Hổ Tam Nương và Đoàn Cảnh Trụ vừa lên lôi đài còn chưa ổn định chỗ đứng, bên kia Đồng Viện và Đoàn Thiên Lang đã chuẩn bị đâu vào đó. Họ cũng là đấu trận đầu. Vì thế nửa sân bên này liền tập trung hai người đẹp và một cao thủ tuyệt đỉnh, dùng ưu thế tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt của tất cả người xem. Hai đội tuyển thủ ở nửa sân khác chỉ có thể rầu rĩ so đấu một cách cô độc dưới ánh mắt chăm chú của vạn người.
Hai lôi đài cách nhau không xa, Hổ Tam Nương và Đồng Viện đứng đưa lưng về nhau, cô ả bỗng quay đầu nói:
- Em gái, nếu không thì hai chúng ta đổi đi? – Làm người xung quanh đều dở khóc dở cười, trong tài xấu hổ ho khan một tiếng:
- Tuyển thủ số 009, xin cô hãy tập trung tinh thần thi đấu.
Đồng Viện sắc mặt ngưng trọng, cô nàng trong mắt tất cả mọi người đã cầm chắc thất bại. Đại hội võ lâm lần này, cô nàng dẫn dắt Tân Nguyệt đầu tiên giành giải nhất đấu biểu diễn, tiếp đó xông vào 16 cường đấu đội, đấu đơn có hai tuyển thủ xếp hạng 32 cường, có thể có thành tích như vậy không nghi ngờ rằng đã xem như thành công cực lớn, dựa theo thực lực mà nói, rất nhiều tuyển thủ xấp xỉ họ thậm chí mạnh hơn chút xíu đều đã bị đào thải knock-out từ sớm. Đến hôm nay, những cô gái xinh đẹp này đã lưu lại cho mọi người một ấn tượng sâu sắc, tăng thêm một luồng gió mới cho đại hội. Nhưng đây chung quy vẫn là đại hội võ lâm, theo cuộc đấu dần tàn khốc, thì cũng hẳn là lúc các cô gái nên rời khỏi. Nhất là sau khi gặp phải Đoàn Thiên Lang, không một ai cho rằng trận đấu này sẽ còn hồi hộp gì nữa, họ đa phần là đến xem coi như biểu diễn.
Nhưng thông qua vài ngày tiếp xúc tôi đã khá hiểu Đồng Viện, khi cô nàng ngưng thần suy nghĩ một việc, chứng tỏ cô nàng thực ra đang nghĩ cách giở mánh khóe. Bây giờ cô nàng vốn dĩ nên thả lỏng tâm tình, mặt mỉm cười giả vờ giả vịt khua tay múa chân vài cái với Đoàn Thiên Lang, thừa dịp khoe dáng người yêu kiều của mình. Tôi nghĩ Đoàn Thiên Lang cũng nhất định sẽ vui vẻ phụng bồi, gã bây giờ đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, nếu muốn đi tới cuối, có thể giữ gìn một phần thể lực là một phần, không nhất thiết phải xuống nặng tay với một cô gái vô hại.
Trọng tài giới thiệu tuyển thủ xong, ngay vào một giây trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, đôi mày của Đồng Viện bỗng giãn ra, tiếp đó cô nàng nhoẻn miệng cười với Đoàn Thiên Lang, như gió xuân thổi qua mặt đất, hàm nghĩa trong nụ cười này cũng rất rõ ràng: Em đây biết rõ tài sức của mình, đại hiệp hãy thủ hạ lưu tình. Xem ra trận đấu rốt cuộc sẽ phát triển như mọi người dự đoán.
Đoàn Thiên Lang cũng bị nụ cười này hấp dẫn đến ngây ngẩn, khóe miệng gã cũng không khỏi tự chủ nhếch lên một nụ cười mỉm. Vô cùng khó phát hiện gật đầu về phía Đồng Viện, thỏa hiệp bày tỏ lòng khoan dung và tiếp nhận với đối phương. Ngay trong tích tắc tay trọng tài phất xuống, tôi nhìn thấy Đồng Viện nheo mắt lại.
Tiếp đó, ‘chát chát’ ‘bịch’, nắm tay Đồng Viện đã không chút lưu tình nện trúng vào phần đầu của Đoàn Thiên Lang, một cước vút lên đá vào lồng ngực của gã. Trong lúc không kịp phòng bị, Đoàn Thiên Lang đã bị đánh cho lùi lại liên tiếp vài bước, cả người lui đến mép lôi đài.
Đồng Viện nheo mắt lại, tôi biết ngay là không xong. Quả nhiên, Đoàn Thiên Lang trúng mỹ nhân kế ngay lập tức phải chịu thiệt thòi. Khán giả vốn dĩ chuẩn bị thưởng thức những màn đẹp mắt cũng đều đờ ra. Khi họ nhìn ra cục diện trên sân, thì tiếng ủng hộ, tiếng cười, tiếng huýt sáo, còn có tiếng gào thét nhất thời lan tràn khắp khán đài. Một khi Đồng Viện phát động tấn công thì sẽ không hề chần chừ, cô nàng lao người tới, quyền cước như gió rít, định một chặp đánh Đoàn Thiên Lang ngã xuống lôi đài. Mà những cao thủ tuyệt thế hơi có chút không rõ tình hình trong từng đợt công kích thường sẽ luống cuống tay chân một hồi. Nhưng Đoàn Thiên Lang chung quy vẫn là Đoàn Thiên Lang, hai tay hất lên đã đẩy Đồng Viện ra, tiếp đó vừa xoay người đã đi tới chính giữa lôi đài, vốn dĩ vừa giật mình vừa tức giận lại rất nhanh liền bình tĩnh, gã lại nhìn vào đôi mắt Đồng Viện, lúc này đã có một tia khinh miệt và sát cơ. Ngô Dụng thấy vậy liền tiếc nuối nói:
- Mỹ nhân kế không tệ, đáng tiếc dùng sớm quá. – Lâm Xung ngó Đoàn Thiên Lang gật đầu nói:
- Người này võ nghệ cao cường ngược lại chỉ là thứ yếu, có thể nhanh như vậy liền điều chỉnh tâm tình, đây mới không hổ hai chữ cao thủ.
Đoàn Thiên Lang quan sát tỉ mỉ Đồng Viện, trong đôi mắt là ba phần khen ngợi bảy phần sát khí. Trận đấu vừa bắt đầu gã đã mất ba phần, nếu là trận đấu giữa hai tuyển thủ có thực lực tương đương, kém 3 phần quả thực không dễ đuổi theo. Có điều Đoàn Thiên Lang không hề quýnh lên tí nào, gã chịu thiệt do sơ suất, bây giờ đề cao cảnh giác, Đồng Viện chung quy xem ra khó tránh khỏi thua trận.
Trên một lôi đài khác, Hổ Tam Nương hết sức chăm chú vào trận đấu bên kia, chỉ chống chống đỡ đỡ không chút đếm xỉa tới công kích của Đoàn Cảnh Trụ. Thấy Đồng Viện chiếm đại tiện nghi, Hổ Tam Nương hưng phấn túm lấy Chó Lông Vàng đánh đau một trận. Đoàn Cảnh Trụ choáng váng quay sang nói:
- Chị ba, chị ăn xuân dược à? – Trọng tài giơ tay với Đoàn Cảnh Trụ:
- Tuyển thủ 012 lời lẽ xúc phạm, nhắc nhở một lần trừ 1 điểm! – Hổ Tam Nương mắng:
- Chị em nhà tôi nói chuyện, liên quan chó gì đến ông? – Trọng tài giơ tay:
- Tuyển thủ 009 chống đối trọng tài, cảnh cáo một lần trừ 2 điểm!
Đoàn Cảnh Trụ cười nói:
- Chị ba, lần này chị thua chắc rồi, trừ nhiều hơn em một điểm. – Trọng tài lập tức giơ tay:
- Tuyển thủ 012 trong thi đấu dùng lời lẽ quấy rối đối thủ trừ 1 điểm. – Đoàn Cảnh Trụ mắt long lanh chờ Hổ Tam Nương tiếp tục chửi trọng tài, nhưng Hổ Tam Nương lại thông minh ngậm miệng, lợi dụng cơ hội xê người một cái đứng ở bên cạnh lôi đài, vừa đánh vừa xem trận đấu của Đồng Viện.
Lúc này Đoàn Thiên Lang rốt cuộc đã triển khai phản công. Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng Đồng Viện sẽ bị đánh cho không còn sức hoàn thủ, kết quả lại khiến người ta giật mình, tuy cục diện khá bị động nhưng Đồng Viện vẫn có thể trong bảy tám chiêu thỉnh thoảng tấn công một chiêu, hơn nữa chuẩn xác nghiêm túc, mạch lạc rõ ràng. Vốn dĩ tôi thế nào cũng nghĩ không rõ con thỏ nhỏ sao có thể cản được sói xám cắn xé, có điều dần dần cũng nhìn ra đầu mối, chỉ thấy hai tay Đồng Viện giống như cần gạt nước, dễ dàng gạt hết nắm tay của Đoàn Thiên lang, hơn nữa liên tục kèm theo mượn lực giải lực, một vòng tròn nhỏ lồng trong một vòng tròn nhỏ khác.
Tôi quay đầu nhìn lên đài chủ tịch, lão đạo sĩ kia nhìn chằm chằm bên này rồi gật gù đắc ý. Như vậy xem ra, Đồng Viện đánh quả nhiên là Thái Cực Quyền trong truyền thuyết.
Tôi sớm đã nghĩ đến người có thể một hơi đập nát 5 viên gạch không có khả năng chỉ biết đập gạch, nếu không họ cũng chẳng hợp tác với trại nuôi gà, vậy thì chỗ gạch vỡ sẽ cho ai? Chỉ là tôi không ngờ rằng với tuổi tác nho nhỏ như Đồng Viện lại là cao thủ Thái Cực quyền, xem ra trận đấu này sớm đã ở trong dự mưu của nàng, đầu tiên tỏ ra yếu thế giành lấy ưu thế về điểm số, tiếp đó quấn chặt đối thủ. Đoàn Thiên Lang thoạt nhìn bá đạo sắc bén, giống như một con đại bàng lao xuống săn thức ăn, Đồng Viện thì giống như một con linh dương thông minh lão luyện, lợi dụng hết thảy che chắn ung dung đáp trả, chỗ nào cũng như ép dạ cầu toàn nhưng lại không hề chịu thiệt, hơn nữa có lúc còn có bắt được sai lầm do nóng nảy mang tới mà đưa ra một chiêu. Tuy rằng không chiếm được tiện nghi, nhưng có thể giảm bớt không ít áp lực. Cứ mỗi lúc như vậy, cũng là lúc Hổ Tam Nương đánh Đoàn Cảnh Trụ no đòn. Đoàn Cảnh Trụ rất nhanh phát hiện ra đãi ngộ của mình được móc nối với tình thế trên một lôi đài khác, lập tức tạm thời lui ra đài nghĩ cách chống trả, chỉ cần nhìn thấy Đồng Viện rơi vào khoảng thời điểm bị đánh một cách bị động là lập tức bất chấp tất cả đánh hết một bài Cẩu Bào Quyền vào Hổ Tam Nương, một khi Đồng Viện phản kích, thì lập tức liều mạng che chắn đầu mặt.
Lúc này khán giả cả sân đều đang xem Đoàn Thiên Lang đuổi đánh Đồng Viện. Thực ra dựa theo chiến thuật mà nói, đây gọi là đánh du kích, hơn nữa thua kém 3 phần vẫn còn đó, điều này chứng minh Đồng Viện không hề bị đánh thực sự. Nhưng khán giả bình thường nào hiểu được điều này, họ chỉ nhìn thấy một nam nhân như Đoàn Thiên Lang đuổi theo con gái nhà người ta đánh không chịu buông tha, điều này đã kích phát cực lớn lòng thương hoa tiếc ngọc và dục vọng anh hùng cứu mỹ nhân của bọn họ. Không ít nam nhân ban đầu còn ôm thái độ châm chọc khiêu khích với Đồng Viện bây giờ lại đỏ mặt tía tai vỗ ngực hét:
- Họ Đoàn kia, chú dám dánh với anh không? – Đồ đệ của Đoàn Thiên Lang trợn mắt dựng mày nói:
- Tao đánh với mày! – Anh chàng lập tức lại hét:
- Họ Đoàn kia, chú dám đánh anh không? – Lại có người hô:
- Là nam nhân đừng đánh nữ nhân. – Sư đệ bên cạnh gã nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, anh không phải cũng từng giao thủ với người của Tân Nguyệt sao? – Sư huynh ngạc nhiên nói:
- Đúng thế, ta cũng cho thằng nhóc này trải nghiệm cảm giác đánh lôi đài với nữ nhân.
Vì thế mọi người phá họng chửi mắng một trận, thật sự là ầm ĩ tiếng người. Có người nói ‘Họ Đoàn có giỏi đánh với anh này’, có người nói ‘là nam nhân đừng đánh nữ nhân’, có người nói, ‘tay lão Đoàn đen quá’, có người nói ‘chó má, còn cao thủ gì chứ, ngay cả gái cũng không xử được’… Sau đó, một đội khán giả do hội yêu bóng đá tạo thành lợi dụng tiếng reo hò đều nhịp được huấn luyện sẵn át hết tiếng người khác, họ hô chính là:
- Ăn dưa chuột sống, chẻ đôi con cóc, muốn đi đâu thì đi, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ ---
(Ý câu này là: chỉ một kẻ thích làm gì thì làm, ko hề băn khoăn, không để ý đến cách nhìn, cách nghĩ, ý kiến của người khác.)
Câu này đại khái là chọc vào chỗ đau của Đoàn Thiên Lang, chỉ thấy sắc mặt gã càng lúc càng khó coi, cuối cùng lại nghẹn thành màu đỏ tía. Lúc này cách kết thúc hiệp 1 chỉ chưa đến 10 giây, gã đột nhiên quát to một tiếng, mũi chân nhún đất, cả người đầu trước chân sau lao về phía Đồng Viện. Chiêu này mọi người đều biết, cả sân vào giờ khắc này đều ngừng hô hấp. Đồng Viện thấy Đoàn Thiên Lang nhanh như vậy đã sử ra tuyệt chiêu, thoáng sửng sốt, lập tức chặn hai tay một trước một sau ở trước mặt. Đoàn Thiên Lang vung hai nắm đấm, mở một tay của Đồng Viện ra, khiến ngực cô nàng lộ ra sơ hở, tiếp đó Đoàn Thiên Lang vặn mình, một chân đá mạnh lên xương hông của Đồng Viện, lại một cước đá lên ngực trái của cô nàng. Đồng Viện bị đá lui về phía mép đài, chân Đoàn Thiên Lang vừa chạm đất liền lấy đà vài bước, thân thể lại lần nữa vút lên cao, chẳng qua lần này là chân trước đầu sau. Mọi người đều biết, một cước này mới là trí mạng, rất nhiều người đều không nhẫn tâm nhìn nhắm mắt lại, các cô gái của Tân Nguyệt Đội càng hét lên thất thanh.
Đúng vào lúc này, một bóng người to lớn như linh miêu vọt lên lôi đài, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc tóm lấy mắt cá chân của Đoàn Thiên Lang, nhấc gã lên giữa không trung, lạnh lùng nói:
- Với một cô gái, có cần xuống tay nặng như vậy không? – Chính là Hạng Vũ.
Lúc này Đồng Viện đã rơi xuống lôi đài, người của Tân Nguyệt vội vàng đón lấy nàng. Hai chân Đoàn Thiên Lang đã tạo cho nàng tổn thương không nhỏ, Đồng Viện ho khan tới tấp, trọng tài ra hiệu cho trận đấu kết thúc. Hổ Tam Nương tháo găng tay boxing quẳng vào trong ngực trọng tài:
- Không đánh nữa. – Nói xong nhảy xuống lôi đài cứu hộ Đồng Viện.
Mà Đoàn Thiên Lang trên lôi đài vẫn còn bị Hạng Vũ xách ở trong tay. Vị tuyệt thế cao thủ này dáng người gầy yếu, ngoài việc Hạng Vũ xách gã bằng một tay, Đoàn Thiên Lang tay vung chân đá kiệt lực giãy dụa cũng không chạm được vào Hạng Vũ mảy may.
Mấy vạn người ở sân đều im phăng phắc, bao gồm cả tuyển thủ thi đấu ở nửa sân khác, cũng đều dừng lại nhìn về đằng này. Hạng Vũ nhìn Đoàn Thiên Lang như con gà quay lắc la lắc lư ở trong không trung, trong mắt đầy vẻ khinh miệt. Cuối cùng vẫn là trọng tài phục hồi tinh thần lại trước tiên, dùng giọng điệu thương lượng nói với Hạng Vũ:
- Này anh… Anh thả hắn xuống đi, hắn là quán quân năm trước.
Hạng Vũ mỉm cười nhấc Đoàn Thiên Lang lên cao, hét lớn về phía xung quanh:
- Hắn thắng rồi. – Dứt lời liền tùy tiện lẳng người trong tay, rồi nhảy xuống lôi đài trong tiếng cười ngập trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT