Không bao lâu sau, Đới Tung đẩy lão Vương đi vào. Lão Vương cúi đầu, tựa hồ như bị một anh lính trinh sát chộp lấy, vừa đi vừa nói không ngừng: “Các anh em, nói thật, các anh em không nên làm chuyện này, đây là chuyện mất đầu đấy...” Anh ta vừa vào cửa đã thấy bọn Vương Dần bị trói thành bánh tét, lập tức luống cuống, nhắm mắt lại kêu lên: “Tôi không thấy gì hết, các vị thả tôi ra thì tôi cũng chưa gặp qua các vị.”
Bọn Vương Dần kinh ngạc không hiểu gì cả, Lệ Thiên nói: “Đây căn bản không phải Phương đại ca.”
Phương Trấn Giang kéo Đới Tung sang bên, cười nói: “Lão Vương, thật không ngờ hai ta đời trước là oan gia đối đầu nha.”
Lão Vương thấy Phương Trấn Giang, hơi yên lòng, kêu lên: “Trấn Giang, các cậu muốn làm gì vậy?'
Phương Trấn Giang nói: “Muốn biết đời trước anh là ai?”
Lão Vương nói: “Đừng trêu chọc tôi, các cậu định làm gì tôi?”
Phương Trấn Giang để lão Vương ngồi lên ghế, với tay đưa cho lão tờ tin nhắn. Lão Vương nhìn một lúc không hiểu gì cả, ném trang giấy lên bàn nói: “Chữ nó nhận ra tôi, nhưng tôi không nhận ra nó.”
Phương Trấn Giang nói: “Anh ăn viên thuốc này vào thì hiểu cả thôi.”
Lão Vương đấm ngực khóc than: “Hay là các cậu cứ cho tôi một nhát cho nhanh đi.”
Phương Trấn Giang giữ chặt lão nói: “Lão Vương, anh ngẫm lại xem em có thể hại anh sao? Anh cứ ăn viên thuốc này vào thì sẽ hiểu được thôi.”
Lão Vương vẫn không hiểu: “Thật sự là nếu tôi uống thuốc thì các cậu thả tôi đi hả?”
Phương Trấn Giang nói: “Nếu lúc đó anh vẫn còn muốn rời đi thì bọn em cũng chẳng cản anh.”
Lão Vương duỗi tay nhắm mắt: “Thuốc đâu?”
Các hảo hán đều nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ vốn nắm chặt tay, ngồi nghe nguyên nhân hậu quả, giờ nhìn thấy ánh mắt bức thiết của tứ đại thiên vương, cuối cùng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đặt lại viên thuốc lên bàn, nói: “Tôi không cần thứ của người khác .”
Phương Trấn Giang cầm lấy viên thuốc đặt lên tay lão Vương. Lão Vương mang theo vẻ mặt dù chết cũng không sờn lòng, ném thẳng viên thuốc vào miệng. Bảo Kim vội vàng kêu lên: “Cần uống nước....”
Lão Vương cũng chẳng quản mọi người nói gì, cố nhai, ánh mắt kiên định. Huyệt thái dương bành ra hóp vào, lão nuốt xuống. Đứng lên chạy vọt ra cửa: “Tôi đi đây.”
Trương Thanh ấn lão Vương ngồi xuống, lão Vương vội la lên: “Các vị nói không giữ lời?”
Trương Thanh hỏi Lệ Thiên: “Sau bao lâu thì thuốc này có công hiệu?”
Lệ Thiên lắc đầu: “Chúng tôi đều pha vào nước rồi uống, uống vào là thấy công hiệu liền, nếu ăn thì hơi chậm hơn một chút.
Phương Trấn Giang an ủi lão Vương: “Chờ khi thuốc có tác dụng, bọn họ tự nhiên thả anh.”
Lão Vương khóc: “Các cậu muốn linh kiện gì trên người tôi thì cứ lấy đi, lưu cho tôi cái mạng là được.”
Không một ai nói gì cả, một khoảng thời gian trầm mặc qua đi, mọi người lúc thì nhìn tứ đại thiên vương, lúc lại quay ra nhìn lão Vương. Đều là chuyển thế cả, nhưng cơ hồ hình dạng tứ đại thiên vương chẳng thay đổi, tính tình cũng đại bộ phận giữ lại. Nhưng xem lại lão Vương, nói lão là Phương Tịch, các hảo hán đều lắc đầu. Có một địch nhân như thế cũng chẳng phải chuyện vinh quang gì. Chúng tôi sợ nhất là lát nữa lão Vương biến thành Trương Tam Lý Tứ của trăm năm trước (nhân vật tôm tép). Nhưng ngẫm lại thì không có lý nào như thế, kẻ đối đầu của chúng tôi lưu lại một viên thuốc quý giá như thế chỉ để hồi sinh một tên tép riu, chẳng lẽ để chơi đểu bọn tôi sao?
Lão Vương cúi đầu ủ rũ, ngồi yên tại chỗ. Đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, lại qua vài phút, Trương Thanh nóng nảy tát lão một cái: “Nhớ chưa?”
Lão Vương không hiểu ngẩng đầu lên hỏi lại: “Các cậu muốn tôi nói cái gì?”
Trương Thanh nói: “Các anh nói xem, liệu có phải thằng chóa này nó nhớ lại nhưng sợ chúng ta giết nên giả ngu không?”
Bảo Kim tức giận: “Nói láo!” Sau đó Bảo Kim đang lúc tức giận nắm cổ áo lão Vương nhấc lên, quát: “Mày rốt cục là ai?”
Mấy người Vương Dần cùng hét lên: “Dừng tay.”
Bảo Kim ủ rũ thở dài, thả lão Vương về chỗ cũ.
Mọi người cứ thế vây quanh lão Vương, lại trầm mặc gần 5 phút. Cơ hồ bắt đầu có người gật gà gật gù, đúng lúc này lão Vương chợt đứng lên, tiện chân đạp cho Bảo Kim đang buồn chán thất thần một phát, chửi: “Ông nói ông là Phương Tịch rồi mà, mày còn tát ông một cái.”
Bảo Kim bị đạp lảo đảo, mặt biến sắc: “Phương đại cả hả?”
Cùng lúc đó bọn Vương Dần cũng kinh ngạc nhảy cẫng lên: “Đại ca, thật sự là đại ca sao?”
Lão Vương vẫn là lão Vương, thậm chí ngay cả thanh âm cũng chẳng biến đổi, nhưng ai cũng cảm giác được: Anh ta khác hẳn với vừa rồi, là một người hoàn toàn khác....
Dáng đứng thẳng tràn đầy khí thế, trên mặt vẫn đầy nếp nhăn vì nhiều năm làm công việc khổ lực. Nhưng con mắt lộ rõ vẻ tinh tế cùng cơ trí, lúc nói chuyện thường vểnh mặt hất hàm sai khiến - đúng, đúng, chính là loại vương bát khí trong truyền thuyết.
Mọi người đang sửng sốt chết lặng, lão Vương lại tiện chân đá đít Phương Trấn Giang một phát, cười nói: “Thằng chóa Võ Tòng, ai bảo mày bắt ông.”
Phương Trấn Giang bị đá dở khóc dở cười, che mông chạy vài bước, lão Vương lại đạp Bảo Kim: “Thằng hòa thượng họ Đặng khốn khiếp, chuyện hôm trước éo nói, vừa rồi vẫn còn muốn đánh bố.”
Bảo Kim cũng không tránh, ngơ ngác nói: “Đại ca, thật sự là đại ca đã trở về sao?”
Lão Vương cười mắng: “Bố không trở về để tiếp tục ăn vả của mày à.” nói xong nhìn bốn phía, ôm quyền với các hảo hán: “Các vị, chúng ta lại gặp mặt...”
Lâm Xung trợn mắt nhìn lão Vương một lúc, chậm rãi nói: “Đúng là Phương Tịch.”
Vốn cừu nhân gặp mặt phải mặt đỏ tía tai, nhưng chuyện quá đột ngột, các hảo hán sửng sốt nhìn lão Vương - Phương Tịch, chẳng ai nhớ tới việc phải lao lên đánh hội đồng.
Lư Tuấn Nghĩa bật thốt lên: “Phương Tịch, bọn tao tìm mày thật khổ à.”
Phương Tịch cười he he: “Tao trốn bọn mày cũng khổ bỏ mẹ.”
Lư Tuấn Nghĩa nói: “Là sao?”
Phương Tịch lần lượt nhìn đám thổ phỉ Lương Sơn, khẽ gật đầu nói: “Quả nhiên đến đủ cả -- kỳ thật tao cũng bị ghi sai sổ sinh tử bộ, vốn tao cũng có thể tiêu dao vểnh trym đi chơi 1 năm rồi đi đầu thai.”
Lư Tuấn Nghĩa nói: “Vậy sao mày không đi?”
Phương Tịch mỉm cười: “Chẳng phải là tại vì bọn mày sao? Các vị, Phương Tịch tôi là ai các vị đều biết cả, tôi cũng không phải sợ các vị mới trực tiếp đầu thai, các vị sẽ không nói tôi da mặt dày chứ?”
Mặc dù là địch nhân, nhưng các hảo hán cũng phải gật đầu đồng ý.
Vương Dần : “Đại ca, vì sao?”
Phương Tịch nhìn Vương Dần: “Chú hỏi vì sao hả? Chúng ta vốn đều là dân cùng khổ, vì có thể ăn no bụng mới khởi nghĩa vũ trang, cũng là anh quá mê muội, cuối cùng muốn làm hoàng đế. Còn các vị --” Phương Tịch chỉ Lư Tuấn Nghĩa: “Các vị cũng chả khác mấy, chúng ta vốn cùng một loại người thôi, kết quả cuối cùng là liều mạng cá chết lưới rách cho triều đình xem chờ hưởng lợi. Thật là xấu hổ, quả thực như một giấc mộng. Tôi hồn quy địa phủ thì vạn niệm đều tiêu, nhất tâm nghĩ muốn làm một người dân bình thường. Diêm Vương đáp ứng đặc cách cho tôi có thể chuyển sinh kiếp sau, ở kiếp này tôi được sống thêm 10 năm, nửa đời trước lao động cùng khổ, lúc cuối đời được hưởng vui vẻ hạnh phúc điền viên - tôi cũng không đi xa, các vị vừa làm loạn lên là tôi đã nhớ ra hết rồi.”
Tôi bắt đầu hiểu được vì cái gì Phương Tịch mất đi tất cả đặc điểm khi xưa, Sáu Lưu đã nói qua “cường nhân niệm” có thể khiến người chết giữ lại hình dáng cùng tính cách. Phương Tịch khi chết căn bản không hề băn khoăn kiếp trước, cho nên vị anh hùng Phương Tịch kiếp trước chuyển thế thành một anh công nhân bình thường kiếp này.
Phương Tịch nói rất rõ ràng, các hảo hán nhìn nhau trầm mặc.
Phương Tịch nhìn bọn Vương Dần bị trói, thản nhiên nói: “Sao, các vị lại đánh nhau hả?” Nói xong tự đi qua cởi trói cho bọn Vương Dần, cất cao giọng: “Tôi cùng các huynh đệ của tôi ở đây, các vị muốn chém muốn giết cứ tùy tiện.”
Bảo Kim cất bước đi tới, nói lớn: “Còn có tôi.”
Hiện tại nếu muốn động thủ, bọn Phương Tịch chỉ có thể bó tay chịu trói. Lư Tuấn Nghĩa cùng Ngô Dụng trầm ngâm một lúc lâu, cũng chưa biết nên làm gì.
Không đợi tôi hòa giải, Phương Trấn Giang đã đứng giữa hai bên nói: “Các vị ca ca Lương Sơn, đệ mặc dù cũng không thể khôi phục trí nhớ, nhờ các các vị vẫn coi đệ như huynh đệ, đệ muốn nói đôi lời. Là Phương Tịch hay là Lão Vương cũng được, đệ chỉ biết đời này anh ấy đối với đệ như anh em ruột thịt, nói trắng ra là ân oán giữa chúng ta đều là chuyện kiếp trước, vì sao không thể nhìn thoáng một chút?”
Trương Thanh lạnh lùng nói lại: “Người không biết mình là ai không có tư cách nói lời này.”
Phương Trấn Giang không để ý tới anh ta, quay đầu lại nói với Phương Tịch: “Em kiếp trước bắt anh thật hả?”
Phương Tịch cười gật đầu: “Kiếp trước trên chiến trường, kiếp này trên bàn nhậu, anh với chú thật sự là có duyên.”
Lư Tuấn Nghĩa rốt cục cũng bước ra từ đám đông nói: “Phương Tịch, anh đã không muốn đấu, lại đã đầu thai chuyển thế. Lương Sơn chúng tôi nếu cứ quấn lấy đánh đấm thì có vẻ chúng tôi hẹp hỏi. Thủ hạ của anh đã cùng chúng tôi giải quyết ân oán, từ giờ trở đi, giữa tôi và anh coi như xí xóa. Đời này chúng ta không tiếp tục có liên quan, kiếp sau tiếp tục làm địch nhân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT