Thanh kiếm mài xong tôi trước tiên thử qua trên người mình, chủy thủ của Kinh Kha đâm vào có chút đau - nhưng mà giống như thời tiểu học bị thầy giáo cầm thước kẻ vụt thôi. Kiếm của Chính béo chém vào đùi ngoại trừ có chút bụi sắt không khác gì cầm chổi đánh.

Có thể sử dụng, nhưng đáng tiếc hai thanh thần binh lợi khí bi hủy, sau nhiều năm nữa nếu xuất thổ các chuyên gia khẳng định sẽ bị lừa, rồi sẽ đánh giá rất cao trình độ triều Tần.

Vũ khí hơi dễ chuẩn bị, còn lại thì cần công nghệ cao, mọi người biết trong quá trình quay phim thì thủ đoạn kỹ xảo điện ảnh vĩnh viễn áp đảo phần cứng. Muốn bay có thể mắc dây, nhưng mà muốn bay như tia chớp cần kỹ xảo đặc biệt bằng máy tính, cho dù muốn con Godzilla thì chỉ cần tìm hai thợ mộc cùng mấy thợ may là ổn, nhưng muốn nó chuyển động thì khó, trước tiên phải nuôi vài con hổ quan sát đã...

Sắc tố đỏ chính xác là có, huống chi là ở hội sở cao cấp như Tiêu công quán, nhưng mà hòa vào nước thì màu tương đối khó coi, các bạn nói xem đây là máu động mạch hay tĩnh mạch? Bất quá hết cách, công nghệ cao thì không có, đây là thời chiến quốc, người ta không thể nghĩ tới thứ túi nhựa được. Tôi chế nước cho vào trong một cái túi nhựa, túi nặng thành hình cái chùy, sau đó dùng chỉ gai khâu lại, cứ như vậy đã hoàn thành một túi máu nhỏ, sau đó thấy túi có thể rỉ nước, tôi quyết định khâu 2 lớp, làm một hơi 10 cái, lúc sau có cột lên đùi. Người thời này ăn mặc trường bào tay áo rộng, nhất là Kinh Kha lại làm sứ tiết, quần áo càng rườm rà phức tạp, một cái túi vải nho nhỏ đeo bên trong căn bản nhìn không ra. Tôi đeo thử tính lấy kiếm chém thì chợt nghe bên ngoài báo có người cầu kiến. Tôi bất chấp vội chạy ra, thấy trong viện đã có mười ông già đứng đó, trên cơ bản đều đã từng gặp trên đại điện, không phải khách khanh thì là đại phu, đều là trọng thần của Tần Thủy Hoàng.

Các ông lão vừa thấy tôi đi ra đều chắp tay thi lễ, có người gọi Tề Vương, có người gọi Tiêu tiên nhân, còn có người thông minh gọi Tiêu hiệu trưởng. Cả đám vẻ mặt tươi cười thân mật vô cùng, nguyên lai đều là dạng bợ đỡ nịnh nọt.

Oa ha ha, tình tiết tự sướng trong tiểu thuyết xuyên qua đây rồi.

Còn nhỏ tuổi đã cùng hoàng đế xưng huynh gọi đệ, danh thần lịch sử nhìn thấy mình cũng phải cúi người. Đương nhiên, tốt nhất là danh thần trước khi gặp mặt nhân vật chính vẫn là vai phụ, được nhân vật chính nhìn liếc nhắc nhở vài câu mới có được trí tuệ vô cùng.

Tôi đứng trên bậc thang đắc chí trả lễ. Tôi hiện tại cơ bản có chút tư cách cao nhân. Mới tới buổi sáng, cơm còn chưa ăn, buổi chiều còn chưa kịp ăn cơm đã được phong Tề Vương, lại còn tiếp quản cấm vệ quân của Chính béo, đãi ngộ này dù Lã Bất Vi khi xưa cũng không thể so sánh.

Đáng tiếc, không đợi tôi hỏi rõ tên hiệu tên chữ của mấy người xem có vị nào là danh thần lịch sử cần đề điểm, từ cửa phủ lao tới một đám quân nhân khôi giáp sáng chóe, một người phẫn nộ quát: “Tiêu nghịch tặc nghe chỉ, ngươi tự hiệu vi vương âm mưu tạo phản. Đại vương có lệnh, đương trường giết chết.” Nói xong trong đám mấy người bên cạnh có hai binh lính hùng hổ lao tới.

Chuyện quá đột nhiên! Vừa xong tôi còn đang ở trong Tiêu công quán nghe bọn đại thần nịnh nọt, sao không chờ tôi tác oai tác quái đã thành “Tiêu nghịch tặc”?

Không cần hỏi cũng biết đây là Tần Thủy Hoàng không chống được dược tính đã quên tôi, chuyện chết người là quên sạch mọi chuyện trước kia. Nhưng điều này nói rõ tôi đã có lực ảnh hưởng, khó tránh khỏi bên người sẽ nhắc nhở tới tên tôi. Chính béo mới nghe tới ngoại trừ mình còn có một Tề vương nên hẳn coi tôi là quân khởi nghĩa nông dân.

Lúc này là thời cơ tôi phát ra vương bá khí, nhưng trong tình cảnh dở khóc dở cười này, tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào với đám người này. Tôi lui lại sau hai bước, quần thần có người kêu: “Ta đã sớm nhìn ra “Tiêu nghịch tặc” âm mưu làm loạn, cho nên đặc biệt một mình phạm hiểm tiến đến thử hắn, không thể tưởng được, không thể tin nổi, hắn chẳng biết hối cải...” Nói xong mặt cũng lộ vẻ vô cùng đau lòng.

Đại thần bên cạnh cũng giận dữ: “Tên tiểu nhân Vương xx (xx đây là danh tự của đại thần họ Vương), vừa rồi trên đường ngươi còn nói gì mà Tề vương tiền đồ vô lượng, còn muốn dựa vào sự đề bạt của hắn, lúc này đã trở mặt.”

Ai nha, danh thần có rồi, nói thẳng không kiêng nể, trung trinh bộc trực. Vị đại thần này khẳng định là trợ thủ đắc lực của Chính béo sau này, không chờ tôi hỏi tên, không tưởng tượng được là hắn lại chĩa mũi dùi vào tôi, chỉ thẳng mặt tôi nói: “Ta cũng không phải đến thử ngươi, ta lần này tới là muốn vạch trần bộ mặt giả dối của ngươi.”

Tôi vội vàng đứng lại... tôi giả dối sao? Suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra, nhân phẩm vị này cũng chẳng ra gì, vừa rồi cúi đầu với tôi cũng nhìn gót chân mình, có người lại vạch trần thế sao? Hắn sở dĩ nói vậy là vì tự bảo vệ mình, Chính béo phái người đánh tới, tự nhiên cũng có chút lo lắng, thật đáng khen lão còn có thể thay đổi thái độ xảo diệu như vậy, giả dối đến trình độ kẻ khác tức gận, tôi nhìn hắn một cái, ấn tượng lập tức hỏng bét.

Quả nhiên, Vương xx bị vị lão huynh này chỉ trích tức giận đáp lại: “Lý xx, ngươi (xx là tên của vị đại thần họ Lý) nói láo, ngươi không phải mới nói muốn đem con gái của mình gả cho Tề Vương sao, cho dù là thị thiếp cũng được.”

Tôi nhìn chăm chú vào vị Lý xx...

Ngoại trừ hai người bọn họ, các vị khác đều im lặng không nói.

Chính mình xuất hiện tại nhà một tên phản nghịch mà Đại vương cực lực muốn tru sát thì giải thích sao cũng vô ích, mạng này hẳn ném chỗ này rồi. Tần pháp nghiêm khắc, âm mưu phản loạn tuyệt đối là tội tru di cửu tộc. Lúc này Chính béo mặc dù còn chưa có làm hoàng đế, nhưng tâm ngoan thủ lạt, mọi người đều biết, ngay cả cha ruột là Lã Bất Vi cũng “giết đi giết đi” rồi, ai khác cũng đều thế cả, cho nên Vương xx cùng Lý xx muốn làm cha vợ tôi đều vô cùng sợ hãi, biểu lộ sắc mặt vậy là điều dễ hiểu.

Hai binh lính cùng hung cực ác chưa kịp vọt tới trước mặt tôi, chợt có người hét lên: “Dừng tay.” Chính là Mông Nghị được Chính béo phái tới bảo vệ tôi.

Mông Nghị ngăn trở người bắt tôi, ôm quyền với thủ lĩnh đối phương: “Vương tướng quân, ta phụng khẩu lệnh của đại vương ở đây bảo vệ Tiêu hiệu trưởng, ngài sao có thể nói ông ấy là phản nghịch?” Xem ra cậu ta nhận biết vị Vương tướng quân này, cho nên bất ngờ khi đối phương tới bắt tôi một chút mới đứng ra.

Quần thần nghe được hai chữ “khẩu lệnh” đều rất phấn chấn, sau đó dùng ánh mắt bất thiện nhìn Vương tướng quân.

Vương tướng quân cũng không chút hàm hồ nói: “Ta phụng chỉ cũng là khẩu lệnh của Đại vương.”

Quần thần lập tức chán nản...

Mông Nghị kinh nghi không rõ, nhìn tôi lại nhìn Vương tướng quân, tôi thấy cậu ta có thể đào ngũ, vội chọc chọc cậu ta nói: “Nhớ rõ đại vương phân phó ngươi thế nào không? Coi như là ông ta phái người tới giết ta ngươi cũng phải nghe lệnh ta, đại vương anh minh, ông ấy đã sớm nghĩ tới chuyện hôm nay rồi.”

Mông Nghị nghĩ lại, lập tức quỳ một chân nói: “Mông Nghị cẩn tuân Tiêu hiệu trưởng hiệu lệnh.”

Mộng Nghị còn chưa nói dứt lời, thủ hạ của cậu ta “rầm” một tiếng, nghiêng toàn bộ mũi thương quay về phía Vương tướng quân, người phía sau toàn bộ nâng nỗ trước ngực, chĩa nỗ về phía người Vương tướng quân mang tới.

Vương tướng quân lúc này chỉ mang theo hơn trăm người, tôi phỏng chừng là vì Tần cung hư không không thể phái người, còn do Chính béo nửa tỉnh nửa mê, anh ấy tuyệt đối không tưởng được có người dám chống lệnh. Đương nhiên, nếu là bình thường phái bao nhiêu người cũng không quan trọng, nhưng mà trong tay tôi có một vạn cấm quân liều mạng nghe lệnh a.

Chỉ tuần tra tại Tiêu công quán, Mông Nghị đã bố trí 500 người, bên ngoài còn ít nhất 2000, hơn nữa có người mật báo, không ngừng có cấm quân từ bốn phương tám hướng lao tới, từng đội từng đội bước đi chỉnh tề vây quanh bọn người Vương tướng quân, không bao lâu đã vây chặt bọn Vương tướng quân như bột mì bao trứng vậy.

Vương tướng quân nhìn quanh, bỗng nhiên chậm rãi rút trường kiếm, ẩm đạm: “Mông tướng quân, thỉnh ngươi không nên làm khó ta, ngươi nếu không lùi lại chúng ta chỉ có thể binh đao gặp mặt.” Vương đồng chí thế là thà chết không hối cải, muốn chấp hành mệnh lệnh của đại vương bọn họ.

Mông Nghị không thay đổi thái độ: “Là ngươi đừng làm ta khó xử mới phải.” Nói xong không hề nói thêm, cứ thế che trước người tôi.

Vương tướng quân vừa rút kiếm, cả đám thủ hạ đều do dự rút binh khí cầm trong tay, cũng không thấy bọn người này trung thành cỡ nào, bọn họ cho dù hiện tại buông vũ khí cũng không thấy có thể sống rời đi, hơn nữa làm quân nhân, lâm trận bỏ chạy kết cục cũng chỉ có thể chờ thẩm phán mà thôi.

Thế cục lập tức trở nên nghiêm trọng, Mông Nghị quân thấy đối phương có ý phản kháng, hàng mâu binh ở trước đồng thời cúi người xuống lộ ra nỗ binh đằng sau, mấy ngàn nỗ tiễn vây lấy 100 người này, Vương tướng quân cơ bản là ba ba trong rọ.

Bọn lão nhân thấy tình cảnh này sớm đã bị dọa choáng váng, đại vương lệnh bắt, Tiêu nghịch tặc cố ra sức đánh chó xuống nước, nhưng không ngờ chó rơi xuống nước đột nhiên biến thân thành ... chó rơi xuống nước, tiếp tục là trung thần của đại vương hay là hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt mới là vấn đề.

Vương xx kẻ đầu tiên răn dạy tôi bỗng chỉ vào Vương tướng quân mắng: “Vương xx (xx là tên vị Vương tướng quân này) ngươi đồ phản đồ, dám giả chiếu chỉ của đại vương ý đồ mưu hại Tề vương, ta đã sớm nhìn ra ngươi không phải thứ tốt.” Chiêu này cao a, cũng không ăn thiệt trước mắt còn không để người ta nắm lấy nhược điểm.

Lúc này, Vương tướng quân ở đây, Mông Nghị quân ở bên ngoài, kỳ thật trận chiến này mà đánh nhau thì không có gì để lo, khác biệt duy nhất là nếu mấy người Vương tướng quân ra tay trước thì binh lính chúng tôi sẽ chết một ít, nhưng người của bọn tôi ra tay trước, quân của Vương tướng quân trong vòng hai phút sẽ bị bắn dính lên tường, mấy vị đội trưởng thủ hạ của Mông Nghị thấy tướng quân của mình khó xử, đều nhìn qua phía tôi: “Hiệu trưởng, giết hay không?”

Oai, lời thoại rất quen thuộc...

Bọn họ thấy tôi không nói, vội nói: “Hiệu trưởng, giết hay không?” Lúc này đã không có đường lựa chọn, tiên hạ thủ vi cường, mấy người Vương tướng quân tùy thời sẽ khởi xướng cảm tử xông lên, lúc đó tổn thất thảm trọng, mấy người cuối cùng hỏi một câu: “Hiệu trưởng, giết hay không?”

Mấy ngàn binh lính đồng thanh hỏi: “Hiệu trưởng, giết hay không, hiệu trưởng, giết hay không?”

Còn không chờ tôi nói chuyện, Vương xx cùng cha vợ hờ Lý xx của tôi đã lớn tiếng giật dây: “Hiệu trưởng, không giết không thể quản nghiêm Tần pháp -- hiệu trưởng giết.” Mười mấy lão nhân lập tức hiểu được, đây là cơ hội tuyệt vời giết người diệt khẩu, di hoạ Giang Đông, lập tức đồng loạt hô lớn: “Hiệu trưởng, giết! Hiệu trưởng, giết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play