Tôi không biết đám Ngô Dụng nói thế nào với Tống Giang, đại khái trước kia cũng có chuyện như vậy. Dù sao bọn thổ phỉ trước khi lên núi đều giao du rộng rãi, Tống Giang ngồi yên nhìn tôi, cười tủm tỉm, nhưng mà cũng lộ vẻ không yên tâm.

Tôi đi lên trước, mọi người đều chào hỏi tôi - có người vỗ vai, có người đạp tôi, có người kẹp đầu tôi vào nách day day đầu tôi….

Khi tôi đi xuyên qua hơn 30 người tới trước mặt Tống Giang, người đã giống đứa nhỏ nghịch ngợm lôi thôi lếch thếch, tôi lảo đảo đi tới, cười ngượng ngùng: "Tống Giang ca ca."

Tống Giang đại khái cũng không ngờ tới tôi lại quen thân với nhiều người như vậy, ánh mắt dò xét tôi đầy nghi hoặc. Anh ta vốn định ngồi yên chờ tôi bái kiến, nhưng lúc này lại lâm thời thay đổi chủ ý, đứng dậy kéo tay tôi cười nói: "Ha ha, Tiểu Cường huynh đệ từ đâu tới?"

Không thể không nói Tống Giang rất có phong thái của một lãnh tụ, hay nói là tâm cơ của lãnh tụ cho chuẩn. Trên địa bàn của anh ta chợt xuất hiện một người mà anh ta chưa từng biết, nhưng lại quen với rất nhiều người của mình. Phản ứng đầu tiên của anh ta không phải cảnh giác mà là tiếp nhận - ít nhất nhìn qua cũng là như vậy. Chúng tôi biết việc Lương Sơn bị diệt cơ bản là do Tống Giang xúc tiến, nhưng lại không có hận anh ta, từ cách ăn nói của 54 hảo hán tới chỗ tôi là rõ, điều này nói lên một vấn đề, Tống hắc bán thật sự rất đắc nhân tâm. Nếu không hơn 100 người kiệt ngạo bất quần không có khả năng ở trên Lương Sơn chờ đợi chiêu an, bọn họ càng không phải là những người thiếu khôn ngoan. Tống Giang nếu là một người chỉ biết dùng quyền mưu thì rất nhiều người đã sớm nhìn thấu.

Tôi cũng đang dành thời gian để dò xét tên béo đen này - thật là một tên vừa béo vừa đen, từ đầu tới chân đều đen đen bếu bếu, tựa như tên hàng xóm cả ngày đứng cửa trông quán bánh, nhìn có chút khờ, nhưng thực rất giỏi nghề ... đánh bắt tôm cua. (cụ thể như nào tự nghĩ nhá)

Anh ta hỏi tôi cũng rất chuẩn, cũng không có nói dối trá khách khí "cửu ngưỡng đã lâu", cũng không có nhiệt tình quá phận, mà chỉ hỏi tôi từ đâu tới. Hiểu được nhân tâm, tôi đoán chắc anh ta còn đang thử tôi để phán đoán tôi là người thế nào - Haizz, chơi quyền mưu tôi giỏi hơn Tống Giang nhiều.

Tôi đáp: "Tôi tới từ 2008."

Tống Giang không để ý 2008 là nơi nào, không biết lão đang nghĩ gì.

Tên mập lại hàn huyên với tôi vài câu, phân phó thuộc hạ: "Mang cho Tiểu Cường ghế ngồi."
Có người chuyển một cái ghế tới đặt trước mặt các thủ lĩnh, điều này tỏ rõ không coi tôi là người ngoài, cho mọi người thể diện, tôi vẫn cho thế là xong. Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa cũng không nhắc lại chuyện 109, bởi vì chúng tôi đều nhìn ra Tống hắc bàn hôm nay có chuyện quan trọng cần nói.

Tống Giang vỗ vỗ tay nói: "Hôm nay triệu tập các huynh đệ là muốn thương lượng một chuyện liên quan tới vận số Lương Sơn."

Mọi người nhìn nhau, đồng thời tập trung nhìn lên Tống Giang. Tống Giang vung tay lên: "Khuya hôm qua, Đới viện trưởng từ ngoài núi trở về mang tin, Phương Tịch đã ở Giang Nam khởi binh tạo phản, tình hình cụ thể và tỉ mỉ còn thỉnh Đới viện trưởng (Đới Tung) giải thích cho các huynh đệ."

Đới Tung xếp vị trí 20, cách Tống Giang không xa, lại ngay gần chỗ tôi, bất quá anh ta lúc này không nhận ra tôi. Anh ấy mặt không đổi sắc đứng lên nói: "Phương Tịch khởi nghĩa từ Hấp Diêm, chỉ vài tháng ngắn ngủi đã chiếm 6 châu 52 huyện, đã áp gần Khai Phong. Triều đình khẩn cấp điều binh tiêu diệt."

Mọi người vừa nghe được chuyện này, vẻ mặt đều thả lỏng, không ít người "a", "ừ" đáp lời. Đây là thái độ lộ rõ ràng là "chuyện chẳng liên quan tới mình, cứ yên tâm". Đám thổ phỉ hùng cứ Lương Sơn, về tính chất chả khác gì tạo phản, cho nên Phương Tịch khởi binh cũng không liên quan lớn tới họ, cũng chả có gì phải lo lắng.

Tống Giang có vẻ không hài lòng với phản ứng của mọi người, nhắc nhở: "Các huynh đệ, các vị không muốn nói gì sao?"

Lý Quỳ gãi đầu: "Ca ca chẳng lẽ muốn làm hoàng đế, vậy chúng ta cũng phản đi." Trong đám hảo hán nhiều người thẳng tính cũng phụ họa, có người thông hiểu nói: "Chỉ sợ hiện tại phản cũng không đúng lúc, không bằng ngồi xem vài ngày đã."

Tống Giang trừng mắt với Lý Quỳ, nói với mọi người: "Các huynh đệ, chúng ta thân là con dân Đại Tống, quốc gia gặp nạn, chúng ta sao có thể ngồi yên?"

Một giọng thô hào vang lên: "Ha ha, ca ca chớ quên thân phận của chúng ta." Nói chuyện là Lỗ hòa thượng.

Tống Giang xua tay: "Chúng ta ở Lương Sơn làm cướp, đều là vì bị buộc vào thế bất đắc dĩ, các huynh đệ mỗi người đều võ nghệ cao cường, đều là người trung nghĩa, chẳng lẽ muốn mang danh trộm cướp sống hết đời. Ta có ý mượn cơ hội này hướng triều đình thỉnh chiêu an, Lương Sơn toàn lực tiêu diệt Phương Tịch, cũng vì tương lai của các huynh đệ, mọi người ý kiến thế nào?"

Tôi đã miễn dịch với cái phát biểu này, đây là chiêu bài điển hình của Tống Giang. Ngô Dụng, Lư Tuấn Nghĩa, còn có hơn 30 huynh đệ sớm đã biết rõ, đều nhìn nhau im lặng, đại đa số người còn lại nghe vậy đều ầm ầm bàn tán như chợ vỡ, kêu la, đại bộ phận tỏ vẻ hoài nghi, cũng có vô số phần tử cấp tiến kháng nghị mãnh liệt. Bất quá tôi chú ý tới có mấy người không nói gì, xem ra trong lòng đã tán thành.

Tống Giang cao giọng nói: "Đừng ầm ĩ, từng người nói thôi."

Nguyễn Tiểu Thất nhanh miệng thẳng thắn kêu lên: "Lương Sơn ta non xanh nước biếc, các huynh đệ sống sung sướng. Tống đại ca không cần lo lắng cẩu quan triều đình quấy nhiễu, có huynh đệ chúng ta tại, dù bọn chúng đến bao nhiêu đều nuôi cá hết, cứ thế sống thống khoái của đời chả sướng sao? Chiêu an làm gì?" Nói xong còn chọc Nguyễn Tiểu Nhị cùng Nguyễn Tiểu Ngũ "Nhị ca, Ngũ ca, chẳng lẽ mọi người cũng muốn làm mệnh quan gì gì đó hả?"

Nhị ca, Ngũ ca cũng gặp khó a, bởi vì theo kế hoạch, bình Phương Tịch là phải làm.

Tống Giang trầm mặt nhìn hội trường xì xầm, một lát mới nói: "Đừng ầm ĩ, từng người nói thôi."

Một người ngồi bên Lỗ hòa thượng vốn không tỏ thái độ, lúc này bỗng lạnh lùng nói: "Phương Tịch chưa từng trêu chọc Lương Sơn, cớ gì đánh hắn?" Là Võ Tòng.

Tống Giang thấy khó khống chế được toàn trường, đứng lên nói: "Các huynh đệ rốt cục ý kiến thế nào?"

Tôi ngắt lời: "Không bằng dân chủ đầu phiếu đi."

Tống Giang kinh ngạc: "Dân chủ đầu phiếu?"

Ngô Dụng ghé vào tai anh ta nói: "Là mọi người viết ý kiến lên giấy, cuối cùng tính đầu người, bên nào nhiều thì làm theo bên đó."

Tống Giang ngạc nhiên: "Thật hiếm có."

Phía dưới không ít người kêu lên: "Bọn tôi không biết chữ à."

Tôi lại đứng ra nói: "Vậy ai ủng hộ chiêu an nhấc tay trước."

Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa nhìn nhau, cũng bất động.

Ờ bên dưới, hơn 30 người dù biết phải bình Phương Tịch, nhưng đây cũng là việc họ không muốn làm nhất, trải qua đấu tranh tâm lý, cuối cùng chỉ có 20 người chậm chạp giơ tay, trong đó còn có mấy người không phải khách trọ. Tôi nói: "Không muốn chiêu an?"

Lần này rào rạt một rừng tay, dù có mấy người đang do dự, nhưng nhìn thấy ít nhất cũng quá bán.

Tống Giang vừa thấy chủ trương của mình không được ủng hộ, nhìn qua Ngô Dụng, cười khan: "Ý quân sư thế nào?’

Ngô Dụng nhìn tôi thật lâu, giống như hạ quyết tâm đứng lên nói: "Chúng ta phải đánh Phương Tịch…"

Mọi người đều ồn ào, Ngô Dụng từ trước tới nay trí kế hơn người, được mọi người nể trọng, không ai ngờ lão lại nói vậy.

Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa trao đổi ánh mắt, cao giọng nói: "Các huynh đệ, tôi hiện tại chính thức giới thiệu cho các vị một người …" Ngô Dụng kéo tôi qua nói: "Tôi cùng Tuấn Nghĩa ca ca, Lâm giáo đầu, tổng cộng 54 huynh đệ ở nhà Tiểu Cường một năm…"

Còn lại hơn 30 người đều đứng lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Ngô Dụng tiếp tục nói: "Tiểu Cường đến từ 1000 năm sau, đơn giản cậu ấy là hậu nhân của chúng ta…" Tôi trừng mắt nhìn lão.

"Chúng ta sở dĩ có thể tới chỗ cậu ấy là vì chúng ta đều đã chết một lần, đương nhiên, các huynh đệ khác cũng thế, chỉ khác một điểm là không đi chung thôi. Bây giờ Tiểu Cường trở lại tìm chúng ta, là vì chúng ta bị thiên đạo tuần hoàn đưa từ 1000 năm sau trở về, là cho chúng ta một lần kinh nghiệm từ sinh ra tới chết đi. Lương Sơn chúng ta đi tới cuối, không dối gạt mọi người, tuyệt đại đa số huynh đệ đang ngồi đây đời trước đều tham gia chinh phạt Phương Tịch, cuối cùng chúng ta thắng, nhưng rất nhiều người chết trong cuộc chinh phạt này. Không nói dài dòng, nguyên tắc lịch sử không thể thay đổi, chúng ta phải đánh Phương Tịch một lần, bất quá tôi có thể nói cho mọi người, biện pháp ứng đối cụ thể ngày hôm qua chúng tôi đã thương lượng ra, lần này chúng ta chỉ cần đánh bại Phương Tịch, song phương không cần chết người, hoàn thành nhiệm vụ này, các huynh đệ thích tuyển chọn cuộc sống thế nào cũng đơn giản. Cho nên đề nghị của tôi là chúng ta trước giả chiêu an sau bình Phương Tịch."

Khẩu tài của Ngô Dụng chẳng phải bàn, nhưng chuyện này quá thâm ảo, mọi người phía dưới đa số đang không biết lão nói gì, cũng không rõ ý tứ -- giống như ngày xưa tôi học số học.

Lý Quỳ kêu lên: "Quân sư nói gì vậy, Thiết Ngưu chả hiểu gì cả, ngài bị cảm nắng sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play