Bởi vì bị thương vào mạch máu nơi cổ họng, Tình Không rất khó khăn khi nói ra hai chữ kia, Việt Trạch ôm lấy cô, hai tay rung rung, sau đó cúi đầu, không thể tin được nhìn cô, “Tình Không, em đã tỉnh?”
Mắt cậu hơi ươn ướt, đợi lâu như vậy, cô rốt cục đã tỉnh.
Tình Không vươn tay muốn sờ lên mặt mình, băng gạc bó một tầng thật dày, Việt Trạch vội vàng giữ lấy tay cô nói,“Đừng nên cử động!”
Vết thương rất sâu, đã chạm đến tận gân cốt, chạm vào một chút sẽ rất đau.
Tình Không hiện tại mới cảm thấy trên mặt bỏng rát, những vết bỏng trên người đã hình như đã khôi phục, nhưng thân thể của cô hiện nay không chút sức lực, cử động một chút dà thấy đau.
“Cho cô ấy uống hai viên thuốc giảm đau này đi!” Ngồi phía trước, Từ Tử Khiêm đưa qua hai viên thuốc, Việt Trạch vội vàng giúp Tình Không uống,“Tình Không, em không cần nói gì, anh bây giờ mang em đi, đi đến một nơi không có ai quen biết chúng ta!”
“Anh sẽ ở bên chăm sóc em thật tốt!” Hắn bắt được của cô hai tay, trong mắt rốt cục lộ ra vui mừng.
Đang ở lái xe, Từ Tử Khiêm đột nhiên nhận điện thoại, sau đó quay đầu đến Việt Trạch nói,“Tớ đã liên hệ đến một chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ, ở Las Vegas, vết thương trên mặt cô ấy đã chạm đến xương, nếu còn kéo dài bỏ lỡ thời gian điều trị này, về sau cho dù làm giải phẫu cấy da cũng khôi phục không được khuôn mặt trước kia!”
Tình Không uống thuốc rồi lại ngủ mê man, đầu cô gối lên trên vai Việt Trạch, cậu đau lòng vuốt tóc cô, khuôn mặt này, cô còn không chưa nhìn qua, trên đời không có một phụ nữ nào lại không thích đẹp, cậu luyến tiếc sau khi tỉnh lại cô chắc chắn sẽ rất đau khổ.
“Vậy đi Las Vegas trước!” Việt Trạch làm một quyết định trọng đại, cậu biết rõ nơi đó là thiên hạ của Hắc Ngân Thánh, Walter rất khả năng đã liên kết với hắn ta để lấy mạng cậu, nhưng cậu giờ chẳng quan tâm đến chuyện đó.
Nếu đợi hẳn đến lúc sau này khi Tình Không tỉnh mà hối hận, không bằng hiện tại cậu mang cô đi, vết thương trên mặt có thể tra tấn cô.
Từ Tử Khiêm có quen biết vài chuyên gia về việc này nhưng họ đều ở Las Vegas, Việt Trạch quyết định mạo hiểm thử một lần.
Vì bảo đảm an toàn, Việt Trạch dùng hộ chiếu của Từ Tử Khiêm mua vé máy bay đi Las Vegas, khi cậu ôm Tình Không xuyên qua sân bay cùng Từ Tử Khiêm từ biệt thì trong sân bay có vài ánh mắt theo dõi cô gái trong lòng cậu, Việt Trạch rất nhanh ôm đi Tình Không đăng ký, cậu cố ý thay đổi trang phục, một áo bành tô rộng thùng thình, mũ lưỡi trai mang cúi đầu, bao bọc cả mặt Tình Không, căn bản sẽ không bị ai nhận ra.
Bốn giờ sau, máy bay rớt xuống, Việt Trạch ôm Tình Không xuống máy bay, một đường khiến cho không ít người chú ý, bởi vì cô gái trong lòng cậu băng bó kín người, cảm nhận ánh mắt mọi người đều để ý đến Tình Không làm cho Việt Trạch cảm thấy không hờn giận.
Tình Không tỉnh lại là khi trời đã tối, trong phòng bật ánh đèn neon, địa phương xa lạ, nhìn không có ai.
Cổ họng Tình Không đau khó chịu, da thịt trên mặt như là bị thiêu cháy, cơn đau khiến cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
“Việt Trạch……” Cô thử kêu Việt Trạch, trí nhớ lưu lại một khắc, cô cùng Tô Khuynh cùng nhau biển, cô còn sống, lại là Việt Trạch cứu cô sao?
Tình Không đã không còn sức lực nào để nghĩ lại mọi chuyện trước đó, cô vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, mỗi một lần khi sắp rơi vào địa ngục đều là Việt Trạch đem ánh sáng đến cho cô!
Đáp lại cô, chỉ có tiếng hơi thở thê lãnh cùng xa lạ.
Tình Không giãy dụa ngồi dậy, đi chân trần xuống sàn, cái lạnh dưới sàn truyền vaof người cô, cô như con cá bị nhốt trong bồn, muốn động, lại không thể động đậy, muốn khóc, nước mắt cũng không chảy được.
Loại cảm giác này thật sự là không chịu nổi, coi như toàn thế giới chỉ còn lại có một người cô, cô khát vọng phía sau có một đôi tay, một cái ôm ấm áp, làm cho cô một bức tường tránh gió.
Tiếng Tình Không khàn khàn nức nở, thân thể bị ngã xuống thật mạnh, không biết khóc bao lâu, Việt Trạch khi trở về nghe được tiếng khóc khàn khàn của cô, vội vàng đi qua bế cô lên.
“Tình Không, sao em lại đứng dậy?” Cậu đem cô ôm đến đặt trên ghế sô pha ngồi, theo trên giường lấy quá một cái chăn quấn lấy thân thể của cô.
Cô hiện tại giống như một đứ trẻ được chiều chuộng, cậu chỉ cần chạm nhẽ cũng dọa đến cô.
“Tình Không, làm sao vậy?” Việt Trạch ngồi xổm cô trước mặt, chỉ nhìn đến cô lộ ở bên ngoài đôi cùng hé ra miệng, cánh tay thượng da thịt sẹo rơi xuống, đã muốn không giống trước kia da thịt như vậy tinh tế.
“Tôi nghĩ rằng…… cậu không cần tôi nữa ……” Tình Không giống như đứa nhỏ bất lực dùng hai tay nắm chặt quần áo Việt Trạch, giọng nói khàn khàn ngay cả chính cô nghe xong đều cảm thấy không phải của mình.
“Làm sao có thể? Tình Không, anh sẽ không bỏ lại em, từ hôm nay trở đi anh sẽ không đi đâu cả, sẽ ở mãi bên em, em ở nơi nào anh ở nơi đó!” Việt Trạch đau lòng giữ láy gương mặt cô, cậu chưa từng có nhìn thấy cô sợ hãi như vậy, bất lực đáng thương làm cho trái tim cậu đau.
“Việt Trạch, tôi chỉ còn có cậu ……” Tình Không nước mắt như là nước sôi giống nhau an ủi nóng hắn trong ngực, Việt Trạch ôn nhu lau của cô nước mắt, sợ làm đau cô, hắn hận không thể có thể thay thay cô thừa nhận này phân đau ý.
“Tình Không, kiên cường một chút, em sẽ tốt lên thôi! Ta sẽ luôn luôn tại bên cạnh ngươi!” Việt Trạch ôm cô, cảm giác được cô ở trong lòng cậu giống như đứa trẻ không có cảm giác an toàn, thân thể cuộn mình nằm trên cánh tay cậu, thẳng đến cô ngủ rồi, ở trong mơ vẫn còn nức nở.
Cậu đi ra ngoài thấy hai bác sĩ thay Từ Tử Khiêm đến, chờ Tình Không tinh thần trạng thái tốt lên một chút rồi qua, cô lần này không chỉ có là thân thể bị thương nghiêm trọng, ngay cả trái tim cũng bị thương nặng nề.
Chiến tranh của bọn đàn ông kia, vì sao muốn liên lụy tới Tình Không đáng thương vô tội?
Một lần cô mất máu trước kia vẫn còn khắc ghi trong đầu cậu, cậu chỉ hận chính mình không đủ mạnh, không có năng lực luôn luôn tại bên người cô, bảo hộ cho cô!
“Tình Không, thực xin lỗi!” Cậu cúi đầu, hôn lên trán cô, ở trong mắt cậu, cô so với nữ thần ánh trăng còn thánh khiết, xinh đẹp hơn, cậu tuyệt không có thể để cô bị hủy hoại ở trong tay hai người đàn ông kia, đôi bàn tay vốn trắng nõn giờ đây bị bẻ gãy, như vậy về sau, cụa sẽ làm đôi cánh của cô, mang theo cô bay khắp đó đây.
Sau khi tinh thần tỉnh táo trở lại, ban đêm Tình Không bị cơn đau lại làm cho tỉnh, đu đớn trên mặt làm cô cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy ròng, đau đớn phát ra tiếng rên rỉ, nằm ở trên sô pha Việt Trạch nghe được tiếng đau của cô, cậu vội vàng chạy đến bên giường, phát hiện của cô một đôi tay cô đã xốc những dải băng gạc ra, cô đang tự cào vào mặt.
“Việt Trạch, lấy cho em cái gương, đau quá –” Tình Không dùng móng tay sắc nhọn cào lấy gương mặt mình, cảm giác đau đớn không chịu nổi như vậy làm cho cô sống không bằng chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT