Chương 8

Roi da trên tay bỗng dưng biến mất , Khinh Mị nghi hoặc nhìn Lạc Ngọc có chút bực tức, dạy dỗ sư ghét nhất chính là có người quấy rầy quá trình dạy dỗ của hắn.

‘Thực xin lỗi, ngươi tiếp tục…’

Bị cái nhìn của Cách Uyên cùng Khinh Mị kéo lại lý trí, Lạc Ngọc nhanh chóng giải thích, ai, hắn nhất thời kích động nhịn không được động thủ, này không thể được, Cách Uyên đang ở đây, hắn phải làm ra bộ dáng công tử thanh cao.

Hắn vì nhất thời xúc động đoạt roi của Khinh Mị, nếu saunayf tieesnhanhf dạy dỗ Cách Uyên sẽ giảm bớt khoái hoạt.

Hơn nữa kì nguyện chương tổ chức trong nhiều ngày, hắn đã trù tính thời gian động thủ vậy nên không thể vì hứng thú nhất thời lộ ra bản tính.

‘Có phải hay không chịu không nổi? Ngươi là kẻ đơn thuần sao có thể nhìn cảnh này….’

Cách Uyên lộ ra ánh mắt thân thiết, ngữ khí áy náy, y thực hối hận đem Lạc Ngọc đến nơi này.

Lạc Ngọc trong cung hẳn là được mọi người cẩn thận che chở, đối với Cách quốc hoàng thất y cũng có hiểu biết, lạc Ngọc trong cung đực sủng ái tới mức nào, đem Lạc Ngọc trở thành trân bảo, không biết thế gian nhiều thị phi, nghĩ vậy y lại càng thêm áy náy.

‘Không có gì…’

Lạc Ngọc không hiểu y nghĩ gì, nhưng liền ngộ ra. Cách Uyên y cư nhiên đem hắn thành thiếu niên thuần khiết ngây thơ!

Lạc Ngọc thật muốn cười to, nhưng chung quy vẫn nhin xướng, quên đi, để y nghĩ hắn như thế, nếu đối phương nghĩ y thuần khiết vậy thuần khiết cho hắn xem, càng phù hợp với nguyện vọng con mòi, tỷ lệ thu thập được lại càng cao.

Cứ như thế, Lạc Ngọc nở nụ cười mười phần yếu đuối với Cách Uyên, sắm một bộ dạng nhu nhược , cục cưng ngoanngoaxn.

Nếu sau này biết được hắn là người thế nào sẽ có phản ứng gì đâu?

Nhất định rất thú vị. cứ nhưn vậy lạc Ngọc đem bản tính chính mình che giấu cẩn mật.

‘Tốt lắm, chúng ta xem người đi.’

Lạc Ngọc cùng Cách Uyên đến gần đám thiếu niên, một cổ mùi ngọt nị từ lư hương tỏa ra. Tuy rằng hương vị không thích hợp nhưng hắn cũng chẳng để tâm, lo ‘chính sự ‘ trước đã.

Một bên ở trên người thiếu niên dộng tay động chân, một bên nhìn Khinh Mị dạy dỗ thiếu niên, Lạc Ngọc có chút phiền lòng, nhưng hắn cho rằng do mình không được tự tay dạy dỗ nên tâm tình khó chịu cũng không để ý.

Nhưng thời gian trôi qua, loại cảm giác khó chịu ngày càng mãnh liệt, Lạc Ngọc mới cảm thấy không ổn nhưng hắn lại phát hiện mình không thể cất lời.

‘Ngô…’

Cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh trầm thấp, cũng may Cách Uyên thấy sắc mặt hắn không đúng lập tức tiến đến bắt mạch.

Bắt mạch Lạc Ngọc, Cách Uyên thầm nghĩ không tốt, mạch tượng tán loạn, chân khí trong cơ thể không thể không chế khiến chúng chạy loạn!

Cách Uyên liền ôm Lạc Ngọc phi thân ra ngoài, lưu lại Khinh Mị không hiểu chuyện gì xảy ra…………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play