Một lúc sau, Hoa Mộc Lan sửa sang lại vạt áo đi ra, khôi giáp của nàng được nàng gập chỉnh tề xếp chồng gọn gàng đặt ở đầu giường, nàng cúi đầu nói: "Quần áo này cũng không tệ lắm, có điều nút thắt hơi khó buộc một tí."
Tôi cầm mũ giáp cùng khải giáp của nàng đặt cùng một chỗ trên nóc tủ, chúng khiến tôi nhớ tới kiếm của Kinh Kha cùng với Bá vương giáp của Hạng Vũ, hiện tại tôi là một con rận không hơn không kém, dù sao cũng đã bị người ta để ý đến, yêu trộm thì không ăn trộm vậy.
Tôi vừa quay đầu lại, không khỏi bật cười, bởi vì Hoa Mộc Lan dùng sai hết khuy áo sơ mi rồi, vốn là dùng lỗ khuy để cài khuy áo, nàng thì sao, để toàn bộ lỗ khuy trở thành những cái lỗ để xỏ, quấn trên một cái nút thắt (chỗ này khó, chả biết miêu tả thế nào, đại loại là túm áo lại rồi xỏ qua cái lỗ khuy, hình như thế), tôi nghĩ chuyện này chắc là phù hợp so với thói quen mặc quần áo của các nàng ngày đó? Ngày xưa các nàng có khuy áo sao?
"Chị mặc sai rồi." Nói xong tôi lấy tay vuốt trước ngực định hướng dẫn nàng một lúc, vuốt xong mới phát hiện tôi đang mặc áo phông.
"Sai rồi? Thế như thế nào mới là đúng?" Hoa Mộc Lan cúi đầu hí hoáy, hướng về phía tôi tìm kiếm sự trợ giúp.
Tôi vô ý thức vươn tay ra định giúp nàng, lập tức rụt tay trở lại: Ngoại trừ cái áo sơ mi này, bên trong Mộc Lan không mặc cái gì cả, bây giờ mà cởi bỏ vài nút thắt thì sẽ lộ ra cảnh xuân, Mộc Lan dù sao cũng là nữ nhân, đến lúc đó nàng thẹn thùng quá giết tôi luôn thì làm sao bây giờ?
Tôi chỉ đành vào lấy một món quần áo có khuy ra làm mẫu cho nàng xem: "Chị nhìn này, làm thế này...."
Mộc Lan giật mình nói: "Chị đã bảo mà, sao lại khó khăn thế chứ." Nàng tùy ý quay lưng cài lại khuy áo, tôi liếc mắt quan sát nàng, vóc người của Hoa Mộc Lan quả nhiên cũng không cao lớn nhưng rất thon thả, nhiều năm chinh chiến khiến thân thể nàng vẫn được bảo trì rất khá, vẫn đang như một thiếu nữ khỏe mạnh. Khi cởi bỏ quân phục Hoa Mộc Lan vẫn để lại ấn tượng trong mỗi người là một cảm giác nhanh nhẹn, mặc một áo sơ mi nam rộng thùng thình, lại có một loại phong tình khác.
Hoa Mộc Lan sửa lại quần áo, ngựa quen đường cũ ngồi xổm lên trên sô pha, đầu tôi toàn ý nghĩ xấu xa nói: "Hoa tỷ, chị cũng bị chấn thương à?"
"Chấn thương?" Hoa Mộc Lan thuận miệng hỏi.
"10 nam nhân thì chín người (gay - quân đội mà), chị.... à, chị là nữ mà." Tôi nói: "Em quên mất."
Ai ngờ những lời này hình như đâm đúng vào chỗ đau của Hoa Mộc Lan, nàng nhẹ nhàng thở dài một cái, hỏi: "Ở đây tắm rửa kiểu gì?"
Tôi đưa nàng đến phòng vệ sinh, trước tiên tôi cho nước vào bồn tắm lớn. Sau đó dạy nàng dùng vòi sen như thế nào, tôi thò người ra lấy cho nàng đồ dùng để tắm rửa, Hoa Mộc Lan cầm một cây bàn chải đánh răng gõ gõ vào vách tường hỏi: "Chỗ này thì có thể chứa được bao nhiêu nước?"
Tôi nói: "Chị cứ yên tâm dùng đi, tẩy trượt cả da cũng không hết được nước."
Tôi lấy xà phòng tắm cùng dầu gội đầu để trước mặt nàng, nói cho nàng cách dùng, nói: "Chị tắm rửa đi, lúc nữa em đưa chị đi dạo xung quanh, Sáu Lưu đã nói với chị chưa. Chỗ này của bọn em kỳ thật không phải là tiên giới."
Hoa Mộc Lan gật đầu nói: "Chị biết rồi, nếu là tiên giới chị còn không đến - tên béo trong phòng đối diện kia không bị bệnh chứ, sao lại cứ lẩm bẩm một mình thế?"
Tôi nói: "Cái tên có bệnh không ở nhà, lúc nữa em giới thiệu chị với anh béo."
Tôi vừa mới ra khỏi cửa toilet thì bên trong liền truyền đến âm thanh thân thể chìm vào bồn tắm - cửa chưa từng đóng! Tác phong nam nhân của Mộc Lan tỷ tỷ quả thật quá là cường hãn.
Tôi đi đến cửa phòng Tần Thủy Hoàng nói với hắn: "Doanh ca. Trong khoảng thời gian này tạm thời đừng đi WC nhé." Tôi sợ hắn thấy việc không nên nhìn mà chịu đả kích, Hoa anh hùng đối với Trung Quốc đệ nhất hoàng đế hình như rất thiếu kính ý.
Tôi ngồi ở lầu dưới đợi không tới 10 phút, cửa cầu thang lộ ra cái đầu đầy bọt của Mộc Lan - nói: "Tiểu Cường, như thế nào lại hết nước rồi?"
"A, không thể nào?" Tôi vừa chạy lên lầu vừa nói, đột nhiên dừng lại hỏi Hoa Mộc Lan: "Chị mặc quần áo rồi chứ?"
Hoa Mộc Lan lộ người ra, nguyên lai đã ăn mặc chỉnh tề. Chỉ là trên tóc rất nhiều bọt xà phòng, tôi thở phào một hơi, đi theo nàng đến phòng vệ sinh, tôi tưởng nàng không biết dùng nước nóng, kết quả nhìn qua đã thấy: Mẹ nó rõ ràng là hết nước!
Siêu cấp bôi nhọ thế kỷ 21! Vừa mới hawai xong, thời khắc mấu chốt lại đứt xích.
Hoa Mộc Lan sờ tóc dính đầy bọt xà phòng nói: "Cái này thì làm sao bây giờ?"
Tôi chỉ đành nhấc một thùng nước tới nói: "Chị ngồi xổm xuống. Em dội giúp chị."
Hoa Mộc Lan ngồi bên cạnh bồn tắm, vừa để tôi giúp nàng dội nước vừa nói: "Bình thường bọn em tắm rửa cũng cần phải có hai người à?" Những lời này không biết có thể khiến cho giám đốc nhà máy nước nghe thấy tự nhận trách nhiệm mà từ chức hay không nữa.
Mộc Lan vừa nói vừa vò tóc nhè nhẹ, có một chút xà phòng dính trên cổ, tôi ngắt lời nói: "Hoa tỷ, năm đó ở trong quân đội thì chị tắm rửa như thế nào vậy?"
Hoa Mộc Lan nói: "Việc này, thời điểm đi lính mỗi ngày bôn ba thì mệt mỏi muốn chết, đều là trộm tìm một chỗ không người dội một cái cho xong việc, sau lại làm quan tiên phong, một mình một trướng bồng, lúc này mới tốt hơn một chút. Ngày ấy trong đầu mỗi ngày đều phải nhớ kỹ cùng người liều mạng, đâu ai có thời gian mà để ý trên người bẩn hay không bẩn?"
Tôi sũng sờ, một nữ hài tử, ngồi trên lưng ngựa không biết đến ngày tháng, chẳng những mỗi ngày phải cùng với các dân tộc Hung nô cùng hung cực ác chém giết, còn phải đề phòng chiến hữu nhìn thấu giới tính của mình, làm sói đội lốt cừu đã khó, làm cừu khoác da sói lại càng khó khăn.
Hoa Mộc Lan giương mắt nhìn tôi, hỏi: "Sao chú không đổ nữa?"
Thì ra tôi đang ngẩn người nên cũng ngừng dội nước, tôi vội vàng tiếp tục dội lên tóc nàng, nói: "Em đang cảm khái, kinh nghiệm của hai ta cũng không sai biệt lắm..."
Hoa Mộc Lan kinh ngạc quan tâm nhìn tôi, không để ý liền đứng dậy: "Em cũng là con gái sao?" Còn không chờ tôi lên tiếng đã đưa tay sờ soạng ngực tôi một cái, sau đó lẩm bẩm: "Còn phẳng hơn cả chị, quấn ngực kiểu gì nhỉ?"
Tôi bỏ tay nàng ra, buồn bực nói: "Em là chuẩn men, không phải hàng giả!"
"Vậy sao chú lại nói....."
Tôi cúi đầu nói: "Trong hội diễn văn nghệ thời tiểu học, lớp chúng em thừa ra 2 nam, đội ngũ xếp đặt không đều, em thì để tóc dài, đến ngày biểu diễn cô giáo liền tô son đánh phấn, thắt bím cho em rồi lôi em xếp vào bên nữ, dù sao khán giả cũng cách sân khấu một khoảng xa nên cũng không có ai phát hiện được."
Hoa Mộc Lan cười ha ha: "Vậy cũng xem như chú đã vì tập thể lập công rồi."
"Vâng, nhưng uối cùng cô giáo còn cố ý mở một cuộc họp phê bình cho em."
"Phê bình? Không phải em là tiểu công thần à?"
"....Nếu em không đưa một nữ sinh trường khác đi WC thì chính xác là công thần."
"Chuyện thế nào?"
"Một bạn gái trường khác muốn đi WC mà không biết đường nên nhờ em dẫn đường tới."
"Vậy thì bị sao, không phải chú đang giúp đỡ người khác à?"
Tôi cảm khái sâu sắc nói: "Ngàn không nên vạn không nên, em không nên đi vào theo cùng..."
Mộc Lan không hổ là xuất thân quân nhân, thần kinh khá vững, hỏi: "Vì sao chú lại đi vào?"
"Đến tận lúc đó cũng chưa từng vào qua, tò mò." Tôi hồi ức lại chuyện cũ, chân thành nói: "Kỳ thật ngay từ đầu em cũng không nghĩ sẽ đi vào, nhưng mà bạn nữ học sinh trường khác kia nói không quen một mình đi vào, muốn em đi cùng cô ấy."
Mộc Lan nghĩ nghĩ nói: "Ừ đúng, lúc ấy chú ăn mặc theo kiểu con gái, vậy về sau tại sao lại bị người ta nhìn thấu thế, chú.... sẽ không đái đứng chứ?".
Tôi vò đầu thống khổ nhớ lại: "Em không đi tè - sau khi em đi vào mới phát hiện WC nữ căn bản không có máng nước tiểu (cái máng để đứng tè =.=), chủ yếu là cô giáo hóa trang cho em đang ngồi ở bên trong..."
Mộc Lan sửng sốt một lúc, cười phá lên, nàng tiện tay cầm khăn mặt lau tóc, vỗ bả vai tôi nói: "Chị nói này, nữ hài tử vẫn còn chưa lớn mà em như vậy thì làm sao lập được gia đình."
Tôi nhỏ giọng nói thầm: "Đấy là chị chưa gặp Bánh Bao nhà chúng em thôi."
"Cái gì, ai là Bánh Bao?"
Tôi vẻ mặt đau khổ nói: "Vợ chưa cưới của em."
Mộc Lan vội hỏi: "Có phải tiểu cô nương nhờ chú dẫn đường (đi tè) kia? Chị thấy ngoài em ra thì cũng không thể gả cho ai khác."
Một câu làm người trong mộng bừng tỉnh, tôi vuốt cằm suy nghĩ: Ừ nhỉ, cô gái lúc trước bây giờ nhìn thế nào, sao lại quên mất tiêu rồi - xem ra vẫn là cổ đại tốt hơn, một nữ nhân sau khi bị nam nhân vén tay áo thì không tự sát sẽ gả cho nam nhân này, tôi nếu mà sinh hoạt tại cái thời đó thì mỗi ngày nhấc vương bát quyền đi dạo hai vòng trên đường, mấy tháng thì thu được mấy trăm lão bà?
Tôi cười tủm tỉm nói: "Hoa tỷ, theo như lời chị nói thì lúc chị tắm rửa bị em nhìn rồi có phải hay không chỉ có thể gả cho em?"
Hoa Mộc Lan không một chút tức giận, dí dỏm nói: "Không đem cái bệnh vào WC nam sửa lại thì chị vẫn không thể lập gia đình." Nàng hỏi tôi: "Có phải chú sắp kết hôn không?"
Tôi nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, vừa lúc nói chuyện này, bà xã em trở về thì chị hãy nói với cô ấy rằng chị là chị họ của em, từ nơi khác đến đây tham gia hôn lễ của bọn em, cô ấy cái gì cũng không biết...." Tôi đem tình huống của Bánh Bao nói với nàng một lần, Hoa Mộc Lan gật đầu nói: "Được, vậy sau này chú gọi chị là tỷ đi."
Bọn tôi đi xuống dưới lầu, Hoa Mộc Lan ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, lấy tay vuốt tóc cho hết ẩm, tôi hỏi nàng: "Tỷ, một năm này có tính toán gì không?"
Hoa Mộc Lan lập tức bị đình trệ, mang một nỗi buồn không tên, nói: "Chinh chiến nhiều năm như vậy, cơ hồ đã quên chính mình là ai rồi, hiện tại, chị muốn trở lại làm một hồi nữ nhân." Hoa Mộc Lan thấy ánh mắt tôi khác thường, lập tức co lại một chân, chống cánh tay trên đùi đỡ cằm, khí thế mười phần giống đàn ông, tự diễu cười nói: "A, có phải rất khó không?"
Tôi vội vội vàng vàng nói: "Chị kỳ thật rất được, tuyệt đối là một mỹ nữ!"
Hoa Mộc Lan vung tay lên: "Chém, chú đã nhìn thấy hắc mỹ nữ như chị sao?"
Nguyên lại nàng không có tự tin với màu da của mình, nói thật ra thì, nàng so với làn da của một vài lãnh đạo đô thị có đen hơn một ít, nhưng phối hợp với tác phong quân nhân lão luyện hào sảng của nàng, lại phá lệ hiện ra một vẻ đẹp thành thục cùng dã tính, so với mấy cái cá tính phô trương kia, mấy nha đầu lỗ mãng không ốm mà cũng rên thì phải cao hơn không chỉ một cái cấp bậc.
Thông qua nói chuyện phiếm tôi mới biết được, Hoa Mộc Lan sau khi nhập ngũ 12 năm trở về nhà không lâu sau liền bị nhiễm một loại bệnh mà vào thời điểm chiến tranh lúc đó cực kỳ nghiêm trọng là bệnh dạ dày, cho nên mặc dù đỉnh như nàng nhưng vừa mới rời chiến trường thì liền ly khai nhân thế, chỉ để lại một cái thiên cổ mỹ danh cùng với cấp cho Hoa gia mấy đời vinh quang, căn bản chưa kịp hưởng thụ tí gì, cái gọi là "Đương song lý vân tấn, đối kính thiếp hoa hoàng" chỉ là một loại tưởng tượng tốt đẹp của thi nhân đời sau mà thôi, chứ đừng nói là lập gia đình hay là cái gì khác. Cho nên, Mộc Lan mới có một nguyện vọng như vậy: Làm một nữ nhân.
Vấn đề là làm nữ nhân thì tôi không chuyên nghiệp gì cả. Nếu mà có Lý Sư Sư ở nhà thì có lẽ còn có thể giúp được một chút việc, cách ăn mặc, lễ nghi, mấy cái này đều là thế mạnh của nàng.
Tôi chỉ có thể an ủi nàng nói: "Yên tâm đi, đừng nói chị vốn là nữ, cho dù chị là nam em cũng có thể để cho chị làm một hồi nữ nhân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT