Sư Sư nhìn trộm tôi, hiện tại đại khái chỉ có cô ấy mới hiểu nỗi khổ của tôi “gọi điện thoại cho Lưu bang, hạn anh ấy phải trở về trong vòng nửa giờ nữa.”
Tôi kéo Hạng Vũ đang sắp xếp các món đồ mua được lại, hỏi anh ấy; “Anh Vũ, ánh tính khi nào đi?”
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, anh đã nghĩ đi luôn, nhưng thấy không chào mọi người thì không hay.”
Tôi: “…”
Bất chợt điện thoại Lý Sư Sư vang lên, chẳng biết vì sao cô nàng đỏ mặt thiếu chút ném luôn điện thoại đi, cô ấy đặt điện thoại lên bàn, nói; ‘anh trai…” rồi đi ra ngoài.
Tôi buồn bực tiếp lấy, chỉ nghe Lưu Bang nói: “…ai, ai nha, hộc hộc, hộc hộc, nói… gì đây, hộc hộc , hộc hộc…”
Tôi nghe thấy liền nói: “Anh Bang, trả bài à? “
Lưu Bang nghe ra là tôi, hơi chút ngượng ngùng: “hộc hộc, hộc hộc, anh đang giúp Phượng Phương bê hòm, hộc hộc hộc hộc…”
Tôi tức điên: “Đánh rắm, bê đồ thì anh dùng tay nào nghe điện thoại, chắc là dùng cái chân thứ ba để nghe điện thoại hả? xxx mau rồi về.”
Góa phụ đen Quách Thiên Phượng cướp lấy điện thoại: “Hộc hộc hộc hộc … sao lại nói thế, anh ấy xxx, hộc hộc… hộc hộc… vậy chị là cái gì?”
Tôi thầm nói, chị đương nhiên bị xxx, miệng lại nói: “he he, chị dâu cũng đang bê hòm hả?”
Góa phụ đen nghe ra là tôi, ngượng ngập nói: “là chú Cường à, bọn chị xong ngay thôi mà.”
“Thôi khỏi, vì “bê” vội là sẽ bỏ qua chất lượng.”
Lưu Bang lại la lên: “xxx chú Cường, một giờ nữa anh về.”
Góa phụ đen: “Đừng nghe anh ấy, nhiều nhất nửa tiếng nữa, chị đảm bảo là anh ấy về tới nhà.”
Lưu Bang: “…ông xxx chết mày.” Điện thoại tút tút.
Tôi đá bao đồ của hạng vũ vào gầm sô pha, nhón chân vỗ vai anh ta nói: “Anh Vũ, em mang anh đi gặp một người, sau đó anh muốn đi em cũng không cản.”
Hạng Vũ hỏi: “ai?”
“Hiện tại còn không nói được.”
Hạng Vũ nhìn tôi đầy nghi ngờ nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Lý Sư Sư kéo áo tôi lại lặng lẽ hỏi; “Hạng Lương cùng Phạm Tăng tới à?”
Tôi nói nhỏ: “là phụ nữ.”
“là Ngu…” Lý Sư Sư chỉ nói ra một chữ, cũng ý thức được cái gì vội bịt miệng, khuôn mặt mỹ lệ rung động. Tôi cười với cô ấy. Nói với Hạng Vũ; “Đi thôi, anh đến lái xe đi.”
Lý Sư Sư vội nói: “Em cũng đi.”
Tôi nói: “Em đi làm cái gì. Không phải gặp Phan An mà.”
Lý Sư Sư cười: “con gái tiếp cận con gái dễ hơn con trai nhiều.”
Tôi nghĩ cũng đúng, lập tức nói: “vậy cùng đi.”
Lý Sư Sư chắp tay sau lưng đi qua, ẻo lả đong đưa qua lại nói: “Anh không mời thì em không đi đâu.”
Tôi ngẩn ngơ: “em…” rồi đành tươi cười nói: “bà cô của tôi ơi, đừng nháo, liên quan tới nhân mạng ý.”
Hạng Vũ khó hiểu: “Bọn em làm gì vậy. Đi đâu?”
“Nói ít thôi, nhanh lên xe nào.” Dám cùng Tây Sở Bá Vương nói thế thật là quá giỏi.
Lý Sư Sư bước vào xe trước tôi, tôi ngồi ở ghế phụ, Hạng Vũ lững thững đi sau, lên xe mở khóa đạp ga cực kỳ lưu loát, hỏi tôi; “Đi đâu?”
“biết đường tới đại học chứ?”
“Đường cắt phố Hòa Bình hả?”
“…Đúng.”
“Biết.” Xe vừa chạy tôi đã nhìn ra ngoài hỏi: “chẳng phải đi thẳng sao?”
“Anh biết con đường nhỏ, chẳng những gần mà không có cánh sát giao thông nữa.”
…Nửa thùng thuốc Trung hoa thật là không phí, xem ra ông Vương đã dốc túi truyền thụ cho anh. Lái xe là một môn học vấn, có rất nhiều kỹ xảo thực dụng còn quan trọng hơn cả những chiếc xe hàng đầu nữa, kể cả việc đi đường mắng thế nào cũng như hợp lý trốn tránh cảnh sát giao thông, nên biết rằng khi xưa ông Vương lái xe công! Chúng tôi không chút nghi ngờ Hạng Vũ có thể lái xe đi tới bất cứ đâu trên cái thế giới này.
Trên xe tôi gọi cho hoa khôi Vương Tịnh, các cô bé đang tới trường, tôi hỏi cô ấy Trương Băng có ở cùng túc xá không, cô ấy nói hai người căn bản không ở chung nhà, Trương Băng ở tòa nhà 7.
Tôi nói: “Em Tĩnh, lát giúp anh việc, anh đến sẽ gọi điện cho em , em hẹn cô ấy ra được không?”
Vương Tịnh cảnh giác hỏi lại: “anh muốn làm gì?”
Tôi trầm giọng nói: “EM thấy vẻ ngoài cảu anh giống người xấu lắm à?”
“Giống, làm sao?”
“…Vậy em cảm giác anh là người xấu à?”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, anh rốt cục có việc gì?”
…nữ sinh trung văn đều đối đãi người khác thế này sao?
Tôi nói: “Anh muốn giới thiệu cho cô ấy bạn trai, lát em chỉ cần gọi cô bé ấy ra, anh cùng bạn anh chỉ liếc nhìn một cái, không làm phiền bọn em, được không? Hơn nữa còn là trong trường, em còn sợ xảy ra chuyện gì à?”
Vương Tịnh cười khanh khách: “Vậy cũng không biết, nữ sinh nghệ thuật xảy ra chuyện tỷ lệ đã cao, hơn nữa còn trong trường, hơn nữa còn dám theo “Trương bán thành” nổi danh vang dội hả?”
“có ý gì?”
“Có cả biển người theo đuổi Trương Băng, số đó có thể chiếm nửa thành phố, vì vậy bọn em đặt biệt hiệu cho cô ấy là “Trương bán thành”. “không sợ, bạn anh thích nhất là đồ thành –anh nói này, rốt cục em có giúp anh không, chỉ cần em lừa cô ấy ra, về sau tiền rượu của em với bạn em tại quán bar nghịch thời không toàn miễn.”
“Anh thấy em giống loại người bán bạn cầu vinh sao? Dù sao sư thúc Chu Quý sớm đã miễn phí cho bọn em rồi.”
Mập mạp chết bầm! Tôi vội đưa điện thoại cho Lý Sư Sư, nói nhỏ: “xử con nhỏ đó đi.”
Lý Sư Sư tiếp điện thoại, nói vo cùng ôn nhu: “Em à, em không hiểu được tình hình rồi, nhưng em có nghĩ qua chưa, em chỉ nhấc tay một cái có lẽ có thể hoàn thành ước nguyện ngàn năm, anh của chị là một người đàn ông thứ thiệt, em có thể gặp anh ấy trước…”
Tôi nghe Vương Tịnh nói trong điện thoại: “Tán gái còn màng theo đoàn người thân, thật sợ các vị rồi, em giúp được chưa, chẳng qua em nói trước, hiện tại người nổi bật nhất trong đám đuôi Trương Băng là một trung phong bóng rổ sống gần chỗ em, cao to đẹp trai; một người khác là chủ tịch hội học sinh trường em. Hai người đều đa tài, ngoại trừ văn võ toàn tài Hoàng Dược Sư, em thực không nghĩ ra Trương Băng sẽ thích loại gì.”
Lý Sư Sư cười nói: “Vậy em thích loại nào?”
Vương Tịnh thẹn thùng, trầm ngâm.
“cô ấy thích Lý Bạch…” Tôi cướp lấy điện thoại, nếu đã xong nói nữa làm gì, tôi nói với Vương Tịnh: “Chờ lát nữa anh gọi cho em là hành động nhé.”
Tôi cúp máy nói với Lý Sư Sư: “Sao em biết người ta nhỏ tuổi hơn em, vừa gặp đã gọi em gái?”
“Anh không hiểu, con gái rất thân thiện với các cô gái lớn tuổi hơn mình.”
« Uhm. Anh vũ, thế nào ? »
Hạng Vũ trợn mắt, tôi mới ý thức mình hỏi nhầm người, lại hỏi Lý Sư Sư: “Vì sao?”
« Bất luận phụ nữ có giỏi cỡ nào, trong tâm lý của cô ấy đều khát vọng được người khác yêu thương nuông chiều, có thể làm nũng trong lòng người khác, nhưng có người làm nũng với bạn biểu thị bạn đã già, gọi co ấy em gái là loại lễ tiết. »
Tôi quay đầu lại nói với cô ấy: “Anh không sợ già, cứ thoải mái ngã vào lòng anh mà làm nũng.”
Lý Sư Sư nhìn tôi: “Người ta nói con gái cơ.”
Lại bắt đầu làm nũng.
Hạng Vũ đột nhiên nói: “sắp tới rồi, bọn em muốn đưa anh đi đâu? Người ta không cho đi xe vào trong trường đâu.”
“Bỏ xe lại, chúng ta đi bộ vào.”
Hạng Vũ đối với chữ “ném” rất bất mãn, anh ấy cần thận khóa xe, lại cẩn thận kéo cửa kiểm tra, sau đó mới yên tâm – cửa xe bị anh ấy vận lực kéo đứt.
Đại học C là đại học tổng hợp, bên cạnh còn óc các trường sư phạm thể dục thể thao, vì vậy con đường này được gọi là đường đại học, mà phạm vị xung quanh hợp xưng thành phố sinh viên, là một nơi phồn hoa tràn đầy sức sống.
Chúng tôi tiến vào vương trường C. Tạt qua bia kỷ niệm trước cửa, men theo đường rung. Có thể nhìn rõ tượng Khổng Tử, Tư Mã Thiên, Tổ Trùng Chi, Marco Polo được đặt trên bãi cỏ. Lý Sư Sư xem sách còn biết chút, từ sau thời khang Hi thì mơ hồ đại khái, Khang Hữu Vi, Lý Đại CHiêu, Lỗ Tấn, Chiêm Thiên Hựu mấy người này khiến cô nàng ngất vì không biết, mỗi khi đi qua một bức tượng, Lý Sư Sư đều đọc đi đọc lại phần giới thiệu, chúng tôi cũng vì thế mất rất nhiều thời gian.
Hạng Vũ chán nản chà chà chân: “Chú rốt cục muốn dẫn anh đi gặp ai? Anh vừa nghĩ ra là thiếu cái lều phải mua. Nếu không ngày mai không thể khởi hành.”
Học sinh lui tới hiếu kỳ đánh giá anh ấy, cho dù ở ngay cạnh đại học thể dục thể thao, nhưng cường tráng như Hạng Vũ cũng là hiếm có. Hạng Vũ không chỉ cao lớn, vóc người lộ lưng hổ eo ong, có thể tưởng tượng, khi anh ấy mặc lên khôi giáp, hét lớn vang dội, tay nắm Tạm Kim Hổ Đầu thương, ngồi trên Ô Chuy thì uy phong cỡ nào.
Chúng tôi tới trước ký túc xá nữ. Đối diện ký túc xá có một quảng trường nhỏ, tôi kéo Hạng Vũ tới một góc, trịnh trọng nhón chân, hai tay đè lên vai anh Vũ: “Anh Vũ, lát chúng ta sẽ gặp một người, khẳng định là anh biết, nhưng rất quen là khác, nhưng cô bé giờ còn không nhớ nổi anh là ai, vì không hù dọa cô bé, anh trước đáp ứng em hôm nay không xuất hiện.”
Tôi vẫn không yên tâm đè mạnh lên vai: “Em muốn anh thề độc.”
Hạng Vũ nói; “Nếu anh bội tín, vĩnh viên không được gặp Ngu Cơ.”
Lời thề này đối với Hạng Vũ thật là đủ độc, chẳng qua trong tình cảnh hôm nay thì không được, tôi mắt đảo liên tục nói: “Đổi câu khác đi.”
Hạng Vũ cười ha hả: “Anh với Lưu Bang ở cùng một mái nhà mà không động tới hắn, chú còn không tin anh à?”
Hạng Vũ là loại người bạt cả đỉnh nói chuyện rất giữ lời. Không phải tôi không tin anh ấy, tôi sợ ảnh không khống chế nổi. Anh ấy mà nổi điên lên, tay không có thể san bằng trường học, tới lúc đó nhân số thương vong tại trường C là con số khổng lồ.
Tôi thấy Hạng Vũ nói rất kiên định, cũng đành thế, trực tiếp gọi cho Vương Tịnh bắt đầu hành động.
Điện thoại gọi xong, chẳng bao lâu Vương Tịnh nhắn lại: cô ấy đang tới, em cùng cô ấy gặp nhau ở thư viện.
Tôi đột nhiên khẩn trương còn hơn cả Hạng Vũ –anh ấy thì vẫn bình chân như vại.
Lưu Bang nói Trương Băng là Ngu Cơ, đó là vì hai người trông rất giống nhau, tôi thấy khí chất của cô ấy giống. Chẳng qua là phỏng đoán từ một phía, Trương Băng rốt cục có phải Ngu Cơ hay không lập tức có kết quả ngay thôi.
Ba người chúng tôi ngồi chen chúc nhau trên một cái ghế băng, tôi cùng Lý Sư Sư đều gấp gáp xoa tay. Hạng Vũ thì hiếu kỳ.
Lý Sư Sư tới ngồi bên tôi hỏi: “Chị ấy… đẹp không?”
‘Cũng được, so với em thì cô ấy không bằng, nhưng rất đẹp.”
“Hì, anh nói là chị ấy múa đẹp hả?”
…Tôi cũng chưa có kịp chuẩn bị, Trương Băng đã xuất hiện, cô bé ôm một quyển sách đi qua trước mặt bọn tôi> tôi căn bản không nghĩ ra cô bé ấy đi nhanh thê,s cũng không ngờ cô bé đi ra từ một con đường nhỏ, chúng tôi ngồi cách cô bé không xa, cô bé chỉ nghiêng đầu cái là nhìn thấy chúng tôi.
Tôi theo bản năng ôm chặt Hạng Vũ, lại phát hiện anh ấy không chút động đậy, đầu cũng chẳng động gì, chỉ có con mắt nhìn theo Trương Băng, vẻ mặt chẳng thay đổi. Lý Sư Sư phát hiện chúng tôi bất thường, cô bé nhìn vào đám đông, lập tức chú ý Trương Băng, cô ấy chỉ vào Trương Băng, quay đầu qua tỏ ý hỏi có phải không. Tôi gật đầu.
“Anh đi…”
….
Mọi người đi qua đều kinh dị nhìn vào tôi cùng Hạng Vũ, tôi lúc này mới phát hiện tôi còn giữ nguyên tư thế ôm Hạng Vũ. Tôi buông tay, vỗ vai: “Anh Vũ?”
Hạng Vũ vẫn ngớ người không nói được gì, cũng bất động, tôi bị dọa sợ, càng cố sức vỗ anh ấy. Qua hồi lâu, Hạng Vũ rốt cục lấy tay vuốt mặt, nói như mê sảng:
“Sao mà lâu quá vậy?”
Tôi nghĩ mãi mới ra, ra là anh ấy coi hết thảy là mộng, xem ra trước kia đã mơ vô số lần như thế.”
Tôi hỏi lớn; “Không phải mơ đâu, thật đấy.”
Hạng Vũ bịt tai, nghiêng đầu nhìn tôi: “Ngay tiếng cũng như thật.”
Tôi cầm đầu anh ấy vặn về phía đối diện, nói to; “Nhìn đi, nhiều gái thế này, dù mộng cũng là xuân mộng, anh cứ sờ quần sịp xem có ướt không là biết thật giả ngay mà.”
Hạng Vũ đẩy tay tôi ra, lẩm bẩm: “Sao trong mộng chú Cường vẫn cái đức hạnh thúi thế nhỉ?”
Tôi điên rồi, Cường tôi bị người ta coi là lưu manh, phá làng phá xóm, du côn, lừa đảo, gian thương … nhưng coi tôi là người trong mộng là lần đầu. Mẹ nó, ông còn là mộng lang nữa cơ, vì sao không có một cô bé thân mang tuyệt kỹ nhân lúc trời tối lẻn lên giường tôi chuốc xuân dược hả/”
Hạng Vũ buồn rầu ngồi nguyên chỗ, tự nói với mình: “Cô ấy gầy đi…’
Tôi thực hết cách, lấy hết can đam vung lên nắm đấm như ‘bát dấm’ đấm thẳng vào mặt Tây Sở Bá Vương – đau quá, tay đâu quá.
Hạng Vũ vốn có thể tránh, nhưng vì ‘ở trong mộng’ nên cũng mặc cho một quyền thoải mái phát huy sức mạnh. Bị đau, hạng vũ nổi điên, đứng bật dậy nhấc tôi lên quá đầu… tôi quay đầu thấy 3 nữ sinh ở túc xá, hai mỹ nữ còn đang thay quần áo.
“Vì sao mày đánh tao?”
“Anh Vũ, tỉnh lại chút đi, đây không phải mơ đâu.”
Hạng Vũ như bị điện giật, vội bỏ tôi xuống: “Đánh anh phát nữa coi.”
Tôi nhảy lùi ra sau: “anh tự làm đi, đánh anh lại nổi điên xách em ném lên, nằm xuống là thành hình chữ đại còn đỡ, nếu để anh đập em thành chữ bắc thì em thiệt to rồi?”
Hạng Vũ không nói tát cho mình một phát, đau nhếch miệng, sau đó tiên tay giữ chặt lấy một nữ sinh hỏi: “Đây là đâu?”
“Đại học C.”
Hạng Vũ chỉ túc xá: Trong đó có ai?”
“Đây là ký túc xá nữ…” nữ sinh viên bắt đầu sợ, Hạng Vũ lông mày nhăn lại, mắt đỏ máu, mặt hưng phấn lộ rõ.
Hạng Vũ thả nữ sinh viên. Đứng giữa đường, muốn chạy lẹ, lại rụt về, đấm vào bàn tay, giống như thú trong cũi, càng lúc càng điên cuồng. Anh ấy đừng yên tại chỗ, tay chỉ hướng Trương Băng rời đi, lắp bắp: “Cô ấy… A Ngu…”
“Anh Vũ tỉnh chưa?”
“Cô ấy không nhận ra anh…”
“Chị ấy giờ chẳng nhận ra ai rồi, vì vậy anh Vũ, em hỏi anh một câu: bé đó có phải là Ngu Cơ không/”
Hạng Vũ điên cuồng la lên: “Sao có thể không phải A Ngu của anh, từ tóc, tới ngón tay, mùi chân đều là A Ngu của anh.”
Tôi vội lăn qua ánh mắt tò mò của các nữ sinh viên: “Xem ra anh thật tử tế.”
Hạng Vũ bắt đầu đi tới đi lui, lẩm bẩm: “Nhưng vì sao cô ấy không nhận ra mình. Vì sao không nhận ra mình, vì sao…”
Tôi nói: “Có lẽ vì cô ấy không nhìn thấy anh, cũng có lẽ vì nguyên nhân khác, Sư Sư đã đi qua ròi, chờ em ấy trở lại chúng ta lại thương lượng, tóm lại phải để chị dâu đoàn tụ với anh.”
Tôi thấy Hạng Vũ đã bình tĩnh hơn nhiều, lại hỏi: “Anh thật xác định đó là chị dâu?”
“Không sai được, ngay cả dáng đi đều như cũ.”
Bấy giờ Lý Sư Sư chạy về. Hạng Vũ vội đứng lên, Lý Sư Sư lau mồ hôi; “Em thử hỏi đường rồi nói chuyện với cô ấy 2 câu, là học ở khoa vũ đạo nghệ thuật, tên Trương Băng, cô ấy là chị Ngu à?”
Tôi gật đầu, sau đó nói với Hạng Vũ; “Anh Vũ, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Chị dâu còn tại đây, hòa thượng còn chạy được chứ … á, không thỏa đáng, chúng ta trước về thương lượng các bước tiếp theo trong kế hoạch, rồi làm được không?”
Hạng Vũ thẫn thờ nói: “A.. cũng được.”
Bằng tính cách của anh ấy, thấy đến Ngu Cơ ngày mong đem nhớ lại đồng y nhanh như thế rồi ly khai, thật vượt xa ý liệu của tôi, tôi nhìn thấy ai tay anh ấy luôn run rẩy, Sở bá vương không sợ thiên địa hình như đang … sợ hãi.
Phải, là sợ hĩa, đáng sợ không chỉ là chia ly, có đôi lúc tương phùng sẽ khiên người ta thấy mới lạ. Huống hồ anh ấy đã ly tán với Ngu cơ quá lâu rồi, đâu chỉ mấy tháng, mấy ngàn năm, nó còn kể cả sinh tử.
Hạng Vũ một mực tìm Ngu Cơ, hiện tại tìm thấy rồi lại khiếp sợ. Đây là cái mà người ta gọi là lo được lo mất sao?
Tôi không dám để Hạng Vũ lái xe, anh ấy ngồi bên cạnh tôi, nắm tay vịn không nói gì.
Chúng tôi về tới cửa hiệu, Lưu Bang đã về. Tôi trực tiếp treo bảng nghỉ làm.
Tôi lên lầu lấy một chai năm sao Đỗ Tùng tửu đặt trước mặt Hạng Vũ, anh ấy đè lên tay tôi: “Anh giờ không uống rượu được, không thể uống, anh cần tự nghĩ.”
Tôi túm Lưu Bang đang nhắn tin cho góa phụ đen ra, đi tới cạnh Tần Thủy Hoàng đang chơi game đá rơi ổ điện, tôi đi vào phòng khách, tổ 5 người đã đủ cả, tôi hỏi Hạng Vũ: “Anh ổn chứ?”
Hạng Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều, gật đầu.
“Tốt.” Tôi vỗ bàn, mọi người đều bị dọa nhảy dựng, tôi để một chân lên ghế, bãi ra tạo hình đại ca giang hồ, nói sang sảng: “hôm nay anh Vũ tìm được chị dâu Ngu Cơ, trong này có 3 người biết Ngu Cơ trọng yếu thế nào với Vũ Ca, anh Chính, anh Kha, các anh không biết Ngu Cơ là ai, chỉ cần biết anh Vũ rất yêu cô ấy là đủ rồi.
“Nhưng, hiện tại có một vấn đề lớn nhất là chị dâu Ngu Cơ không nhận ra anh Vũ, thân phận của chị là sinh viên vũ đạo trong học viện, vì vậy nhiệm vụ của chúng ta là giúp anh Vũ cùng chị dâu tiếp tục tiền duyên, chúng ta sẽ gọi hành động lần này là..” Tôi bỏ chân xuống, tổng kết: “Từ bây giờ trở đi, chúng ta phải giúp anh Vũ cua Ngu Cơ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT