Bầu trời quang đãng không mây, là một ngày tốt thích hợp cho kết hôn.

Trong giáo đường, đôi bên nam nữ thân thích bạn tốt phân ngồi hai bên, cùng nhau hàn huyên, các đồng nghiệp trong công ty cũng đều tới tham gia hôn lễ của bọn họ.

Chú rễ và phù rể cùng hai bên cha mẹ trên mặt tràn đầy vui sướng đứng ở trước cổng đón tiếp quan khách,

Giang Linh một thân áo cưới tuyết trắng, tóc búi cao, trên đầu trùm khăn sa dài trong suốt, trên mặt nở rộ hạnh phúc xán lạn, cô ngồi nghiêm chỉnh để thợ trang điểm làm tiếp khâu trang điểm cuối cùng cho mình.

"Nghiên Vũ, chị thật khẩn trương đó!" Giang Linh nắm chặt tay Lạc Nghiên Vũ đứng ở một bên.

Lạc Nghiên Vũ mặc một bộ lễ phục váy liền thân màu hồng nhạt, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người.

"Chớ khẩn trương! Buông lỏng tâm tình, hôm nay chị là cô dâu xinh đẹp nhất nha!" Cô cười.

"Ừ!" Giang Linh thử hít sâu, để hòa hoãn tâm tình khẩn trương.

Thợ trang điểm làm tốt công việc của mình sau liền rời đi.

"Khát nước không? Có muốn em rót ly nước cho chị uống hay không?" Lạc Nghiên Vũ hỏi.

Giang Linh lắc đầu."Không, như thế này mà phải đi WC sẽ không tốt."

"Chị nghĩ được thật đúng là nhiều!" Cô nở nụ cười.

"Bên ngoài có nhiều người đến lắm không?"

"Rất nhiều, các đồng nghiệp trong công ty đều tới, nghe nói còn có cả quản lý của chúng ta và quản lý bộ phận kế hoạch cũng đều có tới đó!"

"Hai vị quản lý thật nể mặt!" Giang Linh cười nói.

"Bọn họ là muốn lung lạc lòng người thôi! Như vậy chúng ta mới có thể càng dốc sức cho công việc!" Lạc Nghiên Vũ bật cười nói giỡn.

"Nói cũng phải." Hai người lần lượt bật cười.

Trong lúc cười đùa, Giang Linh đã giảm bớt được khẩn trương hơn rất nhiều. Lúc này, có người tới thông báo hôn lễ sắp bắt đầu, mời cô dâu chuẩn bị.

Hôn lễ bắt đầu.

Cô dâu được cha mình dắt tay chậm rãi đi về phía chú rễ đang đứng chờ ở thảm đỏ phía trước, sau đó dưới sự chứng kiến của Mục Sư và mọi người, hoàn thành nghi thức.

Kế tiếp, đoàn người vội vàng đón lấy hoa cô dâu ném và cùng chụp ảnh lưu niệm với đôi vợ chồng mới cưới, Lạc Nghiên Vũ đứng ở một bên cười nhìn mọi người chơi đùa.

"Lạc tiểu thư, như thế nào một mình cô đơn đứng ở chỗ này?" Một đạo giọng nói ôn hòa vang lên.

Lạc Nghiên Vũ nhìn về người vừa tới, là phù rể bạn của anh Lưu. Cô mỉm cười nói: "Tôi chỉ là nghỉ ngơi một chút."

Từ Gia Vĩ nhìn chăm chú vào Lạc Nghiên Vũ thanh lệ trước mắt, khi Sĩ Hiền giới thiệu hai người làm quen thì anh ta liền thích cô. Vì vậy, anh ta muốn nắm chặt cơ hội thật tốt theo đuổi cô.

"Lạc tiểu thư, tôi làm ở một công ty cách công ty cô rất gần, về sau có cơ hội được ăn cơm tối cùng với cô không?"

Lạc Nghiên Vũ sáng tỏ ý đồ của anh ta, lúng túng cười nói."Nếu như có cơ hội, thì có thể." Cô thế nhưng nói"Nếu như có cơ hội" ở trước đó!

Lòng anh ta cao hứng, cho là mình có hi vọng, càng thêm sức lực nói: "Buổi tối thứ Hai tuần sau có thể không?"

"Từ tiên sinh, tôi đã có bạn trai." Cô trực tiếp nói cho anh ta biết, hi vọng anh ta không nên uổng phí tâm lực.

Chợt nghe lời nói ấy, Từ Gia Vĩ là có chút thất vọng, nhưng mà anh ta không muốn từ bỏ. Anh ta thao thao bất tuyệt nói ra hết ưu điểm của mình, hi vọng cô đừng cự tuyệt anh ta nhanh như vậy, có thể cho anh ta thêm một cơ hội. . . . . . ... nói linh tinh rất nhiều chuyện.

Đang ở lúc Lạc Nghiên Vũ có chút không kiên nhẫn để nghe Từ Gia Vĩ nói tiếp thì có một chiếc Porsche màu bạc dừng lại ở trước cửa giáo đường, bước xuống xe chính là một người đàn ông lạnh lùng tuấn tú. Hắn đến, làm cho nhiều người phải kinh hô lên, bởi vì bề ngoài và thân phận xuất sắc của hắn.

"Oa! Là tổng giám đốc nha!"

"Kỳ quái, làm sao tổng giám đốc sẽ tới nơi này?"

"Tổng giám đốc thật sự rất đẹp trai đó!"

Một chuyến tham gia hôn lễ khiến cho tất cả nhân viên kinh ngạc đàm luận, còn lại cô dâu chú rễ là hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải, mà hai vị quản lý của bộ kế toán và bộ kế hoạch chính là vội vàng sợ hãi nghênh đón.

"Tổng giám đốc. . . . . ."

Nhạc Quân Lỗi mắt lạnh thoáng nhìn, "Chuyện không liên quan đến các người, không cần tới đây." Mục tiêu của hắn là người trong lòng ở phía trước đang bị người đàn ông kia cuốn lấy.

Lạc Nghiên Vũ thật sự rất muốn nổi đóa, Từ Gia Vĩ này là nghe không hiểu lời của cô phải không? ! Đã nói có bạn trai, anh ta còn không chết tâm? Thật không phải loại khó dây dưa bình thường!

Nếu không phải hắn là bạn của anh Lưu, cô đã sớm quay đầu bỏ đi!

". . . . . . Lạc tiểu thư, hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi cô, tôi nhất định sẽ . . . . ."

"Như thế nào?"

Thanh âm lạnh lùng đến thấu xương truyền đến từ sau lưng Từ Gia Vĩ, anh ta xoay người qua nhìn, trông thấy một người đàn ông lạnh lùng.

"Anh là ai?" Hắn mắt lạnh nhìn khiến anh ta có chút phát run.

Cứu tinh đến rồi! Nhạc Quân Lỗi còn chưa mở miệng, Lạc Nghiên Vũ đã nói trước: "Anh ấy chính là bạn trai của tôi."

Cô thân mật khoác lấy cánh tay Nhạc Quân Lỗi, mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.

Cô nói như vậy khiến Nhạc Quân Lỗi cực kỳ hài lòng.

"Bạn trai thì thế nào? Luật pháp quy định có bạn trai thì không thể theo đuổi nữa ư?" Từ Gia Vĩ không muốn nhận thua.

Đứng ở cách đó không xa Giang Linh và Lưu Sĩ Hiền nghe được, vội vàng chạy tới."Gia Vĩ, cậu đừng náo loạn! Cậu biết ngài ấy là ai không?" Hai người cẩn thận từng li từng tí nhìn vị Tổng giám đốc lãnh khốc, vạn vạn không ngờ tới bạn trai của Nghiên Vũ lại là Tổng giám đốc.

"Là ai?" Anh ta hơi giật mình hỏi.

"Tổng giám đốc của công ty chúng tôi." Giang Linh nhỏ giọng nói.

Tổng giám đốc? ! Từ Gia Vĩ ngây người tại chỗ, hắn chính là vị Tổng giám đốc lãnh khốc trong truyền thuyết của tập đoàn Bùi Á sao? Xem ra anh ta là không có hy vọng, anh ta không chọc nổi thứ đại nhân vật này.

Lạc Nghiên Vũ lôi kéo Quân Lỗi đi tới một bên, "Không phải bảo anh đừng đến rồi sao?" Nhanh chóng quét mắt nhìn quanh mình một cái, như cô đoán, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc, không thể tin nhìn bọn họ.

Nhạc Quân Lỗi ôm eo nhỏ của cô nói: "Ở nhà một mình nhàm chán." Thật ra thì hắn là cố ý, hắn là muốn công khai quan hệ của hai bọn họ ra ngoài ánh sáng."Xem chừng hôn lễ đã kết thúc, anh đưa em đi trước một chút?"

(Ed: Khổ thân cho LNV, bị nam9 tính kế rồi...hô hô)

Nhìn một chút ánh mắt khác thường của mọi người, cô không chút nghĩ ngợi nói: "Được." Cô nghĩ tiệc mừng buổi tối cũng khỏi phải tham gia, nếu không đoàn người hỏi tới sẽ làm cho cô không chịu nổi.

Cô đi về phía Giang Linh, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, chị Giang Linh, anh Lưu, em phải đi trước, tiệc mừng buổi tối không tham gia được rồi."

"Không sao, không sao." Giang Linh vội vàng nói, trong lòng suy nghĩ Tổng giám đốc chẳng lẽ chính là em trai của bạn tốt mà Nghiên Vũ nói sao? !

Thay ra một thân lễ phục, Lạc Nghiên Vũ cùng Nhạc Quân Lỗi dưới cái nhìn chăm chú từ mọi người cùng nhau rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play