vòng cánh tay, trình ra tư thế ôm ấp chân trời, hơi hơi híp mắt, lúc này đã là buổi chiều, ánh nắng chiều ráng đỏ thẳng chiếu, cả hòn đảo như được phủ một tầng sa y.
“Biết tên nơi này gọi là gì không?” Lôi Ân một tay chống cái trán nhìn cô, Tình Không lắc lắc đầu, chợt nghe đến bạc môi tính cảm của hắn phun ra vài, “Thiển tử Tình Không! Dùng tên của em đặt đấy!”
Rất quen thuộc, hắn từng nói qua, cũng mang cô tới nơi này, có hình ảnh mơ hồ lóe lên trong đầu Tình Không, cuối cùng lại vẫn trống rỗng.
Tình Không sợ nước, vẫn không dám tới gần bờ biển, Lôi Ân nhớ rõ dáng vẻ của cô khi ở dưới nước giống như nàng tiên cá, bọn họ còn từng ở trong bể bơi trang viên hoa hồng yêu nhau cuồng nhiệt, nhưng sau khi cô rơi xuống biển, trong lòng liền e ngại sợ hãi nước.
Lôi Ân cởi đổi quần áo, toàn thân chỉ còn một cái quần bơi con ngươi hổ phách dừng ở trên người cô gái nhỏ đang ngắm biển bên bờ, hắn nhếch môi, ý cười âm hiểm, sau đó sải bước đi đến bên cạnh Tình Không.
“A?” Tình Không đột nhiên bị người ôm lấy, cô sợ hãi ôm sát cổ người đó, khi nhìn thấy Lôi Ân tươi cười thâm hiểm đó, cô dùng tay cào hắn, hắn đã ôm cô đi đến mặt nước biển.
“Anh buông ra! Tôi không xuống nước!” Tuy rằng không biết chính mình tại sao lại sợ nước, nhưng Tình Không vẫn bài xích nước biển.
Cô dùng sức đá đánh hắn, kính râm trên mắt Lôi Ân bị cô đánh gỡ xuống, khi con ngươi màu hổ phách trong trẻo nhìn cô, Tình Không khó khăn nuốt nước miếng, hắn đã ôm cô ẩn vào trong nước.
“Lôi Ân, khụ khụ……” Có trí nhớ khủng bố muốn phá đầu cô đi ra, Tình Không chân bối rối như bạch tuộc cuốn lấy người hắn, Lôi Ân thấy vậy cười càng thêm vui vẻ.
Hắn cắn vành tai của cô, một bàn tay nâng mông của cô, làm cô càng ở sát vào hắn, “Bảo bối, anh thích em nhiệt tình như vậy!”
“Lôi Ân, ngươi…… Khụ khụ, hỗn đản!” Tình Không bị hắn ôm hướng đến chỗ sâu nhất, cô uống mấy ngụm nước, trong lòng ý sợ hãi càng nhiều.
Mà hắn, biết rõ cô sợ hãi, nhưng hắn vẫn hưởng thụ hành động này như bù đắp yêu thương nhung nhớ, càng hận không thể đem toàn bộ thân thể cô hòa tan vào hắn.
“Đừng sợ, anh đang giúp em vượt qua chướng ngại trong lòng, thả lỏng……” Bàn tay to của hắn lại vỗ mông cô, Tình Không nhìn hắn cười khi thực hiện được hành động, tức giận lại không thể đánh.
Cô nhắm mắt lại, thử đứng ở trong nước, có cảm giác giống như đang đi trên đám mây mềm mại, bởi vì đầu mùa hè, nước vẫn còn lạnh, da mặt của cô trong suốt, những mảnh da tróc vảy bắt đầu tróc ra.
Lôi Ân nhìn cô, giống như con bươm bướm thoát xác từ kén tơ, sau khi cô chậm rãi lột xác, sẽ là một con người xinh đẹp.
Hắn muốn đem cô giấu đi, cả đời đời này chỉ có mình hắn được nhìn cô.
Thân thể Tình Không vẫn không thả lỏng được, một bàn tay gắt gao cầm lấy cánh tay hắn, Lôi Ân từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, giống như người lớn nhìn một đứa bé bắt đầu tập bơi, nhìn cô chậm rãi điều tiết thân thể cân bằng, rất nhanh có thể đứng vững trong làn nước biển.
“Hừ, chính là như vậy, tốt lắm, anh buông tay ……!” Lôi Ân buông lỏng bàn tay trên hông cô, Tình Không còn hồn nhiên bất giác, chờ cô ý thức được bản thân chỉ còn lại một mình với làn nước biển, cô bắt đầu sợ hãi.
“Lôi Ân, đừng đi!” Cô quay đầu nhìn bốn phía, tại sao không thấy bóng dáng Lôi Ân đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT