Cô lái xe đưa hai tiểu bảo bối đến Trung tâm Võ Thuật, hôm nay cô đã dặn chúng rất kĩ rằng có ai rước cũng không được về trừ khi có sự xác nhận của cô. Nhưng cô vẫn còn chưa an tâm đành đưa cho Ken một sợi dây bạc nói:
-"Ken, cô tặng Ken sợi dây hình mặt trăng nha, không được làm mất đấy"
Ken mân mê sợi dây trên tay rồi cười tươi nói:
-" Oa đẹp quá, Ken cảm ơn cô bảo mẫu, ..Chụt.." Ken ôm cổ cô hôn thật kêu vào má cô, cô cười thật to xoa đầu cậu nhóc:
-"Ken ngoan, hai đứa nhớ giữ gì đồ cô tặng đấy"
-"Vâng ạ, Sun cũng có giống hai Ken a, nhưng của Sun là mặt trời đẹp hơn cả Hai Ken nga." Bé Sun chu môi nói với Ken
-"rồi của Sun đẹp hơn của hai Ken được chưa. Thôi mình vào học nào Sun" Ken nhìn Sun dịu dàng nói, rồi kéo cô bé vào lớp. Sun không quên ngoái đầu lại nói với cô:
-" Chiều rước con cô a" . Rồi đi theo chân Ken vào lớp. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của của hai đứa nhỏ mà cô hạnh phúc, an tâm phần nào vì tụi nhỏ đã đeo sợi dây mà cô tặng. Trên mỗi sợi dây đều có thiết bị định vị toàn cầu, dù ở đâu đi nữa chỉ cầm cô mở điện thoại của cô ra là có thể tìm ra vị trí của hai sợi dây bạc đó.
Nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô thấy đã đến giờ ăn của anh rồi, nhanh chóng lên xe đi đến công ty VAM. Cô cho xe vào chổ đậu xe, lấy túi đựng thúc ăn đã chuẩn bị nhanh chân vào đại sảnh. Cô đi lại bàn tiếp tân nói:
-"Xin lỗi cho tôi gặp anh Khắc Minh Vũ"
Cô tiếp tân sửng người. Cô gái này ở đâu ra mà dám cả gan kêu cả họ tên chủ tịch thế này. Cô tiếp tân nhìn cô trả lời:
-"Xin lỗi chị có hẹn trước không ạ"
-"à,, có, cô cứ nói tôi là Nhất Vĩ Nha thì chắc hẳn anh ta sẻ biết" Cô thẳng thắng trả lời.
Cô tiếp tân khó chịu ra mặt, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt viên đạn rồi điện lên phòng chủ tịch. Cô thì không chấp những người như cô ta, không tôn trọng khách hàng như cô ta.
-"alo thưa chủ tịch, có cô Nhất Vĩ Nha tìm ngài ạ"
-"..."
-"Vâng,vâng" Không biết đầu dây bên kia nói gì mà cô ta vâng dạ hoài như thế. Cô nhíu mài suy nghĩ.
-"Thưa chị, Chủ tịch đang bận và nói là không muốn gặp chị " Cô ta khinh khỉnh đáp.
Cô lia đôi mắt lạnh nhìn cô ta, không muốn gặp, Cô ta tưởng cô ta gạt được cô chắt, hư... Cười nhết nữa miệng, cô cầm chiếc điện thoại lên bấm gọi anh. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:
-"Alo,tôi nghe"
Cô cố tình nói to cho cô ta nghe:
-" Tôi đây, tôi đang ở đại sảnh công ty anh. Nhưng không ai cho đi lên cả. Anh xuống lấy đồ đi"
-"Ừm, tôi xuống liền" Anh nói xong thì tắt điện thoại, với lấy chiếc áo trên vest trên ghế rồi đi nhanh xuống sảnh.
Cô nói xong thì đứng đó đợi anh. Chưa đầy 2' anh đã có mặt tại sảnh lớn của công ty. Anh nhìn thấy cô rồi đi lại gần, anh nói:
-"Sao không lên"
-"Không ai cho nên tôi lên không được, cơm của anh, tôi về trước" Cô nói rồi liếc nhìn về cô tiếp tân đưa túi thức ăn cho anh quay đầu đi. Anh nhanh tay níu cô lại nhíu mày nói:
-"tôi cho em đi sau, theo tôi tôi có chuyện muốn nhờ em" Nói rồi cô bị anh lôi lên tầng lầu dành riêng cho chủ tịch.
Anh kéo cô vào phòng rồi đóng cửa, cô cũng vào theo, quan sát vật dụng trong phòng thì cô cảm thấy hoa mắt. Quá tuyệt. Cái kính sát đất kia có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật bên ngoài nha. Còn có cả góc phòng ngủ mini siêu tiện dụng nữa. Hai mắt cô tròn xoe nhìn cái phòng dành cho chủ tịch của anh, quá đẹp. Cô nhìn anh nói:
-"anh kéo tôi vào đây có chuyện gì?"
-"Không có gì chỉ là kêu cô đợi tôi về chung với, xe tôi hư rồi" Anh nhàn nhạt nói. Anh là cố tình kéo cô ở lại nha, muốn gần cô chút thôi mà khó vậy sau.
-"Vậy à, anh cứ làm việc đi tôi không làm phiền" Cô nói mà không thèm nhìn mặt anh cứ nhìn con voi bằng tượng to bự đang ở trên đầu tủ kia a..
Cô phải làm sau để lấy cái con voi kia, cô thật có hứng thú với nó nha. Rất đẹp. Cô với tay lên lấy nhưng không tới, nhảy lên nhưng vẫn không tới. Cô nhất quyết phải lấy được con voi kia cô mới chịu, cô đành phải nhảy thật cao nhưng vướng phải cái vật gì đó cô có nguy cơ mông hôn đất, nhắm mắt chờ cái tiếp đất hoành tráng thì............ anh đã nhanh tay lấy cái gối tựa lưng ném nhanh xuống, và kết quả cô ngồi lên cái gối của anh. Anh nhìn cô mà buồn cười, ở đâu mà có cái người kém thông minh như vậy chứ, tại sau không bắt ghế lấy mà lại nhảy lên như vậy, chút nữa té rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm..hazzz..hên là anh nhanh tay nếu không thì chết cái mông cô rồi... Cô nhìn anh cười ái ngại nói:
-"Cảm ơn anh a.. nếu không thì tiêu tôi rồi"
Anh bước lại gần cô đỡ cô dậy cười nhẹ nói:
-"Không sau, thấy chết không lẽ không cứu"
-"Cảm ơn,à anh cho tôi con voi trên kia đi" Cô chỉ tay lên con voi trên đầu tủ nói với anh
Anh cười trừ với tay cầm con voi đem xuống cho cô:
-"chỉ vì một con voi mà suýt nữa té. Thật là"
-"đương nhiên vì cái gì mình thích , tôi sẻ làm tất cả" Cô nhìn chú voi nói với anh
-"Vậy nếu làm tất cả vì tôi em có đồng ý không" Anh dịu dàng lên tiếng.
Cô sững người quay mặt lại nhìn anh, ánh sáng buổi chiều tà chiếu vào anh làm anh rực sáng, nhưng điều anh nói có nghĩa gì. Anh đang tỏ tình với cô sau,hahah..
-" Anh có ý gì?" Cô cố tình hỏi lại
-"Là thế này" Nói xong anh khóa môi cô một nụ hôn nóng bỏng ngọt ngào, cô như chìm đắm trong đó. Anh buông cô ra nhìn thẳng vào mắt cô nói:
-"Em có muốn thích tôi không? hay là Muốn tôi thích em? Em chỉ được chọn 1 trong2. " ĐẠo lý ở đâu a.. như thế nào anh đều có lợi. Cô cười tươi nhìn anh nói:
-"Em chọn 1, em muốn em thích anh" Đúng cô muốn cô thích anh, cô không muốn anh thích cô mà phải là yêu cô, một tình yêu đẹp.
Anh ôm cô vào lòng, và mỉm cười hạnh phúc.... Tình yêu liệu có đến với anh một lần nữa???????>>>>>>>>
+++
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT