- “Thiếu nữ áo đỏ giết chết Hà Lạc song tú một cách nhẹ nhàng không phải tốn bao nhiêu sức lực, như vậy công lực của thầy y há có thể tưởng tượng được ư? Nếu mình cũng học được một thân võ nghệ như vậy thì không đến nỗi bị người ta lấn áp, mẹ con cũng chả phải phục vụ dưới tay thiên hạ mà bà mẹ nào đến nỗi chết thảm thê thế kia”.
Hắn nghĩ tới đây, sự quyết tâm học võ càng cần thiết cấp bách lên.
Thiếu nữ áo đỏ ngẩng đầu dòm khí trời, thất thanh la :
- Hỏng rồi, trời sắp mưa, vậy chúng ta mau lên đường đi.
Đinh Hạo đưa mắt nhìn lên, thấy mây đen dày đặc một vùng trời âm u, có vẻ phải đổ một trận mưa to, nhưng nghĩ lúc này y bị lôi kéo chạy theo, không khỏi cau mày nhăn mặt, nếu gia tốc chạy nhanh chắc phải toi mạng không sai, bèn buột miệng nói :
- Trận mưa này không tránh khỏi đâu.
- Tại sao?
- Ngươi biết ta không tài nào lên đường được nữa.
- Vậy thì dễ dàng quá.
- Dễ dàng?
- Lại đây.
Thiếu nữ áo đỏ giơ tay nhấc bổng Đinh Hạo để trên bả vai ngồi tréo chân lại, thi triển thân pháp chạy nhanh.
Đinh Hạo tuy mười bảy tuổi, so với thiếu nữ áo đỏ cao hơn nửa cái đầu, một đại nam nhân để cho một cô gái xa lạ cõng lên vai thật không ra cái giống gì, làm hắn giở khóc giở cười.
Bên lỗ tai nghe vù vù những tiếng gió thổi, cây cối như chạy lùi lại phía sau.
Thiếu nữ áo đỏ chạy một hơi độ hai mươi dặm, phía trước mặt là một khu rừng rậm rạp, y bèn dừng chân lại đặt Đinh Hạo xuống đất, mặt mày thiếu nữ áo đỏ thản nhiên, hơi thở bình thường, y cười oang oang nói :
- Thế nào?
Đinh Hạo ấp úng nói :
- Tôi... thật hổ thẹn.
- Đừng có tôi tớ gì nữa, kêu là là Phương Bình, tùy ngươi kêu ta một tiếng tỷ tỷ cũng được hoặc muốn kêu danh tự cũng chẳng sao.
- Phải... phải vậy.
- Đi nhanh lên, phu nhân đang chờ kìa.
Bấy giờ Đinh Hạo mới chú ý nhìn thấy tiểu kiệu màu đỏ dừng ở ven rừng cây, vội vàng bước theo sau Phương Bình chạy tới.
Bầu trời u ám đã bắt đầu lất phất hạt mưa li ti đổ trút vào người.
Hai người đến gần tiểu kiệu, thì người ở trong kiệu cất tiếng hỏi :
- Sao mà đến chậm thế này?
Phương Bình cung kính trình bày :
- Hắn chạy mỏi giò dừng lại nghỉ giây lát dè đâu gặp Hà Lạc song tú đến làm lộn xộn.
- Chúng gan thế?
- Đã giải quyết êm đẹp, chặng đường gần hai mươi dặm này do tiểu đồ cõng hắn mà đến.
Đinh Hạo nghe y lặp lại việc cõng hắn đến đây, khiến hắn càng thêm hổ thẹn, cúi đầu đỏ mặt.
Người trong kiệu nói :
- Trời sắp mưa to, thì cứ đưa hắn đến đỉnh kiệu vậy.
Phương Bình tủm tỉm nói :
- Ý kiến phu nhân thật hay.
Dứt lời y hướng về Đinh Hạo nói :
- Lên đỉnh kiệu nhé, vịn cho chắc, kẻo té xuống.
Đinh Hạo không còn hơi sức để chạy bộ nữa, đành phải leo lên đỉnh kiệu còn hơn để Phương Bình cõng chạy.
Phương Bình cất bước chạy trước, hai đại hán khiêng kiệu chạy đằng sau, vù vù xuyên qua rừng mà chạy.
Qua khỏi rừng xanh, phía trước mặt là dãy núi cao, hai đại hạn hét to một tiếng bắt đầu trèo lên, cả hai phối hợp thật khéo léo, chỉ thấy cái kiệu bằng bặn vững chắc dần dần lên cao, y như chạy nhanh trên băng không khác.
Đinh Hạo lom khom trên đỉnh kiệu, dòm xem địa thế xung quanh, không khỏi kinh tâm táng đởm.
Thiếu nữ áo đỏ tung tăng lúc trái lúc phải dẫn đường ở phía trước, bóng đỏ ẩn hiện không dừng.
Nước mưa càng lúc càng nặng hạt, dần dần che lấp đi thị lực của họ, chỉ còn thấy xa xăm mờ ảo, nhưng tốc độ cái kiệu vẫn không giảm.
Chạy thêm một chặng đường núi, mưa đổ xuống càng to, khiến đôi mắt không còn mở ra được nữa.
Thình lình...
Đinh Hạo thoáng thấy một cành cây cản trở trước mặt, so với đỉnh kiệu cao hơn chẳng được bao nhiêu, nếu cái kiệu chui dưới cành cây, chạy ngang qua, chắc chắn mình bị quét rơi xuống kiệu, chắn chưa kịp nghĩ thì kiệu đã chạy tới phía dưới cành cây.
Đinh Hạo không kịp kêu la, cái kiệu nhanh tốc đã vọt tới, bản năng tự nhiên hắn vội đưa hai tay níu chặt cành cây, cái kiệu lướt nhanh qua khỏi cành cây, hắn lơ lửng hụt giò há to miệng định la làng kêu cứu, thì nước mưa xối ào ào vào miệng làm tắt nghẽn âm thanh của hắn.
Cái kiệu bay nhảy nhanh tốc, tích tắc đã mất dạng trong cơn mưa dữ dội ào ào như thác đổ.
Nếu Phương Bình chạy ở phía sau thì không có cơ sai sót này xảy ra.
Đinh Hạo dở khóc dở cười dưới cơn mưa bão táp, dù có kêu la cũng vô ích.
Cành cây cách mặt đất độ chừng một trượng, hắn nhìn kỹ chỗ đặt chân, hai tay thả lỏng nhảy xuống đất.
May mà địa thế vùng núi nơi đây không nguy hiểm lắm, chỉ có sườn núi hơi nghiêng, bằng không hậu quả chẳng biết ra làm sao.
Hắn đảo mắt quan sát xung quanh phát hiện hướng bên phải có tảng đá nhô ra ở sườn núi, nơi đây tạm có thể che thân được, vội vàng vừa chạy vừa nhảy về phía dưới tảng đá, toàn thân ướt sũng, cắn răng run lẩy bẫy.
Bỗng nhiên hắn nảy ra ý nghĩ, chả lẽ linh hồn bà mẹ đã phù hộ cho mình, khiến mình thoát khỏi bàn tay Huyết Ảnh phu nhân, cơ hội ngàn vàng hiếm có, trong tam thập lục sách dĩ đào vi thượng, nếu chẳng may đối phương phát giác quay đầu trở lại tìm kiếm thì đừng hòng chạy thoát.
Ý nghĩ chưa dứt, bèn co chân chạy nhanh.
Hắn không dám đi bằng lối cũ, dọc theo sườn núi nghiêng quanh quanh quẹo quẹo chạy vào rừng rậm phía dưới sơn cước.
Đinh Hạo chạy một hơi vô mục đích khá lâu.
Mưa tạnh mây tan, mặt trời ló dạng.
Đinh Hạo đã uể oải, vừa đói khát vừa lạnh run, hắn không thể chạy tới nữa, ngã xuống trên cành cây to mọc nghiêng sát mặt đất nằm thở hổn hển, bây giờ hắn chẳng muốn gì khác hơn là có thức ăn để làm no bụng.
Nhưng ở trong chốn núi hoang rừng rậm này đi đâu tìm thức ăn bây giờ?
Nằm nghỉ một hơi, hắn cảm thấy không thể ngồi đây chờ chết đói được, phải đi tìm nơi chốn có thôn ấp kiếm chút thức ăn mới phải.
Nghĩ thế hắn lê bước nặng nề tập tễnh bước đi.
Chốn rừng cây này hình như vô cùng vô tận, càng đi càng rậm rạp mất cả đường mòn, dần dần kể cả ánh sáng mặt trời cũng chẳng còn thấy đâu hết. Không nhận được hướng Đông Tây Nam Bắc ở phía nào, và hắn không biết mình đang đi về đâu?
Hắn càng đi sâu vào rừng xanh càng thấy tối hơn, nghĩ rằng mình là một người không biết võ công, nếu trời sụp tối thì bọn hổ lang sói rừng đi ra tìm mồi...
Nghĩ tới đây hắn rùng mình thật muốn khóc một trận thảm thiết.
May mà từ bé hắn đã lăn lộn trong hoàn cảnh khó khăn quá nhiều, tánh khí kiên cường từng chịu nhiều đau khổ, bằng không hắn đã té ngã ra đất từ lâu rồi.
Đi thêm một chặng đường nữa, thình lình trước mặt hiện ra ánh sáng làn cho hắn tinh thần phấn khởi cố sức đi tiếp, xuyên ra ngoài rừng, thoáng nhìn, bất giác kêu trời một tiếng, té ra đi cả nửa ngày đường trong rừng cũng trở về ven núi.
Phía trước mặt ngọn núi cao ngùn ngụt, phía sau lưng là rừng rậm mênh mông vô tận, tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng tăm hơi làng mạc dân cư gì cả.
Thấy vậy hắn đành leo lên ngọn núi tìm một chỗ an toàn nghỉ qua đêm nay mới tính sau.
Thật không dễ dàng hán mới lên đến sơn đỉnh, hắn quá yếu không còn một tí sức lực nào nữa nằm té trên một tảng đá, đầu óc choáng váng nằm cứng đơ như chết, có điều may mắn là quần áo trên mình đã được gió nực thổi khô, không còn ướt đầm như trước nữa.
- Ai đến sơn đỉnh vậy?
Một âm thanh khàn lão yếu ớt vô lực từ đâu vang lại.
Đinh Hạo giật mình nhảy tung người lên, thấy một bà lão đầu tóc hoa râm tay cầm cây gậy đứng cách hắn độ chừng một trượng, hắn dụi mắt nhìn kỹ, bà lão niên kỷ trên dưới bảy mươi, đôi mắt mù lòa chỉ còn tròng trắng.
Một bà lão mù lòa xuất hiện lúc này và tại đây, quả thật khiến hắn kinh ngạc không kém.
Đinh Hạo cất tiếng hỏi :
- Lão bà bà là người ở vùng núi này?
Bà lão mù lòa giọng nói yếu ớt :
- Ta hỏi ngươi là ai?
- Cháu là đứa trẻ mồ côi khổ nạn, lạc đường lên núi này.
- Ôi! Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Cháu được mười bảy tuổi.
- Tên họ là gì?
- Đinh Hạo.
- Ngươi có thể đỡ ta một chút, vì ta không thấy đường đi.
- Cháu sẵn sàng.
Đinh Hạo bước tới đưa tay sang nắm lấy tay trái bà lão, nhanh như điện chớp bà lão trở tay bấu chặt cổ tay của Đinh Hạo, hắn đau điếng thất thanh kêu lên :
- Lão bà bà, như vậy là... thế nào?
Âm điệu bà lão mù lòa bỗng trở thành trầm trọng mà sang sảng có sức :
- Tiểu tử, ngươi đến đây có mục đích gì? Nói mau!
Đinh Hạo biết ngay đối phương là võ lâm cao thủ, cử chỉ thái độ già yếu lúc nãy là bà giả đò vậy, hắn bèn cười nhạt nói :
- Cháu đã nói lúc nãy rồi, cháu bị lạc đường đến đây.
- Nơi này rừng núi hiểm nguy, ngươi có thể lạc đường vào đây được?
- Cháu bị người ta uy hiếp thu làm môn hạ, gặp mưa to thoát nạn, vào rừng lạc đường mò mẫm mới đến được nơi đây.
Bà lão mù lòa buông tay nói :
- Ồ! Ngươi không có công lực.
Đinh Hạo chà sát cổ tay, nói :
- Lão bà bà, đây là nơi nào vậy?
- Đỉnh núi Hào Sơn.
- A! Đây là Hào Sơn sao?
- Ngươi tính thế nào đây?
- Cháu... vốn không có nhà cửa để về, phiêu bạt tứ xứ.
- Lời ăn tiếng nói của người bất tục, chắc có học hành vậy.
- Vâng có.
Bất giác hắn hồi tưởng lại Vọng Nguyệt bảo, những hình ảnh đêm khuya sương lạnh bà mẹ khắc khổ dạy con học chữ, không khỏi bùi ngùi đau thương. Bà lão mù nói :
- Ngươi theo ta vào đây.
Đinh Hạo ngạc nhiên nói :
- Chỗ ở lão bà bà tại đâu?
- Ta ở trong thạch động cách đây không xa.
- A!
Bà lão mù rảo bước tới, quẹo Đông sang Tây đi một cách thản nhiên, không hề giống người mù tí nào.
Không mấy chốc đã đến thạch động, diện tích thạnh động sâu chừng bốn năm trượng, rộng một trượng hơn, ánh sáng lửa phừng phực chiếu sáng cả động. Bà lão ngồi xuống tảng đá nói :
- Ngồi xuống nào.
Đinh Hạo y lời ngồi xuống, sẵn lửa hắn cảm thấy ấm áp đôi chút, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, trên vách động có treo một ít thịt thú rừng phơi khô, bên cạnh đống lửa đang cháy phừng phực có những thứ trái cây các l Một bà lão mù như thế, sinh hoạt trong rừng hoang núi dại này, thật không thể tưởng tượng được.
Đinh Hạo không nín được bèn hỏi :
- Một mình lão bà bà sống ở đây...
Bà lão mù lòa trợn cặp mắt tròng trắng nói :
- Tiểu oa nhi, ngươi cảm thấy lạ ư?
- Vâng! Khó tin thật.
- Biết rồi thì không còn ngạc nhiên nữa vậy.
Bỗng nhiên Đinh Hạo phát hiện ngoài cửa động có một quái điểu to lơn cao độ một thước, cặp mắt đỏ ngầu, mỏ sắt, lông lá màu vàng kim, trông rất dữ tợn đứng đấy.
Hắn không khỏi thất thanh kêu lên :
- Lão bà bà, đó là loài gì vậy?
- Đó là trợ thủ đắc lực của lão.
- Trợ thủ?
- Đúng vậy, hắn có thể báo động và giết địch, bắt thú tìm mồi, nếu không lão làm thế nào sống được...
- Vậy ạ!
Đinh Hạo ngạc nhiên không ít trên đời này chuyện lạ gì chẳng có.
Bà lão mù khoát tay nói :
- Chắc ngươi đói rồi. Muốn ăn gì cứ tự nhiên, ăn xong hãy nói chuyện tiếp :
Đinh Hạo bụng đói đã lâu, bây giờ nghe nhắc, trong bụng lại cảm thấy cào cấu xót xa khốc liệt.
Hắn cũng chẳng nhiều lời khách sáo, ăn trước một ít hoa quả, sau đó lấy miếng thịt khô, thuận tay đưa tới đống lửa nướng ăn tại chỗ.
Trời đêm bao phủ một màn đen nghịt, ngoài động âm u tối mò, con quái điểu bay mất dạng hồi nào chẳng biết.
Bà lão mù lòa nói :
- Tiểu oa nhi, ăn no chưa?
- Đa tạ bà bà, cháu đã ăn no.
- Ngươi có thể giúp lão một việc chăng?
Đinh Hạo ngạc nhiên nói :
- Cháu đây còn có thể giúp bà bà việc gì ư?
- Lão thân muốn nhờ cậy cặp mắt của ngươi.
- Bà bà cứ sai bảo tự nhiên, cháu sẵn sàng giúp bà.
- Ngươi có nghe danh hiệu Linh Khứu mỗ mỗ không?
Đinh Hạo cả kinh, lúc còn ở Vọng Nguyệt Lâu hắn từng nghe người ta đề cập đến một vài tên võ lâm cự phách đương thời, Linh Khứu mỗ mỗ là mộ trong những người cự phách ấy.
- Cháu không phải người trong giang hồ, nhưng có nghe người ta nói đến danh hiệu này.
- Chính là lão đây.
- A!
- Mười năm trước, tại phong đỉnh Nhật Quan núi Thái Sơn, lão bị tứ ma trong Thiên Địa bát ma liên thủ đánh, kịch đấu vài trăm hiệp sau lão đả thương song ma nhưng lão cũng bị Diêm Đồ sứ giả đánh bị thương nên mù cả đôi mắt, những năm ròng rã gần đây lão đi khắp như Đại Xuyên Sơn sưu tập dược thảo để chữa trị đôi mắt, dược thảo tìm kiếm xem như gần đủ, chỉ còn thiếu một thứ dược vật chưa tìm được, mà loại dược vật chỉ Hào Sơn mới có, năm ngoái lão thân đến đây tìm mãi chưa được, con thần khứu điểu tuy linh, nhưng vẫn là loài thú không thể thay lão...
- Lão bà bà mù lòa làm thế nào tìm được?
- Ta tìm bằng khứu giác, có thứ thuốc mua tại dược điếm.
- Vậy ạ!
- Bây giờ còn thiếu một loại dược thảo không mùi vị, cần phải dùng đôi mắt nhìn xem tầm kiếm, cho nên đến nay vẫn chưa được thuốc này.
Đinh Hạo thành khẩn nói :
- Cháu sẵn sàng lao dịch để giúp đỡ bà bà, mong bà bà sớm phục hồi đôi mắt.
Linh Khứu mỗ mỗ cười nhạt nói :
- Tiểu oa nhi, lão thành thật cảm kích ngươi.
- Lão bà bà nói quá vậy.
- Ngày mai chúng ta cùng nhau đi tìm dược vật vậy.
- Bà bà tả hình dáng màu sắc loài dược vật đó cho cháu biết, để tự cháu đi tìm kiếm không tiện hơn ư?
- Cũng được, lão bảo Linh Khứu tiếp ứng ngươi, loại thuốc đó kêu là Cửu Linh thảo, thường sanh trưởng ở những khe vách sườn núi ẩm ướt, hình dáng to bằng cây hành chúng ta thường ăn hàng ngày, đặc điểm là nó có chín lá không hơn không kém: màu sắc vàng kim, nếu tìm thấy được thứ cỏ này, dễ dàng nhận biết ngay.
- Tốt lắm, cháu ghi nhớ rõ lắm vậy.
- May thay gặp được nhà ngươi.
- Bà bà lúc nãy nói Thiên Địa bát ma đó là những nhân vật như thế nào?
- Ngươi không phải người ở chốn võ lâm, biết được cũng chẳng ích lợi ghìm nhưng chúng ta xem như đề tài giải trí cũng được. Thiên Địa bát ma tức là tám nhân vật tà phái ở Trung Nguyên, người đầu đàn tên gọi Độc Tâm Phật.
- Độc Tâm Phật là người xuất gia sao?
- Không phải, người này mặt hiền lành nhưng tâm độc ác, công lực thì cao tuyệt, trong võ lâm rất ít người được trông thấy bộ mặt thật của y, đa số người chỉ kỳ danh mà không biết người ra thế nào, ma đầu này vài chục năm nay đã không còn xuất hiện giang hồ. Người thứ hai là một mụ đàn bà, công lực cũng khủng khiếp, Huyết Thủ công của mụ, rất ít người tiếp nổi một chưởng.
Đinh Hạo buột miệng kêu lên :
- Huyết Ảnh phu nhân!
Long Khứu mỗ mỗ kinh ngạc hỏi :
- Sao ngươi biết tên mụ?
Đinh Hạo lanh lẹ trả lời ngay :
- Trong một lần ngẫu nhiên nghe người ta nói đến.
- À! Đệ tam ma chính là Diêm Đồ sứ giả đã làm cho ta mù lòa đôi mắt, y rất giỏi về dùng độc hại người, đệ tứ ma là Thiên Diện Nhân có thể cải biến diện mục trong nháy mắt, còn đệ ngũ đệ lục ma là hai người kêu là Hắc Bạch Vô Thường...
- A! Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường?
- Đúng vậy, người thứ bảy cũng là nữ, danh hiệu là Ngọc Diện Huyền Hồ. Người thứ tám là tên quái vật kêu Trường Miên Khách.
- Trường Miên Khách?
- Cháu lại nghe qua danh quái vật này?
- Vâng, cháu nghe nói đó là một cỗ quan tài bằng sắt.
- Đúng thế, người y nằm trong cỗ quan tài.
- Bát ma xếp danh theo thứ tự là căn cứ vào công lực cao thấp ư?
- Đúng vậy.
Đinh Hạo xúc động vô cùng, không ngờ mình đã hội ngộ nhị ma trong bát ma vậy, hai tên ma đầu Trường Miên Khách và Huyết Ảnh phu nhân đều muốn nhận mình làm môn đồ, may mà kỳ ảo chạy thoát, bằng không phải rơi vào ma đạo rồi.
Bụng nghĩ như thế, Đinh Hạo lại nói :
- Bà bà có biết Lãnh Diện thần ni chăng?
- Chà, nhà ngươi biết cũng khá đấy, Lãnh Diện thần ni là đệ nhất cao thủ đương kim của giới bạch đạo.
- So với Thiên Địa bát ma thì thế nào?
- Đương nhiên khá hơn nhiều.
- So với Độc Tâm Phật thì sao?
- Có thể cao hơn, nhưng chưa từng nghe nói đôi bên có giao đấu hay chăng, không một ai biết được.
- Ngoại trừ Lãnh Diện thần ni, trong võ lâm không còn người nào công lực cao hơn nữa ư?
- Không thể kết luận như thế được, kỳ nhân dị sĩ trong giới võ lâm vẫn có, một số ẩn tích giang hồ và cũng có một số mai danh ẩn tích, không xuất đầu lộ diện, chúng ta chỉ căn cứ một số có tiếng tăm đương kim ở chốn giang hồ mà so sánh thôi...
- Niên kỷ Lãnh Diện thần ni được bao nhiêu?
- Sáu mươi tuổi hơn.
Đinh Hạo kinh ngạc, hồi tưởng lại hình ảnh mình trông thấy Lãnh Diện thần ni tại Dược Vương miếu, trông lão chỉ độ khoảng trung niên, hắn nói tiếp :
- Nghe nói là một trung niên nữ ni?
- Lầm rồi, lão đeo mặt nạ đấy, chưa bao giờ lão hiện chân diện mục với ai.
Đinh Hạo mới giải được nghi vấn trong lòng, hèn gì mình gặp lão mặt lạnh như tiền, không hề có chút tình cảm biểu lộ bên ngoài.
Hình như Linh Khứu mỗ mỗ đang nổi hứng, lại nói tiếp :
- Theo sự hiểu biết của lão thân, từ một trăm năm trở lại Trung Nguyên võ lâm chỉ xuất hiện có một cao thủ đệ nhất xứng danh mà thôi...
Đinh Hạo hăng hái hỏi tới :
- Ai?
Linh Khứu mỗ mỗ với giọng nói nghiêm trọng :
- Hắc Nho!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT