Chương thứ bốn mươi sáu
Buổi cơm chiều, Huyền Hoài Cẩn , Lạc Ngọc cùng Vũ Huỳnh một bàn, Thương Duệ, còn những người khác vì thân phận của mình mà ở bàn khác chỉ để lại vài thị vệ canh gác.
‘Huỳnh buổi tối có ý định gì không?’
Lạc Ngọc chủ động xưng hô thân mật như những người bạn thân thiết.
‘Ở trong phòng chiếu cố ca ca.’
Lạc Ngọc tự nhiên xưng hô thân mật khiến y ngượng ngùng, thiện cảm của Lạc Ngọc y không có ý kiến.
‘Huynh đệ các ngươi cảm tình thật tốt…’
‘Ta cùng ca ca …’
………..
Hai người đơn thuần là tán gẫu nhưng lại như có nhiệt khí vây quanh, Huyền Hoài Cẩn một bên yên lặng ăn cơm, ngực tự nhiên thấy khó chịu.
Bộ dáng hai người thân mật trò chuyện trong lòng y có chút xót, một loại cảm giác khó tả đi, cảm giác thật kỳ quái, đau khổ chua xót.
‘Hoàng thúc, hoàng thúc?’
‘A?’
Huyền Hoài Cẩn hồi phục tinh thần, phát hiện Lạc Ngọc cùng Vũ Huỳnh đã dừng nói chuyện đều nhất tề nhìn về y.
‘Xảy ra chuyện gì?’
‘Khoogn có gì…’ Lạc Ngọc cười cười, ‘Vừa rồi hoàng thúc có vẻ không vui như có gì khó nghĩ .’
‘Phải không….’
Huyền Hoài Cẩn trong lòng lo lắng, cảm xúc của hắn lại hiển hiện rõ ràng như thế sao, ngay cả Lạc Ngọc cùng Vũ Huỳnh đều chú ý tới, xem ra sau này phải biết không chế.
‘Tiếp tục ăn cơm.’
Bị ngắt quãng, không khí vui vẻ của bàn ăn sưm biến mất, ba người đăm chiêu vùi đầu vào ăn cơm. Rất nhanh bữa chiều đã xong, ba người hướng phòng mình đi đến, vào cửa, Lạc Ngọc cười trộm, mưu ma chước quỷ đã hình thành , chờ cơ hội thực thi thôi.
‘Ha ha..’
Một người nằm trên giường, hai mắt nhắm lại dưỡng thần nhưng không thả lỏng, vẫn là chú ý động tĩnh hai phòng tả hữu.
‘Bá lạp lạp…..’
Bên phải truyền đến tiếng nước, tuy rằng phòng có cách âm nhưng Lạc Ngọc là cao thủ hiển nhiên nghe vô cùng rõ ràng.
‘Xem ra ông trời giúp ta lựa chọn .’
Lạc Ngọc cũng không vội vàng đứng dậy, hắn chời đợi một lát, tính nhẫn nại của hắn vốn không hảo như vậy nhưng hắn biết , quá nóng lòng sẽ khong thấy tuyệt cảnh, bởi vậy hắn đã tính toán thời gian chuẩn bị lúc đối phương ngâm mình vào dục dũng mới tiến vào.
‘Rầm rầm…’
Đi tới cửa phòng Vũ Huỳnh, nghe âm thanh âm tắm rửa Lạc Ngọc cười cười đến mi mắt loan loan.
Ha ha, tiến vào thôi….