Tôi nói với Bánh bao: “Em dẫn mấy người về trước, anh sẽ về sau.”
Bánh Bao gật đầu, giả vờ nhu tình, thì thầm vào tai tôi, nhưng nàng nói: “Anh mà dám đi mát xa hay nhà tắm với họ thì cứ coi chừng.” Sau đó đứng lên, chào tạm biệt các hảo hán, lúc đi còn ngoái lại trừng tôi, tôi vội nói: “Anh nhớ.”
Bánh Bao vừa đi, Hỗ Tam Nương đã nắm cổ tôi: “Cô ấy nói gì với cậu thế?’
Tôi lộ vẻ đau khổ; ‘Cô ấy kêu em cách chị xa chút.”
Hỗ Tam Nương biết tôi đang trêu, cô ấy đặt tay lên vai tôi, nói với mấy người Lâm Xung: “Các anh có phát hiện ra điều này không, cô gái kia thật giống hệt nhị tỷ của tôi.” Mọi người đều gật đầu cười.
Tôi biết cô ấy có lẽ đang nói tới Tôn Nhị Nương, hiếu kỳ hỏi: “Chị hai cũng giống bề ngoài giống cô ấy hả? Chẳng trách Trương Thanh ca ca không thể có được nhân sinh quan thế giới quan bình thường, thế nên mới xiên thịt người đi nướng.” Sau đó tôi cười hì hì: “ Nguyên lai cô em mới 24 tuổi, Cường ca năm nay 27 nè….
Hỗ Tam Nương tống cho tôi một cái cốc đầu đau điếng; “Chẳng phải lão nương đã nói sao, năm nay lão nương đã 900 tuổi, tổ tông mười mấy đời Tiêu gia có khi đã từng ngồi uống rượu với lão nương.” Nàng liếc mắt, đột nhiên chỉ vào Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng nói: “tên kia nói không chừng là tổ tông của cậu đó, nhanh tới vái chào.” Tiêu Nhượng lại không chút khách khí, nắm cái ghế đi qua ngồi xuống: “Có lẽ thật, nhà cậu có tộc phổ chứ?” Đúng là thâm nho nhọ đít, người đọc sách thì xấu xa.
Tôi phịa ra: “Tôi nghe ông của tôi nói, cụ tôi vốn không họ Tiêu, là đổi từ họ khác sang.”
Hỗ Tam Nương nói: “Vậy cậu họ gì, tôi tìm cho cậu, hôm nay phải để cậu nhận tổ quy tông.”
Đây là chỗ tốt của việc nhiều người, hơn 50 người cơ hồ họ gì cũng có, đều lộ vẻ nóng lòng chờ đợi, thật sự muốn nhật tôn tử đời thứ 13 a. Tôi nói: “Nhìn từ tôi cũng có thể thấy gia tổ chắc chắn là dân lành tuân thủ pháp luật, nói không chừng còn là thư hương môn đệ, hậu nhân của danh nhân, tuyệt đối không thể có chút liên quan tới các vị đại ca.
Các hảo hán cười lớn, đều nói: nếu hậu nhân của họ đều giống cậu, bọn tôi tạo phản làm cái gì.
Chỉ có Lâm Xung lộ vẻ do dự, xem ra đã nói đúng việc thương tâm.
Tôi vội lảng sang đề tài khác: “Lâm Xung ca ca. Lần trước anh dậy em thương pháp, em đã có tiến triển lớn.”
Lâm Xung quả nhiên hứng khởi: “A, thật hả?” Nói xong đưa một chai bia chưa mở đặt trước mặt tôi. Sau đó đi quanh tìm kiếm gì đó, tôi hỏi anh ta đang làm gì, anh ta nói: “Anh tìm cho chú cái côn, chú mà đâm thủng nó được, anh dạy chú chiêu khác.”
Nghe anh ta nói thế, mấy người cũng phụ giúp, Tiêu Nhượng hỏi: ‘Côn dài cỡ nào/” Lâm Xung nói: “Dài như chiếc đũa là được.”
Sau đso Tiêu Nhượng nhặt từ dưới đất lên một ống hút đưa cho tôi…Lâm Xung phì cười: “Chú ấy mà dùng cái này đâm thủng chai bia. Tôi vái chú ấy làm sư phụ.”
Trương Thanh cầm chơi một quả hồ trăn (ko rõ quả này thế nào), đột nhiên dùng ngón tay búng, quả hồ trăn bắn tới, bắn trúng miệng chai bia. “xoảng”, nắp chai bia bị đánh bay, chai bia vẫn đứng bất động, chỉ có chút khí bay lên. Trương Thanh cười nói: “Cường, thứ này còn ngon hơn Lâm gia thương nhiều.”
Mắt tôi sáng như đèn pha, tôi phải học được kỹ xảo này. Về sau dùng chiêu này cua gái thì số zdach, đi tham gia got talent cũng được! tôi kéo Trương Thanh nói: “Ca ca dạy đệ đi.”
Trương Thanh: ‘Đơn giản, chú cứ nhìn chuẩn một mục tiêu, dùng ý niệm cùng khí khóa mục tiêu, nắm giữ lực chính xác, kinh nghiệm nhiều chút là làm được.” Trương Thanh đặt một quả hồ trăn vào tay tôi, chỉ vào một điểm ở xa nói: “Làm theo lời anh này. Chú nhất định làm được, trước dùng ý niệm khóa mục tiêu.”
Tôi nhìn đông ngó tây một lúc lâu, khó hiểu hỏi: ‘Khóa mục tiêu nào?”
“Thì chai bia đó, cậu chỉ cần đánh đổ nó là ok.”
Tôi thuận theo tay anh ta chỉ, thấy một cái chai bia không trên bàn Lý Quỳ.
Trương Thanh hỏi; “Khóa mục tiêu chưa?”
“Khóa rồi.” Trong tâm tôi vô cùng khẩn trương, tôi muốn luyện thành đạn chỉ thần công, về áu nằm đầu giường phóng hạt dưa, nửa đêm đi nhà xí cũng không cần đi qua cả một đoạn đường tối thui.
“Ném.”
Theo lệnh Trương Thanh. Tôi búng ngón tay …
Bình không động, tôi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi mà, quả hồ trăn không biết biến đâu mất, qua một hai giây mới nghe thấy một người cách bọn tôi mười vạn tám ngàn dặm, đứng trong đống người đang nhảy nhát nói: “Tổ sư nó, thằng nào ném quả hồ trăn vào đầu tao?”
Trương Thanh vỗ vai tôi nói: “Độ chuẩn kém chút, nhưng lực ném cũng được.”
Tôi ngượng ngùng nói; “Luyện dần dần là được mà.”
Lúc này đã rất muộn, 8 phần 10 khách trong bar đều giải tán, số còn lại thì là những đôi tình lữ ỷ ôi thầm thì, nhạc cũng nhỏ và chậm hơn nhiều, các hảo hán uống rượu cũng tây tây rồi. Nhạc vừa dứt, các bọn đều ngáp ngắn ngáp dài, Hỗ Tam Nương đứng lên vươn vai vặn hông, ngọc thỏ trước ngực như muốn xé áo chạy ra, càng lộ rõ vòng eo thon nhỏ, tôi hiện tại cảm giác được Vương Anh chiến tử cũng coi là may, chí ít không phá hư uy danh của hảo hán, nếu không sớm muộn cũng phải chết trên bụng nữ nhân này. Hỗ Tam Nương không hề biết lối suy nghĩ bẩn thỉu của tôi, tùy tiện hỏi tôi: “Đêm nay ngủ đâu?”
Đái Tông đứng lên ôm quyền nói: “các huynh đệ, chúng ta đi về thôi, tôi nhận giường.” Nói xong vỗ đùi, như thần hành lưu lại khói bụi lao ra quán bar, mấy phục vụ viên trợn mắt kinh ngạc, sau đó tôi nói tôi trả tiền thay thì bọn họ mới không đuổi theo.
Hiện tại khẳng định khó kiếm đủ xe cho 50 người trở về, thứ nhất là chưa tính tới, thứ hai tài xế cũng không dám chạy xa như vậy. Trên lầu 8 có phòng lớn, một sô pha có thể cho 4 người ngủ, 4 phòng nhỏ mỗi phòng cho 2 người, phòng quản lý cũng chứa được 2, mỗi phòng lớn nhét thêm một người, miễn cưỡng đủ chỗ, hôm nay thỉnh các hảo hán uống rượu hết 1 vạn 8, tôi cũng không có nhiều tiền mặt vậy, đang nghĩ cách thì Trần Khả Kiều điện thoại tới, nhờ nàng thanh toán, nhưng khoản tiền này dù sao cuối tháng cũng sẽ vào túi tôi, chỉ phải trả chút phí phục vụ. Làm xong mấy việc lung tung này, tôi mới tìm cơ hội nói chuyện riêng với Trần Kha Kiều, việc đầu tiên đương nhiên là cần số điện thoại của Liễu Hiên.
Trần Khả Kiều cảnh giác nói: “Anh cần số điện thoại của anh ta làm gì, hôm nay có ai tới quan bar?”
Tôi lười nhác nói; “Nếu cô đã có nội tuyến, không thể không biết ai tới – Chu Quý bị người đam một phát chắc cô không biết?” Trần Khả Kiều rất bình tĩnh nói: “Tôi cũng muốn nói chuyện này với anh, để hai bạn của anh đừng làm nữa, tôi sẽ bỏ tiền bồi thường cho họ, để họ ngậm miệng.”
Tôi nói: “Lần này tiền không phải vấn đề, vấn đề là không có tiền…”
“Sao?”
“A, nói lộn, -- chuyện lần này không phải tiền có thể giải quyết được, hai người bạn của tôi có bối cảnh khá phức tạp, cô đọc mấy tiểu thuyết thì sẽ hiểu thôi.” Trần Khả Kiều cười, nói có chút khinh miệt: ‘Chẳng phải có chút thế lwucj sao? Có thể chớp mắt gọi tới hơn 50 người cũng tính là có chút, chẳng qua Liễu Hiên không yếu hơn các anh đâu, thật đó.”
Tôi vội vàng nói: “Tôi không muốn động tối hắn, tôi muốn cứu hắn kìa.”
Trần Khả Kiều vẫn nói với khẩu khí cao cao tại thượng: “Bằng anh? Bạn cảu anh hình như cũng chẳng bị sao, 20 vạn được không?”
Tôi đỏ mắt nói: “20 vạn, sao người bị đâm không phải là mình nhỉ? Chuyện này là do Liểu Hiên làm phải không?”
‘Tôi chưa xác định, nhưng dù không phải là anh ta thì tôi cũng không muốn chọc vào mấy chuyện phiền hà, anh đều đã nói bạn bè của anh cũng không sạch sẽ.”
“Không phải không sạch sẽ đơn thuần đâu, có huyết sử đó – cô nhanh cho tôi số điện thoại của Liễu Hiên, nếu muộn thì không kịp, không chừng đã có người tới ngoài cửa sổ nhà anh ta rồi.”
Trần Khả Kiều nhanh chóng cho một số điện thoại, lạnh băng nói: “Nếu anh muốn tựu giải quyết tôi cũng hết cách, tôi cũng không vi phạm hiệp ước đã ký, chỉ mong thời gian một năm sẽ nhanh chóng qua đi – Tiêu tiên sinh, hợp tác với ngài thật không chút thoải mái.” Nói xong cô ta cúp máy.
Con mẹ nó, không thoải mái thì đổi tư thế! Lừa lão tửu tiếp nhận cái quầy nát còn chưa tính sổ với cô em đâu.
Tôi vừa mắng xối xả vừa bấm số, chuống vừa vang đã có người tiếp, tiếng gắt gỏng vang lên từ đầu dây bên kia: “Con mẹ thằng nào gọi muộn thế?”
Tôi cũng chẳng thèm khách khí nói: “Muộn thế này mà mẹ mày vẫn chưa ngủ hả? mầy là Liễu Hiên phải không?”
Tên nhóc hơi sững sờ, đại khái bị kinh ngạc, khẩu khí hòa hoãn nói: “Ai vậy?”
“tao tên Tiêu Cường, chuyện xảy ra ở quán bar Ngịch Thời Không là do mày làm hả?”
Liễu Hiên chần chừ một chút rồi mới biết là ai: ‘he he, con mẹ mày, tao đang tìm mày đây, họ Tiêu, mày ở đâu?”
Tôi rất thành khẩn nói: “Tao thật không thể nói cho mày tao đang ở đâu, không phải sợ mày tới tìm tao, mà sợ mày về không được, chuyện hôm nay là mày làm hả?”
“Con mẹ mày, tao làm đây, bảo hai thằng bạn mày cút sớm đi, chuyện của mày với Trần Khả Kiều tao không quản, con mẹ nó, chuyện ở quán bar chỉ tao có quyền nói.”
“…Mày có tố chất chút đi được không? Tao không nói dông dài với mày nữa. Tao rất thành tâm khuyến cáo cho mày biết, lập tức thu thập hành lý ly khai, đi đéo đâu thì đi. Một năm sau quay lại, tốt nhất có thể mang cả nhà đi Đại Hưng An Lĩnh trốn một thời gian.”
Liễu Hiên nổi đáo: “Nói như rắm ấy, lão tử không đi xem mày làm gì tao.” Xem ra thằng chó coi lời của tôi thành uy hiếp.
“À há, là tao nói không rõ, mày thật sự đã đắc tội người không thể đắc tội, tên của bọn họ thì mày đã nghe danh từ nhỏ tới lớn, nhưng tao không thể nói rõ cho mày…”
“Mày bảo Lôi lão tứ hả?”
“Lôi lão tứ là thằng nào?”
Liễu Hiên biết ngay cả Lôi lão tứ tôi cũng không biết chắc tay mơ. Lại xương cường nói: “Ngay cả Lôi lão tứ đều cho tao chút thể diện, mày tính là thứ gì, con mẹ nó, mày chờ, có giỏi mày tới đây làm gì tao thì làm.”
Xem ra cường ca tôi nhiều năm không hỏi thế sự giang hồ nên lạc hậu rồi, Lôi lão tứ tôi thật chưa nghe qua, xem ra trừ Lôi lão tứ thì họ Liễu chẳng sợ ai hết, đại khái xác thực có bối cảnh hắc đạo. Việc hôm nay nói miệng không giải quyết được rồi.
Tôi nói: ‘Trước cứ thế, về sau tao sẽ chầm chậm giải thích cho mày, à, đúng rồi. Mày có xem phim “độc tí đao” chưa?”
Việc này khó giải quyết, đối phương không thấm nước, cái quán bar nát bét này tốt cái éo gì, mà ngay cả tay cũng không cần.
Tôi đừng thất thần ngoài hành lang, lúc này mới phát hiện các hảo hán đều đi ngủ, nhưng tôi ngủ ở đau đây?
Đẩy cửa phòng. Bên trong đều là mấy thằng cốt đột nằm ngổn ngang, ngáy khò khò, tôi tính ra xắp xếp chỗ ngủ cho 52 người vừa đủ, Đái Tông, Đỗ Hưng cũng dời đi nên vừa đủ chỗ.
Tôi đẩy cửa tìm khắp các phòng, Hỗ Tam Nương còn đang rửa tay chuẩn bị về phòng ngủ. cô còn mặc quần jean, nhìn lên phía trê, tôi suýt shock, chỉ thấy cô ấy mặc một cái sơ mi không cài cúc, da trắng bóc lại không có nịt ngực, nhìn thấy tôi đứng ở hành lang, chỉ tùy tiện dùng tay kéo sơ mi lại, lúc đi hai hòn non bộ trươn tròn nửa nổi nửa chìm lúc ẩn lúc hiện, gió khẽ thổi, eo nhỏ hòn toàn lộ ra.
Cô ấy vốn đang buồn ngủ. Thấy tôi cứ đứng ngây ra, nghiêng đầu nhien tôi, đột nhiền dùng ngón trở gẩy càm tôi, trêu ghẹo: “có muốn vào đây với em không?’ Cô ầy thường buôc tọc, hiện tại bỏ xõa, tóc như gớn óng chảy xuôi, có mấy sợi lại xõa trong sơ mi, người nhìn vào ngưa ngứa buồn buồn, gợn sóng, gợn sóng, thật sự là trong sóng có sóng.
Chẳng qua tôi cũng chẳng dám tin lời cô ấy, tôi biết cô ấy chích trêu đùa người khác, nên không cần vội, rất nhiều chuyện lộng giả thành thật được, nhưng vấn đè tôi biết nữ nhân này có thủ đoạn kinh khủng, sợ lộng giả thành thật không được là biến thành thái giám thì bỏ mịa.
Cô thấy tôi do dự không quyết, thất vọng nói: “Thôi, anh không vào em đóng cửa đó.”
Tôi cũng chưa từng nghĩ, nàng lấy gì khóa cửa?
Đầy trong đầu tôi là ý nghĩa, giang hồ nhi nữ tương phùng nhất tiếu, cái gì mà quân làm sao có thể mwor cửa, tôi hiểu sai về con gái thời Tống, những cô gái xinh đẹp đều khó chịu tịch mịch, nếu bạn xem qua diêm bà tích, phan kim liên, phan xảo vân…Hỗ Tam Nương là một người vợ xinh đẹp, hiện tại lại hàm hồ mời tôi, làm sao tôi có thể không thú tính rần rần chứ?
Còn nữa, tôi hiện tại nghĩ r rồi, lúc bắt đầu an bài chỗ ngủ tôi quên cô này, cũng đồng nghĩa, nếu theo an bài ban đầu, tôi nên ngủ cùng phòng với Hỗ Tam Nương.
Hỗ Tam Nương lúc vò cửa còn phong tao quay đầu liếc mắt đău tình, sau đó chậm rãi đóng cửa, tôi giậm chân: “…Vậy em đành lẻ loi đêm nay.”
Tối hôm đó tôi vào phòng Hỗ Tam Nương chẳng bao lâu bắt đầu thwor gáp, ngực phập phồng, mồ hôi nhễ nhại, tôi thở phì phò hổn hển nói: “.. chị… chị ba, em không chịu nổi.” Hỗ Tam Nương ngọt ngào mị hoặc: “Không chịu nổi hả, nhưng em còn muốn…”
“…Thật àm…Không chịu nổi nữa…a …a….”
“Cậu có phải đàn ông không? Dậy, tiếp tục.”
Mãi tới khi trời sáng rõ, Hỗ Tam Nương mới ngồi trên giường nói: “Cả tối mới chống đẩy được 200 chiếc, còn dám đi trộm tình, còn muốn học công phu, ha ha?”
Tôi hối hận vô cùng: “Em chỉ muốn ngủ một tối thôi.”
Hỗ Tam nương đạp tôi một cái nói: “Còn nói chỉ muốn ngủ một đem, còn không muốn chịu trách nhiệm hả?” Nàng hất tóc, vô ý lộ ra ngực nhẵn nhũn, nhũ hoa đo đỏ, bất quá lần này tôi không dám có chút tâm tư. 200 cái chống đẩy, tứ chi đã không cách nào nhúc nhích rồi.
Hỗ Tam Nương đá tôi ra khỏi phòng, còn nói về sau để cô ấy biết tôi là chuyện có lỗi với bánh bao, cô ấy sẽ thu một bộ phận trên cơ thể, thời đại này sao con gái không chút nữ tính thế nhỉ, các bạn thấy qua những cô gái chỉ hơi chút đã đỏ mặt nói “anh xấu anh xấu chết đi được”, nếu không cũng nói “không thèm để ý tới anh nữa” – Hỗ Tam Nương tính là phụ nữ cổ xưa thì đúng rồi, cô ta còn là thổ phỉ - không sai vào đâu được. về sau tôi sẽ coi cô ta như chị ruột.
Tôi run lấy bẩy chạy qua hai phòng, vừa mở cửa đã thấy Trương Thuận, Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ đi ra, bọn họ đều sáng láng chào tôi: ‘Cường đậy sớm thế? Chúng mình đi bơi chứ?”
Tôi lảo đão suýt đập đầu vào tường, boi hả? Tôi chống đẩy cả đêm, giờ lại đi bơi?
Trương Thuận đưa lối, Nguyễn thị huynh đệ khoác vai tôi ra cửa, tôi nhìn phía sau, mắt lộ vẻ kiên nghị, dãy dụa chỉ vào một quầy hàng , hét lớn; ‘để tôi ăn cái quẩy đã rồi đi…”
Ba người họ cũng đói, chúng tôi 4 người ăn 20 quẩy, họ mỗi người mới ăn ba, đây là lần đầu tôi biển hiện sở trường vượt trội hơn các hảo hán Lương Sơn. Ông gài bưng cho tôi đậu tương, tôi thật nghĩ đâm đàu chết chìm trong bát.
Hôm nay là Chủ Nhật, hồ bơi đã có không ít người tới từ sớm, tôi dẫn 3 người mua áo bơi cùng mũ bơi, còn mua cho mình một cái kính lặn.
Ngay từ chỗ bán vé, họ như ngửi thấy mùi nước, bắt đầu hưng phấn, trong phòng thay đồ, làm chủ nhân tôi rất muốn đề tỉnh bọn họ một chút, nhưng há miệng hồi lâu tôi cũng không nhớ nổi nên nói gì, sau cùng tôi tự đề tỉnh mình: đừng có đi chỗ nước sâu.
Khi chúng tôi tới hồ bơi, nhìn nước xanh thẩm, mặt nước tĩnh lặng, bọn họ không có hoan hô nhảy ào vào nước như tôi tưởng, Nguyễn Tiểu Nhị đưa tay chỉ phía bể bơi, e thẹn lúng túng; “sao có cả phụ nữ ở đây?”
Tôi thấy trong hồ có mấy phụ nữ độ tuổi khác nhau đang bơi ếch, trong đó có một cô có vóc người tuyệt hảo, mặc áo bơi đen, bơi qua bơi lại trong bể, giống như mỹ nhân ngư, đang tiếc không thấy rõ mặt.
Tôi thấy ba người do dự, cười nhạo: “Các anh tới đây không ngắn, đừng nói cho tôi là cá anh chưa thấy qua phụ nữ hở mông nhé.”
Nguyễn Tiểu Nhị ngượng ngập: “Thật là lần đầu…” “Chài, bơi tự do đi. Các anh để ý tới các cô ấy làm gì?”
Trương Thuận quyết tâm, chạy đà nhảy vọt vào trong nước. Lúc vào trong nước hưng phấn hét to, Nguyễn gia huynh đệ theo sát sau, tôi mới vừa đi tới bên thành bể đã thấy ba người bơi sang đầu bên kia, Trương Thuận quay mình đứng yên trong nước, lau mặt nói: “Cường, cậu không xuống à?”
Tôi cười he he: ‘Tôi không biết bơi?”
Trương Thuận nói với Nguyễn Tiểu Nhị nói: “Cường nói cậu ấy không biết tơi.”
Nguyễn Tiểu Nhị: ‘Sao? Còn có người không biết bơi hả?”
Tôi phẫn nộ nói: ‘Chẳng phải Lý Quỳ cũng không biết bơi đó sao?”
Trướng Thuận té nước cười mắng; ‘Ý cảu cậu là tôi đi lên bờ so công phu với cậu hả?” Ào, Nguyễn Tiểu Ngũ chui lên khỏi mặt nước, nói: “Nước quá trong sạch, nhưng lại không có cá.” Nói xong lại lặn xuống.
Trương Thuận lại té nước qua: “Xuống đây chơi, không thể bỏ tiền vô ích mà.”
Tôi nói: “Phí tiền mua vé vào cửa còn tốt hơn bỏ tiền để chết.” Tôi thấy Trương Thuận định đi lên kéo tôi xuống, vội bỏ chạy, nhưng trượt chân té xuống bể, sặc, nước vào mũi, tôi vội giẫy đạp đứng lên, nước mới qua đầu gối.
Nhưng người càng đông tôi càng thấy ngượng, mấy đứa nhỏ ôm vịt nhựa bơi đi bơi lại quanh chân toi, người lớn trên bờ nhìn bọn nhỏ chơi, tôi tự chơi với mình – mấy người trên bờ nhìn tôi cười. Tôi ngượng ngừng bò ra. Hậm hực đi tới chỗ sâu hơn, Trương Thuận nói với tôi vài câu rồi đột nhiên chìm xuống, ra là bị Nguyễn Tiểu Nhị kéo chân xuống.
Vừa lúc nhân viên cứu hộ nhìn thấy, thổi còi biểu thị cảnh cáo, nhưng hơn 40 giây còn chauw thấy hai người nổi lên, hoảng sợ, cahyj tới trước mặt tôi. Tôi nói với anh ta: Anh không cần quản, hai tên kia là động vật lưỡng cư, ở trong nước là cá, có thể đợi tới lúc anh nhận tiền lương tháng sau đó.
Đứng trên bờ có thẻ nhìn rõ Trương Thuận cùng Nguyễn Tiểu Nhị như hai giao long trong nước thi đấu, nước xung quanh bị quấy đảo, NGuyễn Tiểu Ngũ bơi đứng quá tuyệt. Cơ hồ nửa thân đề trồi lên mặt nước, tựa như đứng ỏ cái ao cạn, cảm tưởng chỉ cần nhún người là vọt lên khỏi mặt nước, đại khái là trong truyền thuyết Đạp Thủy Vô NGân.
Tôi kêu Nguyễn Tiểu Ngũ lôi hai người kai lên, Nguyễn Tiểu Ngũ đi vài bước như đi thang máy , lên bờ nói: “Không cần quản, thích thì cậu đi mà làm, tôi đi nhà xí.”
Tiểu Ngũ thật văn minh, cũng biết không thể giải quyết trong bể bơi.
Cứu sinh việt triệt để không tin nổi, há hốc mồm đứng chết sứng không nhúc nhích. Mọi người đi qua nhìn hai chugns tôi đều nói: “Đây là tượng ai nhỉ?’ Hôi lâu nhân viên cứu hộ mới nói: “Anh khẳng định đó không phải là cá heo do anh mang tới chứ?”
Lúc này một người lặng lẽ tới cạnh tôi, tôi quay đầu nhìn, ra là mỹ nhân ngư vóc người tuyệt hảo mặc đồ đen, hiện tại tôi rốt cục có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy. Đó là một khuôn mặt hạt dưa không tì vết, hai tròng mắt to có thể so sánh với miệng, lông mi rất dài, còn có hạt nước dính trên, tóc ngắn buộc sau gáy, tuổi chứng 18, 19, thật là một tiểu mỹ nhân làm người nhìn kinh diễm.
Hiện tại tôi có biểu hiện cũng giống như nhân viên cứu hộ kia, cô ấy thấy tôi nhìn, cười với tôi: ‘Chào anh, em tên Nghê Tư Vũ.”
Tôi như ngốc vẫy tay chào: ‘Hi—“
Nhưng Nghê Tư Vũ hiển nhiên không để ý tôi nói gì, trong mắt cô ấy chỉ có Trương Thuận cùng Nguyễn Tiểu Nhị đang nghịch nước: ‘Hai người họ với anh là thế nào?”
Hư vinh cùng cảm giác thất bại đồng thời xuất hiện, tôi không chút suy nghĩ nói: ‘Đó là hai phế vật mà tôi dạy mãi cũng chẳng được.”
Quả nhiên Nghê Tư Vũ kinh ngạc: “Thật hả?”
Tôi quay đầu tỏ vẻ khoogn đáp, nhưng lại chuyển mặt ali: tôi không thể không nhìn ngũ quan hoàn mỹ của Nghê Tư Vũ.
“Có thể cho em biết anh dạy họ thế nào chứ?”
Tôi thỏa mãn cười he he, nói ác độc: ‘Rất đơn gairn, bơi không nhanh thì ăn roi, không nín thở ló đầu ra là ăn roi.”
Nghê Tư Vũ cười nhẹ, có vẻ nàng không dễ bị lừa, nụ cười lộ ra mấy phần thương tang, xa không phải những gô gái tuổi này có thể có.
Cô đột nhiên vươn tay nắm lấy tay tôi – thật là mềm.
Không nên phát triển nhanh thế chứ? Cô ấy cũng hơi nhỏ tuổi ….
Sau đó cô nói với tôi một câu rất khủng bố: “Chúng ta cùng đi xuống kéo họ lên thôi.”
Rồi cô không chờ tôi phân trần kéo tôi nhảy ùm xuống nước.
Tôi hồn bất phụ thể hét lên: “Tôi không biết….”
Chữ cuối không kịp là, vì mồm tôi đầy nước mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT