Tiếp theo đám hảo hán cũng từng tốp từng tốp trở về, 300 đứa trẻ này cũng tạo nên hứng thú rất lớn tới bọn họ. Lý Quỳ không khỏi phân trần chọn lấy hai đứa vóc dáng lớn nhất, Trương Thanh thu đứa bé chăn dê về dưới trướng, Thang Long thì chỉ thu hai đứa bé làm rèn, Tiêu Nhượng cũng không nhàn rỗi, mấy bé trai đặc biệt thích yên tĩnh, nghe nói viết chữ rất đẹp bị gã thu về, Nguyễn Gia huynh đệ dẫn một đám trẻ thích nghịch nước đi mất…
Vấn đề bất ngờ xảy ra tiếp đó cũng rất sâu sắc, mọi người đều biết, dẫu bây giờ tỷ lệ nam nữ mất cân bằng, trong 300 đứa trẻ này còn có 100 bé gái, mà khi đám hảo hán tuyển chọn đồ đệ hoàn toàn vô ý thức không ngó ngàng tới sự tồn tại của chúng, Hổ Tam Nương giận dữ gào thét oang oác, ngay lập tức dẫn đám bé gái này đi tập luyện ở ngay trong bãi đất hoang.
Nhan Cảnh Sinh nhìn 300 học sinh trong nháy mắt bị đám hảo hán phân chia gần hết liền thộn mặt, tôi vỗ vai gã an ủi:
- Chú nên biết chúng ta là trường học văn võ, lũ trẻ được gửi vào danh sư cũng là việc tốt.
Nhưng còn có vài chục đứa trẻ ít người thương chẳng ai yêu còn sót lại, An Đạo Toàn có lòng thu hết toàn bộ nhưng tôi không yên tâm, trung y và nối xương của lão An quả thật là không cần phải nói, nhưng gã thích dạy người bói toán đoán sao, bói mai rùa, nhìn người đoán tướng nhất, nói khó nghe chút thì chính là mấy trò của bọn bịp bợm giang hồ kia, thực ra nếu nói về lượng người, An thần y vẫn rất vượng, đám nông dân không có thói quen đi bệnh viện, người của tám thôn trong vòng mười dặm ai đau đầu cảm sốt đều tìm gã xin thuốc, việc hiếu hỷ cũng thích tìm gã tính ngày, thậm chí nào là mất con heo, mất cái nhẫn cũng tới hỏi gã, những đứa trẻ này nếu theo gã thì chưa tới nửa năm, đứa nào đứa nấy đều có thể trở thành thần côn rồi.
Lúc này Thời Thiên đi tới. Tất cả những hảo hán bao gồm cả tôi ở bên trong đều cảnh giác nhìn gã, Thời Thiên cười mỉa nói:
- Các chú đừng nhìn anh như thế, anh khả năng chỉ dạy chúng khinh công thôi…
Lâm Xung đi tới nói:
- Tiểu Cường, chú làm như vậy e là không được đâu, tuy nói học nghiệp đều có chuyên môn, nhưng điều đó cũng phải sau khi có căn cơ nhất định, còn chưa từng thấy ai dẫn lũ trẻ láo nháo như vậy. - Nói xong gã liếc Lý Quỳ một cái, chỉ thấy Lý Quỳ đang dẫn hai đứa trẻ to cao ngờ nghệch nâng đá, Lý Quỳ đi tới đi lui vòng quanh, miệng quát:
- Vung, dùng sức vung!
Lúc này tôi mới nhớ tôi còn có vị giáo đầu 80 vạn cấm quân cơ mà, tôi vội hỏi:
- Thế anh Xung nói phải làm sao đây?
Lâm Xung nói:
- Ít nhất chiêu thức cơ bản và huấn luyện thể năng trong võ thuật không thể thiếu, thế này đi, sau này để anh dẫn những đứa trẻ này tập thể dục buổi sáng và buổi tối, những thời điểm khác hãy căn cứ vào sư phụ đã lựa chọn chúng.
Tôi rất chịu dẫn dắt:
- Nói cách khác chia thành lớp bắt buộc và lớp chọn môn, lớp cộng đồng và lớp chuyên nghiệp.
Nhan Cảnh Sinh vẫn như không quên, nói:
- Thế lớp văn hóa thì sao đây?
Tôi nói:
- Xem ra quả thật vẫn xuất hiện rất nhiều vấn đề nhỉ, lớp văn hóa chú dẫn theo trước đi.
Thực ra vấn đề còn lâu mới đơn giản như vậy, đầu tiên chính là lớp văn hóa Nhan Cảnh Sinh nói, chúng tôi thiếu thốn giáo viên, tuổi những đứa trẻ này chỉ có 6 tuổi. Đứa lớn thì đã tới tầm tuổi lên trung học, tình huống phức tạp như vậy chỉ dựa vào một mình Nhan Cảnh Sinh thì hiển nhiên không ứng phó nổi, tuy rằng mấy người Tiêu Nhượng, Ngô Dụng có thể sử dụng chữ giản thể, nhưng không qua bồi dưỡng huấn luyện nên tôi không dám để họ lên lớp. Tiếp sau đó chính là một vấn đề rất thực tại: Ăn ở. Dục Tài chúng tôi sẽ thực hành quản lý kiểu khép kín, bây giờ những đứa trẻ này tạm thời có thể về nhà mỗi đứa để ăn cơm, nhưng điều này tuyệt đối không phải kế lâu dài, từ sau khi 300 học sinh cũ bỏ đi, căn tin tập thể của trường học đã không còn đầu bếp nữa. Từ Đắc Long và đám hảo hán riêng lẻ có thể tạm chắp vá. Nhưng bây giờ nhiều người thì lại không được. Phải tìm đầu bếp.
Đương nhiên, sau này các vấn đề tương tự các lúc càng bộc lộ nhiều, chẳng hạn như vì vận động lượng lớn quần áo rách hỏng, rất nhiều phụ huynh nghe nói Dục Tài chúng tôi hoàn toàn miễn phí, mong ngóng đưa con tới, nhưng lại gần như vì không mua được quần áo mà suýt nữa bắt con nghỉ học, còn cả tài liệu giảng dạy nữa. Ban đầu chúng tôi rất thiếu thốn. Sách giáo khoa của rất nhiều trẻ lớp một chính là những tờ báo trong ngày. Học sinh lớp cao hơn tiếp quản một phần sách vở của 300 học sinh cũ, bao gồm cả “vệ sinh sinh lý”. Nhưng vấn đề này đều có thể dùng tiền để giải quyết.
Vấn đề không dùng tiền giải quyết được vẫn là giáo viên, giáo viên lớp văn hóa tương đối dễ tìm hơn, lương chúng tôi thuê so với đồng nghiệp khác còn cao hơn không chỉ 40%, đổ xô tới chỗ tôi nộp đơn xin, từ những sinh viên vừa mới tốt nghiệp đến cả những giáo sư ưu tú tóc trắng xóa, nhưng những vị có thể vượt qua khảo sát của Nhan Cảnh Sinh thì rất ít, nguyên nhân rất đơn giản, gã cho rằng họ thiếu tình thương. Nhưng giáo viên võ thuật nhất là những giáo viên có thể sánh ngang đám hảo hán thì vô cùng khó tìm, nên biết rằng học công phu không phải bán hàng đa cấp, càng không phải tà giáo, một người có thể dạy vài vạn người. Đám hảo hán nói rằng, một sư phụ cùng lắm chỉ dạy 20 đồ đệ, đó đã là cực hạn rồi. Tôi xem những danh môn đại phái trong tiểu thuyết thì nhiều lắm chẳng qua cũng chỉ vài trăm người, anh hãy nhìn xem trường học bình thường bây giờ đi, ít nhất cũng hai ba ngàn, cho nên từ xưa còn có câu kêu rằng “nghèo văn chuộng võ”, trường học văn võ này không phải dễ làm như vậy, lão Phí nói, dựa theo quy mô xây dựng trước mắt, ít nhất chứa 3 vạn người vẫn dư dả, có điều chúng tôi trước tiên dựa theo tiêu chuẩn 5000 người để chiêu sinh, nhưng phương diện giáo viên vẫn có thiếu hụt rất lớn.
Khó khăn lớn nhất là chúng tôi không có sẵn kinh nghiệm đáng học hỏi, trường học văn võ thông thường thực ra chính là trường thể chất, mà tôi còn chưa từng thấy trường thể chất nào có thể chiêu sinh 5000 người trong một lần. Còn nữa, chúng tôi muốn làm chính là sự nghiệp thiên thu, cần đầy đủ hệ thống lý luận hoàn thiện, chẳng hạn như nói lớp cộng đồng và lớp chọn môn anh định thế nào đây? Thời gian làm việc nghỉ ngơi anh sắp xếp thế nào? May thay sau khi Nhan Cảnh Sinh quen với sở trường của đám hảo hán đã thử đặt ra một thời khóa biểu cho lớp cộng đồng, Nhan Cảnh Sinh vạch ra: Lớp cộng đồng bây giờ thực ra cũng chính là kỹ năng sinh tồn trong xã hội anh bắt buộc phải nắm giữ hoặc biết đến, chẳng hạn như máy tính, tiếng Anh, cơ sở pháp lý… Vậy thì đặt vào Dục Tài, cái gì mới là thứ chúng tôi buộc phải nắm giữ đây? Ngoại trừ lớp văn hóa cơ sở thì không cần phải nói, tôi tổng kết ra ba điều chính là: Mệt không chết, chìm không chết, đánh không chết. Đây chính là lý luận vang danh nức tiếng sau này của Tiểu Cường, cẩn thận ngẫm lại thì chẳng qua là ba loại kỹ xảo của hải lục không (quân) mà thôi, từ đó sinh ra ba môn học bắt buộc có sớm nhất: “Cơ Sở Tri Thức Khinh Công”, “Đại Cương Quyền Pháp Trung Quốc Cổ” và “Chú Giải Đơn Giản Về Kỹ Xảo Bơi Lội”. Yêu cầu đủ tiêu chuẩn thấp nhất của ba môn học này là: Không mượn bất kỳ ngoại lực và vật thể nào bay lên bức tường cao 2m, bị người đánh hội đồng 15 phút sau đó phản kích lại đồng thời giành được thắng lợi, bơi sải trong hồ bơi thẳng không ngẩng đầu quá 10 lần. Ý nghĩa của lớp bắt buộc chính là bạn chỉ cần học tập ở Dục Tài, mặc kệ bạn học ngành gì (ngành nghề của chúng tôi sau này sẽ đủ loại, bao gồm cả điều tra phá án và nghệ thuật, nhạc cụ, thanh nhạc, khảo cổ…vvv…) muốn tốt nghiệp rời đi, bắt buộc phải đạt tới yêu cầu cơ bản của ba môn này, đương nhiên, đây đều là nói sau.
Vấn đề ngay trước mắt tôi đã từng thương lượng với lão Phí, gã tỏ vẻ rất nhanh sẽ điều động một toán giáo viên lớp văn hóa, chi tiền mua sắm đồng phục trường và tài liệu giảng dạy, chiêu mộ đầu bếp.
Sau khi đám học sinh tản đi tôi và đám hảo hán bèn tiến hành một cuộc họp ngắn ngủi ở phòng học cầu thang khu trường học cũ, Từ Đắc Long và Trương Thuận cũng chống gậy dự thính, chúng tôi chủ yếu thảo luận vấn đề và phương châm đối phó với Bát Đại Thiên Vương, đám hảo hán cũng cảm thấy rằng, nếu đối phương đã mang lòng xấu xa, vậy ra ngoài xung đột lung tung như ruồi nhặng không đầu không cuối thì chi bằng nghỉ ngơi dưỡng sức trong trường học chờ họ tới tìm chúng tôi.
Sau cùng tôi coi việc mất Tần Vương Đỉnh thành một khúc nhạc đệm nho nhỏ nói cho họ biết, đâu ngờ rằng đám hảo hán phản ứng rất mãnh liệt, ai nấy đều căm phẫn, xem ra họ không phải không yêu nước, họ nhất trí yêu cầu tôi lập tức liên hệ với các bộ ngành cao cấp sai Phí Tam Khẩu tìm vị trí cụ thể của nước F kia, sau đó do họ tự mình diễn xuất đoạt quốc bảo về, tôi hao hết miệng lưỡi mới giải thích vấn đề “tranh chấp quốc tế” rõ ràng với họ, đám hảo hán im lặng một hồi, sau đó đều quăng ánh mắt về phía Thời Thiên, bởi vì Thời Thiên lúc sáng cướp học sinh bị khinh bỉ, bây giờ đang tức giận, thấy cần dùng tới gã, liền cố ý không phát biểu, vắt hai cái chân chó kiêu ngạo cầm dao gọt vỏ anh đào - Ngô Dụng ho khan hai tiếng, cười lấy lòng:
- Thời Thiên huynh đệ, xem ra chuyện này còn phải nhờ chú ra tay, đánh cắp bảo bối kia về thôi.
Thời Thiên rung chân nói:
- Đánh cắp khó nghe quá cơ.
Tôi vội nói:
- Chuyện của hảo hán có thể bảo là đánh cắp sao. Trộm, trộm bảo!
Lư Tuấn Nghĩa cũng đứng dậy nói:
- Thời Thiên huynh đệ, tôn chỉ của Lương Sơn chúng ta là thay trời hành đạo, chú không thể nhìn lũ chó ngoại lai kia lấy được nó chứ, hơn nữa công lao to lớn này với chú chẳng phải là chuyện nhấc tay thôi sao? Cũng tiện thể dạy cho đời sau ghi nhớ công đức của hảo hán Lương Sơn chúng ta. - Xem ra Lư Tuấn Nghĩa bất kể tới đâu đều khá để bụng với chuyện của nhà nước.
Nếu là bình thường Lư Tuấn Nghĩa có thể nói vài câu với Thời Thiên, thì tên trộm này đã vui cả nửa ngày, nhưng chuyện hôm nay có ngoại lệ, Thời Thiên vẫn không thèm ngẩng đầu nói:
- Bây giờ đã là đời sau rồi.
Lúc này Hổ Tam Nương và Lý Quỳ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hai người một trái một phải xách Thời Thiên lên không trung, quát:
- Còn muốn cho chú thể diện thế nào nữa đây? - Hổ Tam Nương nói với Lý Quỳ:
- Thiết Ngưu, chị đếm một hai ba, hai người chúng ta dùng sức xé thằng nhãi này thành hai “nửa người”. - Lý Quỳ vô tư đáp ứng:
- Được!
- Đoàn Cảnh Trụ nâng chân đau nói:
- Khoan hãy động thủ. - Thời Thiên than thở:
- Đoàn huynh đệ, vẫn là anh thương tôi.
Lý Quỳ trừng mắt nhìn Đoàn Cảnh Trụ:
- Sao đây?
Đoàn Cảnh Trụ cười hô hố hỏi:
- Em chỉ hỏi chị Ba một câu thôi, chia một người ra cũng là một người mà, hoặc nói hai cũng rất miễn cưỡng, thế nào gọi là “hai nửa người” chứ?
Hổ Tam Nương đáp:
- Chia một người thành hai, mỗi bên một nửa - đương nhiên là hai “nửa người” rồi.
Đoàn Cảnh Trụ:
- Rõ rồi, các vị cứ làm đi.
Hổ Tam Nương liếc qua Lý Quỳ, miệng đếm:
- Chuẩn bị: 1,2…
Thời Thiên bật khóc:
- Em nhận sai còn không được sao? Muốn trộm cũng phải có địa chỉ chứ…….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT