Kim Thiếu Viêm đi vào thì không một tiếng động. Chúng tôi nhìn nhau, muốn cười lại không cười nổi: “Nào, nào, ăn cơm, ăn cơm đi.”

Phượng Phượng đẩy Lưu Bang ra, ngồi lên ghế của anh ấy rồi dùng đũa của Lưu Bang gắp rau: “Anh ra bê thêm cái ghế nữa vào đây, chả biết nhìn gì cả.”

Lưu Bang vừa bê ghế vừa nói: “Dám để trẫm bê ghế cho ngồi, không sợ tổn thọ sao.”

Phượng Phượng vẫn ăn tiếp: “Anh cho rằng anh là hoàng đế chắc?”

Lưu Bang: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại.”

Phượng Phượng gần đây thường tới chỗ chúng tôi ăn cơm nên cũng rất quen thuộc với cả bọn. Chị ấy chẳng để ý tới Lưu bang, kéo tay Bánh Bao: “Em à, tiệc cưới chuẩn bị thế nào rồi, đã mời đủ hết mọi người chưa?”

Bánh Bao liếc tôi: “Cũng không định làm lớn, bọn em mời mọi người tới chỗ gần đây làm bữa cơm ăn, cũng đơn giản thôi.” Từ khi tôi bỏ đồ sính lễ 5 vạn đồng ra, nếu thật sự dùng số tiền tích cóp trước kia của tôi để tổ chức đám cưới, hiện tại chắc tôi chỉ đành mời mọi người qua quán cơm bình dân làm một bữa cho xong việc.

Phượng Phượng trợn mắt nhìn tôi: “Chú làm gì vây? Chú nghĩ đơn giản thế là đã lừa em gái chị về nhà hả?”

Lưu Bang: “Em bỏ tiền ra làm lớn đi.”

Phượng Phượng: “Em hả? Chuyện gì khác em mặc kệ, nhưng hai bộ âu phục của chú rể cứ để em.” Nói xong Phượng Phương lại nói với tôi: “Chú Cường cứ yên tâm, chị mày tuyệt đối không dùng hàng dỏm lừa chú, chị sẽ tính giá mỗi bộ 1 vạn.”

Lưu Bang bĩu môi: “Một vạn đã giỏi lắm hả? Chú Cường là huynh đệ của anh, quần áo chú ấy mặc bao nhiêu tiền vẫn không quý.”

Hạng Vũ liếc mắt nhìn Lưu Bang, vỗ bàn tỏ vẻ cảnh cáo. Hai người hiện tai dù không xích mích, nhưng dù sao cũng có ngăn cách, Hạng Vũ không thích nhìn Lưu Bang khoe khoang.

Nói tới danh vị, tôi bỗng nhớ tới Tô Võ, đến bên cạnh Lưu Bang nói nhỏ: “Quan Nội Hầu là quan to cỡ nào?”

Lưu Bang: “Không phải quan. Là tước vị.”

“Lớn cỡ nào?”

“Tính ra thì là loại tước vị thấp kém nhất, chú hỏi cái này làm gì?”

Tôi nghi ngờ: “Nói vậy không bằng Tịnh Kiên Vương của em rồi?”

Lưu Bang nói: “Kém xa, Tịnh Kiên Vương thì ngoại trừ anh là chú rồi.”

Tôi vỗ đùi thở dài: “Tô Võ thật sự đã chịu thiệt, bán mạng cả đời cho Lưu gia các anh, cuối cùng chỉ được phong một Tiểu Hầu nhỏ nhoi.”

“Ai là Tô Võ?”

Tôi nói: “Người trung thành với chắt trai của anh, vì nhà các anh mà phải chăn dê cho người ta suốt 20 năm.”

Lưu Bang nói: “Còn có chuyện này nữa hả? Đại Hán vương triều của anh cuối cùng thế nào?”

Tôi nói: “Chuyện linh tinh này anh đừng hỏi, nếu mà truy cứu lại thì anh Chính đi tìm ai đòi hả?”

Lưu Bang gật đầu, bỗng chỉ vào Hạng Vũ : “Thằng kia cũng có phần nữa mà.”

Hạng Vũ biến sắc, cầm chén nói với Tần Thủy Hoàng: “Doanh đại ca, em kính anh một chén.”

Tần Thủy Hoàng cười: “Uống rịu, uống rịu.”

Lưu Bang nhìn liếc Bánh Bao nói nhỏ: “Chuyện của chúng ta cũng dễ nói. Qua mấy tháng nữa bọn anh rời đi, nhưng chú vẫn định gạt Bánh Bao hả?”

Tôi nói: “Tùy tình hình thôi, các anh đi rồi em cũng không muốn dẫn người về nhà nữa, hồ đồ cả đời cũng tốt mà?” Nói tới đây, chúng tôi vô ý liếc nhìn Kinh Kha, Kinh khờ chẳng để ý cái khỉ gì cả, cắm đầu ăn uống.

Bánh Bao thấy bọn tôi thậm thà thậm thụt, hỏi: “Các anh đang nói gì vậy?”

Tôi thuận miệng nói: “Nói chuyện phù rể.”

Bánh Bao nói: “Định thế nào chưa? Em thấy anh to con cũng được.”

Mỗi lần Bánh Bao kêu Hạng Vũ đều là anh to con, tôi lại thấy sợ, có đứa cháu nào gọi tổ tông của mình như thế không?

Tôi quả quyết: “Không được! Bên người có một cái cột điện như thế, ai còn thấy anh?” Làm Hạng Vũ tức giận vỗ gáy tôi một cái.

Lưu Bang: “Để anh đi, anh làm được.”

Phượng Phượng lạnh lùng: “Anh làm cha của phù rể may ra còn được.”

Lưu Bang cười ha hả chọc tức Hạng Vũ: “Nghe thấy chưa, cô ấy nói tao giống cha mày.” Hạng Vũ không chút khách khí vỗ hắn một cái.

Bánh Bao thần bí nhìn lướt qua phòng ngủ: “Em thấy cả hai cũng được, phù rể cùng phù dâu đều có.”

Tôi lắc đầu liên tọi: “Không cần người đẹp trai hơn anh.”

Nếu nói mấy thằng đẹp trai thì tôi có nhiều sự lựa chọn. Hoa Vinh, Tống Thanh ai chả được? Nhưng như thế liệu có người để ý tới tôi sao?

Tôi nhìn lướt qua mọi người: “Tìm người phải xấu hơn em.”

Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Khó lắm.” Chỉ có Kinh Khờ tiếp tục cúi đầu ăn rau.

Tôi nói: “Anh Kha, anh nhé.”

Kinh khờ bất mãn: “Vì sao cứ có chuyện xấu chú lại gọi anh đi cùng?”

...Thằng ngốc này nói chuyện ngày càng có thiên cơ.

Lúc cửa phòng ngủ mở ra, Kim Thiếu Viêm cùng Lý Sư Sư cùng bước ra, Lý Sư Sư mắt đỏ hoe. Kim Thiếu Viêm ngượng ngùng cười nhìn bọn tôi.

Sau khi hai người đi ra, đều lộ vẻ khó xử. Nói chuyện với mọi người không yên lòng. Cứng ngắc, không nói gì với nhau. Bánh Bao nhìn trái nhìn phải, kéo Lý Sư Sư qua bên nói: “Chị ngồi giữa hai người từ lúc nào vậy?”

......

Hôm nay là ngày Hoa Vinh cùng Bàng Vạn Xuân thi đấu, chiến thuật vẫn như trước, địa điểm là một con đường mòn trên núi, thời gian là 9h tối.

Tôi bực mình: “Đã so tài bắn tên, vì sao còn quyết định vào buổi tối?”

Hạng Vũ vẫn yên lặng không nói gì đứng sau lưng tôi, trước khi xuất phát tôi muốn anh ấy đáp ứng tôi một điều là không được manh động mới dẫn theo, lúc này anh ấy nói: “Xạ thủ nhãn lực xuất chúng thì buổi tối vẫn bách phát bách trúng.”

Hoa Vinh cũng nói: “Đúng vậy, hắn muốn so nhãn lực với em.”

Tôi nói: “Mắt chú tốt chứ?” Tôi nghĩ thằng nhóc Nhiễm Đông Dạ là thanh niên văn nghệ, dễ bị cận thị hay bệnh về mắt.

Hoa Vinh: “Vẫn giống như trước kia.”

Tôi cầm ra một cái bánh quy đưa cho gã: “Ăn bánh quy đi, tốt cho dưỡng khí lực.”

Hoa Vinh cũng không để ý, thuận tay nhét luôn vào miệng, rồi lại kêu Thang Long kiểm tra cung. Nhìn cái miệng nó nhai bánh, tôi vui mừng khôn tả, về nhà tôi cũng phải làm cái cung, cũng có thể thử nghiệm cảm giác bách bộ xuyên dương.

Điều này khiến tôi nghĩ tới một câu hát: Yêu người ta sẽ biến thành người ta, hư hừ, la là....

Tôi phát hiện Hoa Vinh trước khi quyết chiến chẳng có chút nào khẩn trương, ngược lại rất hưng phấn. Tôi hỏi: “Nắm chắc không?”

Hoa Vinh rất hứng thú: “Không tiện nói, nhưng năm đó hai người bọn em một là tiểu Dưỡng Do Cơ, một người là tiểu Lý Quảng, đều là thiện xạ nổi danh, trước khi chinh phạt Phương Tịch, chúng em đã âm thầm cân nhắc, đợi sau này có cơ hội so tài. Lại trăm phương ngàn kế muốn so tài với đối phương, nhưng tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng cũng chưa thực hiện được, hiện tại là cơ hội trời cho, rốt cục có thể hoàn thành tâm nguyện này, ai thua ai thắng cũng không trọng yếu.”

Tôi đổ mồ hôi: “Hai người muốn so đấu kiểu gì? Có thể xảy ra nguy hiểm gì không?”

Hoa Vinh nói: “Hắn cứ ra chiêu em tiếp là được, cho nên nguy hiểm khẳng định là có.”

Tôi nhìn bốn phía: “Tú Tú đâu?”

Hoa Vinh nói rất tùy tiện: “Quân sư phái tam tỷ kéo cô ấy đi dạo phố rồi.”

Tôi lo lắng giữ chặt Hoa Vinh: “Chú sẽ không chết chứ?”

Hoa Vinh cười ha hả: “Những người như bọn em, mạng đã không phải của chính mình, nếu để ý tới tính mạng linh tinh thì em lúc trước đã không lên Lương Sơn.”

Tôi lo lắng: “Mẹ cha nó, bọn liều mạng.”

Hoa Vinh cười khì khì: “Nói hay, ba chữ này mô tả bọn em rất thỏa đáng .”

Tôi vội nói: “Chú không được chết.”

Hoa Vinh cười: “Anh nói gì vậy, ai muốn chết chứ.”

Tôi gật đầu, vẫn lo lắng: “Bàng Vạn Xuân chú cũng không thể giết. Chú nên biết rằng hiện tại cũng không phải thời đại nhiệt huyết giang hồ khi xưa nữa.”

Hoa Vinh rút một mũi tên ra sờ: “Vậy phải xem hắn muốn so tài kiểu gì.”

Tôi hết nhìn đông lại nhìn tây: “Võ Tòng đâu, hắn có tới không?”

Hoa Vinh: “Quân sư đã cho người gọi anh ấy rồi.”

Ăn cơm chiều xong, đám Lương Sơn tập hợp, tôi thuê vài chiếc xe tới. Lúc cả bọn muốn đi, có hai người từ xa chạy tới, một là Bảo Kim, một là Phương Trấn Giang. Bảo Kim do dự mãi mới quyết định đi, vì anh ấy cùng Bàng Vạn Xuân khi xưa có quan hệ tốt nhất. Hiện giờ hai người so tài bắn cung, anh ấy không muốn tham gia nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại đi. Hiện tại xem ra rốt cục không thể bỏ được. Phương Trấn Giang cũng tới, xử lý xong chuyện trong nhà rồi tới. Anh ấy cũng để tâm tới chuyện Lương Sơn, nhưng khuyết thiếu trí nhớ kiếp trước, cho nên vẫn cách biệt với các hảo hán. Phương Trấn Giang là người hiện đại nên không thể ý thức đây là một cuộc đấu sinh tử, dọc đường anh ấy mấy lần có ý bắt chuyện với mọi người, nhưng lại không nhận được sự đáp lại nhiệt tình. Tôi cũng luôn cảm thấy bi thảm, bánh quy chuẩn bị sẵn cho Phương Trấn Giang cũng quên bỏ ra dùng. Tôi đang tìm biện pháp tránh thương vong, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp triệt để, lần này vấn đề của Hoa Vinh khó giải quyết hơn, nó mới tỉnh lại có vài ngày, suy nghĩ hoàn toàn như Lương Sơn khi xưa.

Hiện tại đã gần lập thu, trời tối rất nhanh, con đường này không có đèn đường, duỗi tay cũng không thấy được năm ngón, gió núi dần mạnh lên. Vu Vu Vu Vu, đá hai bên đường rất nhiều, vẻ rất hoang vu, ai cũng không rõ đối phương vì sao muốn chọn một chỗ như thế này. Ngoại trừ đây là nơi ít có người lui tới thì làm gì thích hợp để thi bắn cung?

Chúng tôi tới nơi, thấy trên con đường núi gập ghềnh đã có một xe buýt ở đó chờ chúng tôi, đèn xe vẫn sáng, ánh sáng coi như đủ. Phe đối phương ngoại trừ Bàng Vạn Xuân còn có Lệ Thiên cùng Vương Dần, lần này người cầm máy quay là Lệ Thiên, Vương Dần ngồi bệt dưới đất dựa vào bánh xe, trừng mắt lạnh lùng nhìn Phương Trấn Giang.

Bàng Vạn Xuân là một trung niên mập mạp, hôm nay mặc một bộ đồ thể thao, dưới chân là đôi giầy đá bóng, đi tất, giống như một đội trưởng đội bóng ở một công ty, dưới chân còn hai bao lớn, anh ấy thấy bọn tôi tới lễ phép vẫy tay, mỉm cười hỏi: “Hoa Vinh đâu?”

Hoa Vinh bước từ đám đông ra, Bàng Vạn Xuân đầu tiên nhìn cái cung trong tay nó. Tôi nói rồi, cái cung tương đối khó coi, ngoại hình xấu xí đáng khinh, nhưng Bàng Vạn Xuân vừa thấy mắt đã sáng lên. Hắn nhìn cái cung một lúc, cuối cùng bùi ngùi thở dài: “Lương Sơn nhân tài đông đúc, quả không giả, có thể làm ra cường cung như vậy, chắc là Thang huynh hả?”

Thang Long đắc ý: “Đúng thế.”

Lâm Xung khen: “Giỏi cho Bàng Vạn Xuân, chỉ liếc mắt đã nhìn ra diệu dụng của chiếc cung này.”

Ngô Dụng lo lắng: “Đúng vậy, nếu hắn nhìn thấy cây cung mà cười nhạo thì không đáng lo, người này không khinh địch không kiêu căng, quả là cao thủ thiện xạ.”

Bàng Vạn Xuân mở một cái bao bên chân, ung dung nói: “Cung này tuy thủ nghệ không tồi, nhưng cuối cùng vẫn thiếu linh tính do huynh đệ của mình làm.” Nói xong hắn lấy từ trong bao ra một cây đại cung phong cách cổ xưa, chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài thì đẹp hơn cái cung làm từ khung xe đạp của Hoa Vinh không biết bao nhiều lần. Hẳn là dùng nhiều tiền thuê nghệ nhân làm cung tỉ mỉ chế tạo.

Hắn khoác cung lên, lại đá cái túi còn lại qua một bên, chế nhạo: “Trong thời gian ngắn Hoa Huynh chắc không tìm thấy mũi tên tiện tay, vì thế còn cố ý đặt làm, hiện tại xem ra thật sự thừa.” Lúc trước tìm được Võ Tòng bọn họ biết trước, hiện giờ Hoa Vinh trở về họ cũng có chuẩn bị chu đáo nên cũng chẳng có gì kỳ quái.

Hoa Vinh ôm quyền mỉm cười: “Đa tạ thịnh tình của túc hạ.”

Bàng Vạn Xuân bình tĩnh nhìn Hoa Vinh, bỗng nói: “Hoa huynh hoàn toàn không cần nói với tôi như vậy, mọi người trong lòng đều rõ, anh với tôi tuy là cừu gia, nhưng năm đó cũng đã thân giao từ lâu, nếu nói tri kỷ trên đời này, ha ha, hẳn là anh – địch thủ của tôi.”

Hoa Vinh chống cung cười nói: “Đúng là vậy, tôi nghe nói anh năm xưa trước trận cũng gọi tên tôi. Đáng tiếc vẫn không thể gặp mặt, nói thật, ngày tôi nghe tin anh chết tôi cũng đã khóc một lúc lâu.”

Bàng Vạn Xuân cười nói: “Đúng vậy, thật may mắn tôi chết trước anh, cảm giác tịch mịch thật không dễ chịu nhỉ?”

Chúng tôi đều rét run, hai người anh hùng tiếc anh hùng kiểu này thật quá kinh dị. Nói theo kiểu thịnh hành ở thời hiện đại, bọn tôi đều buồn nôn....

Hoa Vinh có thể cũng hiểu được, mất tự nhiên: “Bàng huynh, chẳng biết anh định so tài thế nào?”

Bàng Vạn Xuân: “Chẳng biết anh nguyện ý so văn hay so võ?”

Tôi không kiên nhẫn nói thay Hoa Vinh: “Chẳng biết so văn thế nào, so võ lại như thế nào?”

Bàng Vạn Xuân nói rất nhẹ nhàng: “So văn thì đơn giản, giờ trời đã tối, tùy tiện tìm vài cái lá cây làm ký hiệu. Đại khái là bách bộ xuyên dương....”

Hoa Vinh không chờ hắn nói xong đã cắt lời: “Thế biện pháp thứ hai.”

Chém gió sùi bọt mép, nói đi nói lại thương tiếc cái khỉ gì đều là giả, hai người này rốt cục vẫn là địch nhân, hiện tại nói chuyện đã đầy mùi thuốc súng.

Bàng Vạn Xuân dường như đã sớm biết tuyển chọn của Hoa Vinh. Nghe nó nói thế lập tức kéo từ trong xe ra một cái bao, mở ra. Lấy ra hai bộ quần áo gắn rất nhiều thứ linh tinh, lại kéo ra hai cái màn hình. Chúng tôi không biết hắn muốn làm gì. Đồng loạt đi lên ngó xem.

Bàng Vạn Xuân lấy một bộ mặc vào. Nói là quần áo chứ kỳ thực là mấy sợi dây cùng mấy cái bóng tròn tròn và tấm nửa hình tròn cấu thành, tất cả được khâu lên quần áo, phân bố ở đầu, hai vai, tim cùng chân.

Hoa Vinh tò mò: “Đây là gì?”

Bàng Vạn Xuân nhấn vào nút bên hông, mấy cái bóng tròn sáng lên. Bàng Vạn Xuân từ mơ hồ đã hiện rõ với 6 điểm nhỏ, mặc kệ đứng xa bao nhiêu vẫn có thể thấy rõ. Hắn không lập tức trả lời bọn tôi đang náo loạn hò hét, lại mở một cái màn hình đặt trước mặt. Cuối cùng nhấn vào một điểm sáng trên ngực, màn hình bỗng hiện lên một số “10”. Sau đó hắn lại ấn lên điểm sáng ở vai và chân, số liệu liền tăng lên 55.

Đến lúc này, tôi đại khái hiểu được. Bàng Vạn Xuân hiện tại là một bia ngắm sống, bất quá điểm số phân chia theo những bia mặc định.

Quả nhiên, Bàng Vạn Xuân nói với Hoa Vinh: “Bộ quần áo này là một bộ đồ cảm ứng, màn hình để hiển thị...” Nói xong giơ tay lên: “Hoa huynh, thấy hai ngọn núi kia không?”

Chúng tôi nhìn qua, hai bên đều có hai ngọn núi nhỏ bằng phẳng, xa xa đứng đối điện, đại khái khoảng 100m.

Bàng Vạn Xuân nói: “Anh tôi đều chọn một đỉnh để lên, mặc quần áo này bắn nhau, lấy giới hạn là 50 tên, phân thắng bại, anh dám không?”

Hoa Vinh: “Biện pháp này rất mới lạ và thú vị.”

Bàng Vạn Xuân nói: “Tôi nói quy tắc tỉ mỉ chút, bộ quần áo này rất tinh vi, chỉ bắn trúng điểm đỏ mới được điểm, hơn nữa cũng không bị thương, cái này tôi không nói nữa. Tôi chỉ nói, nếu bắn ngoài điểm đỏ, lực cung của anh và tôi, vậy chắc chắn sẽ xuyên thân, cho nên quy tắc cơ bản nhất của trò chơi này là: Chỉ cần có người bị thương, vậy lập tức tuyên bố người thất thủ bại, mặc cho người bị thương xử trí, anh dám chứ?”

Hoa Vinh cầm bộ quần áo đánh giá: “Nếu phía bị thương chết trước thì sao?”

Bàng Vạn Xuân nói: “Vậy người thua phải tự sát đền mạng.”

Hoa Vinh không nói gì mặc vào bộ quần áo: “Có thể tránh không?”

“Có thể, chỉ cần không xuống núi, chạy nhảy tùy ý.”

Hoa Vinh nói: “Thứ này chơi hay.”

Bàng Vạn Xuân nói: “Cuối cùng, tôi nói tới cách tính điểm” hắn chỉ vào một điểm nhỏ trên ngực: “Nơi này là 10 điểm, hai vai cùng hai chân (đầu gối) đều là 5, mà chỗ này...” Hắn chỉ vào trán: “Là 15 điểm! Sau nửa giờ thì xem điểm số trên màn hình phân cao thấp, Hoa huynh có gì không rõ không?”

Hoa Vinh cất cao giọng : “Không có.”

“Tốt! Mời!” Bàng Vạn Xuân mời Hoa Vinh lên núi.

Hoa Vinh khách khí cười nói: “Mời.”


oOo



***Khi đi đánh Phương Tịch,, đến gần ải Dục Linh, Lư Tuấn Nghĩa sai Sử Tiến, Thạch Tú, Trần Đạt, Dương Xuân, Lý Trung, Tiết Vĩnh dẫn 3000 quân đi trước dò đường, gặp tướng Giang Nam là Bàng Vạn Xuân. Bàng Vạn Xuân bắn Sử Tiến ngã ngựa, rồi hai bên sườn núi bắn tên như mưa, 6 tướng cùng 3000 quân cả người lẫn ngựa đều bị bắn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play