Xem ra Lôi Minh cũng nổi điên, tôi biết mà, xã hội đen cũng có chút khí khái, ở Tiền Nhạc Đa không quyết chiến với bọn tôi là vì thằng nhóc họ Lôi cũng không hiểu được lý do tại sao bọn tôi làm vậy, kỳ thật tôi còn không hiểu nổi chứ riêng gì nó - chẳng lẽ ban ngày bọn nó không đẩy ngã Bánh Bao?
Mặc kệ nói thế nào, thế cục đã định. Trên xe Hạng Vũ cùng Ngô Tam Quế đều hưng phấn, Hoa Mộc Lan lại cầm bản đồ cẩn thận nghiên cứu địa thế, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Câu lạc bộ Richmond là một địa điểm vô cùng thích hợp quyết chiến, nơi này yên tĩnh, địa thế bằng phẳng, dù triệu tập mấy trăm người cũng không khiến người khác chú ý.”
Ngô Tam Quế nói: “…Richmond? Đây lại là cái gì, người Mãn Châu mở sao?”
Tôi lẩm bẩm phát hiện kỳ thật Richmond phát âm giống như “Richman”, có ý là người có tiền. Phú Hào, Tiền Nhạc Đa, giờ lại Richmond, Lôi Lão Tứ theo truy kim chủ nghĩa, vẫn là vẻ mặt muốn bộc phát hộ địa chủ, tố chất của xã hội đen Trung Quốc thật sự quá thấp, xã hội đen ở những nước phát triển đã khái hóa sản nghiệp, nghe nói một vài đám mafia nổi tiếng cứ cách một thời gian sẽ công khai thông báo tuyển dụng thành viên, ngoại trừ yêu cầu về tuổi tác và giới tính thì một yêu cầu bắt buộc là có học vị thạc sĩ. Lại xem lại Lôi Lão Tứ toàn dùng bọn lưu manh tiểu thủ công làm chủ, đúng là không có tiền đồ.
Trên đường đi tới Richmond tôi cũng lo sợ, tôi khác các vị trong xe là các cuộc hỗn chiến tôi tham gia chưa vượt quá 20 người. Tính trước tính sau, tôi đỗ xe ở phía sau tòa nhà, kinh nghiệm lịch sử giáo huấn cho chúng tôi biết: Làm người tốt nhất nên lưu lại cho mình một đường lui.
Tôi nói: “Vũ ca, anh xuống trước.” Tôi rất sợ anh ấy lại chơi đập nổi dìm thuyền, ở trong cho một mồi lửa đốt xe thì bỏ mẹ luôn?
Hạng Vũ nhảy xuống xe, làm vài động tác giãn cơ khởi động, ý chí chiến đấu sục sôi. Chờ khi mọi người xuống, tôi nói với Tần Thủy Hoàng: “Doanh ca, anh đừng xuống.”
Tần Thủy Hoàng bất mãn: “Phại xuộng, chụ xem ạnh không giúp được gì hị?”
Tôi nói: “Không phải vậy, xe này không thể tắt máy, anh là hậu thuẫn kiên cường của bọn em, hơn nữa lúc anh diệt lục quốc cũng tọa trấn phía sau là gì?”
Tần Thủy Hoàng nghĩ ngợi một chút, biết tôi cũng không có khinh anh ấy, cũng gật đầu.
Tôi cũng xuống xe, đột nhiên tôi có được cảm giác khác lạ, hiện tại đêm đã khuya, ánh đèn đèn đường ảm đạm, bốn phía tĩnh lặng, tôi rốt cục thấy vô cùng quỷ dị.
Hạng Vũ vẻ mặt chờ mong, đi ra khỏi ngõ nhỏ, đứng ở đầu phố ngây dại. Anh ấy nhìn về đằng trước nói: “Con mẹ nó.” Tôi lo lắng, điều gì có thể khiến cho Sở bá vương biến sắc?
Ngô Tam Quế theo sát sau đó dừng bước bên Hạng Vũ, cũng sửng sốt, lúng túng: “Mẹ...” Tôi lại càng lo lắng. Lão liều mạng này cũng là tên chẳng sợ trời đất mà.
Tôi chạy chậm lao ra, rốt cục cũng bị cảnh tượng trước mặt làm sợ ngây người, không tự chủ được mắng: “Con mịa nó.”
… Xuất hiện trước mặt chúng tôi là câu lạc bộ đêm Richmond tối đen không một ánh đèn, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt… bọn họ đóng mẹ nó quán rồi.
Nói thật chuyện này còn đáng khiếp sợ hơn việc xuất hiện trước mặt bọn tôi là mấy trăm người cầm đao nhật đầu cột dây băng trắng, thằng chó Lôi Minh kêu loạn lên lại làm ra trận thế thế này, chẳng trách tên là Lôi Minh (tiếng sấm), thật sự là chẳng có chút mưa gió gì.
Tôi hiện tại rốt cục biết vì sao có cảm giác quỷ dị: Tại nơi như câu lạc bộ đêm trong vòng trăm mét căn bản không nên xuất hiện tình cảnh “kín cổng cao tướng”
Hoa Mộc Lan cùng Kinh Kha chạy đến cũng chẳng biết làm sao, quay sang nhìn nhau, chúng tôi hoàn toàn bị Lôi gia lôi tới, bọn nó thân là xã hội đên, sao có thể làm ra chuyện khiến cho người khác giận sôi gan thế chứ? Hơn nữa còn nói trước muốn quyết đấu mà.
Chúng tôi lưu lại một lúc, Hoa Mộc Lan nói: “Hiện tại làm sao, nếu không chúng ta lại về Tiền Nhạc Đa hoặc Phú Hào?”
Hạng Vũ lắc đầu: “Hai nơi đó hẳn đã đi sạch, hơn nữa chúng ta muốn giết bằng được thì có vẻ tỏ ra tính toán chi li.”
Ngô Tam Quế nói: “Không sai, tàn sát hàng thành cũng vô ích, đối phương vì chọc giận chúng ta mà chạy cũng là vì bảo tồn thực lực, chúng ta chỉ có thể chờ họ thò ra lại đánh - về đi.”
Lúc chúng tôi vừa muốn quay đầu đi, đột nhiên từ phía đường đối diện có một bóng người đi ra, Kinh Kha cảnh giác: “Có người.”
Người nọ giấu trong một mảnh bóng tối chậm rãi đi tới, không thấy rõ mặt, bất quá xem bộ dáng hắn không gầy gò. Gió đêm thổi qua làm tóc hắn bay bay làm người này càng có vẻ cô đơn lẻ bóng, có một cảm giác tịch mịch không nói nên lời.
Hạng Vũ nhìn sơ qua cười lạnh: “Chẳng lẽ bọn họ chỉ phải một người đến chặn chúng ta?”
Hoa Mộc Lan chăm chú cẩn trọng: “Không được sơ ý, tất là cao thủ.”
Ngô Tam Quế mặt không đổi sắc, cũng nói: “Uh, người này nện bước thật sự có vài phần khí thế đế vương.”
Mồ hôi lạnh theo cổ áo tôi chảy xuống, chẳng lẽ là Diệp Cô Thành? Lại nhìn vạt áo người này, quả nhiên có một chuôi kiếm dài chỉ thẳng xuống đất, hơn nữa cuối chuôi kiếm còn có một cái lỗ tròn.
Là Diệp Cô Thành! Chỉ có kiếm khách như vậy mới có thể sử dụng một thanh kiếm khác thường như vậy.
Lúc này, tôi chiến thắng sợ hãi đi tới trước một bước, tôi không thể để bằng hữu hy sinh vô vị vì tôi, cũng may tôi biết nói vài câu thiết khẩu của tuyệt thế cao thủ -- tôi đi ra phía trước, khuôn mặt lãnh tuấn, chậm rãi nói: “Người không nên tới.”
Đối phương cười ha hả nói: “Đói chệt anh rồi...”
Khi người này rời khỏi bóng tối thì bọn tôi đều chết lặng: Chính béo tay cầm cái cờ lê sửa xe vui vẻ đi tới...
Tần Thủy Hoàng vác cờ lê trên vai, đi tới nói: “Đói quạ, thậy các chụ đi lâu mạ chưa vệ, đện xem xem.” Anh ấy cũng không ngốc, còn biết đi từ một con đường nhỏ khác vu hồi bao vây, hù dọa tôi suýt chết.
Tôi ủ rũ cúi đầu: “Về thôi.”
Cứ thế, hành động của tổ 6 người chúng tôi mở đầu thì hổ báo kết thúc lại cáo chồn, vô công phản hồi cứ điểm.
Trên xe, Ngô Tam Quế nói: “Tên Lôi Lão Tứ là người lợi hại, hẳn là còn có âm mưu quỷ kế chờ chúng ta.”
Hoa Mộc Lan nói: “Chúng ta không có gì phải sợ, chỉ sợ bọn họ xuống tay với Bánh Bao.”
Hạng Vũ gằn giọng: “Không sai, chúng ta gây chuyện rõ ràng là vì Bánh Bao, về mặt chiến lược, chú càng nên để ý những thứ trở thành mục tiêu đả kích của đối phương.
Bọn họ nói khiến tôi kinh sợ. Tôi vừa lái xe vừa nói với Kinh khờ: “Anh Kha, mấy ngày tới anh chịu khó vất vả một chút, để ý Bánh Bao.”
Ngô Tam Quế nói: “Còn nói cái gì, kêu nàng đi làm chỗ khác.”
Tôi nói: “Hiện tại cũng khó giải thích, chờ giải quyết xong việc này nói sau, cho dù nghỉ việc ở nhà thì anh bắt cô ấy không ra ngoài được sao?”
Về nhà, TV trong phòng ngủ vẫn bật, giường chiếu lộn xộn, không thấy Bánh Bao đâu.
Tôi hét lên: “Bánh bao.”
Hạng Vũ lao tới bảo vệ cửa sổ, Ngô Tam Quế đứng bên cửa, Hoa Mộc Lan cùng Kinh Kha theo sát bên người tôi, Bánh Bao nhô đầu ra từ một gian phòng ngủ khác: “Anh về rồi à?” Cô ấy nhìn qua bọn tôi đang cẩn trọng lo lắng nói: “Mọi người làm gì vậy?”
Tôi thở dài nói: “Em không sao chứ?”
Bánh Bao tức giận: “Em thì có chuyện gì, đây là...” Ban ngày trong lúc giận dữ đại khái chưa từng để ý tới Ngô Tam Quế, giờ mới hỏi.
“...Đây là lão Ngô. Em cứ gọi là Tam ca được rồi.”
“Á.” Bánh Bao chào hỏi Ngô Tam Quế rồi nói với tôi: “Tiểu Cường, anh có nhớ album ảnh của em ở chỗ nào không?”
Tôi nghĩ lại lúc tôi cất khôi giáp của Hoa Mộc Lan hình như tiện tay nhét vào: “Em xem xem trong ngăn kéo của anh đó.”
Chỉ chốc lát Bánh Bao mang theo một quyển album đi ra: “Không biết ông chủ thần kinh hay sao nữa, bảo ngày mai mỗi người nộp ảnh của mình, còn phải tự gọi điện thoại qua.”
Tôi cười nói: “Có phải muốn đề bạt em làm quản lý?” vừa nói tôi vừa ôm thắt lưng Bánh Bao vào phòng ngủ, sau đó quay lại phòng khách nháy mắt với mọi người. Bọn họ đều tỏ ra hiểu ý, làm bộ bận việc, Hoa Mộc Lan làm bộ tìm đồ vật trong phòng, lúc ra ngoài còn đóng cửa lại.
Tôi ôm Bánh Bao đang lật tìm ảnh, hỏi cô ấy: “Ban ngày họ đánh em thế nào?”
Bánh Bao cầm tấm ảnh nàng thấy xấu nhất ném trên giường nói: “Đừng nói nữa, bây giờ vẫn còn tức, mầy thằng đó gặp ai đánh người đó, quản lý của bọn em cũng định đánh chảy máu miệng.”
Tôi xoa vai cô ấy: “Cho anh em vết thương chút.”
Bánh Báo cởi áo: “Đau.”
Tôi thấy hõm vai cô ấy thâm lại, tôi nói: “Đẩy một cái mà thế à?”
Bánh Bao hầm hừ: “Bọn nó cầm gậy đập.”
Tôi lại tức điên: “Bọn chó này phải xử lý, việc này không thể để như vậy được.”
Bánh Bao biết tính tôi, sợ tôi thật sự đi đánh nhau với người ta nói: “Thôi đi, cũng chả có gì, nghe nói là thằng nhóc đầu lĩnh là dân xã hội đen, đập vô số quán rồi.”
Tôi xoa vai cô ấy ôn nhu: “Anh xoa giúp em.” một tay lại chạy trên người cô nàng.
Bánh Bao đỏ mặt liếc nhìn cửa, đánh tay tôi: “Đừng sờ loạn – vằn thắn anh mua cho em đâu?”
Tôi: “...”
Ngày thứ hai, Kinh Khờ cùng Bánh Bao vừa đi ra, mấy người bọn tôi lại tụ tập thương lượng, dựa theo kế hoạch bọn tôi chuẩn bị đêm nay tiếp tục thăm các câu lạc bộ đêm của Lôi lão tứ, mặc dù chúng tôi không biết đối phương có âm mưu gì, nhưng đi đá quán cũng đã làm rồi, không khác gì vả vào miệng hắn. Việc này tuyệt đối là một biện pháp hiệu quả, song phương hiện tại đã không thu tay lại được, không giải quyết đối phương thì không thể ngủ yên giấc, tóm lại muốn chiến thì tôi cũng chả thèm đếm xỉa, Bánh Bao bị thương dấy lên lửa giận trong lòng tôi, còn nữa - không cần phải nói, nghiện đá quán luôn rồi, tay chân tôi luôn ngứa ngáy.
Hoa Mộc Lan khoanh tay trước ngực: “Bọn họ sẽ không treo miễn chiến bài nữa chứ?”
Tôi châm điếu thuốc nói: “Em hỏi chút.” Tôi thông qua hỏi đáp thắc mắc tra được điện thoại quán bar Phú Hào, kết quả không chờ tôi nói đối phương đã nói lại lạnh lùng: “Thực xin lỗi, chúng tôi đang sửa chữa, ngừng kinh doanh ba ngày.”
Tôi ngẩn người, Hoa Mộc Lan hỏi: “Sao vậy?”
“...Miễn chiến bài đã treo lên rồi.” Tôi lại gọi cho Tiền Nhạc Đa, người ta trực tiếp nói cho tôi: “Chúng tôi không mở cửa 3 ngày.”
Tôi chẳng biết làm sao buông điện thoại, Hạng Vũ nhìn vẻ mặt tôi, lười nhác nói: “Chờ xem, bọn họ tìm tới chúng ta thì chúng ta đỡ tốn sức.”
Ngô Tam Quế cùng Hoa Mộc Lan nghiên cứu đối sách, tôi sửng sốt một lúc rồi gọi cho Tôn Tư Hân, biết quán bar Nghịch Thời Không vẫn bình an, buôn bán còn tốt hơn bình thường – đúng mà, khách từ các quán khác đều đổ tới Nghịch Thời Không rồi.
Đến trưa tôi cũng không ngồi yên được nữa, cảm giác chờ người tới trả thù không dễ chịu chút nào, hơn nữa còn biết rõ đối phương nếu ra tay thì sẽ xuất đại chiêu, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Đang lúc tôi chẳng biết bấu víu vào đâu, ngồi thu lu vắt chân trên ghế thì rốt cục tôi cũng nhận được điện thoại của Lôi Lão Tứ. Đối phương đi thẳng vào vấn đề, tự giới thiệu mình, sau đó dở khóc dở cười nói : “Con tao nghĩ suốt một đêm đến cùng cũng ko nghĩ ra đắc tội ai, tao nghĩ cũng không đơn giản như vậy, suy nghĩ một đêm rốt cục tìm ra ai ra chiêu, tìm mày khó thật, Tiểu Cường.”
Tao nói: “Vậy mày muốn tìm tao thế nào?”
Tiếng Lôi Lão Tứ hơi khàn khàn, nhưng rất rõ ràng: “Hình như không chỉ hôm qua mày đập quán của tao, hôm trước mày đập quán Đại Phú Quý thì có người nhận ra mày.”
Tôi tức bực: “Thế sao muộn thế này mày mới biết được là tao?”
Lôi Lão Tứ nói: “Thiếu nợ thì trả tiền. Hôm trước mày đập quán của tao là có đầy đủ lý do, nhưng hôm qua bọn mày tới tìm chuyện, trách là tao không có nghĩ tới sự liên quan mà thôi.”
Tôi nói: “Ngày hôm qua đập quán mày cũng có đầy đủ lý do.”
“Ừ, tao cũng nghe nói rồi, Lôi Minh thật sự phang vợ mày?”
“Thật.”
“Vậy được, tao mời vài vị nhân chứng tới, còn có mấy vị tiền bối trong hắc đạo, chúng ta sẽ nói chuyện này, mày đến Tiền Nhạc Đa đi, bọn tao chờ mày ở đó.”
Tôi cúp điện: “Đi thôi. Người ta chịu nói chuyện rồi.”
Hoa Mộc Lan nói: “Nói chuyện? Hồng Môn Yến sao?” Sau đó chị ấy lại xua tay nói với Hạng Vũ: “Thật xin lỗi, không phải nói anh.”
Hạng Vũ nói: “Nói thật, nếu không tìm Lưu Bang về đi với chú?”
Tôi nói: “Thôi đi, hai người đi thế thì chạy thoát thế nào được?”
Ngô Tam Quế cùng Hạng Vũ hình như đã có chủ ý giống nhau: “Dù sao chúng ta không thể cùng chú tới bàn nói chuyện, hơn nữa chúng ta đi đập quán, nếu đi theo thì có chút ý thị uy, chúng ta không thể thua lý trước.”
Tôi nói: “Tới đó rồi tính.”
Đến dưới quán Tiền Nhạc Đa, tôi quay đầu lại nói với họ: “Thế này đi, các anh ở trên xe chờ em, cứ cách 10 phút em sẽ nhắn cho Vũ ca một tin nhắn, nếu không thấy thì các anh giết vào, mạng em giao cho các ca ca – còn có tỷ tỷ nữa.”
“Thấy việc phải lập thế, không chuẩn bị sẵn sàng lao về phía trước là tự sát.”
Xuống xe, tôi cầm miếng bánh bích quy đã chia sẻ với Hạng Vũ đặt ở chỗ dễ móc ra nhất trong túi áo, lại xác nhận lại thời gian với họ -- biết tôi vì sao lấy hạn là 10 phút sao? Đi vào mà có nguy hiểm trong vòng 10 phút tôi là Hạng Vũ, tôi đang đi đàm phán với nhân vật đệ nhất giới xã hội đen. Tất yếu phải cẩn thận.
Thằng tiếp đãi vẫn là thằng hôm qua, phòng hội nghị cũng là phòng hôm qua, cái TV vỡ vẫn là cái TV hôm qua – thời gian dài như vậy cũng không thèm thu dọn. Chẳng biết là cố ý muốn làm tôi khó chịu hay không, nhưng điều này càng khiến tôi phải đề phòng.
Nhưng mà bọn họ vừa tiến vào lập tức tôi biết hôm nay khẳng định không đánh nhau - Một người đi đầu bước vào lại là Cổ Gia, sau ông ấy là lão Hổ, lão Hổ làm mặt quỷ với tôi, ra vẻ bội phục tôi sát đất, hiển nhiên tôi chỉ dựa vào mấy người đập mấy chỗ của Lôi Lão Tứ, trong mắt hắn quả là công tích vĩ đại. Mấy lão nhân đi sau vô cùng điệu bộ, nhưng có thể thấy bọn họ đều đi theo Cổ gia. Mấy lão già ngồi vào chỗ, một người mặt chỉnh trang cẩn thận sáng sủa, tên tiếp đãi vội giới thiệu: “Đây là “Lôi lão bản” của chúng tôi.” Nguyên lai hắn là Lôi Lão Tứ, Lôi Lão Tứ quét ánh mắt sắc lẻm nhìn tôi, rồi tới nói chuyện với Cổ gia.
Bọn họ ngồi xuống một lúc thì một người trẻ tuổi, ăn mặc rất sạch sẽ, trên tay còn đeo dây xích, xem ra chẳng phải tên đứng đắn gì. Mặt nó nhìn hao hao Lôi lão tứ, khóe mắt liếc ngang liếc dọc, nhưng trước mặt Lôi Lão Tứ không dám làm gì, nhìn tôi rồi ngoan ngoãn ngồi xuống sát tường, tên này hẳn là Lôi Minh.
Phía sau Lôi Minh có hai người, hai người này xem cử chỉ cách ăn mặc không giống người trong giang hồ mà giống như người an phận làm ăn, tuổi cũng khoảng 40, vẻ mặt khó coi, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn bọn tôi, lại vội vàng cúi đầu.
Từ lúc nhập trường, tôi liền cảm thấy buồn bực, cũng chẳng biết Lôi Lão Tứ muốn làm gì, người chủ trì hội nghị là tên nhỏ con tiếp đãi viên, hắn cao giọng bắt đầu giới thiệu từ Cổ gia, hắn vừa muốn giới thiệu lão già bên cạnh Cổ gia thì Lôi Lão tứ bỗng đứng lên cắt lời, đi tới hai vị trung niên đi vào cuối cùng nói vô cùng hòa nhã: “Hai ông chủ không phải sợ hãi, tôi mời hai vị tới là nhờ các vị giúp một việc nhỏ, hay là nói chính xác hơn, là muốn nói lời xin lỗi hai vị.”
Hiển nhiên hai người biết xuất thân của Lôi Lão Tứ, sợ hãi xua tay liên tục: “Không dám, không dám, có việc gì ngài cứ nói.”
Tôi bất ngờ không kịp run run muốn đứng dậy, Lão Hổ mặt không đổi sắc khẽ kéo tôi. Lôi Minh chậm rãi đứng lên, tôi mới biết không phải gọi tôi. Tôi lau mồ hôi, thầm nói, thiếu chút mất hết thể diện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT