Bánh Bao là một cô nàng ngốc nghếch, trước kia bạn bè tôi nhiều nhưng chưa từng đi chơi với bạn chưa từng gặp mặt bao giờ. Trước kia cô ấy không có tiền không có sắc, tự nhiên không phải suy nghĩ nhiều, vì thế muốn lừa cô ấy quá dễ. Nhưng thử nghĩ sau thời gian một đêm, một cô gái có ngu nữa cũng sẽ thấy không ổn, huống chi xem ra di động của cô ấy đã bị thu, theo tính tình của Bánh Bao rất có khả năng trở mặt tại đương trường, nói cách khác hiện tại cô ấy rất có thể đã bị hại.
Sự tình khẩn cấp.
Tôi lao xe tới Dục Tài, nhưng hiện tại đúng là giờ cao điểm, lần đầu tôi cảm nhận được công năng bảo vệ của xe, dọc đường tôi đụng hỏng vô số xe cùng các quán nhỏ cạnh góc đường, mấy người Ngô Tam Quế lần đầu thấy tôi như vậy, nhưng bọn họ phải phụ trách bố trí một kế hoạch, cho nên chỉ liếc nhìn tôi kỳ quái, lại tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Lý Sư Sư một tay vịn thành xe, một tay gọi điện thoại cho Hạng Vũ cùng Lưu Bang, tôi thấy Kinh Khờ hưng phấn, biểu hiện cụ thể là: Anh ấy đang ngủ. Nghe nói trước lúc anh ấy ám sát Chính béo cũng thế này.
Lúc này Dục Tài còn đang náo nhiệt, đèn đuốc sáng choang, các thầy trò vừa ăn cơm chiều xong đang lười nhác dạo trong vườn trường rộng lớn, các hảo hán không có trong ký túc xá gây cho tôi nan đề: Làm sao triệu tập họ lại?
Thời đại của các hảo hán cũng không có bằng hữu khác, cho nên bọn họ không phải đi xa quá khỏi nhà, bọn họ căn bản cũng không mang theo di động, đại bộ phận bọn họ ngoài giờ học thì phân tán khắp nơi chơi với bọn nhỏ.
Tôi bất đắc dĩ vận dụng loa khẩn cấp, trong khu vực rộng lớn này, các thầy trò đều tự quây lại một nhóm, theo khóa học của mình mà làm việc, nghỉ ngơi và học tập, trừ khi có sự kiện trọng đại mới tập trung. Nếu như không dùng tới thứ này, mọi người thử tưởng tượng xem khó khăn thế nào. Tôi dùng loa khiến cho 3000 người đều nghe thấy, đó là chuyện hoành tráng cùng nguy cấp tới mức nào....
Câu đầu tôi hét lên là: Tất cả giáo viên lập tức đến đại lễ đường khu giáo lâu cũ mở hội nghị. Lý Sư Sư ở bên nói nhỏ nhắc nhở: “Không cần tất cả mọi người tới.”
Tôi mới chợt tỉnh ngộ, tôi hô như vậy vì từ khi Dục Tài kiến giáo “tất cả giáo viên” là các hảo hán Lương Sơn, nhưng hiện tại có hàng trăm nhân viên khác nữa... trong đó hơn nửa là nhân viên văn phòng. Vì vậy tôi sửa lại: “Tất cả võ thuật giáo viên nhanh chóng tới đại lễ đường của giáo khu cũ họp hội nghị.” Hô như vậy mặc dù không đúng, nhưng tôi cũng hết cách rồi. Không thể hô “Lương Sơn hảo hán cùng Tứ Đại Thiên Vương nhanh chóng đi họp chứ?” Hiện tại chủ yếu là muốn triệu tập mọi người, đông đủ đã rồi nói sau.
Tôi không nghĩ tới người đến đầu tiên là Từ Đắc Long dẫn đầu 300 binh sĩ, bọn họ nhân số tuy nhiều, nhưng dường như vĩnh viễn là một chỉnh thể. Hiện tại mặc không phải là đồng phục, nhưng mỗi người ngồi như một đội quân được huấn luyện kỹ càng, tôi thầm tiếc hận. Giúp là sẽ giúp, nhưng mặc kệ có thành công hay không, hẳn sẽ nhanh hơn nhiều.
May mắn các hảo hán cũng không chậm, bọn họ có thể nghe ra được theo tiếng la to của tôi có việc không bình thường, hơn nữa tôi nói là giáo khu cũ, điều này cho thấy là một tín hiệu, giáo khu mới vừa xây xong lại không dùng.
Phương Trấn Giang lặng lẽ kéo Đồng Viện: “Kêu em đi em cứ đi, bọn anh lưu lại không phải vì bọn anh quý hơn, ngược lại bởi vì bọn anh mệnh tiện, em chẳng lẽ không đoán được hậu quả khi tham gia chuyện này sao?”
Đồng Viện cao giọng nói với tôi: “Anh cứ nói trước xem định làm thế nào?”
Tôi vừa nghe liền biết hôm nay không thể không độc ác được, liền nói chắc nịch: “Tôi chuẩn bị mang mọi người đi đập bể toàn bộ trường sở của Lôi lão tứ, cho đến khi giao lão bà của tôi ra. Các vị, các vị đều là sư phụ, phải làm gương tốt, tối hôm nay người đi theo tôi nhẹ thì thất nghiệp, nặng thì vào đồn cảnh sát, chuyện này không cần tôi nói chứ?”
Đông Viện vẫn chỉ vào Phương Trấn Giang nói: “Vậy anh ấy thì sao, vì sao anh yên tâm mang theo anh ấy?”
Phương Trấn Giang sầm mặt lại: “Bớt nói vài câu đi, chúng ta còn có chính sự phải làm, chuyện không nên quản đừng quản.” Đây là lần đầu tiên Phương Trấn Giang trở mặt với bạn gái.
Đồng Viện cũng rõ ràng: “Được, em mặc kệ anh, anh cũng đừng quản em, lần này em không thể không đi, em cũng không gặp chị Bánh Bao nhiều, nhưng chị em bọn em hợp duyên.”
Quả nhiên, Đoàn Thiên Lang hồi lâu không nói gì, khuôn mặt vàng cũng không lộ vẻ gì, Đoàn Thiên Báo lo lắng kéo tay áo nói: “Ca, nói đi.”
Đoàn Thiên Lang mặt không đổi sắc: “Mọi người đều đi, chúng ta lưu lại làm gì? Cho dù 3000 học sinh đều do chúng ta quản, bọn họ học ai thì chú cũng biết, sư nhân là người truyền đạo thụ nghiệp, giải thích ra thì khó hiểu, truyền đạo trọng yếu nhất -- nhưng anh còn cảm giác được mọi người làm thế là không được, tạm thời bảo lưu ý kiên.”
Các đồ đệ của Đoàn Thiên Lang sửng sốt, bỗng không hẹn mà cùng hoan hô, tôi nghe Đoàn Thiên Lang nói ròi, bọn đồ đệ này đều là du côn vô lại do anh ấy phí sức lực thu phục, sau đó nghiêm khắc quản giáo mới thành nhân dạng, hiện tại bọn họ học được bổn sự lại không có đất dụng võ, đại khái đã sớm ngứa tay, vừa nghe sư phụ nói rõ đáp ứng “xuất binh”, cả đám cao hứng nhảy lên.