Nhóm dịch: Lưu linh hội
Biên: Lão Sầu

Bởi vì không có nghĩ ra, tôi lo lắng suy nghĩ lái xe về Dục Tài, trên đường về ký túc xá bị một bọn nhỏ ngăn lại, tôi đang bực tức, cũng chẳng buồn cùng bọn nhỏ chơi mèo đuổi chuột, vỗ vai mấy đứa nhỏ, bọn nó dường như nghĩ tôi là người qua đường (đó là tôi kiếp trước), rồi nhanh chóng quay lại nhìn tiếp.

Tôi xuống xe, đóng sầm cửa, giọng hung dữ: “Mấy đứa làm gì vậy?”

Mấy đứa nhỏ chẳng buồn quay đầu lại, đáp lời: “Đừng ồn, mau đến xem.”

Tôi nhìn vào giữa đám đông, thấy mấy đứa tầm 14, 15 quây lại, đứng trước chỗ tập tạ, thằng nhóc con Lý Nguyên Bá đứng trước mặt mấy đứa nhóc chỉ nhỏ hơn vài tuổi, mặt vẫn búng ra sữa, đang cau mày.

Xem tình hình hẳn là hai bên đang giằng co, mấy đứa nhỏ tôi cũng biết, đều tập cử tạ với Lý Quỳ, hơn nữa có hiệu quả rõ rệt, có mấy đứa còn giành giải khu phố, thành phố, còn có cả á quân ở đây, nhưng chẳng hiểu bọn nó sao lại tranh chấp với Lý Nguyên Bá, tôi kéo một thằng nhóc hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Đứa nhỏ thấy là tôi, tức giận chỉ Lý Nguyên Bá mách: “Nó nói bọn em luyện đều là thứ rác rưởi.”

Tôi phì cười, hỏi Lý Nguyên Bá: “Mày nói thế à?”

Lý Nguyên Bá giọng ồm ồm: “Đúng.”

Mấy đứa nhỏ lập tức nhao nhao lên, đều chỉ tay chất vấn Lý Nguyên Bá.

Lý Nguyên Bá đá mấy viên tạ tròn trên đất, nói một cách vô tội: “Đúng mà, dùng cái này bọn mày luyện cái gì?”

Mấy đứa nhỏ lập tức nháo loạn, nếu Lý Quỳ, Bảo Kim mấy người trưởng thành nói thế bọn nhỏ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đối với một đứa chỉ lớn hơn vài tuổi, tướng mạo còn xấu xí, bọn nhóc đương nhiên không phục rồi, một học sinh cao xấp xỉ 1m8 cũng không nói nhiều, lắp tạ rồi nói với Lý Nguyên Bá: “Thằng xấu xí kia. Đây là 80 kg.” Nói xong đứng trước tạ, kỹ thuật tiêu chuẩn nâng tạ qua đầu vài giây, sau đó ném xuống đất, mặt không biến sắc, không thở hồng hộc, mọi người ở bên đều khen hay.

Một đứa nhỏ 14 tuổi có thể nâng tạ 80kg. Còn là cử giật… dù sao tôi … cũng không làm được.

Tên to con buông tạ thị uy với Lý Nguyên Bá: “Mày làm được thế rồi nói.”

Lý Nguyên Bá chẳng chút hứng thú cầm lấy tay đòn, thử nhấc lên, vui vẻ: “A, cũng nặng đấy.”

Mấy đúa nhỏ ở bên châm chọc: “Chả vậy, mày nghĩ đây là nhựa plastic sao?”

Nhưng có lẽ bọn nó hiểu sai ý … Lý Nguyên Bá nói khá nặng, ý là thứ này nặng hơn so với bề ngoài thôi – tiếp đó, nó một tay nhấc tạ lên trước ngực nhìn kỹ, cân nhắc chút rồi bĩu môi: “Ừ, nặng bằng cây đại đao tao chơi lúc 5 tuổi.” Chiêu ấy làm mọi người sững sờ, mọi người ở đây là kể cả mấy tên mãnh tướng như Tần Quỳnh, Vũ Văn Thành Đô, binh khí mà bọn họ sử dụng cũng đến 40-50kg, nhưng muốn cầm một quả tạ 80kg như cầm kim khâu thì không ai làm nổi.

Lý Nguyên Bá không chờ mọi người hết sửng sốt, cúi đầu nhìn một đống tạ dưới chân, suy nghĩ một chút, một tay cầm tạ, tay kia thêm tạ, có người hồi tỉnh lại nói: “Cẩn thận, nguy hiểm.”

Lý Nguyên Bá làm vậy là vi phạm nguyên tắc an toàn. Nếu nắm không chắc rơi vào chân thì mất chân.

Lý Nguyên Bá thêm tất cả số tạ vào, nhìn tạ như cái hồ lô, sau đó khóa cứng lại, tựa như cầm gậy sáp ong vung vài vòng, tôi thấy gió lạnh đập vào mặt, lập tức giơ hai tay kêu lên: “Mọi người mau lui ra sau.”

Mọi người tránh ra một vòng lớn. Lý Nguyên Bá nhấc tạ nặng chẳng biết bao nhiêu cân quay vù – nhanh không kém một thằng nhóc 6 tuổi vung gậy, chỗ rỉ sắt quay nhanh quá bị bay mất hết. Nó chơi một lúc, bỗng mất hứng thú, tiện tay quăng tạ: “Vẫn là nhẹ quá, chơi không vui.”

Tôi bình tĩnh lại đầu tiên, vỗ vai bọn nhỏ đang đứng như trời trồng, an ủi: “Sau này cố gắng học với ca ca này nhé, các em sẽ có ngày như vậy thôi.”

Bọn nhóc sửng sốt một lúc, bỗng đồng loạt vây lấy Lý Nguyên Bá hỏi này hỏi nọ, ngưỡng mộ không nói lên lời, khi được hỏi sao lại khỏe vậy, Lý Nguyên Bá trả lời ngây ngô: “Có gì đâu, ăn nhiều thịt, đánh nhau nhiều.” Tôi vội la lên: “Đừng nghe câu sau.”

Huyền Trang cười tủm tỉm nói: “Giờ chú còn chưa nghĩ ra cách sao?”

Đánh Lữ Bố! So với Lý Nguyên Bá, Lữ Bố là cái tờ rym.

Kỳ thật Lý Nguyên Bá vung tạ là tôi biết phải làm gì rồi, tôi đang tìm mãnh tướng xử được Lữ Bố - Kẻ cả Hạng Vũ nói cũng phải thua kém vài ba phần, một phần vì trong đầu tôi không có ấn tượng với Lý Nguyên Bá, hai là bề ngoài của thằng nhóc lừa gạt tôi, tôi thực không ngờ thằng nhóc xấu trai còn chả cao bằng tôi lại biến thái tới mức này.

Tôi liếc nhìn Huyền Trang, cẩn thận hỏi lại: “Ngài cũng tán thành dùng vũ lực giải quyết sao?”

Huyền Trang cười: “Nên đánh thì đánh, đánh gục một người, hạnh phúc vạn nhà, đây là công đức.”

Tôi vô cùng hoài nghi: Tôn Ngộ Không vốn là con khỉ nhỏ vô cùng thiện lương đáng yêu, nhưng bị Huyền Trang dạy thành Đấu Chiến Thắng Phật.

Xua tan đám học trò, tôi ngoắc tay: “Nguyên Bá, tới đây.”

“Sao vậy?”

“Cùng ca ca đi đánh nhau” Tôi biết với người như nó chẳng cần che giấu, nói là đi đánh nhau nó còn mừng là khác.

Ai ngờ Lý Nguyên Bá không chút hứng thú, xua tay: “Không đi!”

“…. Tại sao?” Chẳng lẽ nghe hai ngày giảng bài của Huyền Trang, thằng bá vương ngốc nghếch kia lập địa thành phật sao?”

Lý Nguyên Bá vân vê góc áo: “Ngoại trừ thằng nhóc Vũ Văn ra, chẳng ai tiếp được hai ba chiêu của tao, đánh cũng chán.” 

Vũ Văn Thành Đô cười mắng: “Mày cuồng nhỉ.”

Tôi kéo nó, giống như chú ăn mày trong vua Kung Fu lừa đứa nhỏ mua bí kíp, dụ khị: “Giờ thì có thằng lợi hại đó, nghe nói qua Lữ Bố không?”

Lý Nguyên Bá không biết: “Lữ Bố, ai dzậy?”

Mấy người Tần Quỳnh nghe tên Lữ Bố đều vây quanh, Trình Giảo Kim vỗ ót Lý Nguyên Bá: “Thằng ngốc, Lữ Bố là người mạnh nhất Tam Quốc đó.”

Nghe được từ “người mạnh nhất”, Lý Nguyên Bá lập tức hứng thú: “Thật hả?”

Tần Quỳnh hỏi nhỏ tôi: “Sao lại đánh với Lữ Bố?”

Tôi tức giận: “Khó nói lắm, sau này Tú Tú sẽ nói rõ với mọi người, giờ tôi phải mang Nguyên Bá đi Tam Quốc.”

Tần Quỳnh: “Tam Quốc? Tôi kính nể Quan nhị ca, ông ấy ở Tam Quốc hả?”

Tôi cười: “Quan nhị ca lúc trước cũng muốn gặp Tần nhị ca.”

Tần Quỳnh nghe nói thế vô cùng kinh ngạc: “Thế anh theo chú.”

Tôi khó xử: “Khó à?” Mặc dù mấy người Tần Quỳnh không về Đường Triều thì ok thôi, nhưng hiện tại bớt chút chuyện tốt hơn.

Tần Quỳnh chỉ Lý Nguyên Bá: “Thằng nhóc kia chú có quản được không. Nếu để xảy ra chuyện, nó chỉ nghe anh thôi.”

Tôi cũng nghe Huyền Trang nói Tần Quỳnh có ân với Lý gia, Lý Uyên thường nói với Lý Nguyên Bá khi đi dẹp 18 lộ phản quân là không được thương tổn Tần Quỳnh, mà Lý Nguyên Bá sợ cha nhất, cho nên Tần Quỳnh nói sao nghe đó.

Nghe Tần Quỳnh nói thế, tôi cũng sợ thằng nhóc gây khó, đành nói: “Vậy phiền toái Nhị ca đi một chuyến.”

Lập tức, trước sau tôi một đống tiếng kêu: “Tao cũng đi, tao đi….” Nghe nói đi Tam Quốc giúp Quan nhị gia đánh trận, cả đám phần tử hiếu chiến đều điên lên tranh nhau, Phương Trấn Giang cùng Vương Dần cũng nóng máu, Dương Lâm cùng mấy lão tướng tự trọng thân phận đứng vòng quanh, nhưng mắt nhìn thẳng vào tôi.

Tôi vội xua tay, kêu lên: “Đừng tranh, trên xe chỉ có 7 chỗ.”

Lúc này Lý Nguyên Bá rốt cục hiểu được Lữ Bố là ai, nhếch miệng cười: “He he, tao phải đi đánh với Lữ Bố một trận.” Thằng nhóc đáng chết bỗng nhìn quanh: “Nhưng tao không có binh khí vừa tay.”

Mọi người ngẩn người, nếu nói dùng đao cùng thương, tùy tiện đi triều nào cũng có, Lý Nguyên Bá dùng chầy, về lý không khó tìm, nhưng mà chầy nặng 400 cân thì không có - ai xài chầy 400 cân làm gì?

Lý Nguyên Bá đẩy mọi người ra, nhìn quanh vườn trường. Giờ này mới ăn cơm trưa xong, Tiểu Lục ngồi trên tảng đá trước cửa nhà ăn hút thuốc, Lý Nguyên Bá nhìn qua, chạy nhanh đến ném Tiểu Lục sang một bên, dùng sức lôi tảng đá Tiểu Lục mới ngồi lên – chính xác phải nói đó không phải tảng đá, đó là một đồ vật hình quả trứng. Đại khái cao nửa người, giống như bụng phụ nữ 9 tháng vậy, giống như lu đựng nước, nhưng mà thực tâm mà nói, bên ngoài thô ráp, nhìn giống như bãi cứt trâu vậy.

Thứ này có lai lịch của nó, nó không phải đá thường đâu, đây là lúc xây trường đào ra, người già nói đây là sản phẩm giai đoạn nhà nước luyện thép, luyện sắt thép của vô số nhà, vì nhiệt độ không đủ, nên luyện ra thứ khỉ này, nhiều nơi giờ còn thứ này, đập không vỡ gõ không nát, nặng bỏ mẹ, đành vùi vào đất, tôi thấy nó giống như là đồ phế thải vứt đi vậy.

Lý Nguyên Bá thấy vậy, cảm giác có duyên, ôm đi ra. Thằng nhóc cao chưa tới 1m7, mà thứ đồ đó cao tới ngực, xem ra nặng ít nhất 400 cân (200kg).

Tôi hỏi: “Mày xài thứ này hả?”

Lý Nguyên Bá ôm chặt đống cứt trâu như bé gái kéo quần, cao hứng nói: “Là nó đó.”

Tần Quỳnh: “Mày toàn ôm nó thôi, có tác dụng gì?”

Lý Nguyên Bá buông bỏ bãi cứt trâu, gãi đầu, bỗng thấy thanh tạ trên đất bèn lôi ra, rút tạ ra, cắm râu thanh tạ vào tảng cứt sắt, Lý Nguyên Bá cầm đầu thanh tạ, khiêng lên vai, vung tay nói với tôi: “Đi thôi, tìm Lữ Bố đánh nhau.”

Mọi người thấy nó như thằng nhỏ khiêng thằng to, như bọ hung đẩy cứt trâu, đều phì cười.

Thế cũng tốt, theo tôi biết Lý Nguyên Bá vì lúc trời mưa giơ chùy mắng trời bị sét đánh, theo mê tín là trời tức giận, kỳ thật theo giải thích khoa học, thằng nhóc ngu ngốc thành cột thu lôi, nói một cách hiện đại là xài vũ khí kiểu mới, chửi bới Thần Sét vốn không sao, ai ngờ xài đồ mới nên… quá đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play