Khoảng 10 phút sau, từ cái máy bán dẫn của Kinh khờ phát ra tiếng thông báo:

“ Nhân dân toàn thành phố chú ý, thành phố chúng ta vừa phát sinh một vụ động đất cấp 6,7, tâm chấn tại thôn Hào, gây ra một bộ phận nhà cửa bị sụp đổ, trước mắt chưa có thông tin gì về thương vong. Chính quyền thành phố đang thành lập tổ kháng tai và cứu nạn, xin mọi người đừng hoảng loạn. Sau đây là những điều cần chú ý và các biện pháp ứng cấp tình huống….”

Tôi vội chạy vào phòng Kinh Kha, vặn volume lên, nói chung là những điều cần chú ý khá đơn giản, gồm những vật dụng cần chuẩn bị và khi động đất nên trốn vào đâu. Nhìn chung có 3 nơi tuyệt vời là nhà xí, gầm bàn và góc tường, túm lại là càng ổi tỏa càng tốt, ví như Lưu Bang đã làm vậy.

Nửa tiếng sau khi quảng bá, một số đồ linh tinh kỳ quái bị mua sạch trong phạm vi toàn thành phố, bao gồm: bật lửa ( có bị vùi thì dùng để chiếu sáng, lại có thể châm thuốc cho đỡ buồn), còi ( chẳng may bị vùi thì thổi lên cho người ta biết chỗ mà cứu), dao nhỏ ( chẳng biết dùng để làm gì, chẳng lẽ để tự cắt tay chân thoát hiểm, kinh quá) đèn pin. Chỗ bán man đầu ( bánh bao chay) xếp hàng rồng rắn, mì ăn liền, lương khô bán chạy ầm ầm, vô số người lao thẳng đến các cửa hàng lương thực.

Đứng bên cửa sổ nhìn cảnh hoảng loạn, Tần Thủy Hoàng cằn nhằn:

- Đệu dọ chụ gậy rạ cã.

Không có Bánh Bao ở bên , tôi dãy nảy lên:

- Giờ biết thương dân rồi hả, Vạn lý trường thành là ai xây đây?

Tôi chợt nghĩ, không biết có phải ngày xưa, khi nàng Mạnh Khương khóc chồng, ngay từ tiếng đầu tiên đã có động đất không nhỉ? Nếu là thế thì bọn tôi cũng đẹp đôi đấy, chỉ có điều danh tiếng của nàng ấy tốt hơn tôi nhiều.

Sau khi kiểm tra một vòng, Bánh Bao lo lắng nói:

- Phòng ngủ của em với Viễn Nam có một vệt nứt to đùng, gạo và mì đủ ăn một tuần, chỉ có điều không biết còn mua được thức ăn không.

Tôi kêu lớn:

- Anh Vũ, đi với em, cướp gạo, cướp bột, cướp rau, mau!

Lưu Bang bỗng nói một cách lạnh lùng, sát khí dàn dụa:

- Khi có thiên tai, những kẻ thừa cơ nâng cao giá cả phải giết không tha, tôi mà phụ trách vụ này sẽ giết vài đứa làm gương để yên lòng dân…. Mà bao giờ quán mạt chược mới mở lại nhỉ?

Sau này cho thấy tầm nhìn của Lưu Bang khá là chuẩn, chính phủ nhanh chóng đưa ra quy định cấm thừa cơ nâng giá, lúc đầu cấm hoài không ai nghe, sau có mấy cửa hàng bị đóng cửa điều tra thì các hàng còn lại mới ngoan ngoãn tuân theo. Các siêu thị thì lắm hàng ( giá cũng cao sẵn rồi), nhất là các siêu thị có hệ thống đều có kinh nghiệm chống thiên tai, bình tĩnh giữ giá, qua một trận tranh mua cuồng nhiệt cũng trở về bình thường.

Sau khi không phải lo cho dạ dày, mọi người bắt đầu lo lắng cho cái mạng, theo như đài nói, khả năng có dư chấn nhưng chắc là không mạnh như lần đầu. Đài còn cho ta biết, tốt nhất là nên ngủ dưới gậm giường, có điều kiện thì ngủ trong nhà xí, không khuyến khích ra ngoài đường cắm lều.

Điều cuối cùng nhắc nhở mọi người nên lều cắm trại và túi ngủ bị mua sạch bách, công viên và các sân trường chẳng mấy chốc chen chúc toàn là lều.

Lần động đất này gây thiệt hại về nhà cửa cực không đáng kể, chỉ cần là không phải mới xây vài năm gần đây, cơ bản là chẳng sao cả . Nhưng rất nhiều người kinh hoảng quá mức tình nguyện đi ngủ lều, hầu hết là dân lắm tiền. Con số thương vong đã được công bố, tổng cộng chết 14 người, hầu hết là ở thôn Hào, bị nhà sập đè chết ngay lúc động đất 9 vị, số còn lại là lục tục sau đó. Có một trường hợp hơi khác biệt, một anh bạn mới chuyển lên tầng 18 ở, đang ngủ trưa mơ màng, nghe có động đất không cần nghĩ ngợi mở của sổ nhảy ra ngoài… còn có tai nạn như sau, một anh chàng đang đi xăm mình, định xăm một thanh kiếm, khi động đất, thầy xăm giật mình vẽ một đường ngoằn nghoèo, chú chàng khá dễ tính nói: “ Thế thì xăm thành Kim xà kiếm vậy”.

TRừ cục công an, sở điện và sở nước, các đơn vị quan trọng ra thì các trường học, công xưởng đều cho nghỉ. Năm nay tiêu chuẩn nhà giáo ưu tú của thành phố không có giới hạn, phàm là khi có động đất, không bỏ lại học sinh mà chạy, kể cả các môn học phụ đều được bình chọn là nhà giáo ưu tú.

Vụ này xảy ra sau khi Kim Thiếu Viêm đi được nửa tháng, thằng bé may thế, không phải sợ hãi lần thứ hai.

Hiện giờ vấn đề an toàn được tôi đưa lên hàng đầu, Khổng tử từng nói: quân tử không đứng dưới tường sắp sập. Để cả đám này cùng tôi ở trong cái nhà nứt toác ra chờ may rủi, ý kiến của người ta cũng không thèm hỏi là không được. Khi tôi hỏi mọi người có nên ra ngoài cắm trại không, cả đám đồng thanh “ Còn đánh nữa hả?”

Ý nghĩ duy nhất của tôi lúc đó là đánh một phát để chứng minh mình vô tội. Dưng mà rắm thì không phải lúc nào cũng đánh được, khi nó đến có nhịn cũng không được ( có hại đến sức khỏe), khi nó không ra thì rặn kiểu gì cũng không xong. Tôi gào lên thảm thiết:

- Việc đông đất và tôi đánh rắm chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Mấy tay đàn ông nhìn nhau, Chính Béo nói:

- Cại vũ nạy đựng dẹm nọi lụng tụng nhẹ, xẹm chụ Cượng sỡ chựa kịa.

Lưu Bang:

- Ừ, bọn mình sau này cũng đừng nhắc đến nữa. Coi như bọn mình không biết.

Hạng Vũ:

- Đánh thì đánh, sợ cái quái gì?

Tôi hết hy vọng giải thích, đem một vỏ chai bia dựng ngược trên bậu cửa sổ, quay lại thấy Kinh khờ hăm hở định bắt chước, thở dài nghĩ bụng, chét thì chết, có cái đám này chết cùng cũng giá trị. Lúc ấy nghe thấy tiếng Sáu Lưu dưới nhà gọi tôi oang oang, vội chạy xuống, thấy lão đi một con xe đạp điện, một chân chống đất, miệng ngậm một điếu ba số ( không dùng hiệu thuốc Tàu, mất công quảng cáo miễn phí cho tụi nó), tôi cười:

- Có tiền rồi hả?

Lão lim dim gật đầu, gỡ thuốc khỏi mồm:

- Ừ, tàm tạm, ngoài công viên cắm trại đầy cả rồi, dân tình nhàn rỗi tìm anh xem bói cũng kha khá. Anh ghé qua nhắc chú, hội 300 khoảng 3 ngày nữa đến, giờ phải về ngay, người ta xếp hàng rồng rắn cả rồi, mà không về sơm thì chủ xe báo công an mất.

- Ông không phải mượn xe của người ta sao?

- Anh mượn chìa khóa để ngoáy tai, không phải mượn xe.

- Đưa người đến cũng được, nhưng phải đưa đến chỗ tôi chỉ định.

- Không được, điểm truyền tống cố định rồi.

Tôi cố nhịn:

- Thế thì tối một tí hẵng đến, ông không định giữa ban ngày ban mặt đưa cả một tiểu đoàn vũ trang đầy đủ đến đây đấy chứ?

Sáu Lưu nghĩ một hồi :

- Anh sẽ cố, chú còn chuyện gì nữa không?

Tôi túm chặt tay lão:

- Còn động đất nữa không?

Đây là chuyện tôi muốn biết nhất và lý do nhịn lão từ nãy đến giờ, Sáu Lưu khệnh khạng dụi thuốc, bấm đầu ngón tay lẩm nhẩm:

- Giáp ất bính đinh, tí sửu dần mão, một thêm một thành hai, gia một thành năm….

- Đừng làm bộ nữa, ông là thần tiên mà.

- Cấp trên quy định, trừ trường hợp khẩn cấp, không được dùng pháp lực. Nhưng mà anh xem bói chuẩn lắm đấy, ngày mai, 3 giờ sáng có dư chấn, ai anh cũng bảo thế cả, tin hay không thì tùy.

Tôi bó tay với lão này rồi, lão ta quá hiểu lưu manh nghĩ gì. Tôi không phát khùng lên vụ 300 đến sớm vì đã có chuẩn bị, sau khi động đất 2 tiếng, tôi đã đặt mua qua mạng 100 cái lều to, mỗi lều ở được 5 người, giờ khả năng của tôi tiếp đón là 500 người, 300 là cái đinh. Bọn họ đến, đưa ra ngoại ô cắm trại, không ai tò mò, nhà cửa tính sau, tôi còn định chờ thêm vài hôm, tình hình này giá nhà đất sẽ xuống cho coi.

Hôm sau 2h 30 sáng, tôi gõ hội 5 người và Bánh Bao dậy, khi được biết là 3 giờ có dư chấn, trừ hai cô gái, còn lại tin sái cổ, tôi để ý thấy Lưu Bang không dám đi sau lưng tôi nữa. Cả đám mặc áo khoác đi ra cửa, đến quảng trường đối diện khu phố đứng run lẩy bẩy. 2h45, lục tục từ trong khu mọi người kéo ra, nhà bác Triệu ra sau cùng, lúc 2h55, khoảng trường chen chúc người. Lúc đầu mọi người còn ngượng ngùng, câu đầu tiên là : “ Bác cũng nghe nói hả?”

3 giờ, yên tĩnh như mặt hồ thu, mọi người đều không nói gì, chắm chú nhìn xuống đất, đến 3h15 thì bắt đầu chịu hết nổi, hỏi lẫn nhau, ai cũng nói: “ Tôi nghe Lưu bán tiên ở công viên nói” Tôi bắt đầu thấy không ổn, chờ đến sáng cũng vẫn im re, không mảy may động tĩnh gì, mọi người ngáp ngắn ngáp dài kéo về nhà ngủ. Hôm sau, đài thông báo có người tung tin đồn động đất với mục đích không rõ ràng, công an đang tiến hành truy nã, kẻ bị truy nã biệt hiệu Lưu Bán Tiên, tên chính thức Sáu Lưu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play