Biên: Lão Sầu

Ăn xong bữa cơm nổi danh nhất lịch sử, rốt cuộc tôi cũng an tâm, ít nhất chỗ Hạng Vũ không có chuyện gì, chờ trận đánh cuối cùng giữa anh ấy và Lưu Bang nữa là xong, anh ấy muốn đánh phục Lưu Bang rồi nhường lại, chuyện này diễn biến thế nào khó ai đoán trước được, nhưng điều khiến tôi lo lắng là tôi biết Hạng Vũ là người thế nào, anh ấy có nguyện vọng gì thì nhất quyết phải làm cho xong, cho nên tôi không tiếp tục khuyên can nữa.

Xử lý xong chuyện này, tôi hỏi Kinh khờ: "Anh thì sao, về à?"

Kinh khờ khẩn trương xích ra xa: "Anh không đi."

Hạng Vũ: "Để nó ở lại đây với anh đi."

Tôi biết Kinh khờ sợ trở về nơi không ai nương tựa, cũng không dám để người ta nhận ra nên cũng gật đầu: "Em cũng phải về nhà sớm, Trúc Lâm thất hiền gì gì thì mặc kệ, 18 vị hảo hán Tùy Đường là chuyện lớn -- không biết có bao nhiêu vị tới đây?"

Kinh khờ bỗng nhiên giống như người kể chuyện rong nói dông dài: "Tùy Đường anh hùng phổ có 18 vị hảo hán, đệ nhất là Tây Phủ Bá Vương Lý Nguyên Bá, dùng một đôi Ứng kim chầy nặng 800 cân, là đệ nhất mãnh tướng trong quyền phổ, không ai có thể địch lại, hảo hán thứ hai, thiên bảo đại tướng Vũ Văn Thành Đô, dùng một đôi Phượng sí lưu kim thang..."

Tôi vội nói: "Đợi chút! Kha tử, 18 người này anh đều biết sao?"

Kinh khờ bất mãn: "Đừng cắt lời anh."

Tôi vội lấy lòng: "Được, anh nói đi."

Kinh khờ: "Dùng một đôi phượng sí lưu kim thang... dùng một đôi phượng sí...."

Tôi vội la lên: “Vị tiếp theo thì sao?"

Kinh khờ cười ngây ngô: "Không nhớ nổi..."

Tôi: "...."

Hạng Vũ cười nói: “Anh còn nhớ mấy thằng, dường như có Kháo sơn vương Dương Lâm, là thúc thúc của Tùy Dương Đế Dương Quảng, chết bởi hồi mã thương của La Thành. Còn có một người là Đinh Ngạn Bình cũng bị La Thành bẫy chết. Còn Lý Nguyên Bá đánh chết Vũ Văn Thành Đô cùng Ngũ Thiên Tích trong 18 anh hùng hảo hán. Tóm lại cuối cùng không mấy người còn sống, hơn nữa đều là giết chết lẫn nhau, chú mà rảnh nên xây dựng mạng lưới quan hệ, dù sao cũng rất loạn mà."

Đây là chuyện quái gì vậy, anh hùng phổ thời Tùy Đường còn là do người thời Tần mạt nói cho tôi biết, đầu tôi to cả ra: “Ok ok, em đi đây, Vũ ca, lần sau mà tới được em mang Lý Nguyên Bá tới, hai người vật tay xem sao."

Hạng Vũ cười nói: “Thôi đi, nếu là so lực anh nhận thua." Ý nói các mặt khác mình ăn đứt.

Tôi nhìn Phạm Tăng đang đứng bên cạnh bực tức, nói với Hạng Vũ: "Vũ ca, nhắc anh một câu, muốn thắng Lưu Bang cần nghe lão già này."

Hạng Vũ cảm thấy phiền: “Biết rồi, chú lăn cho lẹ đi."

Tôi lên xe, đầu tiên nghĩ ngợi một lúc, cân nhắc xem có nên nói vài câu với Bánh Bao không, nhưng nhớ lại tiếng gõ chuông khủng bố của cô ấy, dứt khoát trực tiếp chạy về Dục Tài.

Trên đường về thấy chỗ ghế phụ trống không, tôi cười khổ. Chuyến này hoàn thành tâm nguyện của hai người không chịu ngồi yên, tôi lại thành người cô đơn -- à không đúng, còn có 18 vị hảo hán còn đang chờ tôi giải hòa.

Đối với anh hùng Tùy Đường tôi cũng không lạ lẫm, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, La Thành cùng Lý Nguyên Bá, mấy cái tên nghe nhiều thành quen, nhưng mà tôi không hiểu rõ một cách hệ thống về 18 hảo hán, Hạng Vũ nói Dương Lâm cùng Vũ Văn Thành Đô cũng nghe danh rồi, dường như là thân vương cùng đại tướng triều Tùy, hẳn là bảo hoàng phái, còn Tần Quỳnh đại biểu quân Ngõa Cương là quân khởi nghĩa, sau đó mới theo Lý Thế Dân, có chút giống phong thần bảng Võ Vương cùng Khương Tử Nha, đôi bên đều là hai phái đối đầu sinh tử. Nếu nói các hảo hán Lương Sơn vì xuất thân mà sinh ra va chạm nhỏ, là mâu thuẫn nội bộ trong lòng nhân dân, vậy Tần Quỳnh cùng Dương Lâm là hai giai cấp đối địch, không giống như sự đấu tranh trong cùng giai cấp giữa Bát Đại Thiên Vương cùng Lương Sơn hảo hán.

Ngoài mấy chuyện này, bọn họ mà làm loạn thì biết làm sao?Tôi biết 18 vị này đều được xếp hạng cẩn thận theo giá trị võ lực, cả Tùy Đường khổng lồ là thế, chỉ lấy ra 18 người, đánh nhau chắc không kém tên lửa Tomahawk tấn công đâu, chỉ dựa vào mấy người Phương Trấn Giang cùng Bảo Kim, dù có thêm bọn Trình Phong Thu sợ rằng cũng không chắc khống chế được cục diện. Tôi thật sự sợ lúc về Dục Tài đã là một vùng đất hoang, thi thể trôi nổi khắp nơi, giống như tôi bị diệt môn, phải lưu lạc giang hồ học võ công để báo thù cho mấy người Nhan Cảnh Sinh....

Ngang qua Tam Quốc cùng Bắc Tống, tôi kìm chế lắm mới không dừng lại để kéo Quan nhị ca cùng bọn thổ phỉ đi cùng làm hậu thuẫn, bởi vì tôi bỗng nghĩ tới mấy người này cũng không nhất định là đối thủ của Lý Nguyên Bá...

Tôi nóng lòng quất ngựa đi nhanh, trải qua thời gian dài dòng thoáng chốc tới năm 2007, dừng xe tại một con đường nhỏ cách Dục Tài không xa. Từ xa nhìn lại, Dục Tài vẫn sừng sững ở xa, xem ra đánh thì đánh, tạm thời còn chưa hủy đi nhà cửa, tôi cẩn thận nhìn kỹ, dường như không có gì dị thường, lúc đi qua màn hình lớn ở quảng trường vẫn thấy phát quảng cáo - thường khi có tin tức gì lớn thì trên màn hình sẽ phát tin.

Khi tôi dừng xe ở cửa trường học, tựa hồ tĩnh lặng hơn dĩ vãng, tôi xuống xe, lặng lẽ từ khu giáo học cũ đi tới phòng họp nơi các khách hộ họp cuối tuần, vừa ngẩng đầu lên thấy một đứa nhỏ đang mở to mắt nhìn tôi, tôi bình tĩnh nhìn lại, nó lại lẳng lặng nhìn tôi, từ trong đôi mắt đen láy trong suốt đó, tôi thấy được hoảng sợ, bi thương, tuyệt vọng cùng bất lực....

Tôi tức giận, mẹ bọn cầm thú, xem ra ngay cả đứa nhỏ cũng không tha, các ngươi dọa đệ tử của ta thành thế này hả? Đứa nhỏ như vậy nếu không phải thấy cảnh không nên thấy, máu chảy thành sông khủng bố vô biên thì sao có thể bị dọa sợ như vậy, tôi quan sát bốn phía. Tĩnh lặng, xem ra đứa nhỏ đáng thương này là người duy nhất còn sống sót, tôi lặng yên đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu chớ có lên tiếng, đứa nhỏ nhu thuận gật đầu, tôi cúi đầu tiếp tục tìm kiếm, tiếp đó, đứa nhỏ bỗng đứng trên tường hét lớn: "Không xong, hiệu trưởng tới, chạy mau a.."

"Rầm rầm rầm…" Thanh âm lộn xộn, hàng cây nhỏ vốn chẳng một bóng người chớp mắt bỗng có vô số đứa nhỏ lao ra nhảy khỏi đầu tường, bọn chúng vừa chạy vừa la: "Chạy mau, chạy mau, bị hiệu trưởng bắt được là bị phạt đứng đó..."

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, đứa nhỏ trên tường làm mặt quỷ trêu tôi, rồi cũng nhanh chóng nhảy đi mất hút -- quy định của Dục Tài, học sinh có thể đến khu giáo học cũ, nhưng chỉ có thể đi tới trên tường, hơn nữa không thể bị tôi bắt được. Con mắt lo lắng hoảng sợ kia là vì nhìn thấy tôi sao?

Tôi thoáng nhẹ lòng, xem ra các học sinh vẫn an toàn, nhưng tôi lại lập tức lo lắng, cả khu lớp học cũ to như vậy vì sao chẳng có một thầy giáo? Mấy người Phương Trấn Giang cùng lão Vương chạy đi đâu? Chẳng lẽ là né tránh đi....

Đã đánh rắn động cỏ, tôi đành nghênh ngang đi vào khu lớp học, vẫn là quá yên ắng...

Không đúng, thật quỷ dị, bình thường nơi này tuyệt không như vậy, mấy người Vương Dần cùng Bảo Kim đều là giọng như cái loa, nơi này cũng thường có Đông Viện cùng Tú Tú cười nói, thật quỷ dị...

Tôi đi từng bước lên cầu thang, dán tai vào cửa nghe ngóng một lúc, bên trong tựa hồ có người đang nói chuyện, dường như là ảo giác, cả hành lang đều bao phủ một không khí khó lường...

Sự tình là như vậy, đám người Tùy Đường không mời mà xuyên qua tới Dục Tài, được dẫn tới phòng học ở khu nhà cũ, sau đó nơi này lập tức trở thành chiến trường thứ hai, ngốc bá vương Lý Nguyên Bá làm loạn trước, sau đó trình diễn một màn máu me đập nát bét người sống, Dương Lâm, Đinh Ngạn Bình có oán báo oán có cừu báo cừu, La Thành không địch lại gọi biểu ca Tần Quỳnh. Mấy người Tần Quỳnh bị bọn Phương Trấn Giang cản lại, vì vậy La Thành chết thảm. Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim giận dữ coi đây là nơi địch nhân mai phục, vì vậy song phương hỗn chiến. Hoa Vinh cùng Vương Dần đành tạm thời đứng ở phe Tùy Dương Đế, mặc dù lấy được quyền chủ động nhưng trách nhiệm không cho phép họ thiên vị, kết quả rất nhanh bọn Vũ Văn Thành Đô trở mặt với các thầy giáo Dục Tài. Trong lúc hỗn loạn, mọi người chếtoan uổng, kể cả Trúc Lâm thất hiền cũng bị liên lụy, cuối cùng chỉ có một mình Lý Nguyên Bá còn may sắn sống sót, ngốc bá vương bệnh cũ tái phát, cầm một cái bảng đen ném lên trần nhà, nhưng mà nỏ mạnh hết đà không thể xuyên lên tầng trên, bị bảng đen rơi xuống đập vỡ đầu thế là ngã chết trong vũng máu....

Nhất định là thế.

Chỉ đáng thương cho vợ chồng Phương Trấn Giang mới làm đám cưới, phòng mới sắp xong, càng đáng thương là Tú Tú tay trói gà không chặt, sắp chết còn bồn chồn kéo tay áo Hoa Vinh....

Càng đáng thương là.... đáng thương hơn nữa là tôi, ông nội mày trêu chọc ai chứ hả mà sao ra nông nỗi này?

Nghĩ vậy, tôi như muốn khóc, tóc gáy dựng ngược, tâm tình phức tạp, cố nén sợ hãi, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.

Cả phòng chật ních toàn người là người.

Trong phòng chật ních toàn người còn thở.

Chẳng những còn thở, Phương Trấn Giang còn đang ngồi cuối phòng rít thuốc, thuốc đã cháy tới ngón tay nhưng hắn còn cúi đầu chăm chú ghi chép gì đó. Ở ngay trước cậu ta, mấy người lão Vương, Bảo Kim cùng Hoa Vinh cũng đang ngồi, cả bọn đều chăm chú nhìn lên bục giảng, xung quanh bọn họ còn nhiều người tôi chẳng biết là ai, nếu tôi đoán không sai người mặt vàng có phong phạm của đại ca giang hồ hẳn là Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo, tên đẹp trai ngồi bên trái hẳn là biểu đệ La Thành -- nếu vậy, phản Tùy quân đã giành thắng lợi cuối cùng sao? Nhưng tôi đếm qua vừa đúng 26 người, nói cách khác, nếu tính cả Trình Giảo Kim, 18 hảo hán cùng Trúc Lâm Thất Hiền đều khỏe mạnh.

Càng khiến tôi không hiểu là bọn họ hòa bình, ngồi chung không gây sự, còn im lặng nhìn bục giảng, phía trên bục giảng một người đàn ông khoảng 50 tuổi tóc húi cua đứng đó, thứ giọng chính là thứ tôi nghe được khi ở hành lang.

Tôi chọc chọc Phương Trấn Giang: "Mấy người làm gì vậy?”

Phương Trấn Giang vứt tàn thuốc xuống đất, nói nhỏ: "Đừng ồn ào, nghe Trần sư phụ giảng bài."

Tôi phát hiện từ lúc tôi đi vào, về cơ bản chẳng ai chú ý tới, người ta còn chẳng nhìn qua, có người quay đầu nhìn qua rồi tiếp tục nghe lão già trên bục giảng bài.

Tôi tiếp tục khó hiểu, bọn họ làm sao vậy? Không nói Phương Trấn Giang bình thường chẳng bao giờ xem sách, vì sao lại ghi chép, Tần Quỳnh cùng Dương Lâm mấy người là tử địch à nha.

Tôi nhìn thoáng qua bảng đen, thấy bên trên vẽ một cái hình xiêu vẹo, nhìn qua nhìn lại mơ hồ là trục tung, trục hoành --...

Tôi cũng thấy hứng thú, nói với Phương Trấn Giang: "Thị trường chứng khoán rốt cuộc có thể tăng rồi hả, tên trâu bò này mới mời tới hả?" Phương Trấn Giang nói: "Đừng nói bậy, đó là đường lấy kinh."

"Cái... cái gì cơ?" Tôi bó tay, có thể khiến nhiều người chăm chú như vậy, chẳng lẽ không phải là bàn về thị trường chứng khoán?

Lúc này tên trâu bò "chuyên gia chứng khoán" đứng trên bục mỉm cười: “A di đà phật, vị thí chủ mới tới, ngài là Tiểu Cường đúng không?"

Tôi kinh ngạc: "Ông biết tôi sao, ông là ai?"

Trâu bò cười tủm tỉm hai tay hợp thành chữ thập nói: "Bần tăng Huyền Trang."

Lời tác giả: Cách nói về 18 hảo hán Tùy Đường không thống nhất, tiểu hoa tự tuyển một phiên bản có lợi nhất cho Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn, nhưng mà cũng sẽ không miêu tả quá tỉ mỉ.

Quyển sách mặc dù là chém gió, nhưng sẽ không quá xuyên tạc, đối với tôn giáo cũng thế, tôi sẽ tạo ra một hình tượng cao tăng Huyền Trang hoàn toàn mới, nhưng tuyệt sẽ không lật ngược tất cả cái cũ.

oOo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play