Sáng sớm ngày thứ hai chúng tôi tập trung tại hội trường, hôm nay là tứ kết hạng mục đơn đấu, tuy nhiên đến giờ một gã tuyển thủ vẫn không xuất hiện, coi như bỏ cuộc, Đoàn Cảnh Trụ tự nhiên vào vòng trong. Tuy vậy các tuyển thủ vẫn phải tập trung bởi vì tổng cộng có bốn trận đấu, toàn bộ các tuyển thủ phải có mặt tại hiện trường, nhưng chỉ chốc lát sau Đổng Bình và Đoàn Cảnh Trụ cũng chắp tay sau đít đi qua đi lại, hỏi mới rõ hóa ra đối thủ của Đổng Bình là thành viên Hồng Nhật võ giáo cũng bỏ cuộc, lý do là vì danh dự đoàn đội nên toàn lực chuẩn bị cho trận chung kết đoàn đội vào ngày mai.
Đổng Bình trở về liền tức giận trách móc đám ba người Trương Thuận: “Hôm qua anh bảo các chú uống ít thôi, cuối cùng cứ một chén lại một chén, khiến cho đám trẻ ranh kia đến sáng bảnh mắt còn nôn thốc tháo, làm cho đội đấy còn nghĩ chúng ta cố ý giở trò.”
Trương Thuận ngượng ngùng nói: “Thực ra là gặp đúng đối thủ để chém gió, các huynh đệ không kìm chế nổi.”
Hóa ra đám tuyển thủ đội Hồng Nhật bị mấy người bọn Trương Thuận chuốc rượu cho độ kiếp.
Vì vậy bọn tôi chiếm tới hai trong bốn vị trí, lại càng thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ là đã đến nước này tôi cũng không còn chút nào cố kỵ, mục tiêu theo đó lại càng đơn giản: Phải giành chức vô địch.
Trên lôi đài chỉ còn diễn ra hai trận, chưa đến nửa giờ cũng kết thúc. Đổng Bình cùng Đoàn Cảnh Trụ lại đi bốc thăm, Đoàn Cảnh Trụ không kìm nổi hưng phấn nói: “Thắng tiếp một trận nữa không chừng chức vô địch là của em.” Anh ta thấy Đổng Bình đang khinh thường nhìn mình, lập tức đau khổ nói tiếp: “Hoặc là của anh, được chưa?” Các hảo hán được trận cười to, Đổng Bình cũng cười nói: “Chú muốn đứng thứ nhất, anh đồng ý với chú nếu anh gặp chú trong trận chung kết sẽ cố ý thua chú.” Đoàn Cảnh Trụ mắt sáng lên: “Đấy là anh nói đấy nhé.”
Ngô Dụng nâng mắt kính nói: “Ngày mai các chú muốn lấy chức vô địch đoàn đội, việc này cần phải suy tính cẩn thận một chút, hiện giờ xem ra đội Hồng Nhật vô cùng coi trọng trận đấu này. Anh cũng nghe Lâm giáo đầu nói nếu đánh trên lôi đài thì bọn ta cũng không có nắm chắc mười phần.”
Lâm Xung lo lắng nói: “Nếu như em không gặp Trình Phong Thu có thể đảm bảo ăn chắc một ván, nhưng thực ra cũng không khác nhau là mấy, trận với Trình Phong Thu chúng ta chắc chắn thua. Thế vẫn coi như một đều.”
Trương Thanh nói “Em cũng khó, trừ phi cải tạo lại găng tay, có thể khiến em trong lúc mấu chốt ném ra.”
Dương Chí nói theo: “Nếu như em gặp đối thủ cũ thì cũng còn nắm chắc.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào Thời Thiên, anh ta lí nhí nói: “ Đối thủ của em cũng không sở trường về khinh công, lên võ đài em cũng không chịu thiệt.” Các hảo hán yên tâm nói: “Như thế ba trận không phải ăn chắc sao?”
Tống Thanh không hổ là dân quản lý, rất nhạy cảm với sắp xếp tổ chức, anh ta vung tay nói: “Chưa chắc, mọi chuyện phải tính đến phương án xấu nhất, Lâm Xung đại ca chắc chắn có thể ăn một trận nhưng nếu là không gặp Trình Phong Thu, nếu như Dương Chí đại ca gặp Trình Phong Thu, Trương Thanh đại ca lại gặp đối thủ cũ thì chúng ta đã thua 2 trận.” Cuối cùng Ngô Dụng vẫn cao hơn một bậc: “Chú tính vậy cũng không đúng, hiện tại tính trận thắng của chúng ta là Lâm giáo đầu, Dương Chí cùng Thời Thiên ba người, chỉ cần Trình Phong Thu gặp lại một trong ba người này thì chúng ta chỉ còn thắng được hai trận.”
Trương Thanh nghe nửa ngày mới hiểu ra nổi khùng nói: “Bọn anh có ý gì thế, em dường như thành gánh nặng vậy sao!”
Tôi buồn bực vỗ vai hắn nói: “Dù sao so với em anh còn tốt hơn, em còn không được tính đến.”
Các hảo hán đồng thanh nói: “Đương nhiên là như vậy.”
Lúc này thần cơ quân sư Chu Vũ nói: “Những trận đấu của Hồng Nhật em cũng xem qua, em chú ý thấy Trình Phong Thu thường ra sân ở trận thứ nhất hoặc thứ 3, theo phép Điền Kỵ đua ngựa, chúng ta chỉ cần…” Anh ta vốn nói đem Trương Thanh xếp vào trận đầu tiên, lại nhìn thấy Trương Thanh đang trừng mắt nhìn mình thì vội vàng ngậm miệng.
Tôi thở dài nói: “Thôi được rồi, em coi như là ngựa hạ đẳng, đặt em ở trận thứ nhất.” Trương Thanh khinh thường nói: “Thế còn được.”
Tôi vội vàng đổi giọng: “Hoặc là ở trận thứ ba”. Nhưng nghĩ lại dù trận nhất hay trận thứ ba đều phải ra sân, cái trận này không sao chạy thoát nổi.
Lúc này Lý Bạch vốn đần đần độn độn rốt cuộc cũng nói ra câu sáng sủa nhất trong quyển sách này: “Thời Thiên, chú không phải biết ăn trộm hay sao, tối nay chú chỉ cần ăn trộm danh sách thi đấu của bọn họ chẳng phải là được sao?”
Thời Thiên kinh hãi nói: “Biện pháp này đến em cũng không nghĩ ra, ngài sao nghĩ ra vậy?”
Lý Bạch cười a a: “Trong giới trộm cắp cũng có những con người tao nhã mà, Nhiếp Ẩn Nương, Không Không Nhi, đạo soái Sở Lưu Hương ….”
Lư Tuấn Nghĩa nói: “Biện pháp này không sử dụng vẫn là tốt nhất, thứ nhất là không đàng hoàng, thứ hai chúng ta cùng Hồng Nhật vốn là bằng hữu, làm như vậy không thích hợp.”
Tôi thực ra vẫn thầm ủng hộ ý kiến của Lý Bạch, từ điểm này có thể thấy những thi nhân bề ngoài hào sảng đôi khi còn thâm hiểm hơn cà đám thổ phỉ, chỉ là nếu Lý Bạch là một người tuân thủ luật lệ phép tắc cũng không thể viết ra được những vần thơ dào dạt khí thế đến vậy - mặc dù tôi cũng chưa đọc qua.
Tôi thấy vẫn còn sớm, có thể tụ tập mọi người đầy đủ như vậy cũng không đơn giản, hơn nữa về sau cơ hội thế này càng ngày càng ít, tôi nói: “Chúng ta kiếm gì làm đi, hay đi xem bộ “Bản sắc anh hùng.”
Đoàn Cảnh Trụ bĩu môi nói: "Là bộ phim có Lương Gia Huy diễn? Xem rồi, một thằng côn đồ từ Cẩm Giang."
Tôi: "..."
Lâm Xung đột nhiên làm tôi ngạc nhiên, mở miệng nói: “Nhân dịp mọi người đều ở đây, chúng ta đi thăm ông Trương, dù sao ông ấy cũng coi như hiệu trưởng bọn ta.” Các hảo hán đều tỏ vẻ đồng ý.
Bởi vì quá nhiều người, không cách nào gọi xe, bọn tôi đành xem như là tản bộ, đi đến cổng bệnh viện. Những người khác thấy bọn tôi già trẻ trai gái đều có, tưởng chúng tôi đến làm loạn, định kiện bệnh viện ra toà án, xôn xao bàn tán. Tôi cũng hiểu được đi như vậy có điểm không thích hợp, liền bảo đại bộ phận trước tiên chờ ở phía dưới, tôi cũng Lư Tuấn Nghĩa và mấy người đi lên, sau đó gọi qua cửa sổ để mọi người lần lượt lên thăm.
Chúng tôi tiến vào hành lang, tôi hỏi thăm phòng bệnh của lão Trương, đi vào thì thấy con rể lão Trương đang trực, trông hình dáng anh ta điển hình là công chức của một cơ quan nhỏ, trong phòng bệnh còn có hai ông già khác, chỉ là bộ dạng sắp bình phục, đang ngồi trên giường vận động nhẹ.
Lão Trương hôm nay hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là vết mổ trên ngực làm ông khó chịu, tinh thần cũng không tốt như lần gặp trước, ông thấy tôi liền cười cười, lúc ông nhìn bọn Lư Tuấn Nghĩa, tôi gật gật đầu, ông Trương nói với con rể: “Tiểu Tạ, con tạm thời chạy ra ngoài một chút, bố có chút việc muốn nói với Tiêu chủ nhiệm.” Hai ông lão cùng phòng bệnh cũng biết điều đi ra ngoài phòng. Ông Trương cố gắng ngồi thẳng dậy, Lư Tuấn Nghĩa vội vàng ra đỡ ông dậy nói: “Lão ca, cẩn thận.”
Lão Trương nhìn tôi dò hỏi. Tôi nhỏ giọng nói: “Vị này là Lư Tuấn Nghĩa.”
Lão Trương giữ chặt tay Lư Tuấn Nghĩa kích động nói: “Không nên chiêu an.”
Tôi vốn tò mò muốn biết lão Trương khi gặp đám hảo hám Lương Sơn thì nói câu gì, hóa ra lại câu này, quả nhiên là một phần tử trí thức đối với việc triều đình chiêu an đám hảo hán đều căm hận thấu xương. Lư Tuấn Nghĩa cũng ngượng ngùng không biết nói gì, lão Trương lại vỗ vai nói: “Chiêu an cũng tốt, nếu không các cậu cũng không ở đây, Tiểu Cường cũng không thắng được các trận vừa rồi, cảm ơn các cậu.”
Lư Tuấn Nghĩa giữ chặt tay lão Trương nói “Lão ca, ông đến giờ còn lo lắng về bọn nhỏ.” Nói xong cầm từ tay Lâm Xung gói tiền 20.000 NDT bọc trong tờ báo đặt lên gối lão Trương: “Lão ca cứ yên tâm dưỡng bệnh, không cần lo chuyện khác, còn có huynh đệ bọn ta ở đây.”
Lão Trương hé một góc nhìn nói: “Tiền này tôi không cầm, các cậu kiếm ở đâu ra?”
Lư Tuấn Nghĩa nói: “Chúng ta … có”
Lão Trương giữ chặt tay Lư Tuấn Nghĩa: “Các cậu đừng làm cho quốc gia thêm loạn.”
Lư Tuấn Nghĩa: "..."
Tôi vội vàng nói “Không phải còn có cháu sao?” Lão Trương mới an tâm được một chút.
Tiếp theo Ngô Dụng cũng vào thăm lão Trương, lão Trương hỏi không ít chuyện đánh trận năm xưa, hai người đều kiên nhẫn trả lời.
Mấy người bọn họ đi ra, tôi đứng cạnh cửa sổ ra hiệu nhóm người tiếp theo vào thăm, lần này là Đổng Bình, Trương Thanh, Đới Tung, Lý Quỳ, lão Trương vừa hỏi Dương Chí vài câu, đột nhiên thấy một người nhẹ nhàng chui qua cửa sổ miệng nói: “Theo thứ tự này đến lượt em chắc say nắng lâu rồi.”
Lão Trương ngạc nhiên nhìn rồi nói: “Cậu là Thời Thiên?” Phòng bệnh lão Trương ở tầng 3.
Thời Thiên ngồi trên bệ cửa sổ vẫy tay với lão Trương nói: “Lão gia tử, tôi thật sự không thể tắm nắng được nữa.”
Lão Trương hỏi tôi: “Phía dưới còn có người?” Tôi gật đầu.
“Mau mời lên đi, để bọn họ ngồi ngoài chờ là sao?” Tôi đành vẫy tay bảo đám hảo hán lên.
Lần này thì náo nhiệt rồi, vài chục con người chen chúc tiến vào vây quanh giường bệnh lão Trương, hô lớn gọi nhỏ, đám hảo hán đều là người nhiệt tình phóng khoáng, lại vô cùng khâm phục lão Trương, nên phá lệ thân mật, lão Trương cũng không nghe thấy ai nói gì, càng không nhận ra ai là ai, chỉ biết nằm cười trừ.
Đúng lúc này một người cố gắng len đến trước giường lão Trương run rẩy nói: “Lão Đỗ, là chú đúng không?”
Lão Trương thấy người này tuổi còn lớn hơn mình, mái tóc lưa thưa, thần sắc có vài phần phiêu dật, không khỏi buồn bực nói: “Tôi không phải họ Đỗ, ngài là vị nào?”
"Anh là Thái Bạch mà lão Đỗ!"
Lão Trương giật mình nói: "Ngài là Lý Bạch?"
Lý Bạch thương tâm nói “Chú làm sao vậy, thực sự không nhận ra anh sao? Nhớ năm đó chúng ta nắm tay ngao du khắp cửu châu, thơ ca khắp thiên hạ, tuy ít gặp mặt nhưng coi nhau như tri kỷ…”
Lão Trương cũng là giáo viên ngữ văn, am hiểu các điển cố lịch sử, hắn suy nghĩ một hồi nói: “Ngài nói Đỗ Phủ sao?” Lý Bạch vỗ đùi nói: “Chú không phải chính là Đỗ Phủ sao!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT