Oa Nhi ở trong lòng Tình Không cũng ngây thơ không nghĩ, thân thể của cô có chút ăn không tiêu, bế một hồi, liền nắm tay cô bé ngồi xuống trong viện.
Gương mặt nho nhỏ, cả tay và chân cũng đều nho nhỏ, Tình Không càng nhìn trong lòng càng thích.
Con gái, cô cũng mong có con gái!
Cô vuốt cái bụng bằng phẳng của chính mình, mới hơn hai tháng, cô không cảm giác nó tồn tại.
Nhanh đến giữa trưa, mẹ của Oa Nhi tìm lại đây, đó là một phụ nữ trung niên, khi nhìn đến Tình Không, dùng một loại ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hâm mộ nhìn cô.
“Chồng của cô giữ cô như bảo bối trong nhà, cũng không để cho hàng xóm chúng ta nhìn đến một cái, thật sự là một cô gái xinh đẹp nha ….”
Tình Không có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, người khác đều nghĩ lầm cô cùng Việt Trạch là một đôi, cô cũng không muốn giải thích.
“Nhưng mà, lão công của cô đối với cô thiệt tốt! Hôm kia còn đến hỏi tôi cá trích nấu như thế nào, xem ra cô đang mang thai? Về sau mọi người có thể giúp đỡ cho cô một chút…!” Mẹ Oa Nhi ôm lấy Oa Nhi, hữu hảo nói với Tình Không xong, cô cảm kích gật đầu, không nghĩ tới Việt Trạch lại có tâm tư này.
Khi rời đi, Oa Nhi vẫy vẫy tay với cô, miệng ngọt ngào cùng cô nói tạm biệt.
Một buổi chiều như vậy, Tình Không ngẩn người vượt qua, Lôi Ân cúc áo không thấy, Tình Không có chút mất mát, thẳng đến khi Việt Trạch trở về, vẫn là nhìn cô với bộ dáng hơi hoảng hốt.
“Em đang nghĩ gì vậy? Thời tiết lạnh cũng không biết mặc thêm quần áo!” Việt Trạch quan tâm ôm cô vào nhà, dưới ánh chiều tà, chàng trai giống như trưởng thành chỉ sau một đêm, ở bên Tình Không ngày qua ngày, cậu đều rõ ràng hiểu trách nhiệm gánh vác trên vai.
Nghe được tiếng cô thở dài, Việt Trạch sờ sờ tóc cô, buổi tối theo thường lệ ôm cô cùng nhau ngủ.
Tình Không rón ra rón rén xốc quần áo của cậu lên, phát hiện trên người cậu có nhiều vết thâm tím thậm chí có cả vết thương chảy máu chưa lành, giống như là quyền đấu lưu lại, hoặc là va chạm với cái gì đó.
Việt Trạch tựa hồ rất mỏi mệt, trong lúc ngủ mơ, hai hàng lông mày đều nhắm chặt, hai tay ôm lấy như muốn bảo vệ cô.
Tình Không càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Việt Trạch là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, cậu bây giờ ngày ngày xuất quỷ nhập thần, rốt cuộc đang làm cái gì?
Việt Trạch tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, cậu khẽ vuốt ve người bên gối đang hoàn hảo ngủ, động tác nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, sau đó ra ngoài.
Tình Không sau khi cậu ra ngoài 5 phút cũng đi theo sao, nhìn đến một đường cậu chạy chậm, cô kêu chiếc xe, chậm rãi đi theo phía sau cậu, nhìn thấy cậu đi vào trong một quán đấu quyền anh, Tình Không vội vàng thanh toán tiền xuống xe, cũng theo sau đi vào.
Tình Không đối những nơi như thế này cũng không xa lạ, thậm chí ở Mĩ, có người dựa vào quyền anh mà sống, vì thỏa mãn dục vọng người xem, bọn họ cho tới bây giờ cũng không dùng thế thân.
Tình Không trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ xấu trong đầu, Việt Trạch tới nơi này làm cái gì?
Quán quyền anh thực náo nhiệt, khi cô vào trong, chung quanh đã vang lên những tiếng hô hào đánh nhau, những người đàn ông vạm vỡ này, ra tay chẳng phân biệt được nặng nhẹ, vì thắng được niềm vui khách hàng, người nào người nấy đều vứt tự tôn sang một bên.
Tình Không càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nếu là Việt Trạch, cậu làm sao có thể lưu lạc đến tận đây?
Hai tiếng chiêng đánh lên, ánh mắt Tình Không chớp cũng không chớp nhìn thẳng vào người đàn ông thứ ba bước lên, nửa người trên xích lỏa, trên đầu mang theo mũ giáp, nhưng là Tình Không liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, là Việt Trạch, đúng vậy!
Việt Trạch thân mình cao lớn nhưng là đứng ở giữa đám võ sĩ đàn ông này trông thực yếu đuối, Tình Không nhìn đến cậu bị đánh ngã, những đòn quyền như mưa không ngừng rơi trên người cậu, cô khống chế không được khóc thành tiếng đến đây.
Trong tiếng trầm trồ khen ngợi của đám người, tiếng vỗ tay vang dội, Tình Không trong lòng thực áp lực, rất khó chịu.
Cô đứng ở trong đám người có vẻ nhỏ bé như vậy, từ nơi này nhìn chăm chú vào cậu, nhìn đến cậu liên tục bị đánh ngã, trung gian đều không có nghỉ ngơi quá, nửa người trên xích lỏa đã đầy những vết thương.
Cô rốt cục biết những vết thương trên người cậu do đâu mà ra!
Tình Không nhìn thấy cậu khập khiễng xuống sàn, sau đó nhận xếp tiền từ trong tay ông chủ, thật cẩn thận để ở trong túi tiền, sau đó mặc quần áo lại rồi đi ra ngoài.
Tình Không đi theo phía sau, nhìn đến cậu ngồi xổm ven đường, uống nước ăn bánh mỳ, trên mặt vẫn là cười thỏa mãn.
Cô ngồi ở trong xe, nước mắt nhìn theo từng cử chỉ của cậu mà không dừng dại.
Cô nhịn xuống muốn xuống xe đứng trước mặt cậu la lên, nhưng lại thấy cậu lại đứng lên hình như muốn đi tiếp.
Nhìn cậu hoạt động gân cốt xong, lại đi vào trường đua xe, nơi đó sớm đã có người đợi sẵn, Tình Không nhìn cậu tiếp nhận chìa khóa xe xong, sau đó trực tiếp nhảy lên xe, bắt đầu liều mạng đua xe.
Cả một ngày này, Tình Không đi theo cậu, nhìn đến cậu bán mạng kiếm tiền vì cô, theo ở trong tay người khác tiếp nhận tiền này, cô phải khắc chế chính mình mới nhịn được xuống.
Cậu cũng có tự tôn của cậu, kiêu ngạo của cậu, sinh mệnh tốt đẹp như vậy, vì sao vì cô mà phải chịu đựng những việc này?
Cậu luôn cho cô ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, đó là vì cậu có tiền, Tình Không cho tới bây giờ đều là cho rằng như vậy, nhưng cậu cư nhiên sẽ vì tiền mà đi bán mạng!
Tình Không thất hồn lạc phách lẩn trong đám người trường đua, bên ngoài trời đã tối rồi, nước mắt của cô cũng đã khô, nếu cô thành gánh nặng của Việt Trạch, trói buộc Việt Trạch, cô như thế nào còn có thể yên tâm thoải mái ở bên cạnh cậu?
Cậu không hề nợ cô!
Tình Không không biết đi bao lâu rồi, bụng lại có chút đau, cô khổ sở ngồi xổm thân đến ôm lấy đầu gối chính mình, phía sau dồn dập tiếng bước chân vang lên, thân thể của cô bị người ta thật mạnh đụng vào, có một đám người chạy sượt qua đây.
Cái bóng dáng kia, là Việt Trạch!
Tình Không xoa ánh mắt, nới rộng ra ánh mắt nhìn cậu bị người khác đuổi, câu nhanh lẹn chạy qua đường cái, không để ý các dòng xe đang chạy, nhìn thấy cậu chạy thoát khỏi đám côn đồ kia, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng lập tức chạy về phía hướng ngược lại.
Khi Tình Không trở về nhìn đến trong phòng một mảnh hỗn loạn, cô còn đang thở hổn hển, thì đã bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Việt Trạch muốn điên rồi, nhìn không tới cô, nghĩ đến cô bị những người đó bắt đi!
“Em đi đâu vậy? Có biết anh lo lắng lắm hay không?!” Việt Trạch lần đầu tiên hướng cô quát lớn, Tình Không nhìn ánh mắt cậu đỏ lên nhưng không rơi nước mắt.
Việt Trạch nhìn cô rơi lệ, tức giận lại tan xuống.
“Thực xin lỗi, Tình Không, không phải anh giận em! Anh chỉ là…. rất sợ hãi!”
Cậu gắt gao ôm cô, nhìn cô hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt cậu, trái tim cậu mới được buông lỏng.
“Việt Trạch, tên ngu ngốc này!” Tình Không đột nhiên ôm lấy cổ cậu, cắn xuống. Khi Việt Trạch bất ngờ không kịp phòng, cô liều mạng đá cậu,“ Sao cậu có thể ích kỉ như vậy! Trứng thối, tôi không cần anh đối tốt với tôi như vậy! Tôi không nhận nổi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT