Tần Cối đến đã mang tới tác dụng thay đổi thời cuộc, mọi người đẩy Tần Cối ra làm cọc chính vây quanh, Lưu Bang hỏi Trương Băng: “Em thật không nhớ ra anh hả?”
Trương Băng nhìn anh ấy hồi lâu, vỗ trán: “Anh nói em mới nghĩ ra.”
Tôi cùng Hạng Vũ, Lý Sư Sư khẩn trương nhìn xem Trương Băng, nếu cô nàng thật sự nhớ tới chuyện kiếp trước, vậy hết thảy trở nên đơn giản.
Lưu Bang chân mềm nhũn, chậm rãi lùi dần về phía cửa, chuẩn bị tùy thời chạy trốn.
Trương Băng nhìn Lưu Bang vài lần, khẽ cười: “Anh nhất định là đồng lõa cùng bọn họ giở trò gì đấy khi em và anh Vũ chưa quen, anh ấy thật may mắn khi có những người bạn như các anh .” Trương Băng làm như vô tình liếc tôi cùng Lý Sư Sư.
Tôi thì da mặt dày không thể đo lường, Sư Sư thì đứng lên nói: “Em Băng, chị thừa nhận vì giúp anh Vũ cua em nên mới tiếp cận em, chị cũng không xứng làm bạn của em, hiện tại chị chính thức xin lỗi em, nhưng xin em tin tưởng là mọi người đều không có ác ý, bọn chị cũng không phải loại người làm việc vô nguyên tắc, cho dù là vì giúp bạn, bọn chị làm tất cả cũng có nguyên nhân, nhưng cụ thể thế nào thì chị không tiện nói ra, nếu em không tin em có thể suy nghĩ lại xem, thời gian dài như vậy anh Vũ có từng hiếp đáp em, hại em, hay mong chờ từ em thứ gì không?”
Trương Băng thấy Lý Sư Sư kích động, vội nói: “Chị Viễn Nam, em không có ý trách chị, thực tế em rất thích anh Vũ, em cảm ơn mọi người còn không kịp ấy chứ.”
Lời cô bé thốt ra, tất cả mọi người đều liếc trộm sang phía Nghê Tư Vũ cùng Trương Suất. Chỉ riêng với Nghê Tư Vũ, cô bé là một người hiện đại, lại là một cô bé rất kỳ quái. Cô bé thấy có một cô gái khác biểu lộ yêu thích người mình thích, thì cảm thấy rằng mình lựa chọn không tồi. Cho nên Nghê Tư Vũ chỉ liếc trộm Hạng Vũ, cũng không tỏ vẻ gì.
Trương Suất thì thê thảm, đối với một người đàn ông không có gì sỉ nhục bằng người mình yêu thổ lộ tình cảm với người khác trước mặt đám đông, trung phong bóng rổ đáng thương còn chưa học được ẩn nhẫn cùng sắc sảo. Cậu nhóc vỗ bàn, mặt trắng bệch, miệng run run, lại không biết nên nói gì. Cậu ta vừa vỗ, chén bát trên bàn rung bần bật, tôi thật hoài nghi cậu ta là Lỗ Trí Thâm chuyển thế.
Rốt cục đồ ăn cũng được mang lên. Bánh Bao cùng góa phụ đen vừa chuyển đồ ăn lên bàn, vừa kêu gọi mọi người: “Nào nào, động đũa, động đũa.” Nhưng ngoại trừ Tần Cối ra, chẳng có ai động đũa cả, Hạng Vũ phân phó phục vụ mang lên vài chai rượu trắng, anh ấy nhìn thoáng qua mọi người, nhìn Trương Suất: “Anh nói rồi, thích một người thì phải theo đuổi.”
Lưu Bang ngắt lời: “Còn có thể lừa gạt cùng cướp đoạt.”
Anh ta thấy Hạng Vũ trừng mắt nhìn mình vội vàng gắp rau. Hạng Vũ tiếp tục nói: “Anh hôm nay nói thế này, có bản lĩnh chú cứ tới, anh cũng chẳng xích chân ai cả.”
Những lời này như là cổ vũ Trương Suất, mọi người đang ngồi ngoại trừ tôi có chút mơ hồ biết ý anh ấy, còn những người khác đều không hiểu. Trương Suất thoáng bình tĩnh lại, Nghê Tư Vũ cũng lộ vẻ vui mừng, chậm rãi nhấm nháp thức ăn.
Trương Băng trừng mắt nhìn Hạng Vũ, không biết vì sao tôi chợt thấy lạnh gáy. Nói tới Ngu Cơ, tôi lại nhớ tới cô bé gầy yếu mà Hạng Vũ miêu tả, cô bé khiêng thiết thương trên vai trong tràng cảnh sát phạt đầy tình nghĩa nhìn Hạng Vũ, cô nàng dám yêu dám hận, tôi thủy chung vẫn nghĩ Ngu Cơ là một người nhìn thấy cảnh không hợp mắt liền bạt đao lao tới, điều này khiến tôi thấy Trương Băng không giống Ngu Cơ, có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Hạng Vũ ngày càng lãnh đạm với cô bé, ít nhất tôi không thích phụ nữ mưu mô.
Rượu được mang lên, Hạng Vũ đặt trước mặt mỗi người một chai, vì mọi người vô tâm xã giao, cũng chẳng ai cướp rót rượu. Tần Cối cũng đã nếm mỗi món vài vị, xem ra hương vị cũng không hợp ý lão, ham ăn cùng đói bụng là hai khái niệm khác nhau hòan toàn, lão buông đũa đợi một lúc, thấy không ai để ý tới mình, liền cầm chén lên, tức giận: “Ài, uống rượu còn phải tự rót nữa.”
Trương Băng là chủ, cười xin lỗi Tần Cối: “Anh Tần, còn chưa chu toàn xin anh thứ lỗi.”
Tần Cối cầm chén lên nhấp một ngụm, thở dài: “Chuyện của mọi người đại khái tôi cũng hiểu được, chẳng phải là muốn tìm một người như ý sao?” Lão ta nhìn quanh, lại nhìn Trương Suất cùng Nghê Tư Vũ: “Chuyện ở đây liên quan gì tới hai người, hai nguời đều gặp khó khăn, sao không tự chắp thành một cặp, thế không được sao?”
Kỳ thật ý nghĩ này ai ngồi đây cũng có, nhưng là chúng tôi cũng cảm thấy hoang đường, kết quả hiện tại bị lão già ỷ vào mình chẳng biết gì nói toẹt ra. Lão ta thấy Trương Suất cùng Nghê Tư Vũ đều trợn trừng mắt nhìn mình, làm bộ không nghe thấy, lại tự nhủ: “Xem ra là không được, thế này đi” - Lão chỉ Hạng Vũ: “Đại trượng phu tam thê tứ thiếp, đã có hai cô nàng đều thích, người anh em cũng đừng khách khí, vơ cả đi.” Nói xong lão còn tự cho là đúng dặn dò Trương Băng: “Em là chị phải rộng lượng, không được ăn hiếp em.”
Tôi biết Tần Cối nói vậy tuyệt không phải là nói đùa, từ lúc vừa vào cửa lão đã coi Nghê Tư Vũ như cave, có thể thấy rõ lão còn chưa hiểu được nam nữ thời đại này ngang hàng. Thời Tống, con gái nhà tử tế không xuất giá tuyệt không ngồi uống rượu với người đàn ông.
Tần Cối kín đáo mách đểu Hạng Vũ phạm trọng tội về cưới xin, còn tự cho là đã giải quyết vấn đề viên mãn, tự nâng chén nói với mọi người: “Cứ vậy là ổn, nào, cụng ly.”
Ai thèm để ý tới lão?
Tần Cối thấy mọi người đều cuời hì hì như nhìn thằng hề, chỉ có thể tự uống một mình. Lý Sư Sư cười, lấy ra một cái bút cùng cuốn sổ con, viết lên trên đó: “Anh Tần, anh thật tên là Tần An hả?” Viết xong nhờ Trương Suất đưa qua. Tần Cối đọc qua, cầm bút như là bút lông viết lên: “Ôi zời, chỉ là một tiểu vô lại thời loạn thế thôi.”
……
Hai người đều viết, Lý Sư Sư nhìn thoáng qua khen: “Anh An viết chữ thật đẹp á.”
Tần Cối nhìn sang, xin lỗi Truơng Suất ở bên cạnh: “Biện pháp của anh tốt thì tốt thật, nhưng là lại làm khổ chú, thế này đi, chuyện chung thân đại sự của chú cứ để anh lo…” Tần Cối chỉ vào tôi: “Chú Cường lo được.”
Trương Suất lúc này căn bản lười để ý tới lão. Lão lại cầm bát lên, nhìn Nghê Tư Vũ, ung dung nói: “Sao, vừa lòng chứ hả?”
“Bớt nói vài câu đi, cho anh ăn ngon” - Nghê Tư Vũ đỏ mặt lấy quẩy bỏ vào bát Tần Cối..
Tần Cối kinh ngạc nhìn quẩy trong bát như là một cặp tiểu nhân đang quỳ lạy, hỏi: “Đây là …”
“Ai ôi” - Tần Cối nhìn vào bát, tay run rẩy, “Xoảng!”, bát rơi xuống bàn. Bánh Bao chán nản hỏi tôi: “Bạn anh bị bệnh gì thế?”
Tôi đáp mà như không: “Bị bệnh bò điên do ăn thịt đồng loại ấy mà.”
Qua một lúc lâu, Tần Cối mới run rẩy chỉ tay vào cái quẩy, suy yếu nói: “Lấy đi, lấy đi…”
Nghê Tư Vũ gắp quẩy ăn giúp Tần Cối. Tần Cối hoảng sợ nhìn lại bàn, lau mồ hôi hỏi: “Tôi… sao lại có thứ kia?”
Nghê Tư Vũ tinh nghịch lẽ lười, chỉ cái quẩy trên bàn, lại chỉ vào lưỡi mình. Tần Cối ngửa mặt lên trời ngã phịch xuống, chui vào gầm bàn.
Tôi quát Nghê Tư Vũ: “Em đừng dọa nó nữa.”
Nghê Tư Vũ nuốt quẩy, ngồi lại gần Tần Cối. Tần Cối né tránh cô bé như trốn quỷ, Nghê Tư Vũ mở miệng ra nói: “Không có, ăn rồi, anh xem.”
Tần Cối chui vào gầm bàn, bò tới chỗ tôi cùng Bánh Bao, một hơi uống sạch chỗ rượu của tôi, không chịu ngồi qua bên kia.
Trương Băng thấy mọi người náo loạn đã đủ, cầm chén đứng lên nói: “Hôm nay tôi mời mọi người tới là vì muốn tuyên bố một việc.”
Chúng tôi lập tức im lặng, mọi người biết, mặc kệ là âm mưu hay chiến tranh, tất cả sẽ được lộ rõ…
Ai ngờ Trương Băng lại nói tới chuyện cô bé cùng Hạng Vũ mới quen. Nói từ việc được Lý Sư Sư giới thiệu, sau đó lại có nhiều chuyện, trong lúc kể, Trương Suất cùng Nghê Tư Vũ hai người mặt bí xị, từng ly từng ly nốc cạn.
Trương Băng cứ thao thao bất tuyệt, bỗng cười nói: “Mấy hôm trước em có gọi điện cho bố mẹ ở nước ngoài, kể về việc anh Vũ, bố mẹ rất vui mừng vì em có bạn trai, nhất là được biết anh Vũ thường giúp em chăm sóc ông, đều nói là hiện tại có một người đàn ông tốt thế là rất khó tìm. Bố mẹ kêu em thay mặt cảm ơn anh Vũ và truyền lời: Nếu tiện, chúng tôi sẽ chọn một ngày nghỉ để đăng ký kết hôn.” Nói xong Trương Băng như một con mèo nhỏ tựa vào Hạng Vũ, làm nũng: “Anh Vũ, anh thấy thế được không?”
Chúng tôi đều lạnh người, mặc cho ai cũng không nghĩ lần này Trương Băng mời chúng tôi tới chẳng những là thực hiện âm mưu, mà còn là quyết chiến. Tôi chỉ thấy đàn ông cầu hôn phụ nữ, còn chưa thấy hoàng hoa khuê nữ quấn lấy người ta, đây gọi là nghịch tập.
Hạng Vũ ngây ra như tượng gỗ, như một pho tượng phật đồ sộ bất động, nhưng chẳng ai lại không nhìn ra được anh ấy cũng chẳng thoải mái gì, hiển nhiên đang giãy dụa. Trương Băng đứng lên, một lần nữa bưng chén nói: “Mọi người, hôm nay coi như là tiệc đính hôn của chúng tôi, nào, cụng ly..:”
Bánh Bao nói nhỏ: “Cô nàng này trừ khi óc bị chó ăn rồi, nếu không thì cũng không thể mất thể diện thế này?”
Ai nói Bánh Bao nhà chúng tôi ngốc hả?
Tần Cối đang kinh hồn, còn chưa bình tĩnh bỗng nhìn Truơng Băng cùng Nghê Tư Vũ đầy thâm trầm, tỏ ý hoàn toàn hiểu được, Trương Băng là lâm thời diễn trò khích Nghê Tư Vũ.
Nghê Tư Vũ chẳng biết đã uống hết bao nhiêu chén, bỗng nâng chén đứng dậy ngoắc Hạng Vũ: “Anh to con, em cũng thích anh.”
Cô bé lại uống cạn chén, tôi thở dài, tự giác đi tới sau cô bé, chờ cô bé nói xong đỡ lấy, ai ngờ Nghê Tư Vũ hôm nay không ngã, chỉ đứng yên nhìn Hạng Vũ. Trương Băng lạnh lùng nhìn Nghê Tư Vũ, cục diện bế tắc, mọi người đều tĩnh lặng không nói gì, chỉ có Triệu mặt trắng sợ hãi: “Có sát khí.”
Hạng Vũ vỗ mạnh bàn: “Đủ rồi.” Anh ấy đứng phắt dậy, nói với Trương Băng: “Xin lỗi, anh theo đuổi em đơn giản vì em giống người con gái của anh trước đây, nhưng hôm nay anh phát hiện em tuyệt không phải là cô ấy.” Hạng Vũ lại nhìn Nghê Tư Vũ, ôn nhu nói: “Anh là một điềm xấu, anh sau này sẽ không gặp lại em nữa.” Nói xong, Hạng Vũ giống như đã giải thoát khỏi tâm sự bao lâu, khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Nghê Tư Vũ lắc lư, nước mắt lã chã, tôi vội đỡ lấy, nói với mấy người Bánh Bao: “Anh đưa cô bé về, mọi người cũng đi thôi.” Tôi móc ra 20 NDT cuộn lại ném cho Tần Cối để lão tự về, cuối cùng nhìn Trương Suất. Thằng nhóc kia vừa lo vừa vui, tôi vốn nghĩ muốn nói với thằng nhóc mấy câu, nhưng lại thấy nó nhìn tôi ra vẻ khó xử, đại khái không biết nên dùng thái độ gì đối đãi tôi. Nếu nói chúng tôi quấy rầy cuộc sống của Trương Băng, là chúng tôi có lỗi trước, nhưng Trương Băng không đủ quang minh, đi tới bước này cũng chẳng trách được ai.
Trương Băng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tôi đỡ Nghê Tư Vũ ra cửa, chỉ nghe Tần Cối ở trong nói với nhân viên phục vụ: “Không cần mang đồ ăn lên nữa, trực tiếp gói lại cho tôi.”
Tôi đỡ Nghê Tư Vũ lên xe, trước cô bé còn lảo đảo, giờ con mắt lại sáng lên lạ kỳ, tôi biết lúc này mới thật sự là say. Tôi cẩn thận khởi động máy, Nghê Tư Vũ bỗng nói: “Anh Cường, anh biết vì em sao thích anh to con không?”
“Vì sao?”
Nghê Tư Vũ cười khanh khách, nói kèm theo men say: “Anh còn nhớ chứ, anh ấy là người đầu tiên đánh nhau vì em.”
Tôi nói: “Ừ, đó là điều khó được. Không giống anh, anh cũng chẳng nhớ nổi, từ lúc 14 tuổi anh đã đánh nhau vì bao nhiêu cô gái.”
“Còn nữa…” Nghê Tư Vũ say xỉn nói: “Anh ấy chưa bao giờ chê em tàn tật, nhưng em biết anh ấy chân chính không chê em, ở chung với anh to con, em rất vui, rất thoải mái.”
Tôi nói: “Anh và ba vị sư phụ của em cũng chưa từng xem thường em.”
“Nhưng không giống, các anh dám lấy em không?”
Tôi thực chân thành nói: “Anh cũng muốn lắm, chỉ sợ chị Bánh Bao của em không muốn. Em có muốn làm người phụ nữ đầu tiên đánh nhau vì anh không? - Nhưng em không đánh lại chị Bánh Bao được đâu.”
Nghê Tư Vũ bị tôi chọc cười khanh khách, cuối cùng cô bé nói thực nghiêm túc: “Em cuối cũng vẫn thấy anh to con ... là một anh hùng.” Nói xong, cô bé tựa ghế ngủ ngon lành.
Tôi theo địa chỉ đưa cô bé về nhà, đánh thức cô bé dậy. Nhìn cô bé lên nhà, đèn phòng sáng lên tôi mới về. Lúc này điện thoại reo lên, là một số lạ, tôi nhận điện: “Alô?”
Một thanh âm nghe quen quen ở đầu dây bên kia: “Tiêu chủ nhiệm, anh có rảnh không?”
Tôi nghi hoặc: “Anh là…”
“Chúng tôi ở ngay sau anh, nếu anh không tiện thì chúng ta gặp nhau lúc khác.”
Tôi nhìn lại, một chiếc xe màu ghi cách xe tôi không tới 5 mét, đèn xe chớp chớp.
Tôi quan sát xung quanh, đây là một khu yên tĩnh, trời đêm lầu vắng, bất quá nghe tiếng thật quen, hơn nữa gọi tôi là “Tiêu chủ nhiệm”, kêu như thế chỉ có mấy nhân viên nhà nước gọi. Tôi đang lo lắng họ có bắt tôi hay không, người nọ lại nói: “Nếu không tiện thì chúng ta hẹn lúc khác.” Những lời này gạt sạch băn khoăn trong lòng, tôi trực tiếp đi qua.
Là một chiếc xe thương vụ 12 chỗ, khi tôi tới gần, xe mở ra, đèn sáng lên, một người trẻ tuổi ăn mặc vô cùng chỉnh tề cười tủm tỉm nhìn tôi. Tôi lên xe, đóng cửa lại, nhìn anh ta, thấy quen quen, hẳn là thấy anh ta chưa quá một tuần.
Người trẻ tuổi rất thân thiết bắt tay tôi hỏi: “Tiêu chủ nhiệm, còn nhớ tôi không?”
Tôi nói: “Nhớ, nhưng là quên đã gặp ở đâu rồi.”
Anh ta cười ha ha nói: “Tiêu chủ nhiệm thật là người thú vị, tôi nhắc anh chút nhé, đại hội võ lâm, phòng chủ tịch….”
Tôi vỗ đầu: “Anh là nhân viên công tác tại đại hội võ lâm.”
Người này tôi nhớ rồi, ngày đó có trận đấu, chủ tịch gọi tôi lên văn phòng, có anh ta ở đó, sau đó tôi còn ném đổ chén trà.
Tôi không hiểu: “Anh ở đây làm gì vậy?”
Anh ta vui tươi hớn hở nói: “Trước hết chúc mừng các anh giành quán quân.” Không chờ tôi nói tiếp, anh ta đã đưa ra một tờ giấy nói: “Là có chuyện nhỏ cần anh giải đáp.” Anh ta chỉ vào trang giấy chi chít chữ nói: “Đây là danh sách các tuyển thủ trường anh, mặt sau còn có tư liệu cùng chứng minh nhân dân, bởi vì ngẫu nhiên, chúng tôi có được một số tư liệu về học sinh của quý trường, vấn đề chỗ này, chúng tôi vì nhàm chán tùy tiện tra xét, phát hiện bọn họ dường như không tồn tại.”
Tôi trầm xuống, tôi nghĩ ngay mà, quốc gia bỏ nhiều tiền như vậy sao có thể không hỏi thăm, cười nói là giả, chân chính là lừa gạt.
Cũng may trước mắt chuyện còn trong phạm vi khống chế, tiền thưởng chúng tôi chưa động một xu, hạng mục mở rộng trường học chỉ ở giai đoạn lý luận suông.
Mặt thật đã lộ ra, không cần thiết phải nói bốc phét, tôi nhìn anh ta, rất trực tiếp nói: “Thật là nhàm chán mới tra xét sao?”
“A, là cố ý tra xét.” Tôi phát hiện da mặt của anh ta còn dày hơn tôi, nói cũng chẳng chút mất tự nhiên.
Anh ta lật trang thứ hai nói: “Còn nữa, bạn bè Tiêu chủ nhiệm tiếp xúc gần đây, chúng tôi cũng thuận tiện hỏi qua, phát hiện trừ bạn gái của anh, tiểu thư Hạng Bánh Bao cùng thầy giáo Nhan Cảnh Sinh, những người còn lại đều không có thân phận hợp pháp là công dân nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, anh có thể giải thích một chút sao?”
Tôi cũng chẳng thích thú gì, bất quá là ban tổ chức đại hội võ lâm, dựa vào cái gì tra bạn bè tôi, cùng lắm trả lại tiền thưởng, trường Dục Tài cũng không cần, tôi ỷ vào chút men rượu trong người, trừng mắt hỏi anh ta: “Các anh quản được sao, anh cho rằng anh là FBI hả?”
Người trẻ tuổi không chút tức giận, vẫn cười như trước; “Nghề của chúng tôi không khác FBI lắm, là quản lý lớn hơn địa phương một chút, mọi người còn gọi chúng tôi là Quốc An Cục(2).”
oOo
Chú thích:
(1): Người đời sau nguyền rủa Tần Cối vì thân làm Tể tướng Nhà Tống nhưng lại là gian thần bán nước, làm chó săn cho Kim. Cho đến tận ngày nay, món bánh giò cháo quẩy của người Hoa được làm bằng bột chiên trong dầu, luôn luôn làm từng cặp dính nhau, đó là tượng trưng cho vợ chồng Tần Cối bị trói với nhau và ném vào vạc dầu hành tội.
(2): Bộ An ninh Quốc gia Nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa (chữ Hán: 中华人民共和国国家安全部, Trung Hoa Nhân dân Cộng hòa quốc Quốc gia An toàn Bộ), còn được gọi tắt là Bộ Quốc An, là một bộ trong Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, phụ trách của an ninh quốc gia, hoạt động tình báo và bảo vệ chế độ chính trị. Trụ sở chính Bộ đóng ở Bắc Kinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT