Dùng tường ngăn cách người chưa từng bao giờ thành công, bức tường Berlin cũng thế.

Rời khỏi Dục Tài, tôi vốn định về nhà ngủ, lại nhận được điện thoại của Tôn Tư Hân, nói quán rượu có hai nhóm người tổng cộng ba người tìm tôi, trong đó bao gồm cả “Nhị đại gia” của tôi.

“Nhị đại gia của tôi?” Tôi lập tức tỉnh ngộ: Sáu Lưu.

Tôi kêu Tôn Tư Hân bằng mọi giá nhìn chằm chằm lão ta, đồng thời tăng hết tốc lực đi tới quán.

Tôi vừa vào cửa, thình lình thấy Sáu Lưu đang ngồi, thế mới yên lòng. Tôn Tư Hân chỉ một lão già đầu hạt táo ở bàn bên nói: “Người kia cũng tới tìm anh, xem ra hai người họ không quen biết.”

Tôi nói: “....Đó là cháu của anh.”

Sáu Lưu ung dung nói: “Tiểu Cường, nói bậy sau lưng người khác cũng chẳng tốt gì đâu.” Bên người lão còn một người, bất quá người này xem chừng đã xỉn, nằm bất động trên bàn.

Tôi nhảy tới trước hai cái bàn, vừa chỉ tay vào Sáu Lưu định chửi nhưng đứng nhau trước mặt người ngoài thật sự không nói nên lời - quá ảnh hường tới hình tượng của tôi! Cuối cùng tôi đành mỉm cười hỏi lão già còn lại: “Ngài có việc gì vậy?”

Ông lão mặc một bộ quần áo xám trắng, khoác trên lưng một tấm da cũ kỹ, như là xưởng trưởng, ông ấy lễ phép chào mọi nguồi, sau đó khiêm nhượng với Sáu Lưu: “Ngài vội thì ngài nói trước đi.” Sáu Lưu cười đáp lại: “Tôi không vội.”

Sau đó hai lão già bắt đầu khách khí: “Ngài trước đi.” “Mời ngài...”

Tôi đứng bên chán nản, xem hai lão già coi tôi như em út ở bên, hai người thương lượng ai trước, mẹ cha nó, nếu không anh chơi cả hai?

Cuối cùng đầu hạt táo không lay chuyển được Sáu Lưu, lão bắt tay tôi, sau đó lấy ra một tập tài liệu từ cái cặp sách đen kiểu cũ, dùng giọng điệu không thể hoài nghi: “Tiêu chủ nhiệm hả? Anh ký cái này đi.”

Tôi cảnh giác. Nghe giọng điệu lão sao giống người tống đạt (người triệu tập, dẫn độ tội phạm) của pháp viện? Cầm tài liệu lên nhìn, là một hiệp ước, bên A là chúng tôi, bên B là nhà máy rượu lớn nhất bản địa của nhà nước. Tôi chưa vội nhìn điều khoản, nghi hoặc nhìn thoáng qua lão già đầu hạt táo. Lão già hạt táo “À.” một cái rồi nói: “Còn không tự giới thiệu, tôi họ Nghê - Nghê Trúc Lăng.” Nói xong đưa cho tôi danh thiếp, trên đó có hai dòng chữ lớn: Hương phiêu thiên hạ danh dương hải nội. Sau đó là tên: Giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị công ty rượu Giai Nhưỡng tửu. Giai Nhưỡng tửu ở bản địa rất nổi danh, chỉ sản xuất rượu trắng nồng độ cao, từ đắt tới rẻ có hết, cơ hồ lũng đoạn thị trường rượu trắng bản địa, ở tỉnh khác cũng có thị trường.

Tôi vội bắt tay lần nữa với Nghê giám đốc: “Thất kính, thất kính, tôi từ nhỏ uống rượu từ xưởng ngài lớn lên - nhưng ngài tìm tôi có chuyện gì?” Giám đốc Nghê tỏ ý tôi đọc hiệp nghị.

Lúc này tôi cẩn thận nhìn lại. Đây là một hiệp nghị khó hiểu vô cùng, bên trên quy định: Chỉ cần song phương kí tên lập tức có hiệu lực, bên B là nhà máy rượu toàn lực giúp bên A đem rượu “Năm tinh Đỗ Tùng tửu” xây dựng dây chuyền sản xuất, chế tạo thành rượu chai chào hàng cả nước. Trong quá trình này, bên A chỉ phụ trách cung cấp rượu thành phẩm, bí phương tự bảo mật.

Đây căn bản là một hiệp nghị bất bình đẳng. Chỉ có điều tôi vẫn là người được lợi cuối cùng, nhà máy rượu dường như không được lợi gì. Làm không công cho người khác, sao bọn họ lại chấp nhận chúng tôi cướp thị trường của họ. Tôi ngồi suy nghĩ mãi không hiểu. Không dám nghĩ, hiệp ước quá tự sướng hả. Tự sướng như có một con lợn sữa tự chạy tới bếp lửa, tự nướng chín mình rồi chạy tới trước mặt tôi: “Ngài ăn tôi đii!” - Ặc, tự sướng quá, tôi rốt cục cũng không thể nén nổi tò mò hỏi: “Xưởng rượu của ngài cùng tôi hợp tác sẽ nhận được lợi ích gì?” Tôi lật sang trang nhìn điều khoản, mới phát hiện một vấn đề lớn: Các điều ước này chẳng hề đề cập tới nhà máy rượu.

Giám đốc Nghê chậm rãi nói: “À, chúng ta hai nhà chỉ cần theo hợp đồng là được, tiền trà nước có người khác cấp - thực tế thì có người dùng tiền mời chúng tôi làm việc này... hết thảy, nhà máy rượu chúng tôi sẽ đóng gói cùng quảng cáo, cứ bán được một chai, chúng tôi sẽ nhận được hoa hồng.

Tôi ngạc nhiên.

Giám đốc Nghê cười ha hả: “Bạn anh nói anh ta nợ anh tiền, còn nói chỉ cần nhắc tới là anh hiểu.”

Tôi lập tức giật mình: Là Kim Thiếu Viêm, thằng nhãi này! Suy nghĩ lại tôi chẳng có chút lo lắng gì nữa, toàn thân thư thái, cầm bút vội vàng ký tên mình, chẳng trách ngay từ đầu giám đốc Nghê kêu tôi ký tên thì giọng điệu lại như thế, bởi vì lão biết đây là một hiệp nghị mà không ai có thể cự tuyệt.

Tôi cười hỏi: “Vậy ngài không sợ rượu của chúng tôi cướp đoạt thị trường của các ngài?”

Giám đốc Nghê cũng cười: “Không sợ, nhà máy rượu của bọn tôi chỉ sản xuất rượu trắng, rượu giá rẻ luôn có một thị trường ổn định, ảnh hưởng cũng không lớn. hơn nữa Ngũ tinh Đỗ Tùng tửu của Tiêu chủ nhiệm rất ngon, chúng tôi không làm sớm muộn cũng sẽ có người khác làm.”

Tôi phát hiện giám đốc Nghê trên bàn chỉ có một ly đồ uống, lập tức trách cứ Tôn Tư Hân: “Sao không cho giám đốc Nghe một ly rượu của chúng ta?”

Giám đốc Nghê vội xua tay: “Là tôi không cần - tôi chẳng uống rượu.”

Tôi ngạc nhiên: “Chẳng trách ngài làm giám đốc nhà máy.”

Nghê giám đốc đứng lên: “Vậy Tiêu chủ nhiệm tiếp tục làm việc, ngày mai tôi sẽ cho xe tới lấy rượu, sau khi có nguồn tiêu thụ, chúng ta có thể phân ra chi nhánh, trực tiếp sản xuất cùng tiêu thụ, đương nhiên, bí phương vẫn là các vị giữ.”

Chờ khi giám đốc Nghe đi rồi, tôi cầm hợp đồng cười ngây ngô: “He he, phát tài rồi.” Bởi vì tôi biết mức tiêu thụ rượu của chúng tôi chắc chắn không kém, ở bản địa đã có trụ cột vững vàng, nổi danh. Người mộ danh tới nhấm nháp nối liền thành hàng dài không dứt, không ít người oán giận vì không mua được trên thị trường. Mùi thơm của rượu có thể thấm qua bình lộ ra ngoài, cho dù ở tỉnh ngoài cũng chẳng kém cạnh ai. Tôi sao không nghĩ ra biện pháp này từ trước nhỉ?

Sáu Lưu bỗng cười he he nói: “Hắn rốt cục đã ra tay.”

Tôi giờ mới nhớ lại Sáu Lưu, chửi luôn: “Đúng, lão lại có chuyện gì hả? Lão nói ai rốt cục ra tay rồi?”

Sáu Lưu bĩu môi chỉ hợp đồng trong tay tôi: “Hắn, còn có thể là ai nữa?”

Tôi ôm chặt bản hợp đồng phát tài, cảnh giác hỏi lại: “Lão có ý gì?”

Sáu Lưu ung dung nói: “Chú không từng gặp “hắn” chú không biết, mỗi lần hắn coi một người là đối thủ chính thức, luôn nghĩ cách để cho đối thủ trở nên càng mạnh, thế chơi mới thích. Hắn tuyệt không đi nước cờ lỗi.”

“....thế nào là nước cờ lỗi? nói rõ chút.”

Sáu Lưu cười he he: “Dưới hạ giới, kim tiền vĩnh viễn là lực lượng lớn nhất, nhưng hắn thấy chú quá nghèo, cho nên tiếp tế chú, vậy mới có sức chơi với hắn.”

Tôi kinh ngạc: “Lão nói chuyện với nhà máy rượu là hắn đứng sau thao túng?”

Sáu Lưu gật đầu: “Hẳn là vậy.”

Bây giờ tôi bỗng nghĩ tới, chuyện này không giống phong cách của Kim Thiếu Viêm, loại hoa hoa đại thiếu gia, nếu nói không có tiền, mấy trăm vạn vứt ra là chuyện thường. Giúp đỡ từ căn bản chấn hưng gia sản lại không có khả năng. Hơn nữa thằng nhóc đó cũng chả có rảnh mà nghĩ tới... Tôi lập tức gọi điện cho Kim Thiếu Viêm. Nó hoàn toàn không biết chuyện này.

Tôi thấy lạnh sống lưng, rõ ràng đối thủ của tôi đã coi tôi là một con trâu, chỉ có trâu được vỗ béo khỏe mạnh mới chơi vui được. Loại cách làm biến thái này tỏ rõ đối phương có thực lực vô cùng biến thái, tôi sớm hay muộn cũng bị thanh kiếm cắm vào tim...

Tôi vo hiệp ước đạp đạp, kêu to: “Lão tử không chơi, lão tử không chơi.”

Sáu Lưu nhìn tôi biểu diễn, cười he he: “Chú đạp làm gì - xé nó đi.”

Coi lão tử ngu sao? Hiện tại có tiền cũng phải đấu, không tiền cũng phải đấu, xé nó xong lấy gì chơi?”

Tôi cẩn thận cất hợp đồng đi, ngồi nghiêm túc xuống: “Đây là cho không, Lệ Thiên còn nợ tiền tôi mà.” Tôi chỉ người nằm trên bàn: “Đây là ai?”

Sáu Lưu: “Trước tiên nói chuyện của chúng ta.”

Tôi lập tức duỗi tay ra: “Kính mắt của tôi đâu?”

“...Kính gì?”

“Đừng giả vờ! Kính có thể nhìn rõ kiếp trước kiếp này, không có nó, tôi sao ngăn bản tên biến thái tiếp tục biến ra người?”

Sáu Lưu nghiêm túc: “Đơn xin kỹ năng bị bên trên nghiêm khắc trả lại, đây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự cân bằng tam giới: Là tối kỵ trên thiên đình, đừng có mơ nữa.”

Tôi nói: “Mẹ nó! Thằng chóa kia chơi thế nào cũng ok, chỉ có lão tử phạm vào tối kỵ?”

Sáu Lưu bó tay: “Cảnh sát cùng tội phạm đấu nhau, có hại luôn là cảnh sát, bởi vì chúng ta có cấm luật.”

Tôi cũng học điệu bộ bó tay: “Chúng ta làm tội phạm, thế nào?”

Sáu Lưu tỏ ra thần bí: “Nhưng, anh chuẩn bị cho chú lễ vật mới, khẳng định chú sẽ thích.” Nói xong, lão lừa đảo lấy ra một gói bánh quy đặt trước mặt tôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play