Đây nhất định là một đêm không bình thường, căn cơ vài chục năm của Lôi lão Tứ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chuyện này làm cảnh sát toàn thành phố xuất động nhưng tất cả đều tính lên đầu Lôi lão Tứ. Các hảo hán không có nhiều người, gồm cả đám giáo viên, 300 Nhạc phi quân tiến lui đều theo phong cách quân sự, cảnh sát tự nhiên không chộp được bọn họ. Nhưng đám người của Lôi lão Tứ lại là chuyện khác, phần lớn nhân thủ lão có thể điều động đều là bọn côn đồ lưu manh mà lão vẫn luôn tin tưởng, lại còn cầm theo dao, tuýp, cảnh sát không bắt bọn đó thì bắt ai?

Tới lúc hành động kết thúc tôi cũng không hiểu nổi, Lôi lão Tứ bị lật đổ, nhưng đây cũng không phải mục đích của tôi, Bánh Bao thì sao? Việc này phải giải quyết thế nào?

Lúc mọi người đều về tới trường học, Phương Trấn Giang xách cổ một người đi vào nói: “Tiểu Cường, anh nhận ra thằng này không?”

Tôi nhìn thằng đó, tuổi không lớn, trên cổ có một sợi xích vàng vừa to vừa thô, bị Phương Trấn Giang thộp lấy vẫn cố gắng tỏ ra trấn định, nhưng thân thể vẫn run rẩy, đúng là con trai của Lôi Tứ - Lôi Minh, lần trước khi bọn tôi đàm phán đã gặp một lần.

Tôi vui mừng: “Làm sao bắt được?”

Phương Trấn Giang ngượng ngùng: “He he, là công của Viện Viện.”

Tôi nhìn thoáng qua Đồng Viện, Đồng Viện vuốt tóc: “Em thấy thằng nhóc này được đám đông hộ vệ chạy đi, biết là nhân vật trọng yếu, còn việc ra tay đều là Trấn Giang làm.”

Tôi cười nói: “Em phán đoán như thần.”

Đồng Viện đắc ý: “Đừng quên em chuyên làm bảo tiêu.”

Lôi Minh hoảng sợ nhìn chúng tôi nói: “Các người muốn làm gì?”

Tôi ngồi xổm xuống nhìn nó: “Còn nhận ra tao không?”

Lôi Minh khi này mới dám nhìn kỹ tôi, la lên: “Lão bà người là Bánh Bao chứ gì?” Xem ra Bánh Bao để lại ấn tượng khó phai mờ với nó.

Tôi nói: “Ừ, người bố mày bắt cóc là vợ tao.”

Lôi Minh mê man: “Bắt cóc?” Mặt nó đỏ bừng, thở ra đầy mùi rượu. Ngô Dụng thì thầm vào tai tôi: “Thằng nhóc này chắc chả biết khỉ gì đâu.”

Tôi vỗ mặt Lôi Minh: “Bố mày mang lão bà của tao đi đâu?”

Bộ dạng Lôi Minh vẫn sống dở chết dở nói: “....Không biết.”

“Ông bô mày đối phó tao mày cũng không biết hả?”

Lôi Minh vò đầu: “Tao có mơ hồ nghe đến, nhưng không liên quan tới tao. Mày cũng biết, tao bất quá là một thằng ăn không ngồi rồi, bọn họ nói với tao làm gì.”

Tôi đứng dậy: “Ai biết thẩm vấn, dùng chút thủ đoạn cho nó nói thật cái coi.”

Nhan Cảnh Sinh ở bên nói: “Không được đánh người...”

Ngô Tam Quế đá một phát rồi dẫm chân lên người Lôi Minh, hét lên: “Thằng già nhà mày đâu?”

Lôi Minh rên rỉ: “Không biết. Tôi không biết.”

Ngô Tam Quế lại đè mạnh hơn, lại hỏi: “Vậy Bánh Bao đâu?”

“... Càng không biết.” Lôi Minh đã cảm nhận được bọn tôi không tầm thường, giọng điệu cũng thay đổi, tôi dùng độc tâm thuật, phát hiện hắn không nói dối.

Lúc này Lưu Bang ung dung đến muộn, hiểu rõ chuyện liền đại khái nói với tôi: “Đổi đi. Hiện tại chỉ có thể thế thôi, để càng lâu Bánh Bao càng nguy hiểm.”

Tôi nói: “Ai đi nói chuyện với Lôi lão Tứ?”

“Chú đợi chút.” Lưu Bang nói xong ngồi xuống cạnh Lôi Minh, thái độ như bạn hữu ôm vai nói: “Ông già mày có mấy đứa con?”

Lôi Minh run lẩy bẩy: “Có một mình em thôi.”

“Ừ, bình thường có thương mày không?”

“...cũng có.”

Lưu Bang dùng giọng nghi vấn: “Mày nghĩ xem nếu đổi mày với lão bà của Tiểu Cường không, ba mày có chịu không?”

Lôi Minh nghẹn ngào: “Đại ca, em thật sự không biết gì cả, không biết vì sao các anh lại bắt em, ba em có đắc tội em thay ổng xin lỗi các anh...”

Lưu Bang phì cười: “Mày không thay được. Hiện tại tốt nhất mày hãy hy vọng bố mày còn thương mày mà mau mau đáp ứng, nếu không tao băm mày ra nấu chín gửi cho thằng bố mày đó.” Nói xong Lưu Bang nói nhỏ vào tai Lôi Minh: “Việc này anh từng làm rồi.” Tiểu Lục từng thua thiệt trong tay Lưu Bang, gặp cơ hội liền lấy lòng: “Lưu ca, em đi lấy dao hả.” Nó dù sao cũng là côn đồ xuất thân, nghĩ lời Lưu Bang nói là hù dọa Lôi Minh cho nên ở bên cạnh hô hào hùng tráng, nó nào biết Lưu Bang đã từng làm thế thật. Tiếc rằng Lôi Minh tuy chả ra sao, nhưng từ nhỏ lớn lên trong hắc đạo, hắn cũng cảm giác Lưu Bang không nói dối, hiện tại Tiểu Lục nói loạn, nhịn không được òa khóc.

Lưu Bang giống như một người anh lớn vỗ vai Lôi Minh: “Tiểu Cường, chú gọi cho Lôi lão bản, trước tiên đừng nói gia sự của Lôi công tử, nghe chút khẩu khí của lão xem sao.”

Đánh trận tới nửa đêm, lần đầu tiên tôi liên lạc với Lôi lão tứ, mặc dù hiện tại thông tin rất tiện lợi nhưng tôi cùng Lôi Tứ trong lòng cũng hiểu, lão xuất chiêu tôi liền tiếp và ngược lại.

Đồng dạng như vậy, đương nhiên là không nói chuyện vô nghĩa, hiện tại chiến đấu đã xong, gọi điện thoại vẫn là vào vấn đề chính.

Điện thoại bên kia chuông vừa đổ đã thông, xem ra hiện tại không ít người còn theo Lôi lão Tứ. Lôi lão tứ ngoại trừ thanh âm khàn khàn thì tâm tình vẫn vững vàng, khi lão nghe ra tôi là ai bỗng giật mình nói: “Chuyện tối nay là mày làm?”

Tôi buồn bực: “Vậy mày nghĩ là ai?” Vẫn nghĩ đôi bên có thể ăn ý làm địch nhân của nhau, kết quả người ta không coi tôi ra gì, thậm chí đến chết cũng không nhận tôi là đối thủ....

Lôi lão Tứ nói: “Không phải không nghĩ tới mày, nhưng không ngờ mày có năng lượng lớn tới vậy.”

Tôi nói: “Lôi lão bản, chúng ta không oán không cừu, tôi làm vậy là bất đắc dĩ, ông hiện tại lập tức thả vợ tôi ra, tất cả tổn thất tối nay tôi bồi thường, nếu ông còn cần, chúng tôi có thể xin lỗi trước mọi người....”

Nếu nói tiền bạc thì tổn thất tối nay đối với Lôi lão Tứ căn bản chẳng đáng gì, cho dù bị thiết hại gấp mười gấp trăm lão cũng chịu được, nhưng mọi người đều hiểu, lão nếu muốn tiếp tục tác quái thì không thể rồi, trên giang hồ, Lôi Lão Tứ đã bị hạ bệ.

Lôi lão Tứ lạnh lùng nói: “Mày cho rằng thế thì tao sợ mày à.?”

Bình thường nói những lời này người đó đã rất thương tâm, mặc dù rất có khả năng đang sợ, nhưng ngàn vạn không thể nói ra, nếu không bị nhục quá hóa liều, chó cùng rứt dậu.

Tôi cười trừ: “Đương nhiên không, tôi chẳng phải bị Tứ ca làm cho hết cách đó sao? Lúc này mới làm ra chuyện bí quá hóa liều này thôi, ông thông cảm cho sự si tình của tôi, thả lão bà của tôi ra đi.”

Lôi Tứ trầm ngâm không nói, Lưu Bang thấy thời cơ đã tới, vỗ vào ót Lôi Minh, Lôi Minh khóc lớn: “Ba, ba, mau cứu con.”

Lôi Tứ la lên thất thanh: “Lôi Minh? Bọn mày làm gì con tao?”

Tôi nói: “Không đâu, cơ bản chưa từng động tới. Chúng ta thương lượng đi, tôi trả lại con cho ông, ông trả lão bà cho tôi, lão bà của tôi lão gặp qua rồi, thuộc loại “Cáp quang vô đồng, trộm chi vô dụng” (cáp thủy tinh thì vứt đi thôi), nói khó nghe thì là muốn bán cho ai cũng có thể trở mặt, nhưng đứa con của ông nuôi lớn trắng trẻo mập mạp thế này, không nói bán sang Thái Lan, riêng lương thực đã tốn của ông bao nhiêu tiền rồi? Hơn nữa hiện tại nó trong trường của tôi, chúng tôi căn bản không làm gì đâu – chỉ cần ông không ép tôi, tôi cũng có thành tâm thành ý.”

Lôi lão Tứ như bị mất đi hy vọng mong manh cuối cùng, chán nản cùng giận dữ: “Tao thua, lão bà mày là người của tao mang đi, cũng không làm chuyện gì khó xử, nhưng mà theo ước định tao đã giao cho hai người ngoại quốc, hiện tại nó ở đâu tao không rõ.”

Tôi ngạc nhiên biến sắc: “Vậy..”

Lôi Tứ cướp lời: “Mày cho tao chút thời giờ, dù sao tao tìm nó dễ hơn mày, bọn ngoại quốc còn coi tao là người của bọn nó.”

Tôi nhìn đồng hồ: “Tao hy vọng 12 giờ lão bà của tao đã về tới nhà.”

Lôi Tứ: “...Tao sẽ cố hết sức, đừng làm khó con tao.”

“Nhất định.”

Tôi cúp máy, Lôi Minh lau nước mắt hỏi: “Cha em nói gì?”

Tôi nói: “Ông già mày đang tìm vợ giúp tao.”

Lưu Bang nói với Lôi Minh: “Cha mày chẳng phải người làm đại sự, cũng may là thế, nếu là tao thì, tình nguyện không cần đứa con này.”

Lôi Minh: “....”

Nửa giờ sau, Lôi lão Tứ gọi tới: “Lão bà mày cùng hai thằng ngoại quốc ở trong khách sạn Ngàn sao, nhưng giờ tao còn phí thời gian tìm số phòng...”

Tôi nhớ địa chỉ rồi nói: “Bọn tao tự đi, chỉ cần Bánh Bao ở đó tao coi như xong, sau đó chúng ta coi như hết.”

“...Vậy con tao....”

“Chờ lão bà của tao về nhà tự nhiên sẽ thả con mày.”

Tôi cúp máy, cùng mấy người Ngô Dụng thương lượng một chút, Ngô Dụng nói: “Chuyện này không nên kéo đông người, chỉ cần tinh binh mãnh tướng, anh đề nghị chú mang theo mấy người Bá Vương huynh đi, sau đó kêu Thời Thiên âm thầm hỗ trợ, mọi người theo sau.”

Cuối cùng, tổ năm người cùng Ngô Tam Quế và Hoa Mộc Lan quyết tâm đi, đành phải ngồi chung xe với tôi, còn lại ngồi xe của trường từng tốp theo đuôi.

Trước khi đi, tôi trịnh trọng nói với mọi người: “Lần này mọi người phải cẩn thận, bọn họ có thể có súng.”

Trương Thanh tức giận: “Anh xem xem súng trong truyền thuyết nhanh hay đá của anh nhanh.”

Hoa Vinh: “Đừng điên, đương nhiên súng nhanh, nhưng không nhất định nhanh hơn tiễn của ém....”

Thật sự là cả bọn tìm chết à.

Khi chúng tôi tới cửa, Lôi Minh mắt đẫm lệ, nói lời phát ra từ phế phủ: “Các anh nhất định phải thành công nhá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play