Lưu Bang lập tức đần thối ra, chúng ta đều biết khi còn trẻ, tay này là du côn chuyên nghiệp, ham chơi lười làm, nhiều lần bị ông già mắng" Mày không chịu cày ruộng thì cút". Nhưng xét ra gã làm du côn cũng được nhiều người thích, là loại lưu manh dễ thương, chắc làm hoàng đế nhiều năm nên đầu óc bị rỉ sét nên mới vậy. GIờ vẻ mặt gã hết sức kỳ quái, vừa muốn cười lấy lòng vừa cố tỏ ra uy nghiêm. Tôi thấy gã tội nghiệp nên buông ra, đi đến chỗ Hạng Vũ nói:
- Anh vũ à, sao thế? Chuyện kiếp trước thì bỏ qua đi, còn gì mà nghĩ không thông nữa!
- Hắn có tâm sự, chắc không muốn bọn ta biết, anh vốn biết đọc suy nghĩ người khác nhưng mỗi ngày chỉ được một lần thôi, nãy anh thấy chú định dùng gạt tàn bụp anh.- Lão đứng dậy nói- Anh té đây, đừng cáu anh nữa, nếu không phải Hạng Vũ nháo ghê quá thì anh cũng không đưa hắn lên sớm vậy.
Sáu Lưu vừa đi, Hạng Vũ liền xông đến tóm cổ tôi nhấc lên rông ầm ĩ:
- Đưa ta về!
Tôi khua loạn hai chân khóc dở mếu dở:
- Đưa về đâu mới được chứ?
- Về chiến trường, ta muốn gặp lại Ngu cơ của ta, mau đưa ta về!
NGhe đến đây tôi lập tức nhớ lại lúc mới gặp Sáu Lưu gã đã nói chuyện này, xem ra Hạng Vũ chưa nguôi hùng tâm, đưa hắn về Cai Hạ, hắn và Lưu Bang chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Cá nhân tôi thì có cảm tình với Hạng Vũ, dù gã từ khi đến không thèm nhìn đến tôi một cái, nhưng nếu đưa gã về chỗ cũ thì đến VIP như Diêm Vương cũng không chịu nổi hậu quả nên tôi đành giơ đầu chịu báng vậy.
Tôi đành dùng giọng tôi nghiệp nói:
- Em đâu phải thần tiên, làm sao đưa đại ca về triều Hán được đây?
Hạng Vũ nghe xong nhìn Lưu Bang nói :
- Nhà Hán, xem ra sau này chú cũng thành hoàng đế hả?
Mặt Lưu Bang lại dở cười dở mếu, Hạn Vũ quay lại tôi nói:
- Giang sơn để cho nó cũng được, đưa ta về, ta chỉ cần Ngu cơ không chết thôi!
Tôi không vùng vẫy nữa, lủng lẳng giữa không trung nói:
- Kể cả đưa anh về được, nhưng người ta mười mấy vạn anh em xúm vào bụp anh và bồ thì cũng vẫn cứ toi như thường.
Hạng Vũ cười khành khạch như Nobita nhưng nét mặt nhăn nhúm hung hãn, tiếng cười tràn ngập kiêu ngạo và phẫn nộ:
- Với ta và Ngu cơ thì vòng vây nào không phá được? Chỉ tiếc là nàng thấy ta suy sụp nên tự sát, muốn khích lệ ta, hận nỗi ta bị lừa, tự sát ở Ô giang, xuống đến âm phủ mới giật mình tỉnh ra, hùng đồ bá nghiệp gì ta cũng không cần, chỉ cần được yên lành bên NGu Cơ một năm là đủ lắm rồi.
- Nói chuyện cảm động quá!
Hạng Vũ nghiến răng trợn mắt:
- Nói lần nữa, có đưa ta về không?
Tôi giang tay:
- Kiểu gì cũng chịu, nói thật em không phải thần tiên, chỗ này cũng không phải tiên giới.
- Đây là đâu?
- Trung Quốc, quê anh bây giờ gọi là Hồ Bắc.
- Cách bao xa?
- Đi tàu hỏa 20 tiếng, xin lỗi, nói thế anh không hiểu, cưỡi ngựa hết nửa tháng, mà có về cũng vô ích, anh tìm được xương cốt Ngu cơ cũng thuộc về nhà nước.
- NGươi đúng không phải thần tiên?
Tôi khua tay, lủng lẳng giữa trời nói:
- Thần tiên thì đại ca làm thế này với thằng em được à?
Hãng Vũ mất hồn buông tôi xuống lẩm bẩm:
- Hóa ra ta quậy âm phủ chỉ đổi lại được 1 năm cẩu diên tàn suyễn ( câu này có thể hiểu là sống thừa, đến đời Tống mới có, nhưng cứ cho là Hạng Vũ học được dưới âm phủ)
NGười đàn ông sắt đá đó lại ôm mặt khóc nức nở. Cử động đó khiến tôi hết sức cảm động, ài, đàn ông trọng tình nghĩa thế giờ kiếm đâu ra? Lại rất là anh hùng bản sắc, thích khóc là khóc, thích cười là cười, giọt nước mắt phải to bằng cái chén. Tôi đi qua, vỗ vai hắn an ủi:
- Anh Vũ, đừng buồn nữa, bọn mình cùng nghĩ cách mà, anh nghĩ xem, anh đến đây được thì bà chị cũng có thể đến được, em thề, nếu chị dâu đến thì phá sản em cũng đưa hai người đi du lịch ở Châu Âu.
Hạng Vũ ôm chầm lấy tôi vui mừng nói:
- CHú nói đúng, sao anh lại không nghĩ ra nhỉ.
Tôi bị ôm đến nỗi xương xâu kêu lạch cạch, nghẹn thở kêu lên:
- Đại ca buông em ra, ôm thế này thì chị dâu chưa đến em đã xuống dưới đó chuyển lời của anh rồi.
Hạng Vũ vội buông tôi ra, xin lỗi:
- Xin lỗi nhé chú em, chú nói Ngu cơ có đến thật không?
- Chỉ cần chị dâu chưa đi đầu thai, thằng em sẽ đi cửa sau đưa về cho đại ca.
Hạng Vũ lại muốn ôm tôi, tôi bật ra xa cả 5m, Hạng Vũ gãi tai cười:
- Sau này chú là em ruột anh.
Lúc đó tôi phát hiện Lưu Bang nét mặt quái dị, chỉ hắn nói:
- Chuyện bọn tôi nói cấm tiết lộ, dám hở ra là tôi nhốt ông cùng phòng với Tần THủy Hoàng.
Lưu Bang rụt cổ lại. Tôi nhìn Hạng Vũ mặc giáp, lưu Bang mặc Long bào mà nhức đầu, lấy đâu ra đồ cho hai người thay đây. GIờ Kinh Kha ăn mặc tử tế nhất, quần bò Lee, áo Adidas, quần lót mới tinh nguyên bao( xét việc hắn không bao giờ kéo khóa, nhất định phải mặc quần sịp). Tần Thủy Hoàng kém hơn nhiều, quần áo đều là đồ pha nilon, đồ lót là đồ cũ của tôi, mấy bộ thay đổi nên giờ tôi hết đồ cho Hạng Vũ và Lưu Bang luôn.
Bọn tôi rón rén lên gác, Bánh Bao và Sư Sư đã dậy, đang tán chuyện, đến phòng kho cũ, Tần Thủy Hoàng vẫn đang ngủ, thật ra ba người gặp nhau cũng chẳng sao, dù Hạng Vũ và Lưu Bang đều đã thấy xa giá của Tần THủy Hoàng, nhưng về lý luận thì chưa từng thấy mặt mũi tay này. Còn Tần THủy Hoàng thì cũng chẳng biết hai tay này là cái giống gì. Nhưng tôi vẫn thấy để ba người cùng một phòng quái quái thế nào ấy. Tôi đưa hai người đến phòng KInh Kha, nói với Lưu Bang:
- Cái tay béo bên kia là Tần Thủy Hoàng, nói năng lung tung thì dù ông có gọi Trương Lương, Hàn Tín đến, ba người buộc vào nhau cũng không đủ cho ổng ăn đâu đấy.
Lại nói với Hạng Vũ:
- Em biết anh là anh hùng, không sợ gì, nhưng chuyện ngày xưa thì...
- Trừ NGu cơ, cái gì anh cũng không quan tâm, anh không đụng đến người ta đâu. - Hạng Vũ cắt ngang.
Tôi quay lại phòng Tần THủy Hoàng, moi ra một mớ quần áo linh tinh, lại lôi Kinh Kha đang nằm trên giường nghe đài ra gác cửa, nói:
- Hai người thay đồ đi, cả trong cả ngoài!
Hạng Vũ thì không cần quan tầm gì hết, tôi nói sao làm vậy, Lưu Bang thì biết tôi còn lưu manh hơn hắn nên cũng không dám gây chuyện. Tôi đứng trước cửa gãi đầu, vừa có Lý Sư Sư, lại thêm hai cái mồm, giờ giải thích ra sao với Bánh Bao đây? Lúc hai người thay đồ xong đi ra tôi lập tức biết phải dùng lý do gì để giải thích.
Hạng Vũ mặc bộ đồng phục hồi tôi học cấp ba, áo dài tay chỉ đến khuỷu, quần ngày xưa tôi mặc còn bị dài giờ hắn mặc như quần soóc, bộ này tôi chưa vứt là định dùng làm giẻ lau. Lưu Bang càng thảm, mặc bộ đồ đông xuân chạy ra, hai người ăn mặc lôi thôi rách rưới, mặt mũi sầu khổ, rõ là dân tị nạn mà...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT