Một tiếng thét bén nhọn vang dội bầu trời đêm Ung đô.
Tiếng thét ấy thê lương không đành lòng nghe, giống như chất chứa oán hận và sự không cam lòng ngàn vạn năm, nháy mắt phá tan tẩm cung thái hậu.
Chín cái đuôi lớn phóng lên trời cao, yêu hồ ngửa đầu rít gào, sấm sét nháy mắt lan tỏa, với tu vi ngàn năm, yêu vật thượng cổ tái hiện nguyên hình!
“Trả con cho ra_____!”
Tiếng thét của cửu vĩ yêu hồ vừa vang, nháy mắt vạn thú trong vòng ngàn dặm vuông đều đồng loạt kêu gào.
Đang vào độ rét đậm, đám thú ngủ đông bị đánh thức toàn bộ, yêu hồ đứng đỉnh thiên lập địa, hung ác dùng vuốt vỗ xuống, hủy đi nửa tẩm điện!
Bách quan ẩm rượu trong cung hốt hoảng chạy ra, bách tính toàn thành kinh sợ hô hoán, Vương Tiễn quát: “Chung thái phó ở chỗ nào_____! Mau mời Chung thái phó!”
“Không thấy Trữ quân đâu cả!”
Tiếng la kinh hoàng vang không dứt bên tai, cửu vĩ yêu hồ ngẩng đầu than khóc, giọng truyền xa thiên lý:
“Trời xanh hỡi! Tại sao lại đối xử với ta như vậy_____!”
Hạo Nhiên nghe mà rơi nước mắt, nhịn không được tiến lên, yêu hồ than khóc xong rồi thét chói tai, trong miệng phun ra vô số hắc vụ!
Trong rừng tùng hai bên bờ Kính hà, dã thú như hồng thủy cuồn cuộn lao ra, tràn vào trong thành, tiếng gầm của sư tử hổ báo hợp thành âm vang chấn nhiếp nhân tâm, Tần quân thủ thành đều sợ muốn mất mật, Vương Tiễn hét lớn: “Thái phó!”
Bạch Khởi vội vã chạy vào trong cung, quần thần sợ hãi lui hết ra ngoài Ung đô, lúc này trong hoa viên chỉ còn lại hai người Hạo Nhiên và Bạch Khởi.
“Yêu nghiệt phương nào!” Doanh Chính xách thiên tử kiếm đầm đìa máu gắng sức ngăn trở.
Vương Tiễn hoảng hốt la: “Cứu Trữ quân! Trữ quân vẫn còn trong cung!”
Hạo Nhiên im lặng nhìn một hồi, dường như trận nhốn nháo xung quanh chẳng can hệ gì tới y, sau đó mở miệng nói: “Bạch Khởi, nếu bỏ mặc Doanh Chính bị giết chết, ngươi nghĩ hậu thế sẽ ra sao?”
Bạch Khởi cau mày đáp: “Xét cho cùng thì…hắn cũng là cháu trai của ta, Hạo Nhiên”
Doanh Chính hứng một trảo của yêu hồ, lập tức máu phun xối xả, bay thẳng ra xa năm trượng, ngất xỉu.
Vương Tiễn liên tục quát tháo, thấy Hạo Nhiên chỉ tỏ thái độ thờ ơ, lúc này đội cung nỏ đã vào vị trí, cự nỏ gác lên đỉnh điện, tiễn công thành bằng thép đúc đều được lên dây, từ xa nhắm vào đầu cửu vĩ yêu hồ.
“Nghe lệnh đồng loạt bắn!”
“Không được tổn thương tỷ tỷ ta!” Giọng trẻ con trong trẻo của Hỉ Mị vang lên ở đầu kia Ung đô.
Hỉ Mị ôm tỳ bà ngọc thạch, từ phía xa gảy dây đàn.
Tiếng tỳ bà vang lên, sóng âm thổi quét toàn thành, âm thanh đó lan đến đâu, binh sĩ nơi đấy liền run rẩy kịch liệt, phun máu tươi té trút đầu xuống đất. Hạo Nhiên cuối cùng cũng giơ tay lên, tiếng chuông kêu “Đương” một tiếng lan ra, nhưng lực hỗ trùng chỉ tiêu trừ đi một khoảng sóng âm nhỏ xung quanh Bạch Khởi.
Hạo Nhiên vô cùng lo lắng nói: “Nguy rồi, chính khi càng lúc càng yếu”
“Trở về đi, Hồ Tự” Hạo Nhiên ngẩng đầu hô: “Nhân gian không phải là nơi cho ngươi ở”
Yêu hồ bi thống tột đỉnh, thét dài: “Không_____!” Kế tiếp xoay đầu lao vào Doanh Chính.
“Đừng giết nó!” Hạo Nhiên quát, thuận tay rút trường kiếm bên hông Bạch Khởi ra, dốc hết toàn lực ngự kiếm vọt lên, lao vào thiên không.
Ở chân trời đằng xa, trên bầu trời đêm chợt sáng rực vạn đạo, mây ngũ sắc kéo đến, biển mây cuồn cuộn bao la như một người khổng lồ phẫn nộ, há to cái miệng đen ngòm, từ giữa những vì tinh tú bay vút ra một sợi kim tiên.
Kim tiên hung hãn không gì địch nổi vượt qua ngàn vạn dặm, dùng khí thế dời non lấp biển mang theo vạn luồng sấm sét cuốn ầm ầm tới chỗ yêu hồ!
Hạo Nhiên va chạm cùng kim tiên, lập tức như diều đứt dây bay vút ra ngoài!
Giọng Văn Trọng truyền lại: “Yêu hồ to gan! Dám tru hại Tử vi tinh! Không tha ngươi được!”
Hạo Nhiên vùng vẫy ngồi dậy, hét: “Khoan đã!”
Kim tiên như rồng, kích khởi khí hải, trói cửu vĩ yêu hồ tầng tầng, đè nó xuống đất!
Giọng Văn Trọng cách xa vạn dặm, lúc này phẫn nộ nói: “Hạo Nhiên! Chuyện yêu tộc ngươi bớt xen vào! Kim Mệnh Thất Tinh Hoàng Lôi chân quân! Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân! Trung Đàn nguyên soái! Hãy diệt con yêu nghiệt này!”
Bầu trời đêm chợt quang đãng, sấm chớp kéo tới từng trận, trong thành Ung đô vạn dân kinh hô.
Tam tiên hiện thân dưới bầu trời sao đêm đông.
“Lão tử chỉ phục tùng mệnh lệnh, không có việc gì thì đừng ra vẻ thân thiết!” Một thiếu niên lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nói: “Ai gọi ta?”
Một nam tử khác cưỡi cự khuyển, dừng ở trên cao, cầm tam tiêm lưỡng nhận kích, cười nói: “Lão tử cũng thế!”
Văn Trọng quát: “Hoàng Lôi chân quân! Giết chết con yêu đó!”
Vị tiên thứ ba cởi trần, vỗ đôi cánh lớn, nói: “Gì? Kia là…ai? Yo, đó chẳng phải là Hạo…”
Thiếu niên mặt than nọ nhào thẳng xuống, đè y xuống đất, hô: “Đại ca_____!”
“Đừng…đừng kích động như vậy, aiz…” Hạo Nhiên vùng vẫy ngồi dậy, kéo tay tiên nhân mặt than kia, hô vọng vào hư không: “Sư huynh, giao cho ta đi”
Văn Trọng lạnh lùng nói: “Đông Hoàng chuông, giờ là lúc chấp hành công sự, bất luận tư tình”
Tiên nhân mặt than cười giễu một tiếng.
Văn Trọng cao giọng nói: “Một con yêu hồ như ngươi, há có thể sinh con cùng phàm nhân! Vọng động sát niệm, làm trái thiên hòa! Chúng tiên nghe lệnh, lập tức đánh nó vào Thiên địa huyền hoàng tháp…”
Giọng nói lười biếng của Thông Thiên giáo chủ ở phía chân trời khác vang lên: “Ta nói này…Cưng ơi!”
“…”
Tất cả chúng tiên cười ầm lên, ngay cả thiếu niên mặt than cũng nhịn không được bật cười.
Tiên nhân có cánh và tiên nhân cưỡi khuyển lắc đầu buồn cười, rồi xoay người biến mất.
Giọng Thông Thiên giáo chủ vang vọng trên đỉnh đầu mấy vạn người: “Làm người thì phải có lòng nhân từ; làm yêu cũng phải có lòng nhân từ, một khi ngươi có được trái tim nhân từ, ngươi sẽ không còn là yêu nữa…”
“…”
“…Nhưng ngươi cũng không phải người, ngươi là người, yêu…”
“Câm miệng!” Hạo Nhiên và Văn Trọng đồng thời tức giận mắng.
“Kẻ tin ta, ắt trường tồn, amen” Thông Thiên giống như đưa ra tổng kết, xong hoa lệ rời sân khấu.
Kim tiên trói buộc chợt được cởi bỏ, vô thanh vô tức biến mất nơi chân trời.
Cửu vĩ yêu hồ không ngừng run rẩy, co cuộn nhỏ lại như con mèo, nằm giữa nền tuyết cam chịu than khóc, gian nan vùng vẫy ngồi dậy, chậm rãi bò về phía hai hài nhi huyết nhục mơ hồ trong tẩm cung.
Thiếu niên mặt than hỏi: “Đại ca, chuyện gì thế?”
Hạo Nhiên đáp: “Nàng ta sinh được một cặp song sinh, bị thiên tử nhân gian giết chết rồi”
Nước mắt không ngừng lăn dài trên gương mặt yêu hồ, nó gào thét thê lương, vươn móng ra muốn vuốt ve, nhưng lại sợ hãi rụt trở về.
Hạo Nhiên thở dài, tiến lên ôm yêu hồ tuyết bạch, dùng bàn tay che mắt nó lại, rồi liếc nhìn quanh hoa viên.
Doanh Chính vẫn còn hôn mê, Vương Tiễn đã suất quân bao vây cả hoàng cung.
Hạo Nhiên không vui nói: “Ai báo cho Trữ quân biết chuyện này?”
Vương Tiễn lạnh lùng nói: “Thái phó, ngươi thả con yêu này đả thương người là có dụng ý gì?”
Bạch Khởi tức giận tuốt kiếm khỏi vỏ: “Nói gì đó? Chuyện này liên quan gì đến Hạo Nhiên?!”
Hạo Nhiên biết có hơn vạn người tận mắt chứng kiến màn này, muốn bảo hoàn toàn không liên quan tới mình, e rằng chẳng người nào tin, bèn đè tay cầm kiếm của Bạch Khởi xuống, chẳng buồn tranh biện, chỉ nói: “Trước khi Trữ quân tỉnh lại, trị tội ta, tước chức ta, thì ta vẫn là thái phó, đại thần đương triều ủy thác”
“Vương Tiễn! Hiện hỏi ngươi, là kẻ nào mật báo Trữ quân chuyện thái hậu lén sinh con? Không được giấu diếm!”
Vương Tiễn ngạc nhiên không dám nói, lúc này đằng sau có một người gạt vệ binh ra, chính là Vương Cao.
Vương Cao tiến lên khom người nói: “Hồi thái phó, người mật báo chính là Lã tướng”
Hạo Nhiên: “Vậy bảo hắn rửa sạch cổ, chờ một kiếm của ta đi” Nói xong không lên tiếng nữa, ôm cửu vĩ hồ ra ngoài cung, không người nào dám cản, Hạo Nhiên đi tới đâu, binh sĩ rối rít tụ tập lại chỗ đó.
Hạo Nhiên đi tới đại môn cung Ung đô, xoay người lại, nói: “Lao phụng thường”
Lao Ái vô ý thức muốn sải bước bỏ chạy.
Hạo Nhiên quát: “Đứng lại”
Lao Ái quỳ xuống, dập đầu như giả tỏi, luôn miệng nói: “Thái phó tha mạng!”
Hạo Nhiên: “Ai thèm giết ngươi, ta hỏi ngươi, giờ ta phải đi rồi, ngươi có nguyện bên nhau trọn đời với Hồ Tự hay không? Nếu nguyện ý thì qua đây ngay”
Lao Ái mờ mịt hỏi: “Hồ…?”
Hạo Nhiên: “Con yêu quái này chính là thái hậu”
Lao Ái sợ đến độ tái xanh mặt mày, lắp ba lắp bắp, giống như đang nghĩ xem phải trả lời thế nào, Hạo Nhiên không kiên nhẫn, thúc giục: “Trả lời! Đi hay là không?”
Lao Ái run run nói: “Không…không, cô phụ hảo ý của thái rồi, hạ quan…đáng chết”
Hạo Nhiên thở dài, đã nhận được đáp án như trong dự liệu, y gật gật đầu, nói: “Các vị đại nhân, lần này Hạo Nhiên đi, không hẹn ngày về. Truyền lời với Trữ quân rằng, kêu hắn tự lo liệu cho tốt”
Nói xong chẳng hề quay đầu lại, xoay người rời khỏi Ung đô.
Kính hà đóng băng dầy ba thước, từ rừng tùng bên bờ sông có vài người chầm chậm đi ra.
Hạo Nhiên trở thành đội trưởng, trong lòng ôm cửu vĩ hồ vừa mất đi thân nhi, cửu vĩ hồ thấp giọng khóc thút thít, âm thanh theo gió dần không còn nghe thấy nữa.
Tiên nhân thiếu niên mặt than đi theo bên cạnh Hạo Nhiên, hắn cởi trần giữa trời đông giá rét, trên thắt lưng chỉ quấn một chiếc chiến quần đỏ tươi, chân đạp hỏa luân, những nơi hỏa luân lăn qua đều lưu lại hai vệt cháy đen kịt.
Sau lưng tiên nhân là Vương Quý Nhân, Hồ Hỉ Mị và Từ Phúc ngốc nghếch lúc nào cũng theo sát gót Hạo Nhiên.
Hai mắt Từ Phúc quay vòng vòng như khoanh nhang muỗi, miệng há to, nước miếng chảy dài, tay phải vươn ra khoác lên vai Hỉ Mị, chẳng có mục đích mà đi theo.
Bạch Khởi lặng lẽ đi ở phía cuối đội ngũ.
“Đại ca”
“Hửm”
Mặt than nói: “Ngươi không vui sao?”
Hạo Nhiên: “Tử Tân đi rồi, đồ nhi lại dạy thành như vậy, không nói hai lời thẳng tay giết con của Hồ Tự, ngươi nói xem ta vui nổi sao?”
Mặt than: “Đi thôi, lên trời làm thần tiên”
Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Không, còn nhiều việc lắm”
Bạch Khởi mờ mịt đánh giá thiếu niên kia, nghe giọng điệu nói chuyện của hai người, dường như rất thân quen nhau, nhưng hắn không dám mạo muội tới hỏi.
Hạo Nhiên nói: “Tới đây được rồi, ngươi giúp ta chặt vài cái cây; Quý Nhân dùng chút pháp thuật gì đó, biến ra mấy sợi dây thừng; Bạch Khởi mau qua giúp; Hỉ Mị, ôm tỷ ngươi này, đồng thời chịu trách nhiệm trông nom Từ Phúc, đừng để hắn chạy loạn”
Mọi người rối rít đáp lời, ai nấy ôm tâm tư xoay đầu đi làm việc.
Mặt than thuận tay ném vòng thép ra, đại thụ hai bên bờ sông băng liền ngã rầm rầm xuống, trong rừng chim chóc bay tán loạn, thiếu niên mặt than kia lại nói: “Đại ca tính làm gì?”
Hạo Nhiên ngồi bên bờ sông, trông ra mặt băng trải dài trăm xích, đáp: “Hiện một thân bản lĩnh của ta đã mất hết chín thành, mới nãy may mà có sư phụ nói giúp, bằng không nếu Văn Trọng thực sự hạ thủ, sẽ bảo vệ không được Hồ Tự”
“Ừm” Mặt than dời đại thụ qua, chất chỉnh tề, rồi nói: “Ngươi lấy pháp bảo của ta dùng đi”
Hạo Nhiên: “Không cần đâu, thỉnh thoảng làm phàm nhân cũng tốt lắm”
Hạo Nhiên cởi áo, tiếp lấy dây thừng, rồi cùng Bạch Khởi bắt đầu làm việc, chỉ trong chốc lát đã xẻ cây đại thụ kia ra, tạo thành một chiếc xe tuyết đáy bằng, rồi kêu Hỉ Mị Quý Nhân lên xe trước.
Mặt than cột qua quýt dây thừng lên cổ Từ Phúc, Hạo Nhiên giật giật khóe miệng, hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Mặt than đáp: “Không phải để cho tên ngốc này kéo xe sao?” =)))))
“…”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, cởi dây thừng xuống, lấy khúc gỗ gõ gõ đầu gối Từ Phúc, tên ngốc đứng kế bên xe há hốc miệng ngã vào trong xe.
Hạo Nhiên: “Hồ ly, gọi vài con sói ra đây”
Cửu vĩ hồ mỏi mệt mở mắt ra, hướng vào trong rừng rậm kêu trầm thấp mấy tiếng.
Trong rừng vọt ra vài con sói to lớn, Hạo Nhiên buộc thừng kéo xe lên cổ sói, rồi nói với mặt than: “Ta đi về phía đông tìm Nữ Oa thạch và Thần Nông đỉnh, ngươi đi không?”
Mặt than nhìn Hạo Nhiên một hồi, rồi lắc đầu nói: “Ta là Trung Đàn nguyên soái, phải canh cửa”
Hạo Nhiên cười nói: “Ta cũng trở thành một dân lao động rồi”
Mặt than nghe không hiểu, nhìn cái xe người to kia một hồi rồi nói: “Ngươi chỉ có một thân một mình, vậy ổn không?”
Hạo Nhiên cười nói: “Trước giờ vẫn một mình đấy thôi, cũng chưa từng sợ sệt gì”
Mặt than gật gật đầu, Hạo Nhiên nói: “Sau này còn gặp lại! Ta sẽ nhớ ngươi!”
Chu Noãn vương năm bảy mươi sáu, Doanh Chính đăng cơ làm Tần vương, mùa đông năm bảy mươi lăm, Ung đô đại loạn, Lao Ái mưu nghịch, trời giáng dị triệu, thượng tiên hàng thế, chỉ Doanh Chính là Tử vi tinh.
Doanh Chính được hoàng thiên hậu thổ che chở, dẹp yên Lao đảng, đem hắn ngũ xa phanh thây thị chúng, Lã Bất Vi liên can đến việc tiến cử Lao Ái, bị tước tướng vị, trả về đất phong.
Hạo Nhiên giật cổ tay, đám dã lang hú dài, kéo xe trượt tuyết lướt trên mặt băng rời khỏi Tần, chạy băng băng về phía lục quốc phương đông mờ mịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT